Lúc ta uống canh xong thì người bên kia đã nói từ Tô Khải đến Tô Tư, nói trong số những người gần đây đến cầu hôn nối liền không dứt có hai người đứng đầu, một người là công tử Tể tướng gia, một người là cháu ruột Liêm Vương ở phiên trấn, sòng bạc đã sớm bắt đầu đánh cược, số lượng cược hai người này chiếm rất nhiều, cũng bởi vậy mà tỉ lệ những công tử sĩ tộc khác đã tăng tới mức một cược năm mươi thậm chí là một cược một trăm.
Ta lén nhìn Hòa Văn ngồi đối diện. Hắn vẫn duy trì thái độ như gió thoảng mây bay, thấy ta nhìn trộm hắn thì cười hỏi: “Chẳng lẽ cô nương cũng muốn đánh cược?”
Ta lắc đầu, đánh bạo hỏi hắn: “Huynh thích dạng con gái gì?” Rồi ta lập tức giải thích, “Huynh không nên hiểu lầm, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Tay hắn cầm chén trà dừng một chút, ánh mắt liếc sang đây, dừng một lát trên mặt ta, mãi cho đến khi cả người ta sợ hãi, hắn bỗng nhiên bắt đầu mỉm cười, khoan thai nói: “Nếu như là một tiểu thư khuê các văn hiểu thi thư võ hiểu binh pháp thức tình thức thời thanh khiết thông minh thì không ai sẽ không thích nhỉ.”
Trên đời này không có tiểu thư khuê các nào văn hiểu thi thư võ hiểu binh pháp thức tình thức thời thanh khiết thông minh hơn Tô Tư, vừa nói ra, càng thêm xác định suy đoán của ta về việc hắn cũng thích Tô Tư.
Ta nhất thời có chút uể oải, những người bên cạnh đàm luận gì cũng nghe không nổi nữa, chỉ ăn tiếp một miếng bánh phù dung ngọc lộ mới vừa bưng lên. Hòa Văn ngược lại nghe rất hứng thú, ngay cả dáng ngồi cũng không đổi mấy lần, thế cho nên ta cẩn thận quan sát ngón tay hắn đặt trên mép bàn, thon dài sạch sẽ, là một đôi tay vừa thích hợp đánh đàn vừa thích hợp luyện kiếm.
Một lát sau, bán tay vừa thích hợp đánh đàn vừa thích hợp luyện kiếm hơi giật giật, chậm rãi lấy miếng bánh phù dung ngọc lộ, sờ một chút nhưng không mò ra, lực chú ý của Hòa Văn rốt cuộc cũng thu trở về, đảo mắt nhìn lên trên bàn, đĩa bánh ngọt kia đã trống không.
Sau đó hắn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ta nuốt miếng cuối cùng vào trong cổ họng.
Hắn cầm chén nhìn ta, nói: “Cô nương…”
Ta có chút chột dạ, vì thế định tiên hạ thủ vi cường, ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói: “Ta chỉ ăn mấy miếng bánh ngọt của huynh, huynh sẽ không nhỏ mọn vậy chứ? Nếu huynh còn muốn ăn thì có thể gọi thêm một đĩa mà.”
“Ồ? Vậy hiện giờ ta nhỏ mọn nói cho cô nương biết,” Hắn thoải mái nhìn ta, ung dung nói, “Khóe miệng cô nương có gì kìa.”
“…”
Ta vẫn cố gắng hiểu rõ ý của Hòa Văn là gì. Tuy rằng có mấy lần ta nhìn hắn vẽ tranh, nhưng cũng không thể xác nhận hắn đang vẽ gì. Đây giống như là Tô Khải tuy rằng thường xuyên đùa nghịch chiết phiến, lại không thể xác nhận hắn cũng như cây quạt. Ta thử suy xét khả năng những nghề hắn làm, cảm thấy hắn là một người thoải mái như vậy lại xỏ lá vô sỉ cộng thêm thờ ơ với mọi thứ, trái lại rất thích hợp làm chính trị.
Nhưng mà sau đó khi ta vòng vo hỏi nghề nghiệp của hắn thì hắn lại nói cho ta biết, hắn chẳng qua chỉ là con trai của một phú thương, đi đô thành làm chút mua bán với người khác. Nhưng ta tỏ vẻ tương đối hoài nghi với câu trả lời của hắn, cũng chỉ ra trong nhà hắn căn bản là không có hàng hóa để bán, hắn cười không đáp, chỉ thuận tay cầm một miếng bánh phù dung ngọc lộ nhét vào miệng ta.
Sau đó căn cứ vào món bánh hắn hiếm khi chuẩn bị mỗi lần ta tới, ta nhanh chóng bị khẩu vị mềm yếu dời lực chú ý đi, nhanh chóng bị hắn dễ dàng chuyển đề tài.
Lại qua nửa tháng, hôn sự của Tô Tư được quyết định. Là Tô Tư tự mình chọn lựa con trai Tể tướng đương triều, nghe nói văn võ song toàn, tướng mạo thượng cấp, tính tình ôn nhu lễ độ, là thí sinh tốt nhất cho vị trí hôn phu. Phụ hoàng và Tô Khải cũng rất hài lòng với vị này, Lễ bộ nhanh chóng định ngày, là mùa xuân năm tới.
Ngày kế ta nghe được tin này thì lại chuồn đi gặp Hòa Văn. Lại một lần gõ cửa không có kết quả, lúc này đây ta không thể đợi thêm nữa, giẫm lên đống gạch ngói vỡ sát góc tường. Lúc ấy ta vui mừng vì tường bao quanh viện này quá thấp, lại lo lắng hắn có thể trêu đùa kẻ trộm đến hay không. Sau đó ta hì hục mãi thì rốt cuộc cũng trèo lên đầu tường, lại không ngờ một giây sau liền có một mũi tên phá gió gào thét bắn tới.
“Ai!”
Giọng nói kia sắc bén hung tợn, ta lại không kịp phân tích. Chỉ lo với một chút bản lĩnh khoa chân múa tay, cùng với gân cốt linh hoạt mấy ngày nay cần cù đi đường để tránh mũi tên bất thình lình kia. Ta dùng hết toàn lực, cuối cùng vẫn chỉ là khó khăn lắm mà tránh được, mũi tên kia vọt hai cọng tóc của ta, rít gào bên tai ta.
