Hồ Ly Háo Sắc

Hồ Ly Háo Sắc - Chương 31




Cuộc sống của ta ở Thần Hi Điện hết sức thanh nhàn, cho nên ta liền nghe ngóng những chuyện đã xảy ra.

Nói thí dụ như, ngày đó tin ta chết truyền vào Tô quốc, Phụ hoàng tức thì sai hai mươi vạn đại quân tiếp sát biên giới, mà Tô Khải là chủ tướng, chém liên tục hai tên quan lớn nơi biên cảnh, đầu được đưa đến hoàng cung Nam triều, mang đến trước mặt Tần Liễm.

Nghe nói lúc ấy Tần Liễm lại giữ phong độ rất tốt, sắc mặt cũng không thay đổi, thậm chí mí mắt cũng không chớp, chỉ thản nhiên phân phó, kéo sứ giả Tô quốc phụ trách việc đến dâng tặng đầu xuống xử ngũ mã phanh thây, sau đó thì triệu tập quần thần, tỏ vẻ muốn ngự giá thân chinh.

Lại nói thí dụ như, hôn sự của Tần Liễm và Triệu Hữu Nghi cuối cùng vẫn không thể tiến thành. Lý do Tần Liễm đưa ra với chúng thần lại không phải là quốc sự hàng đầu tư tình chót nhất —— mà là dùng lý do dứt khoát nhất lại không thể tưởng tượng được nhất, khiến Triệu Hữu Nghi hoàn toàn hết hi vọng, khiến ta chết rồi sống lại một phen rất là thổn thức —— hắn nói, Hoàng hậu chết bất đắc kỳ tử, cô quá mức đau buồn, hôn sự hủy bỏ.

Nghe những chữ ngắn ngủi này, ta đang định dùng muỗng múc một viên thuốc lên, nghe vậy thì sau một lúc lâu vẫn không hề nhúc nhích, cuối cùng “keng” một tiếng lanh lảnh, chiếc muỗng nhỏ rơi trên mặt đất vỡ thành hai nửa.

Tuy rằng lúc trước ta có chút suy nghĩ không còn hi vọng, nhưng mà một lòng liều chết như vậy, ta không thừa nhận cũng không được, khi đó trong lòng ta không phải không có suy nghĩ oán giận, nếu như ngay cả ta chết mà Tần Liễm cũng thờ ơ, vẫn muốn kiên trì làm chuyện đỏ trắng song song, bên này an táng ta nhập quan bên kia còn muốn cưới Triệu Hữu Nghi, vậy cho dù ta có khoan hồng độ lượng đi nữa thì cũng sẽ không nhịn được mà phẫn nộ, cho dù ta xuống địa ngục làm quỷ cũng phải bò lên gây rối bọn họ.

Mà bây giờ hồi tưởng sau khi chết đi sống lại, ta lại cảm thấy cách làm của Tần Liễm không khỏi có chút bừa bãi. Nếu ta chết rồi thì làm những thứ này cũng không có ích lợi gì, hắn có đau buồn ta cũng sẽ không sống lại, huống hồ phàm là còn có chút năng lực tự hỏi, hắn nên nghĩ rằng ta chết bất đắc kỳ tử nhất định sẽ khiến cho Tô quốc nhìn chằm chằm như hổ đói có cớ phát binh, người của Triệu gia có văn có võ còn rất có tiền, hắn muốn đối phó Tô quốc, vậy vẫn phải cân nhắc lôi kéo Triệu gia thì tốt hơn.

Vì một công chúa Tô quốc được gọi là họa thủy dẫn đến chiến tranh mà từ chối một quan hệ thông gia cực kỳ có lợi, quả thật đã làm cho những cố gắng trước đó của Tần Liễm mặc cho dòng nước cuốn trôi một nửa. Từ khi nhiếp chính hắn còn chưa từng làm chuyện khiến người ta choáng váng như vậy, đây là lần đầu tiên.

Nhưng mà cho dù nói như thế nào, Tần Liễm không cưới Triệu Hữu Nghi thì cũng khiến lòng ta thoáng an ủi vài phần.

