Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly - Chương 41: Tương tư




Hồ Mộ Y vung loạn xé rách quần áo Lang Lâm, phát tiết toàn bộ mọi ủy khuất gần đây phải gánh chịu lên người nàng. Tầng sa y hồng nhạt bị động tác thô lỗ của Hồ Mộ Y khiến cho tơi tả, theo gió tung bay. Trước ngực Lang Lâm cùng bả vai lộ ra da thịt nhẵn nhụi trắng mịn như tuyết, dưới ánh sáng hơi ánh lên vẻ sáng bóng. Cho dù tay bị cào xước mấy vệt máu, nàng vẫn cắn răng giãy dụa, cuối cùng, gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Mộ Y, nước mắt chậm rãi lăn dài trên đôi gò má trắng nõn.



Hồ Mộ Y, nếu có ngày ngươi rơi vào tay ta, ta chắc chắn sẽ đòi lại gấp bội lần mọi sự sỉ nhục ngày hôm nay phải chịu đựng!



Hồ Mộ Y cảm thấy dưới tay ẩm ướt, liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lang Lâm, nhìn thấy nàng rơi lệ cùng ánh mắt cực kỳ bi thương kia, lòng nhói đau, dừng động tác trên tay, cưỡi trên người Lang Lâm ngơ ngác nhìn. Bộ dáng nàng rơi lệ, thật sự rất giống Y Y.



“Khốn kiếp, khốn kiếp……” Lang Lâm vừa khóc vừa mắng, dùng ánh mắt đỏ hồng đầy thù hận nhìn Hồ Mộ Y. Một ngày nào đó ta muốn đem ngươi thiên đao vạn quả!



Vô thức, Hồ Mộ Y vươn tay lau nước mắt cho nàng, lẳng lặng nhìn một lát, thở dài, nhìn Lang Lâm vẫn đang khóc, chậm rãi nói nhỏ: “Đừng khóc, chỉ cần ngươi thề không xâm phạm tộc Hồ Ly một bước thì ta sẽ thả ngươi.”



“Ngươi nằm mơ!!!” Lang Lâm rưng rưng lệ hét to. Cho dù nàng có chết cũng muốn báo thù hôm nay!



Hồ Mộ Y thực tức giận, đây quả thực là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt mà? Nàng nghĩ nàng là cái gì chứ? Lão mẫu lang tam trinh cửu liệt chắc?



“Ngươi không sợ ta giết ngươi?!”



Nhìn Hồ Mộ Y thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết, Lang Lâm cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, làm ra bộ dáng sẵn sàng chờ chết.



Hồ Mộ Y nhìn mà giận quá hoá cười, nếu nói Lang Lâm nhát gan, nàng lại quả thật không sợ chết, dĩ nhiên dám chống đối mình không ngừng, nếu nói nàng gan lớn thì lại có thể cảm giác được rõ ràng bên ngoài vẻ quật cường của nàng là một thân thể run rẩy. Hồ Mộ Y nhíu mày, mở to mắt nhìn Lang Lâm, bàn tay khẽ lướt trên gương mặt trơn bóng như ngà voi của nàng, nghiền ngẫm cười khẽ: “Ngươi phải biết rằng ta có thể khiến ngươi sống mà khổ sở hơn cả chết! Thân thể thuần khiết như lông chim này của ngươi cũng không tệ nha [==!]”



Lang Lâm vụt cái mở to hai mắt, oán hận nhìn Hồ Mộ Y: “Ngươi là đồ hồ ly háo sắc chết tiệt! Có bản lĩnh ngươi giết ta đi!!!”



A ta nhổ ta nhổ ta nhổ a, Hồ Mộ Y nghe xong nổi giận, đây là nói vị tỷ tỷ này vẫn cứ cho rằng ta muốn cường bạo nàng sao? Thế quái nào nàng lại có giấc mộng đẹp thế? Đời này trừ Y Lãnh Y ra, ta nhất quyết sẽ không làm vậy với bất kì kẻ nào!



Vừa nghĩ như thế, Hồ Mộ Y liền nở nụ cười: “Ta đương nhiên không cần ra tay, lát nữa chờ đến khi trời tối, ta sẽ trực tiếp ném ngươi vào chỗ bầy vịt, để cho đám nam nhân xấu xa kia từ từ hưởng thụ hưởng thụ.”



