Pháo đài Hà Tây, trên giáo trường.
Sau một hồi nghỉ ngơi hồi phục, bốn liên đội vừa đến đã tập hợp đội hình xong, đang chờ sư đoàn trưởng Lôi Minh kiểm duyệt.
Triệu Thanh Hạm, Chiến Ưng, Lôi Minh, Mạnh Hổ, bọn Hoàng Nhâm… năm tên liên đội trưởng toàn bộ đứng trên đài duyệt binh.
Đứng trên đài duyệt binh nhìn xuống, các tướng sĩ trên giáo trường đều có vẻ mặt phấn khởi tỉnh táo, nhất là ba liên đội trọng trang bộ binh, lập trận chỉnh tề, uy phong lẫm lẫm. Ánh mặt trời chiếu vào những chiếc áo giáp phản xạ lại ánh sáng chói ngời rực rỡ, lại thêm những chiếc chiến bào đỏ rực trông như một biển lửa đang cháy, nhìn qua có khí thế vô cùng rầm rộ.
Nhưng Mạnh Hổ vẫn không xem bốn liên đội kia ra gì, tinh binh chân chính không phải do huấn luyện, mà là do thực chiến mà ra.
Một hồi còi sắc bén vang lên đột ngột, quân doanh vốn đang yên tĩnh vô cùng trong thoáng chốc bắt đầu náo động hẳn lên, các tướng sĩ của liên đội Mãnh Hổ áo quần lam lũ, dáng vẻ như đang bị lửa đốt vào mông, từ trong các phòng như ong vỡ tổ ùa ra. Mặc dù liên đội Mãnh Hổ hôm nay chỉ còn lại không tới ba ngàn người, nhưng khí thế vẫn hừng hực, nhìn qua giống như thiên quân vạn mã đang xông tới.
Bốn tên liên đội trưởng kia không nhịn được đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ khí thế của liên đội Mãnh Hổ như vậy nếu như trên chiến trường thì thật là nguy, khí thế như vậy chỉ xuất hiện lúc đang chạy trốn. Không thể trách Chiến Ưng và liên đội kỵ binh của hắn đều nói, kỳ tích của liên đội Mãnh Hổ đều nhờ vào chạy trối chết mà có, chứ không phải nhờ vào chiến đấu mà được.
Triệu Thanh Hạm đột nhiên nở nụ cười, nhìn thanh thế của các tướng sĩ liên đội Mãnh Hổ tranh nhau chạy tới tập hợp, nàng bỗng nhiên nhớ đến lúc vừa bị Mạnh Hổ bắt đến nơi này, lúc ấy ngoài nàng ra còn có bọn nữ binh Thanh Y vệ, đã bị một lũ "lang sói" này làm cho sợ chết khiếp.
Một làn gió nhẹ thổi qua làm cho mái tóc Triệu Thanh Hạm hơi bị rối, tóc phớt qua mặt nàng mang đến một cảm giác nhột nhạt.
Đưa tay vân vê vài sợi tóc, Triệu Thanh Hạm nửa vô tình nửa cố ý liếc qua Mạnh Hổ, nụ cười trên miệng càng tươi hơn trước. Có loại trưởng quan như vậy thì có loại binh sĩ như vậy, có trưởng quan như Mạnh Hổ, binh sĩ của liên đội Mãnh Hổ đều giống như vậy thật không kỳ quái chút nào.
Trên đài duyệt binh, Lôi Minh không khỏi gật gật đầu, biểu hiện của liên đội Mãnh Hổ khiến cho hắn rất hài lòng. Một màn này hôm nay là do chủ tâm của hắn và Mạnh Hổ, căn bản là muốn phủ đầu bốn liên đội vừa mới đến, nhất là ba liên đội trọng trang bộ binh. Thân là sư đoàn trưởng, Lôi Minh đương nhiên biết rõ, trước tiên không lập uy thì không có cách nào khống chế quân sĩ.
--------------
Mấy ngày sau đó, quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng không thấy phát động tiến công.