Ta kinh hồn bình tĩnh lại, trừng to mắt nhìn vào trong viện, lại thấy Hòa Văn đứng giữa sân trong, tay cầm ngọc phiến, hai tay khoanh lại, đang buồn cười nhìn ta. Một thân trường bào trắng dáng ngọc thon dài, bên cạnh hoa tường vi màu lửa đỏ nở thật đúng lúc.
Ta nhìn hắn hắn nhìn ta, sau đó hắn mở miệng trước: “Cô nương đây có tính là hồng hạnh vượt tường không nhỉ?”
Ta nhìn mặt đất, lại nhìn hắn, gương mặt thảm thiết, nói: “Ta không xuống được.”
“…”
Cuối cùng hắn ôn hòa nói một câu “Thất lễ rồi”, xách cái eo hồng hạnh của ta hái từ trên đầu tường xuống.
Chân ta vừa chạm đất, bỗng nhiên nhớ tới giọng điệu nói một tiếng “Ai” ồm ồm dữ tợn vừa rồi kia, bất luận từ phương diện nào đều không giống bộ dạng cái người trước mắt khi đang nói chuyện cùng ta. Ta liền ngẩng đầu hỏi: “Ta quấy rầy đến huynh sao? Vừa rồi ở đây có phải còn có người khác hay không?”
Hắn khẽ mỉm cười nói: “Không có.”
Có lẽ khi đó ta thật sự còn quá nhỏ, hắn nói cái gì ta đều cho rằng chính là cái đó. Hắn nói không có ta liền nghĩ thật không có, thậm chí còn lấy cớ một bóng cây hỗn độn là cái bóng đen kia.
Mà Hòa Văn ôm ta từ trên đầu tường xuống, có nghĩa là quan hệ giữa ta và hắn rốt cuộc đã bước vào một giai đoạn mới. Trước đó ngay cả một góc áo hắn ta đều sờ không tới, còn lần này ta rốt cuộc cũng với tới tay áo của hắn, thế nào mà không chịu buông tay. Hắn đi về phía trước vài bước rồi dừng lại, cúi đầu nhìn y phục một chút, lại ngẩng đầu nhìn ta, ta nắm quần áo càng chặt hơn, rất thành khẩn nhìn hắn, nói: “Ta bị giật mình, ta không túm lấy huynh thì chân sẽ mền nhũn, chân mềm nhũn thì sẽ không đi được.”
Hắn cười một cái, bỗng nhiên lấy từ trong lòng ra một viên đá tiết gà, màu sắc tươi đẹp, hình dạng đáng yêu, phía dưới còn có hoa tai tua rua, chính là thứ trong tay hắn lần trước ta lưu luyến không rời.
Hắn cố ý để viên đá kia lúc ẩn lúc hiện, nhìn ánh mắt ta cũng lúc ẩn lúc hiện theo, cuối cùng cười nói: “Nếu cô nương có thể lấy từ trên tay ta thì nó thuộc về cô nương.”
Ngay sau đó ta liền vươn hai tay ra chém giết, bị hắn nhẹ nhàng né tránh, vẫn là bộ dáng cười ung dung: “Ấy, không phải chân cô nương mềm nhũn sao?”
Ta: “…”
Nửa ngày kế tiếp ta vẫn lởn vởn quanh viên đá tiết gà kia. Võ công Hòa Văn quá tốt, đầu óc cũng quá thần kỳ, khiến ta bất luận là dùng sức hay là dùng trí đều thất bại. Ta dùng hết biện pháp có thể nghĩ tới, cũng không thể đoạt lấy nó từ trên tay Hòa Văn, cuối cùng nhìn bộ dáng ung dung như cũ của hắn mà dứt khoát hít mũi một cái, ghé vào trên bàn đá khóc lớn.
Ta cố gắng làm cho tiếng khóc rung trời, bả vai còn nhún nhún, trong lòng thấp thỏm tính toán hắn có trúng chiêu hay không. Xét thấy Tô Khải rất khinh thường cái kỹ xảo này, ta nghĩ thầm trong thời gian một chén trà nếu Hòa Văn còn chưa có đi vào khuôn khổ, vậy ta đành phải đổi một biện pháp khác. Lại không ngờ hắn hoàn toàn không giống Tô Khải, ta chỉ vờ khóc năm tiếng thì từ trong vòng cánh tay nhìn thấy có góc áo xuất hiện bên chân ta.
Ta ngẩng mặt lên, hắn cầm chiết phiến nhẹ nhàng gõ lên trán ta, lòng bàn tay mở ra, mặt đầy bất đắc dĩ: “Nó là của cô nương.”
Ta nhanh chóng đoạt lấy viên đá kia, lén giương mắt nhìn hắn từ đầu đến chân, thấy trên mặt hắn đã đổi sang vẻ đùa cợt “Ta cũng biết cô nương đang vờ khóc”. Suy tư một chút, ta nói: “Ta lấy cái gì trao đổi với huynh nhé?”
Hắn quan sát ta từ trên xuống dưới một lần, một tay chống cằm trầm ngâm nói: “Không cần đâu. Nói thật, cả người cô nương hình như cũng không có gì ngang giá tiền với viên đá kia…”
“…”
Mỗi lần từ chỗ Hòa Văn trở về, ta đều cố gắng thông qua hồi ức tìm ra một chút dấu hiệu Hòa Văn cũng thích ta. Nhưng mà mỗi lần đều chỉ có thể thất vọng nghĩ đến chuyện ta vắt hết óc đổ thừa không rời chỗ hắn, mà nghĩ không ra một chút xíu ví dụ hắn tỏ vẻ muốn đến chỗ ta.
Cuối cùng lúc hoa sen nở rộ, ta lại đi thăm Hòa Văn. Lần này hắn đang ngâm trà xanh, một mình uống dưới cây liễu. Hắn hơi hơi ngửa đầu, tinh thần có chút ngẩn ngơ, ta không dám lên tiếng quấy rầy hắn, yên lặng ngồi xuống trước bàn đá.
Hắn rốt cuộc nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi cong lên cười nhạt: “Ngọc Đà, ta phải rời khỏi đây.”
Tay ta đặt trên mép bàn dừng lại. Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, há há mồm, lại khàn giọng, không biết nên nói cái gì.