Sau đó, ta lại biết ta đã được chở về Tô quốc từ Nam triều với bộ dạng lôi thôi thế nào. Lúc ấy Tô Khải tới Nam triều chơi cho ta cái túi gấm tinh xảo trang bị cánh hoa Ngọc Đà Hoa kia, bên trong hai lớp có một lớp chứa mặt nạ da người giống khuôn mặt ta như đúc. Ta đưa cái túi gấm kia cho A Tịch, vốn cảm thấy nếu ta đã quyết tâm chịu chết thì thứ này cũng không dùng làm gì, chi bằng đưa cho A Tịch để phòng khi cần dùng đến, không ngờ thật sự là có công dụng.

Tô Khải nói, dựa theo lời nói ban đầu, vốn là cần A Tịch làm thay, nhưng ta cố ý gả A Tịch ra khỏi cung, rõ ràng chính là gây phiền phức cho hắn. May mà hắn đã quen tùy cơ ứng biến, sớm đã tìm kiếm một cô gái có dáng người tương tự ta ở ngoài cung, sau đó hắn lại miêu tả chi tiết một lần dáng vẻ sau khi ta chết khiến A Tịch khiếp sợ đổi ta đi như thế nào, rồi tốn sức chuyển ta ra khỏi cung như thế nào, may mà bởi vì là mùa đông, lại hết sức cẩn thận bảo vệ, xác chết của ta lúc về đến Tô quốc mới có thể hoàn hảo chưa hư thối.

Ta nghe thì hoàn toàn mù mịt, vẫn cảm thấy cái chuyện ma quỷ này phát sinh trên người ta khiến ta có cảm giác sởn tóc gáy. Nhưng nghe câu chuyện này sau năm câu nói kia của Tô Khải, ta thừa nhận năng lực chịu đựng của ta đã bị hắn dục tốc bất đạt kéo cao không ít, bởi vậy tuy rằng cảm thấy kinh dị, nhưng ta lại không mù mịt quá lâu, nhanh chóng hỏi lại Tô Khải, rốt cuộc hắn đã vung bàn tay vàng với ta thế nào.

Nhưng mà đối với chuyện này, Tô Khải vẫn không chịu trả lời. Hắn không hề khách khí nói cho ta biết, đây là tuyệt mật, ngay cả ta cũng không có tư cách hỏi. Ta chỉ cần biết, bây giờ ta sống sờ sờ, thật không có chết, là đã đủ rồi.

Nếu hắn không để ta hỏi, ta đành phải không hỏi nữa.

Về phần chuyện chiến tranh hai nước Tô Nam dân chúng nói chuyện hăng say mấy tháng qua, lúc chiến tranh khí thế hừng hực thì sòng bạc lại không có ai cược tiền. Đây có thể lý giải, khoan hãy nói sòng bạc nhà ai không muốn đặt cược, cho dù có thật sự tổ chức thì cũng thật sự có người ở Tô quốc cược Nam triều đắc thắng, vậy người này mà thua thì sẽ bị người ta nhạo báng, thắng thì bị người ta giận cá chém thớt đánh hội đồng, không chừng ngay cả cái mạng ra khỏi sòng bạc cũng không có.

Trên chiến trường Tô Khải dùng bất cứ nước cờ thủ đoạn tồi tệ nào đều đạt đến trình độ cực cao. Lúc mới đối đầu, hai quân vốn là bất phân thắng bại. Sau này Tô Khải nghe được nguyên do Tần Liễm hủy bỏ hôn sự, rồi sau khi thám tử bẩm báo trở về từ Nam triều thì nhanh chóng cho Tô Tư gấp gáp chế tạo rất nhiều mặt nạ da người giống khuôn mặt ta như đúc, sau đó lại suốt đêm tìm được rất nhiều quân kỹ trong thôn trấn phụ cận có dáng người tương tự ta, dán mặt nạ cho các nàng, trước khi khai chiến thì kéo các nàng ra trước hàng ngũ binh lính, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa những cô gái có vóc người và khuôn mặt giống ta cùng ngự giá thân chinh cho Tần Liễm xem.

Không ngờ hiệu quả đúng là tốt hơn mức bình thường. Dựa theo ý kiến của Bình thư tiên sinh Tô quốc, khi đó Tần Liễm dẫn vạn quân lẫm liệt, vốn là một phần nghiêm túc hai phần ung dung ba phần bình tĩnh bốn phần bày mưu nghĩ kế, nhưng mà những thứ nghiêm túc ung dung bình tĩnh bày mưu nghĩ kế lúc nhìn thấy những cô gái kia thì hết thảy đều biến mất không còn, chẳng những đột nhiên thất sắc mà thậm chí ngay cả thân hình cũng khó trụ vững, nếu không phải kịp thời nắm lấy dây cương thì suýt nữa đã ngã xuống ngựa. Hắn cũng làm như không thấy sự khiêu khích bên kia của Tô Khải, chỉ nhìn chằm chằm những cô gái kia, môi mím chặt, ánh mắt như đinh như mũi tên, như là muốn nhìn ra một lỗ thủng từ trên người các nàng.

