Hồ Ly Của Hắn

Chương 2




10

"Tóm lại, muội đã rõ chưa? Giờ muội còn muốn ở bên hắn không?"

Sau khi uống một ngụm cạn chén trà, cô gái nhìn ta chăm chăm với ánh mắt sáng rực.

"Ta..."

Ta đang định đáp lại thì bỗng có tiếng cười giễu cợt vang lên ngoài cửa.

"Sư tỷ, tỷ vẫn thích nói xấu người khác sau lưng như xưa nhỉ."

Cố Văn Tinh thờ ơ dựa bên khung cửa, không biết đã nghe bao lâu.

Cô gái lập tức rút kiếm chỉ thẳng Cố Văn Tinh.

"Vậy ngươi nói xem những câu vừa rồi của ta có câu nào sai không?"

Cố Văn Tinh không để ý tới nàng ta mà nhìn sang ta.

"Cô nương tin không?"

Lúc này ánh mắt hắn nhìn ta ngả ngớn vô cùng, như chẳng hề để ý nhưng ta lại có thể cảm nhận được đáp án của ta vô cùng quan trọng với hắn.

Có thể thành công hớp hồn Cố Văn Tinh hay không là nằm ngay ở quyết định này nè.

"..." Ta khẽ gật.

Hình như ta nghe thấy hắn cười nhạt một tiếng.

Cho nên khi ta chạy về phía hắn thì một thoáng kinh ngạc khẽ xoẹt qua đáy mắt hắn.

"Nhưng ta không đổi ý, ta vẫn nghĩ ngươi là người tốt." Ta nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của hắn.

"Ngươi là người đầu tiên nói ta là người tốt đấy." Hắn trả lời vô cùng nghiêm túc.

Có lẽ cô gái áo tím nói với ta lâu như vậy mà cuối cùng chỉ phí lời nên có hơi tức giận. Nàng ta vẫy vẫy tay, bọn họ chẳng nói chẳng rằng ra tay công kích chúng ta.

Cố Văn Tinh ấn ta ra sau lưng mình.

"Ngoan ngoãn nấp cho kỹ."

11

Đương nhiên là ta có thể bảo vệ bản thân tử tế rồi.

Trốn ở sau ngăn tủ, ta lặng lẽ niệm chú che chắn cho mình rồi quan sát thế cục hiện tại.

Thủ pháp của Cố Văn Tinh thật ra không được thành thạo cho lắm mà lại đối kháng với tận năm người, hắn dần bị áp đảo.

Tuy nhiên…

Nữ tử áo tím đang tụ khí bỗng ngã khuỵu.

Thuốc Mê Hồn ta bỏ trong trà hẳn là ngấm rồi đấy.

Cố Văn Tinh cũng sửng sốt, hắn quay đầu nhìn ta mấy giây rồi mới nhận ra là do ta làm.

"Ngươi đánh thắng được bọn họ không?"

Ta giật giật tay áo của hắn.

Hắn chợt cười. Tự nhiên ta phát hiện ra hắn có răng nanh nhọn, lúc cười lên trông khá tinh ranh.

"Đần mới đánh tiếp."

Hắn nói câu này bên tai ta, bởi vì hắn đã ở ngay sát đây rồi.

Cố Văn Tinh ôm eo ta nhấc bổng lên, sau đó sương mù tràn khắp gian phòng.

Kỹ năng chạy trốn của hắn tốt hơn kỹ năng chiến đấu nhiều.

12

Tự ta vượt nóc băng tường không ít lần rồi nhưng được người khác bế vượt nóc băng tường thì đây là lần đầu.

Cảnh vật vụt qua dưới chân rất nhanh, nằm trong lòng Cố Văn Tinh rất ấm.

Nói ra cũng quê thật, là một con hồ ly thành tinh mà đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc thân mật như vậy với con người.

Ta lặng lẽ niệm chú đánh bay kẻ đuổi theo phía sau.

Màn đêm buông xuống.

Cố Văn Tinh đáp lại ở một bãi đất trống trong rừng, xoay xoay cổ tay rồi giật mình hốt hoảng.

"Sao ta lại đưa cô nương đi cùng thế này?"

... Chứ ngươi nghĩ mình đưa ai đi cùng suốt cả đường?

Lá bùa trong tay hắn bay lên, ‘bụp’ một cái tự bùng cháy chiếu sáng bóng tối quanh chúng ta.

Cặp mày sắc như kiếm của hắn nhíu chặt, như kiểu đang nghiêm túc tự hỏi nên xử lý ta thế nào cho phải.

"Nói đến mới nhớ, chúng ta gặp nhau thực sự là quá mức tình cờ."

Hắn bắt đầu nhận ra có gì đó bất ổn rồi à?