Hắn rót chén trà đặt vào tay ta. Nước trà màu nâu nhạt bởi ngón tay ta run rẩy mà run rẩy, giống như là hồ nước không yên trước cơn giông tố.
Ngữ khí của hắn ôn hòa: “Ta không muốn ra đi không lời từ giã, cho nên chờ cô nương ở đây hai ngày.”
Ta khàn giọng nói: “Vậy chừng nào huynh đi?”
Hắn nói: “Ngay bây giờ.”
“Tại sao phải đi chứ?”
“Chuyện của ta xong rồi, cần phải trở về.”
Ta nói: “Huynh có thể không đi không?”
Hắn nói: “Không được.”
“Vậy huynh còn có thể trở về không?”
Hắn dừng một lát, nói: “Ta không biết.”
Nước mắt ta thiếu chút nữa đã rơi xuống, ta nhanh chóng quay đầu, dùng ống tay áo che lại. Giọng nói dễ nghe của hắn lại từ từ vang lên: “Ngọc Đà, uống chén trà này, xem như cho ta một ước nguyện.”
Ta lau khóe mắt, có chút khóc thút thít: “Không uống.”
Hắn nói: “Trà này có tác dụng kéo dài tuổi thọ thanh tâm an thần, hơn nữa hương vị trong veo, rất hiếm có, cô nương không nếm thử sao?”
Ta vẫn dỗi: “Không uống.”
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên trong có vị cô nương thích đó.”
“Không uống.”
“Quả thật không uống?”
Ta kiên quyết: “Quả thật không uống.”
“Tốt thôi.” Ánh mắt hắn phức tạp nhìn ta trong chốc lát, hắn khẽ thở dài một cái, đứng dậy, nhẹ giọng nói, “Tiểu cô nương, sau này còn gặp lại.”
Ta mất hồn mất vía trở về, bữa tối không uống lấy một giọt nước, trước khi đi ngủ lại đột nhiên ho khan không ngừng. Ta ho khan hết sức kịch liệt, ngay cả lưng cũng còng lại, âm thanh càng lúc càng lớn, thở hổn hển, sau đó lồng ngực bỗng nhiên bị kiềm hãm, nôn ra một ngụm máu tươi.
A Tịch kinh hãi, cấp tốc truyền thái y từ trong cung đến bắt mạch. Đường thái y trần trụi bị xách từ trong ổ chăn ra, lúc đến chỗ ta thì ngay cả thắt lưng bên hông cũng chưa cột chặt. Hắn bắt mạch xong tay phải ta lại đến tay trái ta, cuối cùng bỗng nhiên sắc mặt đại biến, từ trên ghế đứng dậy, quỳ xuống.
Hắn run run nói: “Công chúa… Công chúa hình như trúng độc dược mãn tính.”
Tiểu viện ta vào ban đêm hết sức náo nhiệt. Đầu tiên là những thái y khác nối đuôi nhau mà vào, sau đó là Tô Khải Tô Tư được tin giá lâm, lại còn có Phụ hoàng mẫu hậu giá lâm.
Ta ho khan đến sắp ngất đi. Vài vị thái y lau mồ hôi thay nhau bắt mạch, lại xúm lại một chỗ thảo luận phương án, cuối cùng khi Tô Khải Tô Tư thúc giục không dưới mười lần trong thời gian một chén trà thì rốt cuộc bọn họ cũng đồng loạt quỳ xuống. Hai tay đặt trên mặt đất, đầu dập rất thấp.
Bọn họ còn chưa nói gì, sắc mặt Tô Khải đã sa sầm.
Kỳ thật cũng không cần bọn họ nói, hành động chính là bằng chứng tốt nhất. Dựa theo kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của ta, lúc nói chuyện thái y khom người đứng, bình thường đều có ý rằng chứng bệnh ta sẽ tiến triển ngay thôi, không sao cả; mà nếu bọn họ quỳ xuống, tay rũ ở bên người, lưng như con cóc nghiêng vẹo, bình thường thì có ý chứng bệnh của ta cần phải có thời gian nghỉ ngơi, nhưng vẫn có thể khỏi hẳn; mà nếu bọn họ quỳ, tay đặt trên mặt đất, đầu cũng cúi thấp xuống, vậy có nghĩa chứng bệnh của ta có chút nghiêm trọng, cần tịnh dưỡng một tháng thậm chí cả một mùa đông.
Nhưng mà nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy bọn họ có thể đặt trán thấp đến mức này, gần như là dính sát lên mu bàn tay.
“Không biết Công chúa trúng độc dược mãn tính thế nào, chỉ là độc tính tuy mạnh, nhưng vẫn có thể chữa khỏi. Nhưng mà thuốc này lại làm tật ho của Công chúa tái phát, mà khả năng khán bệnh của Công chúa vốn rất yếu, chỉ sợ…”
Tô Khải lạnh lùng nói: “Nói tiếp.”
“Chỉ sợ sau này mùa đông sẽ càng dễ cảm phong hàn, mà nếu tràn vào phổi thì sẽ ngăn cản tắc nghẽn khí trong phổi, khí không truyền…”
Tô Khải ném chén trà đi: “Nói trọng điểm!”
Thái y run cầm cập, gần như là run rẩy chữ không thành câu bật ra một câu cuối cùng: “Công chúa, Công chúa sợ là khó có thể sống quá hai mươi tuổi…”
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn có vẻ bệnh, lại chưa từng thật sự nghĩ tới, vừa đến tuổi hai mươi ta sẽ chết.
Ta vốn cho rằng cái chết của ta hãy còn xa. Ta thường suy nghĩ, một người không thể lúc nào cũng hỏng vận khí. Có người trước ngọt sau đắng, có người trước đắng sau ngọt, vận mệnh như một cây đòn gánh, dù cho chính giữa có tròng trành lắc lư thì cuối cùng cũng có một ngày tốt xấu triệt tiêu.
Ta chịu đựng từng chén thuốc, châm cứu từng cây kim, mùa đông một năm rồi lại một năm thống khổ, không phải là vì đáp án trong miệng thái y này.
