Hồ Ly Háo Sắc

Hồ Ly Háo Sắc - Chương 14




Xem ra quốc gia khác biệt, thái y cũng không giống thái y. Hoặc giả có lẽ là bởi vì thái y Nam triều chỉ đơn thuần cho là ta đột nhiên nhẫm phong hàn dẫn đến ho khan, cho nên đến đông cung bước chân vội vội vàng vàng mà da mặt vẫn rất bình tĩnh ung dung.

Lúc ở Tô quốc thì sẽ không như vậy. Mỗi một lần bước vào tẩm cung của ta, thái y nếu không mang vẻ mặt đau khổ thì giống như người bệnh nặng không phải là ta mà là bọn họ. Sắc mặt của bọn họ mà đau khổ, thì đại biểu của nụ vị giác (1) của ta sắp đau khổ theo, ta mà đau khổ, Phụ hoàng sẽ cùng đau khổ, mà Phụ hoàng đau khổ, sắc mặt nhóm thái y lại càng đau khổ, cứ thế năm này qua năm khác sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu, ta chưa cho thái y châm vào con rối vu cổ, Phụ hoàng chưa trị tội thái y mà thái y cũng chưa cho độc vào trong thuốc của ta, thật không thể không gọi là một kỳ tích.

(1) nụ vị giác: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị

Tần Liễm vẫn cầm cổ tay ta, mãi cho đến khi thái y đến trước giường hắn mới buông ra, nói: “Thái tử phi đột nhiên ho khan không dứt, Chu thái y chẩn bệnh cho nàng một chút đi.”

Ta cố gắng rút tay vào trong chăn, kết quả bị Tần Liễm tay mắt lanh lẹ lại cầm lấy lần nữa, hỏi tỉnh bơ: “Muốn làm gì?”

Ta nhỏ giọng nói: “Có thể không chẩn bệnh hay không…”

Tần Liễm ngoài cười nhưng trong không cười: “Nàng cảm thấy thế nào?”

Ta cố gắng xoay người mặt hướng vào bên trong giường, kết quả lại không thể thành công dưới ánh mắt gần như có thể nhìn thấy được tương lai của Tần Liễm. Ta dấy lên một tia may mắn cuối cùng mà giãy giụa, yếu ớt nói: “Dù sao ta từ nhỏ đã như vậy, chẩn bệnh nữa cũng giống như nhau…”

Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, chậm rãi nói: “Nàng đang hoài nghi y thuật của Chu thái y sao?”

“…” Ta quyết định không thèm để ý tới hắn, quay đầu hỏi thái y, “Nam triều có Ngọc Đà Hoa hay không?”

Vị Chu thái y này nhìn ta, khom người nói: “Bẩm Thái tử phi, Ngọc Đà Hoa là thuốc khỏi ho hay, tuy rằng không phải vật hiếm lạ, nhưng nó thích hợp sinh trưởng trong thời tiết rét lạnh khô ráo, Nam triều khí hậu ẩm ướt lại ấm áp, chỉ sợ Ngọc Đà Hoa khó có thể sinh tồn. Nhưng các vị thuốc trị ho khan có rất nhiều, có lẽ có thể tìm chút dược liệu thay thế Ngọc Đà Hoa cũng không chừng, không bằng Thái tử phi cho thần xem mạch trước.”

Nếu hắn cũng nói như vậy, ta đành phải đưa tay ra.

Xem mạch cũng là loại kỹ thuật. Xem quá nhanh dễ bị hoài nghi thành y thuật không cao, xem quá chậm cũng dễ bị hoài nghi thành y thuật không cao. Mà vị Chu thái y này rõ ràng cũng không thể nắm chắc giờ phút mấu chốt, lúc Tần Liễm thúc giục mấy tiếng rột cuộc mới thu tay lại.

Hắn nói: “Thái tử điện hạ không cần lo lắng quá mức, Thái tử phi chỉ là ngẫu nhiên nhẫm phong hàn, vi thần sẽ kê đơn thuốc, uống hai ngày là tốt.”

