Sở dĩ xác nhận là bắt cóc vì Liễu Mộng nhận được một đoạn phim và đoạn ghi âm, đoạn phim rất ngắn nhưng thể hiện rõ tình cảnh Ninh lão thái bị giam trong một gian phòng. Tuy bà lão không bị trói lại nhưng chỉ có thể đi qua đi lại trong phòng, đoạn ghi âm lại có âm thanh cực kỳ cổ quái, nghe không giống như người thật nói ra.
- Liễu Mộng, nếu muốn thấy mẹ cô quay về nhà thì phải để cho Tưởng Hiểu Di rời khỏi huyện Mộc Dương một cách an toàn, nếu nàng có chút nào không tốt, ví dụ như cô ấy vẫn còn đau đầu, tôi có thể đảm bảo trên đầu mẹ cô cũng có vài cái lỗ. Tưởng Hiểu Di đang ở bệnh viện huyện Mộc Dương, tôi hy vọng cô ấy có thể xuất viện, khi nào cô ấy xuất viện thì mẹ cô cũng được rời khỏi gian phòng này.
Đây là những gì trong đoạn ghi âm, đúng như những gì Liễu Mộng đã nói, nàng thật sự bị uy hiếp.
- Tiểu bại hoại, làm sao bây giờ, mẹ bị người ta bắt cóc rồi.
Liễu Mộng có chút lo lắng, nàng có vẻ rong chơi khắp ngày, không quan tâm đến thứ gì, nhưng bây giờ mẹ xảy ra chuyện, nàng không thể không quan tâm. Tuy những ngày qua nàng không thường xuyên về nhà nhưng trong lòng cũng rất quan tâm đến mẹ mình, phải biết rằng mẹ chính là người làm bạn ở bên giường khi nàng hôn mê hơn mười sáu năm.
- Đừng nóng vội, trước tiên tôi phải tìm ra tên ngốc kia đã.
Hạ Thiên nói lời này mà không chút bối rối, sau đó hắn đứng lên điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh.
Điện thoại một lúc lâu sau mới chuyển được, sau đó vang lên giọng nói mơ màng:
- Chồng, sao ban ngày anh lại điện thoại cho em, em đang ngủ mà.
- Đừng ngủ, nếu không bây giờ anh chạy đến đánh mông.
Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói.
- Á, chồng, em tỉnh rồi.
Tiểu Yêu Tinh rõ ràng đã sợ, sau đó nàng vội vàng nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, có phải anh muốn hỏi tên Dịch Tri Ngôn kia phải không? Thật ra em đã sớm có tin tức muốn nói cho anh, nhưng tối qua không liên lạc được với anh, điện thoại của anh không gọi được, vì vậy không thể trách em.
- Em tìm được tên ngốc Dịch Tri Ngôn rồi sao?
Hạ Thiên lập tức hỏi ngay, sự kiện bắt cóc lần này rõ ràng có liên hệ với Tưởng Hiểu Di, mà Dịch Tri Ngôn kia là cha nuôi của Tưởng Hiểu Di, nói không chừng chính là hắn làm.
- Chồng, em tìm không ra.
Tiểu Yêu Tinh có chút ngượng ngùng:
- Em tìm rất nhiều số liệu, cũng tìm tất cả những người có quan hệ với Tưởng Hiểu Di, tất cả đều không tìm được Dịch Tri Ngôn, giống như người này căn bản không tồn tại.
- Thôi được rồi, anh cho em xem một đoạn ghi âm, để xem em có thể tìm ra người này hay không.
Hạ Thiên cũng không trách Tiểu Yêu Tinh.
Hạ Thiên nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó hắn gửi đoạn ghi âm cho Tiểu Yêu Tinh, đồng thời lên tiếng an ủi Liễu Mộng:
- Chị Mộng đừng vội, tôi sẽ nhanh chóng tìm được mẹ chị.
- Tiểu bại hoại, chúng ta có nên đến tìm Tưởng Hiểu Di kia không?
Liễu Mộng lại hỏi:
- Cô ta thật sự quá xấu xa, trước đó muốn tìm người hại chị, bây giờ còn tìm người bắt cóc mẹ chị.
- Đừng nóng vội, đợi sau khi tìm được mẹ chị thì chúng ta sẽ tìm cô ta tính sổ một lượt.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Hạ Thiên vừa nói dứt lời thì Tiểu Yêu Tinh đã điện thoại đến.
