Hổ Lang Chi Sư

Chương 116: Anh hùng đế quốc




Thời gian trôi qua nhanh như chớp, chỉ thoáng cái đã qua hơn mười ngày.

Mạnh Hổ được đội cận vệ hộ tống đã thuận lợi chạy tới đế đô Lạc Kinh, đây là lần đầu tiên Mạnh Hổ tới thành Lạc Kinh. Còn cách xa đã thấy đường nét của một tòa thành hùng vĩ, lầu các cao vút, tường thành nguy nga, còn có con sông hộ thành rộng rãi. Đại lộ mà Mạnh Hổ đang đi dẫn thẳng vào cửa Tây, ở mé Nam của cửa Tây còn có một cửa Tây nhỏ nữa.

Cửa chính Tây có tất cả ba cửa thành, cửa ở giữa lớn nhất đóng chặt, hai cửa nhỏ hai bên mở rộng, sau khi vượt qua con sông hộ thành, hai bên đại lộ san sát trà lâu, tửu lâu, khách sạn… Trên đại lộ ngựa xe như nước, khách thương, người đi đường, người buôn bán nhỏ qua lại liên miên không dứt, không hổ là ngay cạnh hoàng thành, ngay cả vùng ngoại thành cũng náo nhiệt vô kể.

Nhóm người Mạnh Hổ rất nhanh đã tiến vào khu đông đúc náo nhiệt, hơn hai trăm kỵ binh đi theo đều là lão binh cận vệ, trên người cả bọn toát ra sát khí nồng nặc. Trương Hưng Bá theo sát Mạnh Hổ lại càng không cần phải nói, giống như một hung thần ác sát, nhất là hai cây đại thiết kích đen trũi nặng nề mà hắn đeo sau lưng, những người nhìn thấy ai ai cũng mất hồn.

Không đợi đoàn người Mạnh Hổ tới gần, những người đi đường tự động dạt ra hai bên.

Mạnh Hổ vừa gần tới cửa thành, một đội thành vệ quân đã chạy vội ra từ cửa nhỏ bên tay trái. Tên quan quân cầm đầu thắng ngựa chắn ngang đường đi, lớn tiếng quát:

- Người đến dừng bước, nơi đây là trọng địa kinh kỳ, quân bên ngoài không được phép tiến vào!

Theo như quy chế của đế quốc, chỉ có Ngự Lâm quân trực thuộc hoàng đế mới có thể đóng quân bên trong thành Lạc Kinh. Ngoài ra cho dù là quân đoàn cận vệ hay quân đoàn cấm vệ cũng chỉ có thể đóng quân bên ngoài thành Lạc Kinh, cho nên đám thành vệ quân ngăn cản căn bản là không coi đội cận vệ của Hoàng Đảm ra gì, càng ra vẻ ta đây đang xử lý công vụ.

Hoàng Đảm giục ngựa tiến lên, lớn tiếng quát:

- Phụng lệnh Yến vương, hộ tống tướng quân Mạnh Hổ của quân đoàn Tây Bộ vào kinh, ai dám ngăn trở?

Tướng quân Mạnh Hổ?!

Tên quan quân cầm đầu thành vệ quân sắc mặt đại biến, hai tháng vừa qua hắn cũng đã nghe không ít lời đồn đãi về Mạnh Hổ. Tin tức Mạnh Hổ trong vòng vài ngày nữa sẽ vào kinh đã lan truyền khắp cả đế đô, gần như tất cả người ở đế đô đều bàn luận về tên tướng lĩnh của quân đoàn Tây Bộ này. Hơn nữa cấp trên cũng đã có dặn dò từ trước, một khi Mạnh Hổ đến phải lập tức báo lên trên.

Tên quan quân thành vệ không còn dám chậm trễ, thần sắc lộ vẻ cung kính vái chào Mạnh Hổ, nói với vẻ áy náy:

- Xin tướng quân chờ cho một chút, ty chức lập tức cho người mở cửa.

Dứt lời, tên quan quân thành vệ vung tay lên, mười mấy tên thành vệ quân thủ hạ sau lưng hắn lập tức nhanh như gió cuốn mây bay chạy vào trong cửa nhỏ.

Sau khi vào trong, một số thành vệ quân lo mở cửa chính, một số dùng khoái mã phi báo cho phủ Yến vương và phủ Tổng đốc.