“Vô sỉ!” Lang Lâm nghe xong lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa, dùng sức cử động thân thể, Hồ Mộ Y ngồi trên không yên được, thân mình không ngừng lắc lư. Như thể bực bội, Hồ Mộ Y nheo đôi mắt đẹp, cắn răng, hai chân kẹp chặt eo nàng, tay đè lại tay Lang Lâm, toàn bộ thân thể dính chặt lấy thân thể Lang Lâm.



Đang lúc hai người nháo loạn ầm ỹ vui đến quên trời đất, lang tộc và tộc hồ ly đều chạy tới tìm người. Giữa màn đêm đen như mực một đám đông chạy tới. Lang tộc vừa biết Lang Lâm bị Hồ Mộ Y bắt liền tập thể xuất động, kéo bè kéo lũ đi, tìm vất vả thật lâu mới tìm được người, ai ngờ lại nhìn thấy tư thế “thân mật khăng khít” của Hồ Mộ Y và Lang Lâm như thế. Đám người thân tập thể hoá đá, lang tộc toàn bộ sôi trào.



Lão lang cầm đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn Lang Lâm bị Hồ Mộ Y đè dưới thân, hai bờ vai tuyết trắng ẩn ẩn lộ ra, khoảng phấn nộn trước ngực cũng gần như có thể thấy được, lại nhìn Hồ Mộ Y vẻ mặt đắc ý, không chút e lệ nào, nhất thời chân liền nhũn ra, hét lên ra lệnh: “Lui xuống! Toàn bộ lui xuống cho ta!”



Mỗ mỗ, đại tỷ, nhị tỷ nghe thấy chạy tới cũng ngây dại. Hai người kia, đây là…



Hồ Mộ Y nhìn mọi người chung quanh, cười cười không chút ý tốt, cúi đầu, nhìn Lang Lâm khuôn mặt đã đỏ bừng, xấu hổ vô cùng.




“Sói con, thế nào? Giờ mọi người đều cho rằng ngươi là người của Hồ Mộ Y ta, ngươi rốt cuộc có phục không, người dám không phục, giờ ta liền đứng lên, để bọn họ có thể từ từ thưởng thức dáng người thướt tha của thủ lĩnh của mình, chậc chậc –”



“Đừng đi……” Lang Lâm cố nén nước mắt nhỏ giọng cầu xin, mặt đỏ bừng, hai tay dùng sức túm chặt Hồ Mộ Y không cho nàng rời đi. Lão lang hít một hơi khí lạnh, trước mặt bao nhiên người, Hồ Mộ Y dĩ nhiên lại kề tai thì thầm nhỏ to với Lang Lâm, thế này thì sợ là dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.



Vị Ương cùng Thiên Thụ đuổi theo sau, mãi mới chen được vào đám người đông nghìn nghịt, khoảnh khắc lúc thấy Lang Lâm ở dưới thân Hồ Mộ Y, hai người liền nở nụ cười. Thế nào, để xem lần sau ngươi còn dám chọc tử tiểu Hồng đang thất tình không! Hồng nhi mới chân chính là sói!



Mặt Lang Lâm đỏ lên, nhìn chung quanh, nước mắt ào ào chảy xuống, nhẹ giọng nức nở dưới thân Hồ Mộ Y, giả bộ nửa ngày cũng không ai để ý tới nàng, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, tên ác nhân trên người nàng lại nhìn nàng ngơ ngác ngây người. Lang Lâm liền cắn răng, nhẹ giọng nói: “Khốn kiếp, ngươi thả ta ra, ta sẽ không xâm phạm gia tộc hồ ly nữa.”



Hồ Mộ Y tiếp tục ngây người.



“Khốn kiếp, ngươi thả ta ra, ta sẽ không xâm phạm gia tộc hồ ly nữa!!!” Lang Lâm lớn tiếng lặp lại, bầy sói một mảnh yên tĩnh, nhất tề xoạt xoạt nhìn Lang Lâm, nàng — thật sự là bị bắt cóc?



“Thật sao?” Hồ Mộ Y hồi phục tinh thần, rất kinh ngạc, hoài nghi nhìn nàng.



Lang Lâm gật đầu, nhàn nhạt nhìn Hồ Mộ Y. Ta đáp ứng về sau không xâm phạm gia tộc hồ ly của ngươi, chứ cũng không đáp ứng tương lai không đập ngươi thành vụn.