Cả pháo đài Hà Tây yên lặng dị thường, hơn mười vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt đều ở yên trong doanh trại, không ra ngoài doanh thao luyện, cũng không chế tạo thêm khí giới công thành, tất cả đều im lặng, một sự im lặng vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng Mạnh Hổ đã đánh hơi được nguy hiểm từ sự im lặng khác thường này.
Ban ngày quân của đế quốc Minh Nguyệt yên lặng khác thường, cũng không có nghĩa là buổi tối bọn chúng cũng yên lặng như vậy. Đột nhiên, trong lòng Mạnh Hổ thoáng động, không lẽ quân của đế quốc Minh Nguyệt đã đảo ngược thời gian sinh hoạt, buổi tối lén lút đào địa đạo, ban ngày ngủ trong đại doanh?
Thế nhưng rất nhanh, Mạnh Hổ đã tự bác bỏ ý nghĩ của mình.
Quân của đế quốc Minh Nguyệt nếu như muốn đào địa đạo công quan, đó chỉ là si tâm vọng tưởng, pháo đài Hà Tây dựa lưng vào ven dãy Thanh Vân sơn, dưới đất đều là những khối đá xanh to lớn cứng rắn dị thường, muốn đào một cái địa đạo trong lòng đá cứng rắn như vậy, biết đến tháng năm nào mới xong? Nhưng nếu như không phải đào địa đạo, vậy quân của đế quốc Minh Nguyệt làm gì?
Rất nhanh, Mạnh Hổ đã rút ra kết luận: quân của đế quốc Minh Nguyệt nhất định là đang chuẩn bị đối phó đại quân của Triệu Nhạc một cách vô cùng long trọng!
Bất quá Mạnh Hổ cũng không lo lắng cho an toàn của Triệu Nhạc, sự sống chết của Triệu Nhạc và quân đoàn Tây Bộ không hề quan hệ với hắn mảy may nào.
Mạnh Hổ đã sớm quyết định, đây là lần cuối cùng hắn ra sức vì đế quốc Quang Huy, tác chiến vì quân đoàn Tây Bộ. Sau khi phá vòng vây thành công, hộ tống Triệu Thanh Hạm và Lôi Minh đến một nơi an toàn, Mạnh Hổ cũng sẽ ra đi, hắn phải ra đi, hắn phải tìm một nơi rộng lớn hơn, một võ đài thích hợp hơn cho bản thân mình.
Lôi Minh quả thật đã cứu mạng Mạnh Hổ, giao tình giữa hai người cũng rất là thâm hậu, nhưng Mạnh Hổ đã giúp hắn thực hiện ước mơ trở thành tướng quân, khi vận mệnh của hắn và liên đội Mãnh Hổ bị Triệu Nhạc vứt bỏ, Mạnh Hổ đã ra tay cứu giúp, bây giờ Mạnh Hổ lại còn dẫn bọn họ đột phá trùng vây, chạy trốn để giữ mạng…
Mạnh Hổ đã không còn nợ Lôi Minh bất cứ điều gì nữa!
--------------
Trong nháy mắt năm ngày đã trôi qua, ở thành Tam Giang.
Lý Minh Phong, Ngô Kỳ Đạt, Diệp Định Tây đã dẫn đại quân ba sư đoàn trước sau chạy tới, hai ngày sau đó, Diệp Vấn Thiên và Trịnh Khoa cũng đã áp tải hai mươi vạn thạch quân lương tới Tam Giang. Lúc này ngoại trừ các đội cảnh vệ đóng ở các phủ và sư đoàn số Bốn đóng ở pháo đài Hà Tây, tất cả quân đội của quân đoàn Tây Bộ cũng đã tụ tập đầy đủ ở thành Tam Giang.
Bên ngoài thành Tam Giang, trên đài duyệt binh trước giáo trường đã đầy các tướng lĩnh cao cấp của quân đoàn Tây Bộ. Nguồn tại http://doctruyen.me
Dưới đài duyệt binh, ba sư đoàn gần tám vạn tướng sĩ đứng nghiêm trong gió rét, không hề có một tiếng động.
Trong tiếng bước chân nặng nề, Triệu Nhạc được Diệp Vấn Thiên và Trịnh Khoa hộ vệ hai bên bước nhanh lên đài duyệt binh, các tướng lĩnh đã chờ sẵn trên đài vội vàng ôm quyền ra mắt, sau đó tự giác đứng sang hai bên.