Đoàn người của Mạnh Hổ đứng đợi ở bên ngoài một lúc, người vây xem hai bên đường tụ tập lại càng ngày càng đông, cuộc đối thoại vừa rồi giữa Hoàng Đảm và tên quan quân thành vệ có rất nhiều người nghe thấy. Những người này vừa nghe Mạnh Hổ vào kinh nhất thời hưng phấn không thôi, vội vã tụ tập hai bên đại lộ giơ tay chỉ trỏ Mạnh Hổ bàn tán xôn xao. Trong đám đông có không ít thiếu nữ trẻ tuổi thầm thì với nhau, thỉnh thoảng lại vang lên một tràng cười trong trẻo êm tai.

Tên lỗ mãng Trương Hưng Bá không biết thương hương tiếc ngọc là gì, hắn cứ tưởng rằng những thiếu nữ kia đang cười nhạo chính mình, lập tức bực bội hừ một tiếng rồi quay lại nhìn chằm chằm vào hai thiếu nữ đang cười nói với ánh mắt vô cùng lãnh khốc. Hai thiếu nữ nọ chợt thấy bộ dạng hung thần ác sát của Trương Hưng Bá không khỏi thét lên thất thanh, một thiếu nữ nhát gan lập tức hai mắt mờ đi rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đang lúc ấy, cửa chính vốn đóng chặt bỗng nhiên rít lên ken két rồi chậm rãi mở ra, hai đội thành vệ quân tay cầm kim qua (mác) từ bên trong cửa chính hùng dũng tiến ra, đứng ở hai bên đường lập thành hàng rào chắn đám người đang đứng xem ở phía ngoài, phía sau đội thành vệ quân cũng xuất hiện một đội Ngự Lâm quân.

Không hổ là Ngự Lâm quân trực thuộc hoàng đế, khí thế quả thật bất phàm.

Thân thể các tướng sĩ Ngự Lâm quân khoác chiến bào màu tím, bên ngoài chiến bào là áo giáp màu vàng hoa lệ, phản chiếu ánh sáng mặt trời chiếu chói mắt người nhìn. Đầu khôi của các tướng sĩ Ngự Lâm quân ai nấy đều cắm từng bó lông chim hình mào gà, càng phô trương hiển lộ khí thế của Hoàng gia không sót chút gì, trang sức như vậy ở các hành tỉnh khác cũng chỉ có Tổng đốc mới dám sử dụng mà thôi.

Xuất hiện ngay phía sau đội Ngự lâm quân chính là ban nhạc Hoàng gia xếp đội hình nghiêm chỉnh, hàng đầu tiên là nhạc công thổi loại kèn nhỏ, hàng thứ nhì là loại kèn cỡ trung hai người khiêng một người thổi, hàng thứ ba là loại kèn cỡ lớn bốn người khiêng một người thổi, hàng thứ tư là đội trống với những chiếc trống đeo ngang thắt lưng, hàng sau cùng chính là đám nhạc công chơi Nguyệt Nha cầm.

Giữa tiếng kèn cao vút hùng hồn, tiếng trống trào dâng còn có tiếng Nguyệt Nha cầm réo rắt, bốn gã đánh xe điều khiển một cỗ xe tứ mã hoa lệ từ phía trong cửa chính chậm rãi chạy ra. Bốn con tuấn mã có bộ lông trắng muốt từ đầu tới chân, đầu, cổ cho đến lưng ngựa đều khoác chiến bào màu tím và áo giáp màu vàng hoa lệ, trên đầu ngựa cũng có lông chim hình mào gà.

Một tên võ tướng vóc người hùng vĩ, tướng mạo đường đường ngạo nghễ đứng trên cỗ xe hoa lệ kia, bất quá vị trí hắn đứng là nửa xe phần bên phải, vị trí nửa xe bên trái có vẻ tôn kính thì không thấy có ai ngồi.

Chứng kiến cảnh tiếp đón long trọng như vậy, dân chúng đế đô hai bên đường lại càng hò reo hoan hô nhiệt liệt. Mặc dù bọn họ ở sát chân hoàng thành, bình thường cũng đã từng thấy qua sự phô trương của Hoàng gia, thế nhưng tình cảnh có quy mô lớn như hôm nay thì rất là ít thấy. Hình như nghi thức tiễn đưa Nhị hoàng tử xuất chinh hơn một tháng trước đây cũng không long trọng đến mức như thế!

