Phì…
Mạnh Hổ vừa dứt lời, bên ngoài phòng học bỗng dưng truyền đến một tiếng cười lạnh đầy vẻ khinh thường, chợt có bốn bóng người đang đi tới. Bốn bóng người này đều mặc áo bào tro giống như Diệp Hinh Dư, hiển nhiên tất cả đều là nhân vật cấp giáo sư của học viện quân sự Hoàng gia.
Tiểu lão đầu đi trước tiên rõ ràng là nhân vật cầm đầu của bốn người này.
Ánh mắt tiểu lão đầu nhìn Mạnh Hổ tràn đầy vẻ bất thiện, tiếng cười lạnh khinh thường vừa rồi dường như từ trong miệng hắn phát ra, hơn nữa nhìn điệu bộ của những người này, dường như là đến đây hưng sư hỏi tội. Mạnh Hổ không khỏi cau mày, thầm nghĩ mình vừa tới đế đô chưa từng trêu chọc qua người nào, vì sao lại có người tìm đến cửa?
Tiểu lão đầu lạnh lùng quét mắt nhìn đế quốc Minh Nguyệt, sau đó quay sang hỏi Mạnh Hổ:
- Không biết lão phu có nghe lầm không, mới vừa rồi hình như có người muốn dùng danh lợi mua chuộc lòng người?
Diệp Hinh Dư e ngại Mạnh Hổ vì không biết thân phận của tiểu lão đầu này nên đắc tội với hắn ta, vội vàng tiến lên giới thiệu:
- Tướng quân Mạnh Hổ, vị này là viện trưởng Hàn Thuyết của học viện quân sự Hoàng gia chúng ta.
Theo như quy chế của đế quốc, đời đời đảm nhiệm chức viện trưởng học viện quân sự Hoàng gia phải là đế sư, thí dụ như tiểu lão đầu Hàn Thuyết trước mặt Mạnh Hổ chính là sư phụ của đương kim hoàng đế Mông Viễn.
Ở đế quốc Quang Huy, đế sư là một địa vị rất đặc thù, mặc dù bọn họ không phải là quan viên triều đình nắm quyền lực thật sự trong tay, thế nhưng có lực ảnh hưởng rất lớn đến chuyện triều chính của đế quốc. Bởi vì lời của bọn họ có thể nói thẳng, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách của hoàng đế, nếu như không phải bất đắc dĩ, ai ai gặp đế sư cũng phải nhường bước ba phần.
Vừa nghe Diệp Hinh Dư giới tiệu lão đầu này họ Hàn, Mạnh Hổ đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra, rất rõ ràng, Hàn lão đầu này có quan hệ khắng khít với tên Hàn Sở bị hắn thu thập hôm qua. Nói không chừng tên Hàn Sở kia có thể là con cháu gì của lão già Hàn Thuyết này, hôm nay đường đường chính chính hưng sư hỏi tội. Nếu đã như thế, Mạnh Hổ cũng không cần thiết phải nhẫn nhịn hay nhường bước.
Hay nói cách khác, ở đế đô Mạnh Hổ không khinh suất gây chuyện với ai, nhưng hắn cũng tuyệt đối không sợ chuyện.
Mạnh Hổ lạnh lùng đáp lại:
- Có phải là Hàn viện trường vì lớn tuổi mà nghe lầm không?
Ha tên giáo sư học viện đi theo phía sau Hàn Thuyết thoáng chốc thay đổi sắc mặt, Diệp Hinh Dư cũng biến sắc. Dù sao đi nữa Hàn Thuyết cũng là đương kim đế sư, không ngờ Mạnh Hổ lại nói thẳng rằng lão nghễnh ngãng trước mặt người khác, có phải là hơi quá đáng không? Hàn Thuyết càng bị chọc giận không ít, lão trở thành đế sư bao nhiêu năm qua, người nào người nấy gặp lão đều nói lời a dua nịnh nọt, có bao giờ đụng phải cây đinh như vậy đâu!
Lúc ấy Hàn Thuyết lạnh lùng nói:
- Mặc dù lão phu đã có tuổi, nhưng mắt vẫn chưa mờ, tai còn chưa điếc!
- Vậy sao?!