Vì thế có thể suy ra, tinh thần chiến đấu của chủ soái một khi đã loạn thì Nam triều nhất định sẽ bại. Trận chiến đó Tần Liễm tổn hại hai vạn binh sĩ và một viên đại tướng.

Đợi đến khi hai quân gặp nhau lần kế tiếp, Tô Khải càng thêm biến thái, vẫn dẫn những cô gái kia ra trước trận, sau đó dưới những ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người mà mặt không đỏ thở không mạnh nói nhảm với Tần Liễm: “Tần Liễm, nghe nói trước đó vài ngày muội muội ta tự sát vì ngươi, ngươi sống chết ôm không chịu buông tay, trong miệng còn không ngừng thì thào con bé chưa chết, người điên tiết mang hết những cung nhân đến nhập liệm xác chết xuyên thành xâu thịt dê. Vậy ngươi đoán xem, một người trong số những mỹ nhân ở đây có khả năng chính là Tô Hi hay không?”

Lúc này đây Tần Liễm phải bình tĩnh nhiều lắm, ánh mắt tuy vẫn nhìn chằm chằm những cô gái kia nhưng vẫn rất tỉnh táo. Hắn nhanh chóng thản nhiên đáp lại Tô Khải: “Tô Hi đã chết rồi.”

Tô Khải cười nói: “Vậy vì sao bệ hạ Nam triều còn phải ra sức dán mắt vào những người này?”

“Những người này dù sao cũng là mỹ nhân, điện hạ dẫn những mỹ nhân này ra trước trận, không phải là vì để cho người ta xem sao?”

Tô Khải cười nói: “Không, ta còn có tác dụng khác.”

Tiếp đó Tô Khải làm một chuyện thật phù hợp với phong cách xử sự xảo quyệt khó lường của hắn, nhưng đồng thời lại khiến người thường khó có thể chịu đựng. Hắn chọn một người có dáng người giống ta nhất trong số những mỹ nhân kia, gọi nàng ta ra trước mặt, sau đó trước mặt mọi người, sai một vị tướng quân vung mũi đao đâm vào ngực mỹ nhân.

Nghe nói mỹ nhân kia phun máu tươi xa ba thước, tử trạng cực thảm, nghe nói lúc này đây sắc mặt Tần Liễm còn khó coi hơn, mà cái tên Tô Khải quen lửa cháy đổ thêm dầu châm ngòi thị phi này còn chưa ngại mà bổ sung một câu: “Nói không chừng người này chính là Tô Hi, bệ hạ Nam triều tôn kính, ngươi tin hay là không tin nhỉ?”

Nghe xong những lời này, sắc mặt Tần Liễm đã không đủ dùng vỏn vẹn cái từ trắng bệch để hình dung nữa. Hắn cứ như vậy mà tim đập loạn nhịp một lúc lâu trên chiến trường, lúc kèn thổi lên, hắn thậm chí còn không nhìn thấy mấy hàng cung thủ của Tô quốc ngắm chuẩn về phía hắn.

Trận đánh này, Nam triều tổn hại sáu vạn binh, đại tướng tử thương sáu người, Tần Liễm trúng một mũi tên ngay ngực, hấp hối, hôn mê ròng rã mười ngày.

Trải qua cuộc chiến này, Nam triều đại bại, đại quân chật vật lui về phía sau ba mươi dặm. ngày thứ hai Tần Liễm tỉnh lại, không đếm xỉa đến quần thần phản đối mà ký hiệp nghị đàm phán hòa bình với Tô Khải, cắt ba tòa thành trì, cũng theo quy ước giết Triệu Hữu Thần và Triệu Hữu Nghi, mãi đến khi đầu hai người họ được cất vào hộp gỗ đưa vào doanh trướng Tô Khải, hắn mới lui về đô thành Nam triều nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nam triều từ lúc khai quốc tới nay chưa từng gặp chuyện vô cùng nhục nhã như thế. Tuy rằng quốc vương các đời ở Nam triều hơn phân nửa đều là loại si tình háo sắc, nhưng tất cả đều chưa từng mê muội mất cả ý chí, bởi sắc mà hại nước. Nghe nói sau khi tin tức bại trận truyền đến cảnh nội Nam triều, người Nam triều bi phẫn gần chết, tự sát không phải số ít, khóc rống nghẹn ngào thì càng nhiều.