Hắn nói được thì làm được, lập tức vung bút kê đơn. Nét chữ vị Chu thái y này đã ngoáy đến điêu luyện, ta nhìn mấy lần cũng không hiểu được, chỉ là thấy dược liệu viết đầy hai trang, nhất thời cảm thấy da đầu run lên.

Dược đồng lập tức chạy đi sắc thuốc. Tần Liễm ngồi bên giường lên tiếng, hỏi thái y: “Bên trong có Ngọc Đà Hoa hay không?”

Thái y khom người nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, Thái y viện đã lâu không chuẩn bị loại dược liệu Ngọc Đà Hoa này. Thần dùng thảo dược khác thay thế, hiệu quả cũng giống như vậy.”

Tần Liễm “ừm” một tiếng, sau đó thái y hành lễ cáo lui. Ta che tấm khăn nghiêng người tựa vào mép giường ho khan, vốn cảm thấy động tác này không có gì, nhưng mà dưới ánh nhìn soi mói của Tần Liễm, động tác bình thường ta cũng từ từ cảm thấy không bình thường, ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện hắn còn đang nhìn ta.

Ánh mắt Tần Liễm thật quỷ dị, tựa như ta là một cái mồi dẫn cá mắc câu, rõ ràng là đang nhìn ta, nhưng khiến cho người khác cảm thấy hình như là không nhìn ta. Ta bị hắn nhìn mà sởn tóc gáy, bỗng nhiên nghe hắn nhẹ giọng nói: “Nàng vừa mới nói đây là bệnh cũ, trước kia đã có?”

Ta “à” một tiếng, nói: “Thật ra thì đây là từ lúc sinh ra đã bị, mùa đông hàng năm đều sẽ ho khan, chẳng qua ho hết mùa xuân thì không ho nữa. Hai năm trước kỳ thật đã không còn tái phát, không biết năm nay vì sao lại như vậy. Có lẽ là bởi vì ta mới tới Nam triều khí hậu không hợp, hoặc là…”

Tần Liễm nói: “Hoặc là cái gì?”

Ta nhắm mắt lại nói: “Hoặc là bình thường bị chàng áp bức, tim ta khắc sâu dẫn đến …”

Ta nghe thấy một tiếng cười hừ, lập tức cả người lẫn chăn bị bọc trong lòng người nào đó. Đôi mắt hắn gần trong gang tấc, ta đều có thể thấy rõ từng cọng lông mi rậm thật dài cong cong phía trên. Trong mắt có dáng vẻ buồn cười hiện giờ của ta, Tần Liễm cong lên bờ môi nhạt, hay là kỳ thật có thể nói, bất cứ lúc nào hắn làm ra bộ dáng gì, đại khái đều hết sức đẹp.

Hắn chậm rãi dựa lại đây, ta sợ tới mức nhắm chặt môi. Lại cảm thấy không ổn, vì thế liều mạng ngửa ra sau, trách móc: “Chàng chàng chàng, chàng muốn làm cái gì? Ta bệnh nặng, chàng không thể bắt nạt bệnh nhân…”

Tần Liễm nhìn ta một chút, cuối cùng lại đặt ta trở về trên giường, cách chăn vỗ vỗ, bình thản ung dung nói: “Ai bảo nàng nói nhiều quá.”

Thời gian ta khẩn cầu trôi qua hơi chậm, nhưng mà cuối cùng thuốc vẫn đúng giờ sắc xong rồi đưa đến. Tần Liễm vẫy tay ra hiệu cho A Tịch lui, một tay bưng chén thuốc một tay nâng ta ngồi dậy, ta nhìn chén thuốc đen sì kia, nhất thời rụt về sau một cái.

Tần Liễm vừa khuấy nước thuốc vừa thờ ơ nói: “Trốn cái gì? Trốn đến góc giường cũng phải uống.”

Nói xong một lúc lâu mới nhận thấy không có ai đáp lại, lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta: “Tại sao không nói chuyện?”

Ta hùng hồn nói: “Không phải chàng chê ta nói nhiều quá sao?”