- Biết được kẻ nào ghi âm nhanh như vậy sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực, tốc độ của Tiểu Yêu Tinh hình như quá nhanh thì phải.
- Chồng, thứ này không thể tìm ra được đối phương là ai.
Tiểu Yêu Tinh ở đầu dây bên kia có chút ngượng ngùng:
- Vì đoạn ghi âm này không phải do con người nói ra, đây là thứ được làm bằng máy tính.
- Máy tính cũng có thể nói chuyện được sao?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Có loại phần mềm đọc chữ, chỉ cần gõ vào thì sẽ đọc lên, có rất nhiều phần mềm này được cho phép tải về miễn phí trên mạng. Em có thể phân tích xem đây là phần mềm nào, sau đó em sẽ tìm ra được địa chỉ IP đã từng tải về. Nhưng chồng này, em cảm thấy rất khó tìm được đối phương là ai, anh còn tư liệu gì không?
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói.
Hạ Thiên nghe mà cảm thấy chóng mặt, nhưng hắn lại hiểu câu nói sau cùng của nàng, hắn trả lơi:
- Chỗ này của anh còn một đoạn video, cũng gửi cho em.
- Có đoạn video sao? Tốt, tốt, mau gửi cho em, nhìn vào video có thể phân tích được nhiều tư liệu.
Tiểu Yêu Tinh vội vàng nói:
- Đúng rồi, còn nữa, cũng nói cho em biết số điện thoại đã gửi đoạn phim đến, để xem có tra ra được thứ gì không?
Hạ Thiên đọc số điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, sau đó cũng gửi đoạn phim qua, cuối cùng cúp điện thoại chờ tin tức.
- Này, anh bạn, có chuyện xảy ra sao?
Khi thấy Hạ Thiên không tiếp tục điện thoại thì Đái Kim nãy luôn ở bên cạnh chợt mở miệng hỏi.
- Đợi đến khi vợ tôi tìm được người, tôi sẽ đi xử lý bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Anh bạn, trước đây tôi cũng đã từng xem xét Dịch Tri Ngôn, nghe nói tên này rất lợi hại nhưng chưa từng có kẻ nào gặp mặt hắn.
Đái Kim mở miệng nói:
- Tôi thấy nếu chúng ta tạm thời không có cách nào thì cứ làm theo yêu cầu của đối phương, trước tiên cứu người trước rồi nói sau, những chuyện khác có thể từ từ giải quyết.
- Đúng vậy, Tiểu bại hoại, nếu không cậu chữa tốt cho Tưởng Hiểu Di kia, cứu mẹ chị ra, đợi đến khi mẹ được thả ra thì chúng ta sẽ biến Tưởng Hiểu Di kia thành kẻ quái dị.
Liễu Mộng cũng mở miệng nói.
- Chờ một chút đã.
Hạ Thiên lại không muốn thỏa hiệp:
- Chị Mộng, chị đừng vội, nếu đến tối mà Tiểu Yêu Tinh còn chưa tìm được tên ngốc kia là ai, tôi sẽ đi cứu Tưởng Hiểu Di kia, chị thấy sao?
- Được rồi.
Liễu Mộng suy nghĩ, sau đó nàng đồng ý:
- Tiểu bại hoại, tối nay cậu nhất định phải cứu mẹ chị ra, đợi đến khi cậu cứu được mẹ chị, đến tối chị sẽ cho cậu ăn thoải mái.
Liễu Mộng vừa nói vừa chỉ vào ngực mình, nơi đó là bánh bao lớn mà Hạ Thiên thích ăn nhất.
Hạ Thiên lập tức hưng phấn, đêm nay nhất định phải ăn bánh bao lớn.
Lần này Tiểu Yêu Tinh cũng không nhanh chóng điện thoại đến, Hạ Thiên đợi mười phút mà nhớ đến một sự kiện khác, đó chính là vợ Đại Yêu Tinh còn chưa điện thoại cho hắn.
Lúc này cuối cùng Hạ Thiên cũng bấm số máy của Triệu Vũ Cơ, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra một âm thanh chán nản:
- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...
- Có lầm không vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực, vợ Đại Yêu Tinh sao lại tắt máy?
Hạ Thiên không cam lòng mà tiếp tục gọi đi vài lần nhưng máy vẫn tắt, điều này làm hắn sinh ra xúc động muốn chạy đến biệt thự kia xem thế nào. Nhưng đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, là một số máy lạ.