Y Lãnh Y cầm bút, ngơ ngác nhìn phòng giám đốc, ánh mắt tràn đầy bi thương.



Hồ Mộ Y chị ấy — đã một tháng không tới công ty rồi. Từ sau lần đó, nàng không tới tìm mình nữa, mà những người liên quan tới nàng cũng như bốc hơi khỏi nhân gian, không hề xuất hiện lần nữa.



Hồ Mộ Y thật giống như pháo hoa trên bầu trời, lưu lại trong lòng Y Lãnh Y một bức tranh hoa mỹ rồi liền mang theo những lời lừa gạt cùng dối trá rời khỏi cuộc sống của nàng, như thể chưa bao giờ từng xuất hiện. Mà trái tim nàng, đã sớm lưu lại đầy rẫy vết sẹo. Từ sự phẫn nộ, quyết tuyệt ban đầu, đến nỗi lo lắng, nhớ nhung bây giờ, Y Lãnh Y không biết mấy ngày qua mình làm cách nào có thể chống đỡ vượt qua nổi. Những lời Vị Ương nói cùng những lúc Hồ Mộ Y đối xử tốt với mình đều được phóng đại vô số lần trong tâm trí, rồi còn nỗi đau đớn khổ sở không xua tan được trong ánh mắt Hồ Mộ Y khi nhìn mình lần cuối ấy. Càng nghĩ, nỗi tương tư trong lòng lại càng dày vò khổ sở. Tối đến ngủ không được, liền ôm cánh tay ngồi tới bình minh, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, dần dần cũng bắt đầu hiểu cho Hồ Mộ Y. Nếu chính mình là nàng, sợ là cũng sẽ giấu diếm mà thôi……



Vì thế, Y Lãnh Y từng vô số lần len lén đi tới nhà Hồ Liễu, mỗi lần liền đứng suốt một ngày. Nhưng mà lần nào cũng đều ra về vô ích, bóng hình quen thuộc vốn khắc sâu vào lòng chưa từng xuất hiện qua. Trái tim âm ỷ nhức nhối đau đớn, nàng muốn gặp Hồ Mộ Y, rất muốn, rất muốn, nhớ nhung hương bạc hà trên người người kia, nhớ vòng tay ấm áp, nhớ nụ cười vô tâm vô phế ấy. Mộ Mộ……



“Đang nghĩ gì thế?!” Không biết từ khi nào thì Tử Phong Ngưng sắc mặt vui vẻ tiến vào, hình như là mới tham dự một bữa tiệc tối gì đó, một thân váy dài đai lưng màu tím, giày cao gót màu đen, khuôn mặt trang điểm tinh tế, như thể một nữ vương, khiến người ta loá mắt. Hẳn là cô mới uống rượu, hai má nhuốm một tầng phấn hồng nhàn nhạt, ánh mắt lấp lánh, mỉm cười cười Y Lãnh Y.



Y Lãnh Y không trả lời, lạnh lùng xoay người đi.



Nụ cười đọng lại cứng ngắc trên mặt, Tử Phong Ngưng khẽ nheo đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm Y Lãnh Y. Ánh mắt cô lần theo ánh mắt Y Lãnh Y nhìn về phía tấm hình mà Y Lãnh Y và Hồ Mộ Y chụp chung đặt trên bàn, cười lạnh, lại nghĩ về Hồ Mộ Y? Mất một lúc lâu mới đè nén được nỗi chua xót trong lòng xuống, Tử Phong Ngưng dịu dàng nhìn Y Lãnh Y: “Y Y, hôm nay là sinh nhật em, đừng nghĩ những chuyện không vui gì đó nữa, chúng ta đi ra ngoài chúc mừng đi.”



“Không cần.” Y Lãnh Y lạnh lùng đáp, nhanh tay thu dọn đồ đạc trên bàn, tóm lấy giỏ chuẩn bị về nhà.



“Y Y, em quên là đã đồng ý với gia gia chuyện gì sao?” Tử Phong Ngưng khoanh tay, nhìn chằm chằm Y Lãnh Y, chậm rãi nói.




Y Lãnh Y cúi đầu không nói, thật lâu sau, thở dài, gật gật đầu.