Trong sinh mạng của người khác, hai mươi tuổi lẽ ra là năm đỉnh cao nhất. Phụ hoàng hai mươi tuổi thì cầm tù huynh trưởng ruột của mình, nhận lấy quốc ấn tượng trưng cho hoàng quyền Tô quốc; Tô Khải hai mươi tuổi thì lãnh binh nơi biên cương xa xôi xuất quỷ nhập thần, trong triều đình cơ trí lại sắc sảo, lúc cười nói thì có thể chỉ ra một tuyệt tác diệu kế.
Tuy ta không phải nam nhi, nhưng chí ít cũng coi như là một công chúa thứ thiệt. Tuy không mong đợi vào năm hai mươi tuổi mỹ danh lan xa khắp thiên hạ, nhưng cũng hi vọng ít nhất bản thân có thể có một chút đất dụng võ.
Nhưng mà nhìn lại quá khứ mười mấy năm của ta, thật giống như không có gì đáng giá khoe ra. Ta đã từng học sách, học đàn, luyện qua kiếm pháp, còn chưa kịp khoe khoang cho người khác thì đã phải rời khỏi người thân của ta, rời khỏi thế giới này.
Bị bắt đếm ngược ngày sinh mạng, thật có chút không cam lòng.
Ta không cam lòng, Tô Khải cũng không cam lòng. Hắn dùng thủ đoạn nghiêm khắc để biết được nội tình từ miệng cung nữ thị quan, vừa mời danh y trong dân gian, vừa tuyên bố với bên ngoài là ta trúng độc, cần điều dưỡng, cũng hạ lệnh tra rõ việc hạ độc.
Trải qua chuyện này, ta lại thuận tiện biết thêm một mặt khác của Tô Khải. Hóa ra những mánh khóe trước đây hắn bàn dạy ta đều không được gọi là thủ đoạn, mà chỉ có thể xem như trò lừa bịp; mà nay những chuyện hắn đang làm mới có thể được coi là thủ đoạn, chiết phiến vừa thu lại thì sấm sét đánh xuống.
Người, thú, chim muông bên cạnh ta, thậm chí hoa cỏ đều bị kiểm tra từng món. Ta nằm trên giường ngửi mùi thuốc trong tẩm điện tỏa không đi, đối với những câu hỏi của Tô Khải, sự đáp lại của ta là nhắm mắt không nói một tiếng.
Kỳ thật cũng không phải không đoán được, trà Hòa Văn muốn cho ta uống lúc rời đi, đại khái chính là giải dược.
Chỉ là vẫn không nghĩ ra vì sao hắn muốn hạ độc, mà hạ độc thế nào. Mà nếu hắn hạ độc ta thì tại sao cuối cùng muốn ta uống chén trà kia.
Ta nghĩ không ra, cũng chẳng lười suy nghĩ. Dù sao chẳng qua đều là suy đoán của riêng ta, nếu không tìm thấy đương sự đến nghiệm chứng đáp án, vậy tất cả suy đoán cũng chỉ có thể tăng thêm phiền não cho mình.
Ta cũng không hề hỏi đến tình hình tiến triển. Nếu là tin tức tốt, chỉ sợ ai nấy đều tranh công xin thưởng, cần gì phải giữ cái vẻ này.
Sau đó, trong tẩm điện của ta, ai gọi là danh y đến một người lại một người, lại đi từng người lại từng người, sắc mặt Phụ hoàng càng ngày càng u ám, cơn giận của Tô Khải càng ngày càng gay go, mọi người đều cẩn thận câm như hến, ngay cả chim hoàng anh vẫn luôn vui đùa trên cửa sổ kia cũng rụt cổ không dám gọinữa.
Lại qua một tháng, triệu chứng trúng độc của ta rốt cuộc dần dần chuyển biến tốt đẹp, ho khan cũng từ từ giảm bớt. Dựa theo lời của thái y, tuy rằng kết cục hai mươi tuổi khó mà tránh khỏi, nhưng nếu dùng thuốc và kim cùng châm cứu áp chế, ít nhất có thể bảo đảm trong vòng mấy năm tới ta có thể sống thoải mái.
Vì thế nửa năm kế tiếp, ta đã trải qua cái gọi là thuốc và kim cùng châm cứu áp chế. Mãi cho đến cuối năm, những chuyện liên quan đến đại hôn của Tô Tư đều đã chuẩn bị thỏa đáng, bệnh tình của ta cũng dần dần có chiều hướng tốt, theo Đường thái y nói, tình hình của ta cơ bản đã ổn định, thuốc và kim cùng châm cứu đều có thể hủy bỏ, nếu về sau thỉnh thoảng lại tái phát cơn ho thì chỉ cần dùng Ngọc Đà Hoa là được.
Trong nửa năm này ta không được tùy ý đi lại, rỗi rảnh nhàm chán thì ghé vào trên giường xem mấy quyển binh thư, cùng với “kinh dịch” và “dịch truyện”. Hai cuốn sách bói toán tuy tối nghĩa khó hiểu, nhưng bên trong liên tục hiện ra những lý lẽ thuận theo tự nhiên khiến ta dần dần nhận thức được số mệnh. Hơn nữa sau này Tô Khải còn an ủi ta, nói con người cuối cùng cũng chết, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, có cái chết nhẹ tựa lông hồng. Mà ta nhất định là chết nặng tựa Thái Sơn. Ta nói lời này ta nghe cũng thấy hổ thẹn, may mà hắn cũng có thể mặt không đỏ tim không đập mạnh nói ra khỏi miệng. Hắn đặt chén trà xuống, nghiêm mặt, hiếm khi thật sự thâm tình nhìn ta, nói với ta, trong lòng hắn ta chính là nặng tựa Thái Sơn.
Ta nghe xong thì cực kỳ cảm động, vì thế nghĩ trên đời này, sống lâu có cách sống lâu, đoản mệnh cũng có cách sống đoản mệnh. Nếu nhìn từ chiều dài sinh mạng, vậy cuộc sống của ta chắc chắn rất ảm đạm; nhưng nếu nhìn từ chiều ngang sinh mạng, có lẽ ta còn có thể thừa dịp ba năm này mà thay Tô quốc làm chút gì đó.