Hoàng Đảm và đám cận vệ quân hơn hai trăm tên ánh mắt vô cùng kích động, ai nấy không thể nhịn được nhiệt huyết dâng trào trong lồng ngực.

Tên lỗ mãng Trương Hưng Bá vẫn giữ vẻ mặt hung thần ác sát, tên này mặc dù chưa gặp qua cảnh tượng long trọng như vậy lần nào, nhưng trời sinh tính cách sát thủ lạnh lùng, cảnh tượng long trọng như vậy trong mắt hắn chỉ giống như chuyện bình thường của nhà nhà.

Đúng là kẻ mù không thấy được cảnh náo loạn, nếu không phải vì đi theo Mạnh Hổ có lẽ hắn đã gây chuyện lộn xộn.

Chỉ có Mạnh Hổ trong lòng ngưng trọng, bản thân mình chẳng qua chỉ là một sư đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, có cần phải dùng đến nghi thức hoan nghênh long trọng đến mức này không? E rằng Tổng đốc của tám đại hành tỉnh đến đế đô, cũng không thể hưởng thụ nghi thức hoan nghênh với quy mô như vậy! Yến vương Mông Khác làm như vậy đương nhiên là có dụng ý của hắn, nhưng dụng ý của hắn là cái gì đây?

Đúng như sự phân tích của Tất Điêu Tử trước khi đi, lần này Mông Khác đòi mình vào kinh chẳng qua là muốn dò xét chính mình. Xem ra nghi thức hoan nghênh long trọng thế này tự nhiên cũng là để dò xét mình vậy, nếu như đã là dò xét, dù không muốn cũng phải phối hợp diễn một màn kịch với Mông Khác mới được! Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Hổ đã có cách.

Trong chớp mắt, vẻ điềm đạm ung dung trên mặt Mạnh Hổ đã biến đi đâu mất, thay vào đó là vẻ kiêu ngạo tràn đầy trên mặt, trong ánh mắt càng toát ra vẻ phô trương không cần che giấu.

Giữa sự chú ý của trăm ngàn ánh mắt, chiến xa hoa lệ vừa đến trước ngựa Mạnh Hổ lập tức dừng lại.

Tên võ tướng có tướng mạo đường đường liền tung mình xuống xe, tay phải vòng qua ngực thi hành quân lễ với Mạnh Hổ, cao giọng nói:

- Phụng lệnh Yến vương, Tổng đốc Kinh Kỳ Mông Vũ xin cung nghênh tại đây, mời vị anh hùng của đế quốc lên ngồi chiến xa khải hoàn đi đến quảng trường khải hoàn.

- Ừ!

Mạnh Hổ tung mình xuống ngựa khẽ ừ mũi, cũng không đáp lễ, ngẩng đầu đi thẳng về phía chiến xa khải hoàn hoa lệ, sau đó tay trái vịn lên thành chiến xa, tay phải giơ cao quá đầu, liên tục vẫy chào thăm hỏi với dân chúng hai bên đường. Khí thế nọ bộ dáng nọ hoàn toàn làm cho chính hắn trở thành vị anh hùng của đế quốc ca khúc khải hoàn trở về.

Dân chúng hai bên đường thoáng chốc hoan hô vang dậy như núi lở biển gầm.

Tổng đốc Kinh kỳ Mông Vũ bĩu môi, trong lòng cảm thấy tức tối, thầm nghĩ ngươi chỉ là một tên quê mùa có gì mà đắc ý chứ? Không phải chỉ là ở hành tỉnh Tây Bộ đánh thắng vài trận thôi sao, có gì mà đắc ý! Thật không biết Vương gia nghĩ thế nào, không ngờ lại cho tên quê mùa này được hưởng nghi thức hoan nghênh long trọng đến mức như thế, quả thật giống hệt anh hùng đế quốc ca khúc khải hoàn trở về, thật là không có đạo lý gì cả!

Lại nói Mông Vũ tuy cũng là Tổng đốc Kinh Kỳ, nhưng Tổng đốc hắn không thể so sánh với Tổng đốc của tám đại hành tỉnh khác. Tổng đốc của tám đại hành tỉnh khác trong tay nắm chính quyền và binh quyền, mà Mông Vũ thân là Tổng đốc Kinh Kỳ không có chính quyền cũng không có binh quyền, cho đến thành vệ quân cũng chỉ có biên chế bốn liên đội mà thôi, càng chỉ đảm nhiệm vai trò con rối của đội cảnh vệ kinh thành.