Trên mặt Tử Phong Ngưng lộ ra một chút vui mừng, đưa tay kéo Y Lãnh Y ra ngoài: “Tôi đã chọn sẵn nhà hàng rồi, biết em không thích cơm Tây nên tôi đã tìm một quán Trung Quốc. Chỗ hôm nay chúng ta sẽ đi, mọi thứ tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ cả.”



Y Lãnh Y không trả lời, mà như thể bị phỏng vội vàng rút tay ra. Tử Phong Ngưng như thể thấy mãi thành quen, lắc đầu, nụ cười trên mặt vẫn không giảm, tiếp tục đi về phía cửa.



Ở trên xe, Tử Phong Ngưng thỉnh thoảng len lén đánh giá Y Lãnh Y. Ngắn ngủi một tháng, thân thể vốn gầy yếu của nàng nay lại càng gầy, hai má hơi hóp lại, đôi mắt hơi thâm quầng, thần sắc có vẻ không tốt lắm, ánh mắt nhuốm nét buồn nhìn không thấu, cả người toát ra vẻ xa cách mãnh liệt. Tử Phong Ngưng siết chặt tay lái. Đã từng có lúc cô cũng có thể thao túng cảm xúc của Y Lãnh Y như thế, mà nay, lại ngay cả nàng suy nghĩ cái gì cũng không đoán ra được, chẳng lẽ hai người thật sự không thể trở lại ngày trước được sao?



Xe đi hơn nửa giờ, rốt cục cũng đến nơi. Lúc xuống xe, Tử Phong Ngưng ân cần mở cửa cho Y Lãnh Y, Y Lãnh Y theo bản năng quay đầu sang bên cạnh, không biết vì cái gì, nàng như thể nghe được hơi thở của Hồ Mộ Y.



“Làm sao vậy?” Tử Phong Ngưng kinh ngạc hỏi.



Nhìn nhìn không gian trống trải không người quanh mình, Y Lãnh Y thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, tự giễu. Y Lãnh Y, tôi thấy là cô mắc bệnh nguy kịch rồi đó, đến giờ rồi mà vẫn còn nghĩ đến chị ấy sao?



Một nhà hàng xa xỉ, hoa hồng lãng mạn, tiếng đàn violon tao nhã, ánh nến ấm áp, mọi thứ đều thật hoàn mỹ, nhưng mà, sắc mặt người đối diện lại không có vẻ tươi cười như trong tưởng tượng của cô.



Tử Phong Ngưng gắp đồ ăn cho Y Lãnh Y, cười nhìn nàng: “Ăn nhiều một chút, em xem bản thân mình gầy đến mức nào rồi kìa?”



Y Lãnh Y cúi đầu, nhìn thịt trên bàn, lại bắt đầu thất thần, Mộ Mộ, Hồng nhi……



Hai người ngồi đối diện cửa sổ, Tử Phong Ngưng cười ngẩng đầu, vừa lúc nhìn bên ngoài cửa sổ, một bóng dáng quen thuộc chợt loé lên trong mắt. Tử Phong Ngưng buông đũa xuống, trên mặt lộ ra nụ cười tươi đắc ý: “Y Y, lát nữa cơm nước xong đi tới nhà tôi đi, ba mẹ tôi đều đã trở lại, vẫn cứ nói muốn gặp em mãi.”



“Em –” Y Lãnh Y ngẩng đầu nhìn Tử Phong Ngưng, muốn từ chối. Không có người kia làm bạn, nàng tình nguyện không có buổi sinh nhật này.



Tử Phong Ngưng không nhìn nàng, trực tiếp cầm lấy di động: “Mẹ à, dạ, là con Phong Ngưng đây, con đang dự sinh nhật với Y Y, cô ấy đang ở ngay bên cạnh con đây.” Nói xong liền ngẩng đầu, cười đưa di động qua: “Tôi thấy mẹ tôi còn thân với em hơn với tôi nữa.”



Y Lãnh Y do dự nhận lấy điện thoại, nói vài câu liền buông ra, đầu cũng cúi thấp xuống.



Tử Phong Ngưng nhận lại di động, nhìn dáng vẻ Y Lãnh Y, khoé miệng hơi nhếch lên, quét mắt ra phía ngoài cửa sổ, ý cười trong mắt loé lên nồng đậm.



Hồ Mộ Y, người phụ nữ của tôi, rút cuộc cô cũng không thể nào đoạt đi được.