Đúng lúc khi đó tiểu quốc láng giềng của Tô quốc ỷ sau lưng có Nam triều làm chỗ dựa mà thay đổi thái độ khúm núm ban đầu, bắt đầu như một khối xương khó gặm dựa vào địa thế hiểm trở mà ngoan cố chống lại. Tô quốc bỏ vốn vào binh lực như vũng bùn hãm sâu, hi sinh gằng co ở biên cảnh, kết quả chính là quốc khố và lương thảo như nước chảy nhanh chóng giảm bớt. Phụ hoàng và Tô Khải sứt đầu mẻ trán, ta chỉ ở trên giường cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và lo âu trong cung kia.
Trước đó ta thật không hiểu Tô Khải và Tần Liễm cớ gì vì đất đai mà tranh chấp không ngừng. Cho dù Tô Khải không chỉ một lần nói cho ta biết, Tô quốc và Nam triều như là hai con sói, những quốc gia khác như là thịt trên bàn, nếu sói muốn sống thì nhất định phải càng không ngừng lột da ăn thịt; mà khi ăn sạch hết thịt rồi, lại không còn những thức ăn khác, trừ ngươi ra thì chỉ còn con sói kia là đối tượng không thể không tiêu diệt. Đây cũng là cái gọi là cá lớn nuốt cá bé, ngươi chết ta mất mạng. Nhưng mà mỗi lần ta cãi chày cãi cối với hắn, nói là vì sao sói nhất định phải ăn mặn mà không thể đổi thành ăn chay, Tô Khải liền bày ra vẻ hết sức phẫn nộ, nói: “Muội có hiểu được cái gì gọi là ý nghĩa không? Ta không chém giết không tranh giành thì sống không khác gì một tên chăn ngựa, vậy ta còn làm Thái tử làm gì?”
Trước đây từ lúc hừng đông đến trời tối ta vẫn khó có thể lý giải cái từ Tô Khải gọi là ý nghĩa này, lúc bẻ ngón tay thì chợt phúc đến thì lòng cũng sáng ra, thứ Phụ hoàng và Tô Khải lưu luyến để ý nhất trên đời này chính là giang sơn, hai người này vì Tô quốc ngàn đời mà cam tâm tình nguyện lo lắng hết lòng, vô tình là ý nghĩa của cuộc đời này.
Mà ta, từng vì một nam tử ngay cả tên thật cũng không thể biết mà bỏ xuống thân phận Công chúa để cố ý lấy lòng, tiềm thức cho rằng đó chính là chuyện ta lưu luyến để ý nhất, là ý nghĩa của cuộc đời này, nhưng kết quả ngược lại bởi vì hắn mà sắp mất mạng, uống thuốc mấy ngày, như vậy xem ra, ý nghĩa của ta thật sự là vô nghĩa, cả đời này thật sự mờ ảo vô vị.
Lại qua mấy ngày, Tô Khải bỗng nhiên cầm một bức họa tới tìm ta, chờ sau khi đuổi hết thị nữ ra thì hắn trải bức họa kia lên trên bàn, nói với ta bốn câu.
“Cái người này chính là Thái tử Nam triều Tần Liễm, nửa năm trước từng đến đô thành Tô quốc.”
“Tô Hi, có phải muội từng gặp hắn hay không?”
“Muội trúng độc, là hắn hạ?”
“Muội thích hắn?”
Ta đã trống rỗng sau câu nói đầu tiên của hắn, những chữ phía sau đều không nghe vào. Tô Khải trừng ta cả buổi trời không thể nói, từ nhỏ hắn chưa bao giờ đánh chửi ta, nay dù cho tức giận đến kìm nén, cắn răng cả buổi cũng chỉ có thể giận chó đánh mèo chiết phiến trong tay, bóp vỡ nan quạt bạch ngọc cực tốt thành từng đoạn.
Tiếng răng rắc kia rốt cuộc khiến ta lấy lại tinh thần, ta dùng ánh mắt quả thật có thể tức chết người khác mờ mịt hỏi Tô Khải: “Hắn chính là Tần Liễm? Vì sao không giống tranh vẽ trên quạt?”
Nói xong ta cũng muốn khinh bỉ bản thân. Một cái đạo lý ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật (1), chớ nói họa sĩ vẽ tranh rất có khả năng căn bản chưa từng thấy Thái tử Nam triều, cho dù có thấy rồi, một bức họa bị miêu tả vô số lần ngắc ngoải lưu truyền đến Tô quốc, đừng nói bộ dạng tám phần giống, có thể có năm phần say mê hấp dẫn đã là đủ.
(1) Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật: Một việc, dù cho sai lầm đến nhiều người đã có cùng một nghị luận đều như thế cả, thì cũng dễ khiến người ta nghi hoặc rồi đem bụng tin mà cho là phải.
Ta và Tô Khải bốn mắt trừng nhau, hắn ném chiết phiến nát vụn lên trên bàn, ngồi xuống mím môi, lại nhếch môi, rốt cuộc vẫn thở dài một hơi: “Tô Hi, muội muốn ta nói muội có cái gì tốt đây?”
Lại qua mấy ngày, đại thần Vân Úc đột nhiên đến thăm cung điện ta. Ấn tượng của ta đối với người này giới hạn ở một vị thần tử trung thành và tận tâm mà sau khi hoàng quyền được củng cố trăm năm Phụ hoàng đã an bài bên cạnh Tô Khải, diện mạo bình thường, mánh khóe lại mười phần khó chơi, hắn và Tô Khải hai người tụ lại quả thật chính là cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Người này có thể tới tìm ta, tám phần mười là có liên quan đến việc mấy ngày trước chuyện mất mặt của ta bị đào lên. Công chúa Tô quốc thích Thái tử Nam triều cải trang, bị khuất phục trước dung mạo khí phách, mặc dù là nuốt độc dược mạng sống không kéo dài được bao lâu nhưng vẫn báo đáp ân tình đến chết vẫn ngậm chặt miệng, vụ bê bối hoàng thất này cho dù ta có thể nuốt xuống cơn tức, nhưng các trọng thần đại quan biết nội tình sợ cũng sẽ không cam lòng thay ta.
Quả nhiên, Vân Úc hành lễ xong, mở đầu chính là nói có sách, mách có chứng, từ nghiên cứu yêu cơ thuỷ tổ loạn thế Ðát Kỷ đến Lý Viên Viên hồng nhan họa quốc trong thoại bản hư cấu, ta nghe hết thời gian hai chén trà, thừa dịp sai người thêm nước cho hắn thì lễ phép hỏi hắn: “Vân đại nhân, ngươi đây là muốn ta làm cái gì đây? Hòa thân hay là mỹ nhân kế?”