Tần Liễm: “…”

Một lát sau, ta nhẹ giọng nói: “Thái tử điện hạ…”

Tần Liễm chậm rãi múc nửa muỗng thuốc lên, đến gần bên miệng ta, chậm rãi nói: “Hử?”

Cổ họng ta khô khốc ngứa ngáy, quay mặt qua ho khan mấy tiếng, lại lui về phía sau, thật thành khẩn nhìn hắn: “Ta tự mình uống là được; chàng không phải còn có việc bận sao? Trong thư phòng hẳn còn có người đang chờ? Chàng gọi A Tịch đến là được rồi.”

Tần Liễm nhìn ta, tay cầm muỗng thuốc vẫn rất vững vàng, vẫn không nhúc nhích. Ta nhìn hắn chòng chọc, hắn nhìn ta chằm chằm, cuối cùng ta nhìn sang trần nhà, rốt cuộc vẫn phải hơi cúi đầu, hiên ngang lẫm liệt nuốt xuống một hớp thuốc.

… Thật không phải đau khổ bình thường. So với những gì đã trải qua ở Tô quốc trước kia còn đau khổ gấp đôi. Ta thống khổ che miệng lại liều mạng hớp khí, trong mắt còn long lanh nước, dựa theo kinh nghiệm ngày trước, ta tin nét mặt này tuy rằng không thể gọi là khổ sở, nhưng nhất định rất đáng thương, nhưng mà Tần Liễm vẫn không nhúc nhích, muỗng thuốc lần nữa tiến tới bên miệng ta, vẻ mặt của hắn thậm chí không có nửa phần thay đổi.

Ta gạt nước mắt, chống giường, ưỡn ngực ăn ngay nói thẳng: “Ta không uống, ta không uống đấy!”

Bình thường thì, nếu ta làm như vậy, nếu như đối tượng là Phụ hoàng, vậy Phụ hoàng nhất định sẽ nhẹ giọng dỗ dành, sau đó dùng uy nghi đế vương, bắt buộc thái y lại đi sắc một chén thoáng không đắng đến; nếu như đối tượng là Tô Khải, vậy Tô Khải nhất định sẽ thong thả liếc mắt nhìn ta, sau đó thở dài một hơi, nhưng mà cuối cùng hắn cũng nhẹ giọng dỗ dành, lại chửi rủa đám thái y thậm tệ, để bọn họ lại đi sắc một chén thuốc không đắng đến.

Nay ta làm như vậy, phản ứng của Tần Liễm không khác tưởng tượng của ta lắm. Đầu tiên là mặt không thay đổi nhìn ta, ta bày ra vẻ mặt càng thêm không chút thay đổi nhìn hắn, một lát sau hắn cũng thỏa hiệp, muỗng thuốc được thu về.

Ta vốn tưởng rằng đây đã là kết quả, lại không nghĩ rằng đây chỉ mới là mở đầu. Ta còn chưa kịp vui mừng, hắn đột nhiên múc một muỗng thuốc ngậm vào trong miệng, sau đó đặt chén thuốc xuống. Ta nhìn động tác của hắn, mắt lập tức trợn to, miệng cũng không thể tin mà hơi mở ra, không nghĩ rằng hắn luôn luôn hào phóng, hôm nay sao tiết kiệm như vậy?

Phần sau còn chưa kịp ngờ tới. Hắn rướn người qua, bóp cằm ta, vào thời khắc bốn bờ môi dính nhau ta rốt cuộc cũng phản ứng kịp, nhưng ta còn chưa kịp ngậm miệng, đã có một luồng cay đắng theo đầu lưỡi tản ra.

“…”

Ta còn chưa phục hồi tinh thần lại, Tần Liễm đã lui trở về, lại cầm chén thuốc lên, chậm rãi nói: “Tiếp tục?”