"Ta cũng chưa từng nghe cô nương nhắc về người nhà."

Ta sắp lộ rồi ư?

"Với cả, thuốc mê hồn là thứ một cô gái bình thường có thể có được hả?"

Chẳng lẽ lần ngụy trang đầu tiên của ta sẽ thất bại tại đây sao?

"A, ta biết rồi!"

Hắn vỗ tay cái đét.

"Có phải cô nương ngấp nghé ta từ lâu rồi không?"

"..."

Ngươi cứ khăng khăng muốn nghĩ như vậy, thì coi như là đúng đi.

"Thế cô nương thích ta ở điểm nào?"

Hắn càng hỏi càng nhiệt tình.

13

"Công tử còn nhớ không? Đó là một đêm tuyết rơi gió lạnh thấu xương, ngươi đã cứu ta..."

Ta thuận miệng bịa bừa ra chuyện năm xưa vừa gặp đã yêu.

"Ta chưa từng thấy tuyết." Hắn cười nói.

...... Kì thực ta cũng chưa thấy bao giờ.

"Cho nên, cô nương nhận nhầm người hả?"

Hắn nghiêng đầu, ánh lửa đỏ rực chiếu vào nửa mặt bên của hắn. Mãi một lúc lâu hắn cười khẽ.

"Ta biết ngay mà, loại người như ta đây sao có thể được ai thích chứ."

"..."

Tim ta đột nhiên thắt lại.

Thế nên ta nghiêng người về phía trước một chút, nghiêm túc nhìn thẳng mắt hắn.

"Nhưng chuyện ta nghĩ công tử là người tốt... là thật đó."

"Hử?"

Hắn hơi hơi nhích lại gần ta một chút, khoảng cách giữa hai chúng ta rất gần.

Sống mũi cao thẳng của hắn suýt thì cọ vào chóp mũi ta, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt toàn ý cợt nhả.



Hắn lùi ra.

"Trước kia bọn họ luôn nói ta là người xấu, ai cũng tránh ta như tránh tà. Ta nghĩ mình không thể vô duyên vô cớ gánh cái tiếng xấu này được, vì vậy ta làm ra rất nhiều chuyện xấu luôn."

Ánh lửa bập bùng phản chiếu trên con ngươi hắn, đôi đồng tử dấy lên tia sáng lập loè như chứa đựng cả dải ngân hà.

"Cô nương đã cho rằng ta là người tốt, vậy thì ta đành phải làm người tốt của cô nương thôi."

14

"Cố Văn Tinh."

"Hử?"

Hắn bảo ta dựa vào gốc cây nghỉ qua đêm nay. Trời rất tối, chỉ có đốm lửa phía trước là nguồn sáng duy nhất.

Mặc dù ta không sợ, nhưng ta nghĩ lúc này một cô gái yếu đuối bình thường hẳn là sẽ sợ chút nhỉ.

"Ta không ngủ được."

Người trên cây không có phản ứng gì, ta lại gọi một tiếng, hắn vẫn không thèm đáp. Vì thế ta quay người liếc sang thăm dò, ai ngờ hắn đang lặng lẽ nhìn ta.

Đêm tối, gió nhẹ, trai đơn gái chiếc.

Ta nghĩ giờ khắc này thân là một con hồ ly ta nên làm chút gì đó, ví dụ như dùng thuật mê hoặc. Ánh trăng rơi trên gò má Cố Văn Tinh, mắt hắn đen kịt nhưng lại trong veo không chút tạp niệm.

"Ngươi nghĩ sao?" Ta hỏi hắn.

"Nghĩ gì?" Hắn nghiêng đầu một chút, dứt khoát nhảy xuống khỏi cành cây.

Hắn chưa bao giờ là một đạo sĩ đứng đắn, ta biết chứ.

Ta âm thầm cổ vũ bản thân nhưng không thể khiến cánh tay đang vòng lấy cổ hắn ngừng run rẩy. Mẩu lửa từ lá bùa chẳng chiếu sáng được bao nhiêu, ta mù mờ chỉ nghe được tiếng hô hấp bình tĩnh của hắn.

Ta kiễng chân, quyết tâm dán môi mình lên.

... hôn lệch chỗ rồi.

Môi ta lướt qua dưới cằm hắn, một tiếng cười trêu tức trong nháy mắt khiến hàng rào phòng thủ của ta sụp đổ.

Tay hắn ôm lấy eo ta, tiếng thì thầm vang lên bên tai.

"Ngươi không biết hôn, nhỉ?"

Hắn lại tiến về phía trước một chút, ta lọt thỏm trong lòng hắn. Đầu ta quay mòng mòng, lời nói của hắn vang trong đầu như sấm nổ.