Triệu Nhạc đi đến giữa đài duyệt binh thì đứng lại, vung tay quát lớn:
- Hỡi các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ, giặc đế quốc Minh Nguyệt đã đánh tới cửa nhà chúng ta, chúng ta làm sao đây? Để mặc cho bọn chúng tới đốt, giết, cướp sao? Không, chúng ta tuyệt đối không cho phép như vậy! Thân là quân nhân của đế quốc, giữ gìn đất nước, bảo vệ dân chúng là chức trách không thể trốn tránh của chúng ta!
-… Vì bảo vệ từng tấc đất của đế quốc, vì bảo vệ cho dân chúng của hành tỉnh Tây Bộ không bị giặc đế quốc Minh Nguyệt chà đạp, bản Tổng đốc quyết định xuất binh phản kích, cự địch ngay trước cửa, quyết một trận tử chiến cùng quân địch ở hạp cốc Hà Tây!
-… Đương nhiên, tên chủ tướng chỉ huy quân địch chính là lão hồ ly Tư Đồ Duệ, lại còn quân đoàn Thanh Châu nổi tiếng hung hãn…
-… Nhưng đó cũng không có gì đáng sợ, bởi vì chúng ta là vì bảo vệ đất nước của chúng ta, vì bảo vệ quê hương của chúng ta mà đánh. Chúng ta có chính nghĩa trong tay, mà quân địch chính là kẻ bất nghĩa, xâm lấn tà ác! Chính nghĩa cuối cùng sẽ chiến thắng tà ác, chúng ta cuối cùng sẽ giành được thắng lợi, đế quốc Quang Huy vạn tuế!
- Đế quốc Quang Huy vạn tuế!
- Đế quốc Quang Huy vạn tuế!
- Đế quốc Quang Huy vạn tuế!
Các tướng lĩnh trên đài duyệt binh cùng với tất cả các tướng sĩ bên dưới rối rít reo hò.
Trong tiếng hò reo long trời lở đất, Triệu Nhạc rút ra chiến đao hoa lệ có khảm ngọc thạch bảy màu, lưỡi đao sáng quắc lạnh lẽo chỉ về hướng Tây, ngửa mặt lên trời thét dài:
- Quân đoàn Tây Bộ… Xuất kích!
- Xuất kích!
- Xuất kích!
- Xuất kích!
Hơn bảy vạn tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ lại reo hò vang dội.
Trong khoảnh khắc, tiếng kèn hiệu lảnh lót vang lên thật dài, đại quân đang đứng nghiêm lập tức xoay người, hướng về phía Tây cuồn cuộn mà đi…
Chen chúc trong dòng người nhốn nháo, Diệp Định Tây giục ngựa đến bên cạnh Diệp Vấn Thiên, hỏi nhỏ:
- Thúc phụ, từ khi nào Triệu Nhạc lại trở nên thương dân như vậy?
- Thương dân?
Diệp Vấn Thiên cười lạnh:
- Triệu Nhạc là thương con gái cưng của hắn, cho nên điều động cả quân đoàn Tây Bộ chính là vì cứu người!
- Triệu Thanh Hạm?
Diệp Định Tây khẽ hô một tiếng, trước mắt lập tức hiện lên bóng hình tuyệt diễm của Triệu Thanh Hạm, đôi mắt trong thoáng chốc không khỏi nóng rực hẳn lên. Diệp Định Tây thừa nhận, Triệu Thanh Hạm tuyệt đối là mỹ nhân hiếm có trên thế gian, Diệp Định Tây dĩ nhiên cũng rất thèm muốn, tuy nhiên với quan hệ giữa Diệp gia và Triệu gia như vậy, hai người tuyệt đối không thể nào kết hợp với nhau.
Cho nên từ rất sớm, Diệp Định Tây đã tự chặt đứt mơ tưởng của mình, mỹ nhân đương nhiên là hắn thích, nhưng hắn thích quyền thế hơn, nếu có quyền thế thì loại mỹ nhân nào mà không chiếm được? Cần gì phải vì mỗi mình Triệu Thanh Hạm mà bỏ qua tất cả mỹ nhân trên thế gian này?