Mạnh Hổ cũng nói với giọng lạnh lùng:
- Vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi, mới vừa rồi bản tướng quân chỉ nói là Nhạc Mông trong tương lai có tiền đồ vô hạn, nhất định sẽ có một ngày trở thành một vị danh tướng, đây cũng không phải là dùng danh lợi mua chuộc lòng người gì cả. Ta cũng muốn hỏi Hàn viện trưởng, ngươi muốn chụp mũ rằng bản tướng quân dùng danh lợi mua chuộc lòng người, rốt cục là có ý gì?
- Ngươi!?
Hàn Thuyết nghe vậy giận dữ, nhưng trong lúc nhất thời không tìm được lời nào phản bác.
Mấu chốt ở chỗ Mạnh Hổ bắt bẻ ở một chữ lý, mà Hàn Thuyết lại phạm sai lầm, đúng ra hắn không nên vừa đến đây đã ỷ già lên mặt, nhất mực cho rằng Mạnh Hổ không dám đụng chạm với đế sư hắn. Kết quả là người ta không ngại đụng chạm hắn, sau hai lần đấu nhau bằng lời nói, thể diện của Hàn Thuyết đã mất sạch sẽ, vì quá tức giận nên trong lòng đã loạn.
- Miệng lưỡi thật là sắc bén!
Một tên trung niên phía sau Hàn Thuyết rốt cục nhịn không được nữa, tiến tới quát to:
- Bản tướng vừa rồi bên ngoài phòng học cũng đã nghe được những lời cao luận của tướng quân các hạ, dường như tướng quân các hạ cho rằng giáo trình mà học viện quân sự Hoàng gia biên soạn là không đúng? Nói cái gì đế quốc yêu hoà bình, không thích đánh giặc đều là rác rưởi? Bản tước cũng muốn cùng tướng quân các hạ lĩnh giáo một phen!
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Không biết vị này tôn tính đại danh xưng hô như thế nào?
Tên trung niên kia xoa xoa hai tay, ra vẻ ngạo nghễ:
- Bản tước Dư Thu, hiệu Hàm Lệ, là giáo sư khoá chiến lược của học viện quân sự Hoàng gia.
Mạnh Hổ bĩu môi, nói với vẻ khinh thường:
- Thật xin lỗi, từ trước tới giờ bản tướng quân chưa từng thảo luận chiến thuật cái rắm gì với hạng người chỉ biết lý thuyết suông!
- Ngươi….
Dư Thu thoáng chốc bị chọc tức đến sắc mặt xanh mét, trên ngực dường như bị một tảng đá đè lên, đã khó chịu càng thêm khó chịu.
Lúc ban đầu bọn Hàn Thuyết, Dư Thu vẫn cho rằng Mạnh Hổ chỉ là một tên vũ phu thô lỗ chỉ biết chém giết mà thôi, không ngờ hắn lại nói năng sắc bén đến như vậy. Vấn đề là bọn Hàn Thuyết, Dư Thu chưa từng tiếp xúc với người có ngôn ngữ như Mạnh Hổ, không quen với cách nói chuyện sắc bén không chừa lại đường lui cho đối phương, cho nên liên tiếp thất bại cũng không có gì là kỳ lạ.
Thấy Hàn Thuyết, Dư Thu liên tiếp bị nhục, một tên trung nhiên khác nhịn không được nữa, tiến tới quát:
- Mạnh Hổ, ngươi dám miệt thị Hàn viện trưởng rằng chụp mũ ngươi dùng danh lợi mua chuộc lòng người, lại vũ nhục Dư tước gia là hạng người chỉ biết lý thuyết suông, đâu có chuyện như vậy được! Bản tước nhất định phải khiếu nại lên Binh bộ, yêu cầu Binh bộ nghiêm khắc xét xử!
Mạnh Hổ hỏi với vẻ chế giễu:
- Vị đại nhân này xưng hô như thế nào?
Người nọ ngạo nghễ đáp:
- Bản tước Diêm Sùng, hiệu Bao Y, là giáo sư khoá binh trận của học viện quân sự Hoàng gia.
- Diêm Bao Y?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Thảo nào các hạ đổi trắng thay đen, không phân biệt được phải trái một cách thuần thục như vậy!