Vân Úc bị sặc trà, nói: “Công chúa là đệ nhất mỹ nhân nước ta, Thái tử Nam triều văn công vũ lược đều có thành tựu, nếu hai người có thể vui mừng kết thành vợ chồng, nhất định là giai thoại có một không hai.”
Ta nói: “Vậy là muốn ta hòa thân?”
Vân Úc lại nói: “Biên cảnh đông nam nước ta hiện giờ không yên ổn, quốc vương Lộc tộc bởi vì có Nam triều ủng hộ mà ngạo mạn vô lễ, năm trước đại thọ bệ hạ, chẳng những không dâng tặng cống phẩm mà còn sai sứ giả đến khiêu khích…”
Ta thật sự không chịu nổi cái giọng điệu làm bộ này của hắn, ngắt lời nói: “Vậy là muốn ta dùng mỹ nhân kế?”
Vân Úc nhìn ta, trầm ngâm một lát, nói: “Tên thì đúng là hòa thân, mỹ nhân kế mới là thật.”
“…”
Lải nhải một phen, ý đồ của Vân Úc rốt cuộc đã rõ ràng. Hắn chậm rãi nói, không chút nào kiêng dè ngay trước mặt ta, mục đích muốn lợi dụng ta đến cùng: “Mọi người đều biết, nước ta và Nam triều chưa bao giờ thật sự qua lại thân thiết, bệ hạ và Thái tử điện hạ đều hi vọng chúng ta có thể chiếm thế chủ động trên mặt ngoại giao với Nam triều. Nay quốc vương Nam triều thân thể ngày càng suy nhược, ngày đại sự e sẽ không còn lâu. Nếu Công chúa đã mấy lần gặp mặt Tần Liễm, nếu có thể gả cho Tần Liễm thì có ba lợi ích.”
“Thứ nhất, nếu Tần Liễm bị dung mạo Công chúa thu hút, qua một thời gian, Công chúa được sủng ái không dứt, dần dần sẽ có khả năng cản trở, khiến Tần Liễm bị sắc đẹp mê muội, dần dần bỏ bê triều chính, khởi nghĩa nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than, đây là họa của Nam triều, nhưng lại là may mắn của nước ta.”
“Thứ hai, nếu Tần Liễm quyết định dứt khoát, không bị mê hoặc, nhưng Công chúa âm thầm lấy chuyện của Đại Hoàng tử Tần Húc, tiện đà trộm được cơ mật của Nam triều, cuối cùng giết Tần Liễm, nâng đỡ Tần Húc, ly gián nội đình, khiến rối loạn bộc phát, không có thời gian ngấp nghé những tiểu quốc khác, cũng là họa của Nam triều, nhưng lại là may mắn của nước ta.”
“Thứ ba, nếu Công chúa thua chuyện hết, Tần Liễm phải giết Công chúa để định lòng dân. Đây là hạ sách của hạ sách, nhưng cũng là phương pháp giải quyết. Thái tử điện hạ nhất định sẽ đi sứ Nam triều trước khi xảy ra chuyện, nhất định sẽ bức bách Nam triều định ra ước hẹn quân tử.” Nói tới đây, Vân Úc dừng một chút, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của ta một phen rồi tiếp tục nói, “Ngộ nhỡ sự việc bại lộ, xin Công chúa nhất thiết phải ôm tất cả tội lên người mình, cũng ra sức sắp đặt những chuyện hèn hạ Tần Liễm làm với người ở Tô quốc lúc này, đến lúc đó Tô quốc ta sẽ đem binh xuôi nam, vì Công chúa lấy thân hi sinh cho tổ quốc mà đòi lại một cái công đạo.”
Ta nghe xong trầm mặc một lúc lâu, nói: “Điều thứ ba nghe không hiểu.”
Vân Úc cúi người xuống hành lễ: “Công chúa thông minh lanh lợi, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, lại quốc sắc thiên hương được khen là đệ nhất mỹ nhân Tô quốc, tất sẽ không làm cho tình hình chuyển biến xấu đến mức thứ ba.”
Ta nói: “Ý của ngươi là, nếu hoàn cảnh xảy ra điều thứ ba, ta chỉ cần dựa theo những gì ngươi nói là được, việc khác ta không cần phải làm sao? Ngươi đây là tính toán để ta chết không minh bạch sao?”
Vân Úc chỉ đáp vế đầu, bỏ qua vế sau: “Nghe nói lúc Công chúa sinh ra thì hào quang đầy trời kề cà không tan, thầy bói cũng đã đo lường tính toán cho Công chúa…”
Ta khoát tay: “Đừng có nói ta người tốt tự sẽ có trời phù hộ. Ta hỏi ngươi, những lời ngươi nói với ta, Phụ hoàng biết không?”
Vân Úc nằm rạp người xuống, nói: “Bệ hạ không biết.”
“Thật sự?”
“Dạ.”
Ta chống cằm nhìn bộ dáng của hắn, giống như là thấy được phía sau hắn là Phụ hoàng ta. Nhược quán (2) đã lên ngôi, ánh mắt sắc bén sâu xa, thủ đoạn quả quyết ác liệt, tại vị đã hơn hai mươi năm, được bề tôi kính nể, lại trị vì anh minh, dân gian đều nói ông ấy là một hoàng đế tốt.
(2) nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán
Thời gian trầm mặc kéo dài, mãi đến khi mồ hôi lạnh sau lưng Vân Úc đổ ra thấm ướt cả áo ngoài, ta mới ngồi thẳng, từ từ nói: “Ta đi tìm Phụ hoàng.”
Vân Úc dám nói những lời này với ta, lại muôn lần chết không dám nói với vua của Tô quốc. Ý của hắn, đơn giản mà nói chỉ là một câu, con người rồi cũng sẽ chết, nếu ta chết sớm là chết, chết muộn cũng là chết, còn không bằng chết có giá trị một chút. Nhưng mà những lời này thật sự khó mà tiếp thu, hắn tới tìm ta, không phải là muốn để ta tự nguyện đưa cổ vào trong bẫy. Nếu hắn trực tiếp bẩm báo Phụ hoàng hắn đã đem chủ ý tính toán một công chúa gần chết lên đầu, coi như là vì cái gọi là giang sơn xã tắc, Phụ hoàng cũng phải nhường hắn đi vào thẳng đi ra ngang.