Mà Tần Liễm, từ lúc sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên hắn nếm mùi thất bại, quẩn quanh xoay vòng như thế nào, chỉ sợ chỉ có bản thân hắn mới rõ ràng. Tô Khải nói cho ta biết, sau khi hồi cung thì hàng đêm Tần Liễm ngủ ở Vĩnh An Điện, lười biếng triều chính, tinh thần sa sút, sau đó thì mắc bệnh không dậy nổi hơn hai tháng.

Sau khi nói xong những lời này thì hắn hết sức cẩn thận quan sát sắc mặt của ta, ta hỏi: “Ca nhìn ta làm gì?”

Tô Khải cầm đồ bấm ngón tay trong tay, thong thả nói: “Tất nhiên là xem muội có có đau lòng hay không.”

“Vì sao ta phải đau lòng?”

Tô Khải dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta: “Muội không biết thì làm sao ta biết được.”

“…”

Sau khi nghe xong, cảm giác trong lòng ta quả thật không nhiều lắm.

Cũng đã là người từng chết một lần, còn rầu rĩ mấy vấn đề vô vị này thì thật sự ngây thơ.

Lúc ấy nhìn không thấu, bây giờ tất cả đều đã nghĩ thông suốt.

Mỹ nhân kế ly gián xưa nay vốn có. Mà ta từng học qua thoại bản và sự thật lịch sử, câu chuyện của mật thám và quân vương chưa từng có cái kết yên lành. Chết một người xem như là nhẹ, chết hai người thì càng bi thảm. Bởi vậy có thể suy đoán, ta và Tần Liễm từ động cơ bắt đầu đã là một quan hệ thông gia không thuần túy, thật là ông trời đã sớm định trước bi kịch.

Lúc ấy cứ không tin, không cam chịu số phận, không nghe lời khuyên bảo cương quyết muốn đi Nam triều, nay quay đầu nhìn lại, những hành động kia không thể nghi ngờ là hết sức lỗ mãng mà ngu dốt, từ lúc đầu khởi hành đi Nam triều cũng đã là sai lầm.

Tô Khải nói cho ta biết, nếu ta không đau lòng, về sau đừng trách hắn bụng dạ nham hiểm bóp Tần Liễm thành viên vò nát. Ta nói với hắn ca ca đã sớm có mưu đồ gây rối Nam triều cũng không phải ta không biết, trước kia là ta quá tùy hứng không hiểu chuyện ca đều chịu trách nhiệm, bây giờ mạng của ta là của ca, ca làm cái gì tất nhiên ta đều ra sức ủng hộ.

Sau đó Tô Khải liền bày ra vẻ mặt không chịu nổi, nói: “Muội không thể dừng nói cái đề tài mười năm tuổi thọ kia à? Ta là chủ nợ còn chưa cằn nhằn, muội thiếu nợ ngày nào cũng cằn nhằn cái gì?”

Ta nhỏ giọng nói: “Ca hào phóng như vậy, ta cảm thấy rất hổ thẹn. Chi bằng ta làm cho ca cái bảng hiệu thế nào, treo ở bên kia tường.”

Tô Khải lấy chiết phiến gõ trán ta: “Muội bị sảng sao?”

Ta lén nhìn sắc mặt của hắn, thấy tâm tình hắn không quá kém, do dự nói: “Ca ca…”

“Cái gì?” Hắn đang bưng chén trà lên uống, mép chén đã đặt ở bên môi lại dừng lại. Hắn quay đầu nhìn ta, mới vừa rồi còn như gió thoảng mây bay không biết sao lại biến thành bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười, nói từng chữ: “Nếu muội dám hỏi ta định đối phó Tần Liễm như thế nào, coi chừng ta đánh gãy chân muội.”

Ta thở dài nói: “Chân của ta vốn đã què rồi mà.”

Tô Khải nghẹn một chút, mới nói, “Dù sao cũng không nói cho muội biết.”