Khóe miệng của hắn còn lưu lại một chút vết thuốc màu nâu nhạt, hơi hơi nghiêng đầu, gương mặt bình tĩnh đến quá trớn, cũng dễ nhìn đến quá trớn. Ta tay chùn chân yếu, cả giọng nói cũng như nhũn ra theo, run rẩy nói: “Không, không được…”

Tần Liễm vì thế lại đưa muỗng thuốc đến bên miệng ta, lúc này ngay cả chân mày ta cũng không dám cau lại, không chút do dự há to miệng rồi nuốt xuống.

Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên ta uống thuốc nhanh như vậy, thời gian chưa tới nửa chén trà cũng đã thấy đáy chén thuốc.

Thuốc thái y đêm đó không thấy hiệu quả, sau khi Tần Liễm rời khỏi mà đi thư phòng, ta vẫn ho khan không ngừng, cuối cùng vừa ho khan vừa cố gắng đi ngủ. Nhưng mà mí mắt ta vừa mới khép lại, đã cảm thấy phần giường mềm mại bên cạnh lõm xuống, miễn cưỡng mở mắt ra, quả nhiên là Tần Liễm.

“Đánh thức nàng sao?” Hắn khoan thai nói, “Vừa hay dịch vào trong một chút, ta bị nàng chen lấn chỉ còn lại mép giường.”

Ta dụi dụi mắt nói: “Không phải chàng muốn ngủ ở thư phòng sao? Sao lại chạy về rồi?”

Tần Liễm nói: “Ta nói muốn ngủ ở thư phòng lúc nào?”

Ta nói: “A Tịch không có nói với chàng sao? Nói như vậy, ta nửa đêm nửa hôm sẽ ho khan thật sự kịch liệt nha, đến lúc đó nhất định sẽ đánh thức chàng. Chàng gần đây không phải bề bộn nhiều việc sao, hay là đi thư phòng ngủ đi.”

Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, nói: “Thư phòng không ấm áp bằng nơi này.”

Ta trở mình đưa mặt vào trong, lơ mơ nói: “Vậy thì cho người lấy cho chàng nhiều thêm một ít lửa.”

Sau lưng ta nhất thời không có động tĩnh. Sau một lúc lâu đột nhiên cảm thấy xung quanh tối hơn vừa rồi, vừa mở mắt ra nhìn thì Tần Liễm đã buông rèm xuống, ánh nến nửa sáng nửa tối ẩn trong bức rèm hai lớp, Tần Liễm nằm xuống theo, hai tay bó lại, hai người kề nhau quá gần, giường to như vậy nhất thời trống hơn phân nửa.

Bờ môi của hắn kề sát lỗ tai ta, đọc lên từng chữ: “Nàng thật đúng là săn sóc nhỉ.”

Ta ho khan mấy tiếng, nói: “Điện hạ khen nhầm rồi, đây chẳng qua là trách nhiệm của Thái tử phi.”

Lòng bàn tay hắn phủ lên trên ngực ta, làn da cách lớp vải dệt dễ chịu, còn ấm áp hơn cả áo ngủ, cơn ho khan của ta cũng từ từ khá lên một ít. Sau đó nghe hắn thấp giọng nói: “Nếu chỉ là phong hàn, sao nửa đêm lại ho khan ầm ĩ vậy?”

“Lang băm mà. Ta đã nói là bệnh cũ của ta, Chu thái y còn kiên quyết chẩn bệnh phong hàn.” Ta ngáp một cái, từ từ nhắm hai mắt nói, “Tục ngữ nói đúng, trên đời vốn không có bệnh, lang băm tự loạn…” (2)

(2) Nguyên văn câu tục ngữ này là “Trên đời vốn vô sự, kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái”

Tần Liễm dừng một lát, ngắt lời ta: “Nếu là bệnh cũ, lúc nàng ở Tô quốc, không tìm được phương thuốc thích hợp sao?”