Dòng chính Vân gia chỉ có đứa con trai này, mà Vân Úc còn chưa đại hôn, hương khói Vân gia còn chưa kéo dài, hắn vẫn không thể chết.
Kỳ thật tìm Phụ hoàng cũng không có gì đáng nói. Ta chẳng qua chỉ thuật lại những gì Vân Úc nói với ta, ta quỳ trên gạch đá xanh lạnh lẽo, Phụ hoàng thật lâu sau vẫn không nói gì, mãi đến khi ta nhịn không được mà dịch chuyển hai đầu gối hơi tê tê, ông mới chậm rãi hỏi ta: “Là chủ ý của ai?”
Ta không đáp, ông liền hỏi tiếp: “Vân Úc?”
Ta râu ông nọ cắm cằm bà kia: “Sinh làm Công chúa Tô quốc, có thể vì Tô quốc mà cố gắng một phần lực, là trách nhiệm của nhi thần.”
Ông ấy cười một tiếng, lại hỏi ta: “Tô Hi, con thành thật nói cho ta biết, nguyên nhân con đi Nam triều, là bắt nguồn từ những lời nói xằng nói bậy của Vân Úc, hay là con tự mình nghĩ ra?”
Trán của ta đặt trên mu bàn tay, lớn tiếng nói: “Xin Phụ hoàng thành toàn.”
Phụ hoàng thản nhiên nói: “Ta thành toàn không được, con và Tần Liễm vốn cũng không có khả năng.”
Ta ngẩng đầu, nói: “Nhi thần cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có khả năng với Tần Liễm, nhi thần chỉ là muốn hỏi hắn một vấn đề.”
Phụ hoàng cũng không hỏi ta vấn đề kia là cái gì, chỉ nói là: “Vân Úc để con dùng mỹ nhân kế ly gián, ta lại cảm thấy con chỉ là muốn đi đến đó hòa thân.”
Ta nói: “Nhi thần lấy liệt tổ liệt tông ra thề, lần này đi Nam triều, nhi thần nhất định sẽ không thẹn sứ mệnh. Nếu vi phạm, nhi thần sẽ rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Phụ hoàng cuối cùng vẫn đồng ý. Sau khi Tô Khải biết được, tác phong công tử hoàn toàn biến mất, mắng ta hết một trận, rồi sau đó chỉ vào ta nói: “Mang binh đánh giặc là chuyện của nam nhân, muội đi Nam triều làm cái gì? Tên súc sinh Vân Úc kia, sao không để em gái hắn đi hòa thân?”
Cuối cùng ta vẫn đi theo Phụ hoàng đến Nam triều. Một ngày trước khi đến đô thành, ta vẫn không tìm được phương pháp trì hoãn sinh mạng.
Sau này gả cho Tần Liễm, tình hình thực tế mà nói, kỳ thật tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Ta vẫn muốn hỏi Tần Liễm một câu, rốt cuộc hắn có biết ta chính là cô nương Tô quốc trong đình viện nhảy Phượng Khuyết Vũ cho hắn kia hay không, nhưng mà đáp án bất luận là biết hay không thì đều dẫn đến một kết cục ảm đạm.
Sau khi vào Nam triều, A Tịch từng nói với ta, một bên là Tô quốc, một bên là Tần Liễm, bất luận Công chúa làm thế nào ắt phải có lỗi với một bên, chi bằng suông theo tâm ý, cùng Tần Liễm sống thật tốt.
Ta nói, từ ngày đầu tiên ta thành thân, Tần Liễm đã an bài tay chân, rất bình tĩnh đề phòng ta. Ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể lừa mình dối người được bao lâu?
A Tịch nói, Tần Liễm bất nghĩa, mà Vân Úc cũng bất nhân. Công chúa luôn không muốn có lỗi với Tô quốc, không phụ lòng bệ hạ, không phụ lòng Tần Liễm, vì sao không ngẫm lại như thế nào mới có thể không có lỗi với bản thân?
Ta ngẩn người, mới nói, ta cũng sắp chết rồi, có lỗi với bản thân hay không, chẳng sao cả.
Một người chết, nhìn cái gì cũng từ từ trở nên hờ hững. Đối với chấp niệm Tần Liễm, gánh nặng Công chúa Tô quốc, chỉ một từ chết, những đau khổ này đều có thể tan thành mây khói.
Ban đầu, tuy rằng không nói, đối với cái chữ này ta cũng sợ hãi không thôi. Không cam lòng trời xui đất khiến lên người ta như vậy, không cam lòng cam chịu số phận như vậy, không cam lòng mấy trăm ngày sau phải rời khỏi thế gian, nhưng mà bị Tần Liễm nhốt ở Nhu Phúc Điện này hơn mười ngày, ta dần dần nghĩ thông suốt, hơn nữa đáy lòng còn thấy yên tĩnh.
Một chữ chết, dường như trong chớp mắt biến thành cám dỗ. Tô Khải và Tần Liễm đối chọi gay gắt, Tô quốc và Nam triều đánh giáp lá cà, hoặc chết hoặc bị thương, hoặc sống hoặc chết, ta đều sẽ không nhìn đến.
Ta ngửa đầu nhìn về phía những cây nguyệt quế xa xa ngoài cung điện, chúng nó đều bị tầng tầng lớp lớp lụa hồng quấn lấy chạc cây, tầm mắt dời xuống một chút, ta chỉ có thể nhìn thấy cung tường Nhu Phúc Điện này cao cao, nhưng mà vẫn có thể tưởng tượng ra, bây giờ bên ngoài sẽ là cái cảnh tượng náo nhiệt gì.
Sau này, Tần Liễm sắp cưới Triệu Hữu Nghi. Tuy không phải chính phi, nhưng lại là Tiên hoàng bổ nhiệm, lại là danh môn khuê tú, chờ ta chết rồi, lại vô cùng có khả năng chiếm lấy vị trí Hoàng hậu, một người như vậy gả vào cung, phô trương nhất định phải làm đầy đủ.