Diệp Định Tây không hiểu nên hỏi lại:
- Thúc phụ, vậy có quan hệ gì tới Triệu Thanh Hạm?
Diệp Định Tây cười hắc hắc hai tiếng, nói:
- Ngươi còn không biết sao? Triệu Thanh Hạm bị Mạnh Hổ giữ ở pháo đài Hà Tây, tiểu tử này quả thật không phải là đèn cạn hết dầu, biết rõ Triệu Nhạc sẽ bỏ mặc bọn chúng cho nên đã ra tay giữ Triệu Thanh Hạm lại, Triệu Nhạc cũng là vì bất đắc dĩ cho nên mới xuất binh ứng cứu, bảo vệ dân chúng chỉ là để nguỵ trang mà thôi.
Diệp Định Tây nói:
- Nhưng lần này quân của đế quốc Minh Nguyệt tới rất đột ngột, trước đó vì sao chúng ta không biết tin tức gì cả?
Diệp Vấn Thiên nói:
- Ta cũng đang buồn bực đây, nếu không phải Triệu Nhạc cho Trịnh Khoa trở về Tây Lăng vận lương, ta cũng không biết đế quốc Minh Nguyệt đã cử đại quân xâm lấn, việc này quả thật kỳ quái.
Diệp Định Tây nói:
- Tình hình của địch như thế nào không rõ, đây chính là việc tối kỵ của binh gia, thúc phụ người sao không ngăn cản Triệu Nhạc?
- Ngăn cản?
Diệp Vấn Thiên lắc đầu:
- Giống như tình huống hôm nay, theo như ngươi nghĩ, thúc có thích hợp ra mặt ngăn cản hay không? Nếu như thúc ra mặt, đó chính là không biết thương dân, chính là tham sống sợ chết, chẳng trung với vua đền nợ nước. Tuy rằng những lời này đều là vô nghĩa, nhưng nếu để cho Triệu Nhạc nắm được, như vậy không tốt chút nào.
- Cũng phải!
Diệp Định Tây gật gật đầu, lại nói:
- Bất quá đến Hà Tây, phải nghĩ biện pháp để cho Lý Minh Phong và Ngô Kỳ Đạt sống chết với quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ, sư đoàn số Ba chúng ta đừng nên vọng động.
- Còn nữa…
Diệp Vấn Thiên suy nghĩ một chút lại nói:
- Đây là một cơ hội tốt để lung lạc Mạnh Hổ, bởi vì chuyện Mạnh Hổ giữ Triệu Thanh Hạm lần này, trong lòng Triệu Nhạc đã rất bất mãn Mạnh Hổ, rất có thể nhân cơ hội Mạnh Hổ đang gặp khó khăn, thúc sẽ đứng ra gánh vác thay cho hắn, hắc hắc, như vậy, Mạnh Hổ sẽ thiếu Diệp gia chúng ta một món nợ nhân tình.
Chú cháu Diệp gia và toàn thể tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ cũng không biết rằng lần này đại quân của đế quốc Minh Nguyệt xâm lấn không phải chỉ đơn giản với binh lực của mỗi một quân đoàn Thanh Châu, xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, Triệu Nhạc chưa hề nói cho bất cứ ai ngoại trừ Trịnh Khoa.
Ngay lúc này ở cách đó không xa, Triệu Nhạc đang dặn đi dặn lại Trịnh Khoa:
- Trịnh Khoa, ngươi cũng là người đã theo bản Tổng đốc lâu ngày, có một số việc ngươi có thể ngầm hiểu được, trung đội kỵ binh của Thiên Thành và Quân Di nhất định phải sắp xếp cho khéo léo, tuyệt đối không thể để cho các tướng sĩ, nhất là chú cháu Diệp gia biết được tình hình của đại quân xâm lấn đế quốc Minh Nguyệt lần này.
Trịnh Khoa nghiêm giọng nói:
- Đại nhân yên tâm, ty chức đã sắp xếp cho Thiên Thành và trung đội kỵ binh của hắn hộ tống Quân Di về Tây Lăng.