Tất nhiên là không có. Tô quốc cũng là thiên hạ lang băm, không có chỗ nào tốt hơn Nam triều. Thầy thuốc chẩn bệnh giống như là hòa thượng xách nước, một thầy thuốc xách nước uống, hai thầy thuốc gánh nước uống, ba thầy thuốc thì không có nước uống (3). Theo như A Tịch nói khi ta còn nhỏ lúc lần đầu mắc bệnh, nhóm thái y từng tụ tập một chỗ trịnh trọng bàn bạc phương án trị liệu. Nhưng mà bàn tới bàn lui, kết quả cuối cùng lại không có kết quả. Bởi vì bọn họ bên nào cũng cho là mình đúng, lại không thể thí nghiệm trên người ta, cùng lúc đó lại không tìm thấy người có chứng bệnh giống ta, cho nên kết quả là đành phải áp dụng phương thức trị liệu ôn hòa nhất, vì thế mười mấy năm qua khó chịu nhất vẫn chỉ có một mình ta.

(3) Mượn câu chuyện ngụ ngôn trong Phật giáo về ba vị hòa thượng xách nước: Một vị hòa thượng xách nước uống, hai vị hòa thượng gánh nước uống, ba vị hòa thượng không nước uống. Đại ý câu chuyện này là vì mất đoàn kết, nội bộ chia rẽ mà gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Tần Liễm nhất thời trầm mặc không nói. Ta nhân cơ hội nói: “Thái tử điện hạ, chúng ta thương lượng một chuyện có được không?”

“Hả?” Tần Liễm miễn cưỡng đáp lại, “Nàng muốn nói cái gì? Ngoại trừ những chuyện liên quan đến uống thuốc, những thứ khác nói một chút coi.”

“…” Ta tức giận nói, “Cái tên Chu thái y kia vốn là chẩn sai, vì sao ta còn phải tiếp tục uống thuốc?”

Tần Liễm hoàn toàn không để ý tới lời ta nói: “Nói cách khác, từ lúc nàng sinh ra, mãi cho đến hai năm trước, cơ bản mùa đông hàng năm đều ho khan như vậy?”

Ta “à” một tiếng, nói: “Cho nên bây giờ không phải chàng thất vọng rất muốn từ hôn sao?”

Hắn “ồ” một tiếng, rất hào hứng hỏi: “Nói thế nào?”

“Chàng khẳng định sẽ cảm thấy ta rất phiền phức nhỉ. Giống như là vốn mua một cái gối thêu hoa (4) rất vừa mắt, kết quả về nhà mở ra xem mới phát hiện bên trong là trấu cám không phải bông vải, là trấu cám thì coi như xong, lại còn là trấu cám lâu năm, dính đầy đất thì thôi, ngay cả gối đầu cũng không thể. Chàng khẳng định sẽ rất thất vọng.” Ta nói tiếp, “Thật ra ta không phải cố ý muốn gạt chàng, ta vốn thật sự cho rằng bệnh của ta đã tốt hơn.”

(4) gối thêu hoa: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng

Tần Liễm sau lưng ta “ừm” một tiếng, chậm rãi nói: “Nàng không nói ta ngược lại cũng không nghĩ đến. Chỉ có điều từ hôn tạm thời coi như xong. Tuy rằng nàng quả thật rất phiền phức, nhưng từ hôn càng phiền phức. Còn nữa, thái tử qua các thời kỳ của Nam triều còn chưa có tiền lệ từ hôn để tham khảo.”

Đầu óc ta đột nhiên sáng lên: “A, đúng rồi. Ta quên truyền thống của Nam triều, chàng còn có thể nạp trắc phi. Tất nhiên có thể giảm bớt từ hôn.”

Hắn cười một tiếng, không rõ ý tứ: “Nạp trắc phi? Nàng nghĩ còn xa hơn ta.”

Ta lại ho khan mấy tiếng, sau đó thanh lọc cổ họng, lời lẽ đanh thép: “Đây chẳng qua là trách nhiệm của Thái tử phi.”

Tần Liễm vừa đặt tay trên bụng ta, vừa nhẹ nhàng xoa nắn vừa nói: “Vậy nàng nói một chút xem, ta nên nạp ai?”