Ta sờ sờ trâm cài tóc trên đầu, bên trong đó có giấu một nắm thuốc độc, tên là Hồn Túy, trộn vào trong nước không màu không vị, sau khi uống vào sẽ giống như chết, tựa như ngủ say vậy.
Là ta mang từ Tô quốc đến, tính toán muốn Tần Liễm uống vào.
Lại kề cà không động thủ.
Cuối cùng ta vẫn mềm lòng, bị động lại ngu xuẩn, phạm vào lòng dạ đàn bà. Do dự lâu như vậy vẫn không thể hạ quyết tâm, Tần Liễm đã chính miệng thừa nhận muốn giết ta, hắn thậm chí đã giam lỏng ta, thậm chí muốn cưới Triệu Hữu Nghi, ta vẫn không hạ thủ được.
Ta mở cửa cung ra, lập tức có cung nữ khom người hỏi ta muốn làm gì, ta hết sức đè giọng điệu bình thản: “Ta muốn gặp Tần Liễm.”
Nàng ta kiên quyết trả lời ta: “Bệ hạ có phân phó, ngài ấy sẽ không gặp người.”
Những lời này của nàng ta mỗi ngày lặp lại ta nghe hơn mười lần, lúc này đây ta nhìn nàng ta, không lui trở về phòng nữa mà lấy một cây trâm sắc nhọn từ trong ngực ra, trực tiếp để trên cổ mình.
Nàng ta vươn tay muốn đoạt lấy, ta lệch về phía sau, cây trâm đã ghim vào trong da thịt.
Ta có thể cảm nhận được có máu theo cổ trượt xuống, sự xúi quẩy này khiến cung nữ mở to mắt, ta đỡ lấy cửa sổ, lạnh lùng nói: “Đi gọi Tần Liễm lại đây.”
Nàng ta cắn môi nhìn ta cả buổi rồi vội vàng xoay người bước đi.
Nhìn từ một mức độ nào đó, ta thân là gian tế Tô quốc mà nhận được đãi ngộ thế này coi như không tệ. Trước mắt mới chỉ là bị cấm túc, còn áo cơm không lo, còn có bao nhiêu người luôn luôn hầu hạ bên người, tốt hơn nhiều so với dự đoán lúc trước.
Nhu Phúc Điện hơn mười ngày nay vẫn tĩnh lặng, ngoại trừ cái con Bát Ca trên sân thượng kia chỉ ngẫu nhiên kêu một tiếng, ngày thường nơi này ngay cả tiếng vang lá cây rơi xuống đất đều có thể nghe rõ.
Ở đây im lặng quá mức, nhưng mà ở ngoài cung điện, toàn bộ đô thành Nam triều hẳn là biến ảo khôn lường. Năm đó Tần Liễm có thể lặng lẽ lẻn vào đô thành Tô quốc mấy tháng, nay Tô Khải cũng có thể trông mèo vẽ hổ lẩn vào đô thành Nam triều. Từ đứa ăn mày năm tuổi đến thích khách mặt lạnh lòng dạ ác độc, Tô Khải an bài nhất định khẩn cấp, cho dù Tần Húc thất bại, cũng vẫn có thể khiến Tần Liễm bận rộn đến mức hít thở không thông.
Ta ngửa đầu nhìn bầu trời màu xám tro không có chút sức sống, mơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng sau này.
Ta đợi một canh giờ, cung nữ kia vẫn chưa trở về. Cung nhân ở đây người người mắt tinh, từ sau khi ta đâm cổ thì càng từng bước theo sát, một tấc không rời. Ta không có hứng thú, bữa tối chưa mang vào, chỉ nửa nằm trên giường mĩ nhân nửa hí nửa ngủ, trong ánh trăng mờ nghe thấy y phục sột soạt, hơn nữa rất nhanh có bàn tay ấm áp đặt lên trán ta, từ từ trượt xuống, từng tấc một nhẹ nhàng đồ theo chóp mũi ta, môi, hai má, vành tai, cuối cùng đến cổ.
Ta dần dần tỉnh lại, nhưng không có dũng khí mở mắt.
Chợt nhớ tới ban đầu đại hôn, lúc Tần Liễm vẫn là điện hạ mà không phải là bệ hạ, hắn thường thường giống như bây giờ. Mỗi khi hắn việc nước bề bộn, lúc ta không chờ nổi đi ngủ trước thì khi hắn trở về trước tiên luôn dùng ngón tay vuốt ve ta từ tóc đến cổ, sau đó hết sức dịu dàng ôm lấy ta, chờ ta không chịu nổi sự quấy nhiễu mà mở mắt ra, trong tầm mắt là có thể nhìn thấy nụ cười thản nhiên của hắn, trơ mắt nhìn hắn cúi người xuống, xảo trá quấn quýt môi răng, không tránh khỏi hâm nóng hơn nửa đêm dưới rèm phù dung.
Mà hôm nay ta đợi đã lâu, suýt nữa bị ngón tay dụ dỗ ngủ mất, cũng không thể đợi đến lúc hắn ôm vào trong ngực.
Ta đành phải chậm rãi không tình nguyện mở mắt ra, hô một tiếng: “Tần Liễm.”
Lúc giọng nói của ta vang lên thì động tác của Tần Liễm dừng lại, ta nhìn hắn thu tay về, từ bên giường đứng lên, dáng người có hơi gầy gò, nhưng mà ánh mắt vẫn đen láy nặng nề, vẻ mặt thu lại nụ cười ngày xưa, nhìn thẳng ta, không nói được lời nào.
Qua một lúc lâu, hoa đèn đôm đốp một tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch, hắn rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng: “Tìm ta có chuyện gì?”
Ta nói: “Chàng muốn cưới Triệu Hữu Nghi?”
Hắn nói: “Đúng vậy.”
Ta nói: “Ngày mốt?”
Hắn nói: “Ngày mốt.”
Ta nói: “Chàng tính khi nào sẽ giết ta?”
Hắn hơi nheo mắt, không nói gì.
Ta lại hỏi: “Vĩnh An Điện sửa xong chưa?”
Hắn nói: “Sửa xong rồi.”
Ta nói: “Là muốn cho Triệu Hữu Nghi vào ở à?”
Hắn nói: “Không phải. Tòa cung điện kia chỉ là của nàng.”