(Bao Y có nghĩa là con nhộng, Mạnh Hổ chế giễu Diêm Sùng.)
- Ngươi…
Diêm Sùng tức giận không ít, nhìn chằm chằm Mạnh Hổ quát to:
- Ngươi dám miệt thị bản tước? Bản tước…
- Thì sao?
Ánh mắt Mạnh Hổ lộ vẻ khinh thường, điềm nhiên:
- Có phải ngươi cũng muốn khiếu nại với giáo đình, muốn công khai quyết đấu cùng bản tướng quân chăng?
- Ngươi?!
Diêm Sùng giật nảy mình, theo bản năng lui lại một bước, cau mày:
- Tên này không chịu nói lý lẽ, bản tước không thèm chấp nhất với ngươi!
- Ha ha ha….
Vừa lúc đó, bên ngoài phòng học bỗng vang lên tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.
Lại có một thanh âm mềm mại lả lơi truyền đến:
- Xuất sắc, quả thật quá xuất sắc! Bản cung không ngờ, anh hùng đế quốc của chúng ta chẳng những võ nghệ rất cao, trên chiến trường sắc bén không ai ngăn nổi, mà tài ăn nói lại càng giỏi hơn, ngay cả Hàn lão tiên sinh, Dư tiên sinh còn có Diêm tiên sinh liên thủ cũng nói không lại, hì hì!
Lời còn chưa dứt, hình dáng xinh đẹp của Mông Nghiên đã thướt tha tiến vào phòng học.
Tất cả nam học viên trẻ tuổi trong phòng học đều đổ dồn ánh mắt vào Mông Nghiên, ngay cả Dư Thu và Diêm Sùng là hai tên trung niên, ánh mắt nhìn Mông Nghiên cũng đã trở nên khác hẳn. Mông Nghiên vốn là mầm hoạ quốc dân, hơn nữa sở hữu một thân hình như ma quỷ cùng với nét phong tình phóng đãng dụ hoặc lòng người, chỉ cần là nam nhân bình thường nhìn thấy không ai tránh khỏi động lòng!
Đến khi Mạnh Hổ thấy Hàn Sở sắc mặt xanh mét đi theo phía sau Mông Nghiên, trong lòng chợt hiểu ra mọi chuyện.
Xem ra Yến vương đối với mình vẫn còn chưa yên tâm, tất cả những chuyện lộn xộn trong tiệc rượu tối qua và chuyện ở học viện hôm nay e rằng chính là kế hoạch đã được sắp đặt hoàn hảo từ đầu. Rất may là vừa rồi mình vẫn không thèm nhẫn nhịn, biểu hiện coi như phù hợp với hình tượng anh hùng đế quốc thiếu niên đắc ý, bằng không, chỉ sợ lần lên đế đô này không được thuận lợi rồi!
Thật ra Mạnh Hổ đã nghĩ oan cho Yến vương Mông Khác, nghi thức khải hoàn và tiệc rượu đúng là hắn cố ý sắp xếp, hơn nữa còn là tuân theo di chỉ của Mông Viễn mà tiến hành. Thế nhưng trận phong ba đang xảy ra trong học viện quân sự Hoàng gia này chính là một chuyện ngoài ý muốn!
Diệp Hinh Dư mời Mạnh Hổ tới vốn là muốn cho Mạnh Hổ giải thích vấn đề chiến tranh và chiến thuật một cách chân thật cho các học viên.
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn hôm nay thật ra là do một tay Trưởng công chúa Mông Nghiên bày ra, còn nguyên nhân vì sao nàng làm như vậy cũng chỉ có nàng mới biết.
Trước mặt tất cả mọi người, đột nhiên Mông Nghiên quay sang nhìn Hàn Sở, hỏi với giọng đầy chán ghét: Text được lấy tại doctruyen.me
- Hàn Sở ngươi đi theo bản cung làm gì vậy? Đánh cuộc hôm nay ngươi lại thua rồi, bản cung đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi lại không biết tận dụng. Bây giờ ngươi có thể đi, bắt đầu từ hôm nay không nên xuất hiện trước mặt bản cung!