“Thái tử anh minh nạp phi ấy, đương nhiên xuất phát từ nhi nữ tình trường để nạp phi là hạ sách, xuất phát từ suy tính chính trị để nạp phi là trung sách, nếu vừa phù hợp suy tính chính trị, lại phù hợp nhi nữ tình trường, đó chính là thượng sách. Nhưng mà từ xưa thiên hạ chuyện tốt khó thành đôi, nếu đã thành đôi cũng khó mà lâu dài, cho nên nói thật thì, cơ hội thành thượng sách không nhiều lắm…” Ta hơi ngừng lại, mắt bỗng dưng trợn to, “Chàng…”

“Ta làm sao?”

Ta nức nở nói: “Chàng đừng xoa…”

Kết quả hắn vẫn làm theo ý mình, ta quả thật khóc không ra nước mắt: “Ta phải gọi A Tịch, mau gọi A Tịch…”

Hắn cắn lên vành tai ta, hà hơi vừa nhẹ lại thấp, trong bóng đêm trở nên dịu dàng: “Nàng gọi nàng ta làm gì?”

Ta nhìn lên đỉnh rèm, cả người đã cứng thành khúc gỗ: “Ta đến quỳ thủy…”

“…”

Ngày kế Đại Hoàng tử phi Triệu Hữu Nga đến thăm, còn mang theo cô em gái hồn nhiên ngây ngô của nàng ta Triệu Hữu Nghi.

Tần Liễm đang nâng cao cổ tay vẽ mặt quạt, còn chưa kịp dừng bút, khuỷu tay đã bị một cánh tay vàng nhạt ôm chặt lấy, cây bút lông hắn cầm run lên, vì thế một giọt mực nước lớn chừng hạt đậu khó khăn lắm mới rớt xuống, vừa lúc thấm lên ngay chính giữa mặt quạt.

Cả người Triệu Hữu Nghi hình như muốn treo lên người Tần Liễm, ngẩng gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp nhỏ nhắn, nũng nịu nói: “Tần ca ca, đã lâu huynh không đi quý phủ người ta chơi.”

Triệu Hữu Nga chân thành đi tới, khẽ trách mắng nàng ta: “Thái tử điện hạ bận trăm công ngàn việc, muội cho rằng người khác đều ăn không ngồi rồi giống muội sao?”

Triệu Hữu Nghi ngượng ngùng bỏ tay ra khỏi người Tần Liễm, dẩu môi không lên tiếng. Tần Liễm thu mặt quạt qua một bên, Triệu Hữu Nga hơi cúi người, nói: “Thần thiếp nghe nói Thái tử phi đêm trước ho khan không ngừng, vừa lúc trong Lộc Vương phủ có thuốc hay trị liệu ho khan, hôm nay liền mang tới. Không biết Thái tử điện hạ cũng ở đây, làm phiền rồi.”

Nói xong lại giương mắt quét qua Triệu Hữu Nghi, lặng lẽ nói: “Hữu Nghi, lại đây.”

Triệu Hữu Nghi bất đắc dĩ đi tới, dưới ánh mắt của tỷ tỷ nàng ta mà bất đắc dĩ cúi người với ta, giọng như muỗi kêu: “Tham kiến Thái tử phi.”

Một màn này thật đúng như là lúc ấy ở Tô quốc, khi ta và tỷ tỷ Tô Tư ở cùng với nhau. Tô Khải từng lấy hai ta ra so sánh, nói Tô Tư giống như là đóa sen ngày hè, nhìn gần nhìn xa, nhìn trái nhìn phải, ban ngày nhìn buổi tối nhìn, nhìn thế nào đều là điềm tĩnh dịu dàng, đoan trang thanh lịch, mọc trong bùn lầy mà không nhiễm bẩn, tắm lội trên nước trong mà chẳng lẳng lơ (5); mà ta giống như là lá cây khô mùa thu, chỉ ngắm từ xa không thể lại gần nhìn, gió thu mặc sức đảo qua, ta có thể ào ào lộ ra hơn phân nửa thiếu sót.