"Uổng cho thân phận hồ ly, phải không?"

...!!

Hắn biết.

Ta lập tức đẩy hắn ra sau đó xù lông.

"Ngươi chơi ta đấy à?"

"Ừ."

Hắn đứng yên, ánh trăng phủ trên người. Hắn chính là có khả năng dẹp loạn như thế đấy.

"Rất vui."

Hắn cười lên trông cũng đẹp nữa.

Ta muốn cào nát cái gương mặt kia quá đi!

15

Tuy nhiên cuối cùng ta cũng không xông lên đánh nhau, bởi vì ta biết lần này mình thua thật rồi.

Bại lộ hoàn toàn, từ khi vừa mới bắt đầu đã bị một tay đạo sĩ nhìn thấu bản thể.

Ta xụi lông trở về tộc yêu, ăn không ngon ngủ không yên.

"Chước Chước lại thất bại đấy à."

Mẹ ta bưng chén trà ngồi cạnh khuyên nhủ.

"Có gì đâu, ai chẳng thất bại vài lần, con đừng buồn nữa."

Vốn ta cũng tưởng mình uể oải là vì lần đầu thất bại nhưng sau đó ta mới phát hiện không phải thế.

Cố Văn Tinh là ai? Hắn đã làm những gì? Hắn thật sự... xấu xa như lời đồn ư?

Mọi thứ về hắn với ta đều rất mơ hồ, còn hắn thì biết đến tận gốc gác của ta.

Chẳng rõ vì sao ta cứ nhớ tới hắn, nhớ tới ánh trăng dịu dàng phủ trên người hắn, nhớ tới vẻ sắc bén khi hắn hòa mình vào bóng đêm.

Ta muốn biết về hắn, về con người thật của Cố Văn Tinh.

Ta bật dậy khỏi giường, bỗng có tiếng đập cửa cắt ngang suy nghĩ của ta.

16

"Tiểu Chước, Linh Hồ Thưởng sắp bắt đầu rồi đó, ngươi biết chưa?"

Đây là Tiểu Tước, một người bạn của ta, rõ ràng là một con yêu hồ nhưng lại tên ‘chim sẻ’.

Linh Hồ Thưởng chính là đại hội luận võ thường niên của đám thanh niên trong tộc ta. Ta ngáp dài, lần nào cũng được hạng nhất nên ta đã quá quen rồi.

"Năm nay không xong rồi, ngươi biết người cộng tác của mình là ai chưa?"

"Ai?"

Mặc kệ là ai thì ta cũng đều có thể vững vàng lấy được ngôi vị đầu bảng.

"Là Lục Bộ Cô."

"..."

Lục Bộ là họ của tộc trưởng tộc yêu hồ, Lục Bộ Cô là con trai út mà tộc trưởng cưng nhất.

Dù ta không thích nghe ngóng chuyện trong tộc cũng vẫn biết Lục Bộ Cô bất hảo có tiếng.

Hắn cực kỳ xấu xa. Có tin đồn hắn ỷ mạnh hiếp yếu, cướp của đốt nhà giết người diệt yêu, cũng có cả tin đồn hắn bắt nạt bà lão bán hàng ăn xong không trả tiền. Nhưng tất cả các phiên bản đồn đại về tính xấu của hắn đều có một điểm chung.

Hắn có một khuôn mặt đẹp đến yêu ma quỷ quái cũng phải rung động.

Ta chỉ đơn thuần muốn xem xem gương mặt này trông thế nào.

Ngày Linh Hồ Thưởng khai mạc, mặt trời rất chói. Tiểu Tước chỉ chỉ một kẻ ở đằng xa. Ta kiễng chân ngó nghiêng khắp nơi, thật ra nhìn lướt thôi cũng thấy được ngay.

Hắn đứng dưới bóng cây, quạt giấy trong tay bị hắn xoay vòng vòng. Hình như đang nói chuyện với bạn bè bên cạnh, không biết nói cái gì mà vui vẻ khẽ cười. Hắn giương mắt, vừa hay bắt gặp ánh mắt của ta.

Đúng là xứng đáng với mấy chữ ‘đẹp đến ngơ ngẩn’, giống như màu sắc rực rỡ sáng bừng trên trang giấy buồn tẻ.

Tiểu Tước không ngừng ríu rít hỏi ta đẹp không đẹp không.

Nhưng nhìn hắn mà trong đầu ta lại hiện ra một hình bóng khác.

Không đẹp bằng Cố Văn Tinh, ta nghĩ.

17

Thật ra ta không nên chỉ chú ý vẻ bề ngoài như vậy.

Đáng lẽ ta cần phải để tâm lời nhắc nhở của Tiểu Tước hơn, bởi vì các cụ dạy cấm có sai, ‘không có lửa thì sao có khói’.