Nhưng dù thế nào đi nữa Mông Vũ cũng là Tổng đốc Kinh Kỳ dưới chân hoàng thành, bị tên nhà quê Mạnh Hổ lần đầu vào kinh khinh mạn như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng có thể tưởng tượng được. Thế nhưng khó chịu thì khó chịu, chuyện Yến vương dặn dò cũng phải chấp hành nghiêm chỉnh, lập tức Mông Vũ cũng lên chiến xa, đứng phía sau Mạnh Hổ một chút.

Bốn tên đánh xe điều khiển chiến mã chậm rãi quay đầu, giữa sự hoan hô của dân chúng chậm rãi đi qua cầu treo, xuyên qua cửa chính vào bên trong thành Lạc Kinh. Đám Ngự Lâm quân và ban nhạc cũng vội vã theo vào, đánh trống thổi kèn rần rần rộ rộ thẳng vào bên trong. Cuối cùng đám thành vệ quân kết thành bức tường cũng rút lui vào bên trong thành, lúc này cửa chính của thành mới chậm rãi đóng lại.

Đến lúc này nghi thức hoan nghênh ngoài thành chỉ mới kết thúc giai đoạn đầu tiên, dân chúng vây quanh hai bên đường xem náo nhiệt cũng vội vã tản đi. Còn có rất nhiều kẻ hiếu kỳ đi qua hai cửa nhỏ hai bên vào trong thành, tiếp tục xem náo nhiệt, mặc dù nghi thức ngoài thành đã kết thúc, thế nhưng nghi thức bên trong thành chỉ vừa mới bắt đầu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Đúng vậy, nghi thức khải hoàn bên trong thành quả thật vừa mới bắt đầu.

Tin tức Mạnh Hổ vào kinh không cánh mà bay khắp nơi, giống như làn gió thổi đi khắp cả đế quốc. Đủ các hạng người ưa thích náo nhiệt trong đế quốc vội vàng đến tụ tập tại quảng trường khải hoàn, chen chúc chật chội cả hai bên đại lộ khải hoàn vốn rất rộng rãi.

Quảng trường khải hoàn còn gọi là quảng trường Lạc Kinh, phía Bắc quảng trường có một cái đài rất lớn cao ba tầng, một dãy bậc thang chín mươi chín cấp bằng bạch ngọc dẫn từ quảng trường thẳng lên tới đỉnh đài cao. Toạ lạc trên đỉnh đài cao chính là cửa Chính Dương nguy nga tráng lệ, xuyên qua cửa Chính Dương rồi đi qua quảng trường Chính Dương vô cùng rộng rãi chính là đại điện Chính Dương lộng lẫy huy hoàng.

Đại điện Chính Dương chính là tên thông thường mà dân chúng hay gọi điện Kim Loan.

Biết Yến vương sẽ ở cửa Chính Dương triệu kiến anh hùng đế quốc Mạnh Hổ, bọn hoàng y nội thị trong cung đã sớm dựng bình phong lưu ly ngay trước cửa Chính Dương, lại đem ghế của Yến vương bày trước bình phong. Như vậy, tầm mắt của Yến vương nhìn về phía đại lộ khải hoàn sẽ không bị che khuất, bình phong lại chắn được những cơn gió Tây Bắc lạnh lẽo thổi đến từng hồi.

Yến vương Mông Khác đã ngồi vững vàng trên ghế, từ độ cao của hắn nhìn xuống, có thể nhìn thấy đại lộ khải hoàn trải thành một đường dẫn thẳng tới trung tâm thành thị.

Đại lộ khải hoàn xuyên suốt qua quảng trường khải hoàn, dọc hai bên quảng trường toạ lạc từng toà kiến trúc rất lớn xây bằng đá Đại Lý. Đám kiến trúc này trông rất mỹ lệ, làm cho người ta nhìn thấy cảm thấy thích tâm vui mắt, đây chính là nơi làm việc của sáu bộ chín viện của đế quốc, cùng với hoàng cung nguy nga tráng lệ đại biểu cho thành tựu kiến trúc cao nhất của đế quốc Quang Huy.