Vẻ mặt Hàn Sở tái nhợt, khúm núm nói:
- Công chúa, tại hạ, tại hạ….
- Tại hạ tại thượng gì chứ?
Mông Nghiên nổi giận:
- Tên mù ngươi muốn nói gì nữa? Bản cung và ngươi không có duyên phận với nhau, cút!
Sắc mặt Hàn Sở thoáng chốc càng trở nên tái nhợt, đành lúng búng vài tiếng rồi xoay người ra khỏi phòng học. Thế nhưng khi hắn vừa ra đến cửa đột nhiên xoay người lại liếc Mạnh Hổ một cái, ánh mắt lộ vẻ oán độc. Mạnh Hổ thoáng chốc cau mày, thầm nghĩ lần này đã gây thù chuốc oán, xem ra nếu có cơ hội phải giải quyết tiểu tử này, bằng không lưu hắn trên đời sẽ mang lại tai hoạ cho mình!
Đừng thấy Hàn Sở chỉ là một nhân vật nhỏ, có đôi khi nhân vật nhỏ nhân lúc lơ đãng phá hư đại sự. Mạnh Hổ là một người rất nhạy bén với nguy cơ, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không hề do dự xoá đi mối nguy hiểm tiềm ẩn như Hàn Sở.
Đôi mày của Hàn Thuyết cũng cau lại, dù sao đi nữa Hàn Sở vẫn là cháu của hắn, Mông Nghiên trước mặt đông người như vậy bày trò như đang dạy chó, quả thật không giữ thể diện cho hắn chút nào. Nhưng dù sao Mông Nghiên cũng là công chúa Hoàng gia, Hàn Thuyết có muốn ỷ già lên mặt cũng không dám tự cao tự đại trước mặt công chúa, mối hận này cũng chỉ có thể trút lên người Mạnh Hổ mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hàn Thuyết không hề do dự quay đầu lại lấy mắt ra hiệu.
Mới vừa rồi có tất cả ba người theo Hàn Thuyết tới đây, ngoại trừ Dư Thu và Diêm Sùng, còn có một hán tử trung niên tướng mạo anh tuấn, vóc người cao lớn. Hán tử trung niên này cũng mặc áo bào tro giáo sư học viện, nhưng ngang hông có đeo thắt lưng da bản rộng, cổ tay cũng có đeo hộ uyển da giao có gắn đinh bằng đồng, nhìn qua biết ngay là người có võ nghệ.
(Da giao: da thuồng luồng.)
Hàn Thuyết vừa quay đầu lấy mắt ra hiệu, tên hán tử trung niên nọ liền lắc mình bước ra khỏi hàng, ôm quyền vái chào Mạnh Hổ:
- Tướng quân Mạnh Hổ, trong tiệc rượu tối qua ở vương phủ, liệt đồ đã thua dưới tay tướng quân. Liệt đồ học nghệ không tinh cho nên chuốc nhục vào thân, vốn không thể oán trách tướng quân, nhưng tại hạ thân là thầy dạy võ nghệ cho Hàn Sở, không biết nói thế nào nhưng cũng muốn lĩnh giáo một hai chiêu võ học với tướng quân!
Ánh mắt Mạnh Hổ nhìn sang hán tử trung niên nọ, trầm giọng hỏi:
- Vị này xưng hô như thế nào?
Trung niên hán tử nọ hai tay ôm quyền, đáp rất đúng mực:
- Tại hạ Tần Trường Vệ, giáo sư võ học của học viện quân sự Hoàng gia.
- Giáo sư Tần Trường Vệ, thật sự xin lỗi, bản tướng quân tập võ chỉ là vì ra trận giết địch, cũng không phải vì muốn luận bàn cùng người khác!
Giọng nói của Mạnh Hổ điềm đạm, trong lòng cũng lấy cảm thấy nghiêm trọng. Với nhãn lực của hắn thậm chí vẫn nhìn không ra Tần Trường Vệ nông sâu như thế nào, có thể thấy rằng võ nghệ của tên này tuyệt đối không dưới hắn! Thế nhưng cũng phải nói rằng, võ nghệ cao thấp là một chuyện, lúc chân chính chém giết nhau, ai sống ai chết lại là chuyện khác.