Luật của Linh Hồ Thưởng là thanh niên tộc yêu hồ đánh loạn với nhau tại một mảnh rừng ráng lấy được nhiều linh bài nhất có thể, thỉnh thoảng ghép nhóm đôi chiến đấu, cuối cùng tính thành tích chung.

Trong quá khứ đồng đội có yếu thế nào ta cũng có thể vươn lên xếp hạng nhất.

Nhưng hiển nhiên lần này không giống vậy.

Ngay lúc ta sắp sửa chạm tay đến một cái linh bài thì có người nẫng tay trên. Ta cáu đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi là Lục Bộ Cô đúng không?"

"Thì?"

Kẻ đó gác tay nhìn ta cười, đuôi mắt chếch nhẹ lên như cánh hoa bay.

"Chúng ta gặp bao giờ chưa? Ta có thù oán gì với ngươi à?"

"Ừm... Có lẽ thế?"

Hắn nghiêng đầu, hiển nhiên là rất vui vẻ. Ta nghĩ hắn chắc chắn biết ta, nếu không thì lúc khai mạc sẽ chẳng định vị ngay ra chỗ ta rồi cười toe toét đến vậy.

Vốn ta còn tưởng bị đồn ghê gớm thế nhưng thật ra hắn cũng bình dị gần gũi thôi. Ai dè, giờ nghĩ lại thấy sao mà ta ngây thơ quá.

Mặt trời đã xuống núi, hôm nay nhờ công Lục Bộ Cô quấy rối mà ta có thể nói là không thu hoạch được gì. Còn hắn thì hay rồi, rảnh rỗi nướng cả cá cơ.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng trắng nõn như sứ trong ánh lửa bập bùng. Hắn lật rất tùy hứng. Thịt cá dần săn lại, sém vàng, tỏa mùi thơm nức mũi.

Công tử út nhà tộc trưởng thành thạo làm ba cái chuyện này quá vậy.

Bụng ta không nghe lời mà kêu vang.

Hắn cười khẽ, giương mắt hỏi ta:

"Lấy được vị trí số một thật sự quan trọng như thế sao?"

"Đương nhiên." Ta liếc mắt nhìn hắn. "Không đứng nhất được thì còn thi thố làm gì? Ta cho rằng..."

Ta ra sức thuyết phục, hắn yên tĩnh nghe sau đó rất tự nhiên đưa cá đã nướng chín cho ta. Ta ngoạm một miếng, ngon ghê.

Đang nói dở, ta chợt khựng lại.

Hắn vẫn luôn nhìn ta không rời.

Nhìn bình thường thì chẳng sao nhưng ánh mắt của hắn lại quá sắc bén, ta cứ cảm giác bản thân như bị lột sạch, trần trụi trước mắt hắn vậy.

Hắn nghiêng đầu, chắc đang thắc mắc sao ta không nói tiếp.

"Ờm… tóm lại, chỉ cần ngươi không quấy rối thì ta nhất định có thể đưa ngươi vững vàng lên vị trí chiến thắng."

Hắn híp mắt, lúc suy nghĩ trông càng lộ rõ hắn chính là một con hồ ly.

"Ta cứ không đấy."

Ta không muốn ở cùng hắn dù chỉ thêm một giây nào nữa, lập tức bỏ đi. Bỗng hắn cất tiếng nhẹ nhàng gọi tên ta từ phía sau.

"Tiểu Chước."

Ta quay đầu nhìn hắn. Lửa nổ lép bép, Ánh trăng phủ lên người hắn như một tấm áo choàng màu bạc, hắn nhìn ta vừa thẳng thắn vừa bình thản.

"...Ta thích nàng."

18

Làm gì có ai đã tỏ tình lại còn ngăn cản đối tượng mình tỏ tình đạt vị trí dẫn đầu cơ chứ.

"Đây là ý nghĩ bất chợt thôi đúng không?" Ta cau mày nhìn kẻ đối diện.

"À không, ta có mưu đồ từ lâu rồi." Hắn cười tế nhị.

Hôm sau, hắn lân la đến cạnh ta, hỏi:

"Sao rồi, nàng đồng ý gả cho ta không?"

"Không."

"Vì sao?"

Tầm mắt ta trượt khỏi mặt hắn, lơ đãng một hồi.

"Có người trong lòng rồi."

"Ai?" Ánh mắt hắn tối sầm.

Ta không tự chủ được mà nhớ tới người mặc áo trắng ung dung đứng dưới ánh trăng vằng vặc.

"Ngươi đánh không lại hắn đâu."

Hắn là đạo sĩ đấy.

Chuyên trừ yêu.