(5) mọc trong bùn lầy mà không nhiễm bẩn, tắm lội trên nước trong mà chẳng lẳng lơ: trích từ bài “Ái liên thuyết” (“Yêu hoa sen”) của Châu Đôn Di thời Tống

Tô Tư nghe hắn so sánh vớ vẩn như vậy xong chỉ mỉm cười, tiếp tục quay đầu ung dung ngửi hương trà. Ta lúc ấy nắm thật chặt áo lông cáo trên vai, khinh bỉ nói: “Ca mới là lá cây khô mùa thu, bộ dạng ca giống như là lá cây khô mùa thu.”

Tô Khải “hừ” một tiếng, để chén trà xuống, chỉa vào ta nói với Tô Tư: “Muội xem, ta nói có đúng không.”

Xem ra bởi vì Tần Liễm ở đây, rất nhiều lời nói của Triệu Hữu Nga hình như cũng nói không ra, chỉ ngồi một lát rồi cáo từ rời đi. Ngược lại là thái độ Triệu Hữu Nghi lưu luyến không rời, đi theo sau Triệu Hữu Nga vẫn dùng ánh mắt ngập nước nhìn Tần Liễm, thiếu chút nữa bởi vì đi không để mắt đến chướng ngại vật trước mặt mà té ngã.

Hình như ta nghe thấy tiếng Triệu Hữu Nga quở trách muội muội xa xa, trong lòng lặng lẽ thở dài. Dân gian luôn đồn đứa con thứ hai luôn không thông minh bằng đứa con đầu, lấy những việc ta đã trải qua cùng với nay tận mắt nhìn thấy, đại khái lời này chính xác mười phần. Như vậy trong thời gian một nén nhang, trong mắt Tần Liễm chưa từng có Triệu Hữu Nghi, nhưng mà người sau vẫn nhớ mãi không quên, trước giờ đến đi đều vẫn viết hai chữ si tình rõ ràng ở trên mặt.

Nếu như là Triệu Hữu Nga thì sẽ không làm như vậy. Giả như đổi thành tỷ tỷ Tô Tư, nàng ấy nhất định cũng sẽ không làm như vậy. Nàng thân là nữ nhi hoàng thất, luôn luôn xem tôn nghiêm kiêu hãnh quan trọng hơn bất kỳ thứ gì. Có thể sinh vì xã tắc chết vì xã tắc, nhưng tuyệt đối sẽ không vì nhi nữ tình trường mà rơi nước mắt.

Tỷ muội Triệu gia vừa đi, Tần Liễm lại dọn mặt quạt ra, nhìn chằm chằm vết mực lớn bằng ngón cái kia, chau mày lại như có điều gì suy nghĩ. Ta ghé vào trên bàn ho khan mấy tiếng, nói: “Đáng tiếc cho một khung quạt tốt…”

Tần Liễm cầm bút lông quết mực nước, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nàng bắt đầu qua lại với Đại Hoàng tử phi từ khi nào?”

“Cái con mèo trắng nhỏ kia chính là nàng ấy đưa cho ta…” Ta ngẩng đầu nói, “Có câu há miệng mắc quai, có biết hay không?”

“Nhưng mà còn có câu có qua có lại mới toại lòng nhau, có biết hay không?” Tần Liễm chậm rãi tô lên vết bẩn kia, thờ ơ nói, “Cùng lắm thì lại đưa cho nàng một con xinh đẹp hơn. Người của Lộc Vương phủ, vẫn nên cách xa một chút thì hay hơn.”

Ta không hỏi vì sao, Tần Liễm cũng không giải thích. Một lát sau hắn đã hoàn thành mặt quạt, vết mực kia được hắn sửa thành một tiểu cô nương nằm nghiêng bên cạnh ao gần hòn non bộ. Hắn đặt bút lông vào đồ rửa bút, cầm nan quạt nghiêng mặt nhìn ta: “Thế nào?”

Ta liếc mắt nhìn, thật khinh thường nói: “Tiểu cô nương này vẽ thật xấu.”

Tần Liễm im lặng một chút, nói: “Tiểu cô nương ta vẽ chính là nàng.”

“…”