“…”

Tuy rằng không biết Tô Khải muốn làm gì, nhưng ngẫm lại, tuy Nam triều thảm bại, nhưng dù sao vẫn là một đại quốc rộng lớn người nhiều phồn vinh giàu có, mà Tần Liễm cũng vẫn là một quân vương quỷ kế đa đoan bình tĩnh tự kiềm chế, cho dù Tô Khải sử dụng thủ đoạn đê tiện nào, Tần Liễm ở đô thành Nam triều, ở địa bàn của mình, đại khái hắn luôn sẽ có biện pháp phá giải. Hắn thông minh như vậy, tốt hơn đầu óc ta rất nhiều, không cần ta ở đây bận tâm.

Huống chi tuổi thọ của ta ta không bận tâm, ngược lại lại đi bận tâm Tần Liễm xa ngoài ngàn dặm cũng chưa biết vấn đề, cũng thật sự có chút vớ vẩn.

Về phần nghe nói hậu cung Tần Liễm nay không có một phi chỉ có một hậu, ta có hơi suy nghĩ ích kỷ, dù sao về sau cuối cùng hắn cũng sẽ cưới vợ, nói không chừng ngày mai tin tức hắn đại hôn sẽ truyền tới đây, về phần hôm nay, coi như là hắn đã bồi thường đủ cho ta.

Tuy rằng trong lòng ta không dưới vạn lần tự nói với mình không nên oán hận bất kỳ kẻ nào, nhưng mà cuối cùng ta vẫn không ghét bỏ bồi thường nhiều quá, hơn nữa trong mắt Tô Khải và Tô Tư, Tần Liễm vốn nợ ta rất nhiều, bọn họ từng nói như vậy hơn một lần cho ta biết, ta nghe nhiều cũng cảm thấy nếu bỏ gia quốc thiên hạ qua một bên, Tần Liễm quả thật mắc nợ ta, lúc ta còn sống ở Nam triều hắn không làm gì, như vậy sau khi ta chết ở Nam triều, hắn làm như vậy, ta cũng yên tâm thoải mái.

Cứ như vậy ngày qua ngày, liên tục qua bốn tháng, ta vẫn không đợi được tin tức hắn muốn tổ chức hôn sự. Ta lại nghĩ, đại khái là bây giờ Nam triều vừa mới thảm bại, trên dưới cả nước đều muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, cần kiệm sống qua ngày càng phải từ tự thân Tần Liễm làm lên, mà cái thứ hôn sự này, tham khảo đại hôn lúc đó của ta thì thật sự là quá mức phô trương lãng phí, không phù hợp với tình hình Nam triều hiện nay, cho nên mới phải dời ngày.

Nghĩ như vậy, ta càng nghĩ càng khó chịu chẳng hiểu ra sao, vì thế đành phải cắt ngang suy nghĩ của mình, chuyển suy nghĩ sang hướng khác.

Từ lúc Tô Khải nhắc tới điểm kỳ lạ trong hoàng thất Tô quốc, có một ngày ngồi trên xe lăn ta đột nhiên nhớ tới, Tô quốc từ lúc khai quốc tới nay, hình như quân vương ngồi trên ngôi vị hoàng đế còn chưa có ai trường thọ. Tuổi thọ mỗi vị vua đều không vượt qua sáu mươi tuổi, thậm chí là vừa qua thì lập tức chết bất đắc kỳ tử. Mà vị vua trường thọ nhất từ lúc khai quốc Tô Diệp, bất quá cũng chỉ sống đến năm mươi chín tuổi mà thôi.

Ta hỏi Tô Khải, hắn trả lời ta như vầy: “Bất luận thăm dò ý trời hay là nghịch ý trời đều phải trả giá thật lớn.”

Hắn lại nói cho ta biết, bởi vậy quốc vương Tô quốc bình thường cũng không tự đi thăm dò thiên ý, thường lấy thầy số trợ giúp lại càng không dễ dàng đổi tuổi thọ bản thân kéo dài mạng sống cho người khác, dù là như thế, đa số cũng phải nằm liệt giường mấy ngày mắc bệnh cấp tính mà chết.

Phụ hoàng đã như thế, Phụ hoàng của Phụ hoàng cũng như thế.

Vì thế ta liền vô cùng ưu sầu Tô Khải đã kéo dài mạng sống cho ta.