- Alo, ai vậy?
Hạ Thiên nhận điện thoại.
- Chào cậu, Hạ tiên sinh, tôi là Triệu Minh Siêu.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh cung kính, chính là bí thư huyện ủy huyện Mộc Dương Triệu Minh Siêu.
- Anh tìm tôi làm gì?
Hạ Thiên kỳ quái hỏi.
- Hạ tiên sinh, Đại tiểu thư để tôi thông báo cho cậu một tiếng, cô ấy có việc cần phải trở về thủ đô.
Giọng điệu của Triệu Minh Siêu rất khách khí.
- Chị ấy về thủ đô rồi sao?
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ:
- Sao chị ấy không nói cho tôi biết? Sao lại để anh điện thoại cho tôi?
- Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh, tôi cũng không hiểu nguyên nhân, Đại tiểu thư đã đi trước đó rồi, lúc đó tôi cũng không nhận được tin tức gì. Vài phút trước đó cô ấy mới điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi thay mặt chuyển cáo vài lời cho cậu.
Triệu Minh Siêu nói bằng giọng có chút bất an, hắn không biết quan hệ giữa Hạ Thiên và Triệu Vũ Cơ là thế nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, quan hệ giữa cả hai là không bình thường.
- Vợ lén bỏ đi không phải vợ tốt, lần sau về thủ đô nhất định phải cho ăn đòn.
Hạ Thiên thầm quyết định, hắn quyết định phải đánh vợ Đại Yêu Tinh giống như đã từng làm với vợ Vi Nhi.
Khoảnh khắc này trên đường cách huyện Mộc Dương vài chục kilomet, một chiếc Limousine đang chạy đi như bay, sau xe có một cô gái xinh đẹp đeo kiếng râm, nàng giốn như đang suy tư về vấn đề gì đó.
...
Bốn giờ chiều, ở bệnh viện huyện Mộc Dương.
- Á...Không, đây không phải tôi, không phải tôi...
Một cô gái trong phòng bệnh liên tục hét toáng lên, sau đó nàng đập vỡ gương cầm lấy kính muốn cắt cổ tay mình.
Hai tên đàn ông áo đen vội vàng chạy đến chụp lấy tay cô gái, đồng thời cũng gọi bác sĩ chạy đến tiêm thuốc an thần, cuối cùng mới yên tĩnh trở lại.
- Chết tiệt, tên khốn Hạ Thiên kia sao còn chưa tới?
Sau khi bác sĩ bỏ đi thì một tên đàn ông áo đen nói.
- Ai biết được, nhưng Dịch tiên sinh đã nói Hạ Thiên sẽ đến cứu người, như vậy hắn sẽ đến, trước nay Dịch tiên sinh chưa từng nói sai.
Một tên đàn ông áo đen trả lời.
Hai người đang nói thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, sau đó một nam một nữ đi vào, khi thấy hai người này thì tên đàn ông áo đen vô thức lui ra phía sau vài bước, vì bọn họ biết rõ, một nam một nữ này chính là Hạ Thiên và Liễu Mộng.
Dù sao thì trước đó bọn họ cũng từng bị đôi nam nữ này tra tấn, hon nữa bây giờ nhìn Tưởng Hiểu Di chỉ biết nằm trên giường bệnh mà cả hai cũng cực kỳ sợ hãi. Ngày xưa nàng là ngôi sao xinh đẹp như hoa, nhưng bây giờ ngay cả bọn họ cũng thấy nàng không khác gì quái vật.
- Này, anh đến chữa bệnh cho người quái dị này, hai người các chú cút ra cho anh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn hai tên đàn ông áo đen.
Hai tên đàn ông áo đen tuy rất sợ hãi nhưng lại không muốn bỏ đi:
- Chúng tôi phải tận mắt nhìn thấy Tưởng tiểu thư được chữa tốt mới đi.
- Anh chữa bệnh không thích có người xem...
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn đối phương:
- Chú có tin anh cho chú giống như cô ta không?
Bây giờ tâm tính của Hạ Thiên không được tốt, vì hắn phát hiện mình rõ ràng phải đến chữa bệnh cho Tưởng Hiểu Di, vừa rồi Tiểu Yêu Tinh gọi điện thoại nói, nàng không thể tìm ra bọn cướp, cũng không thể nào tìm được địa điểm giam giữ Ninh lão thái. Nàng đang nghĩ biện pháp nhưng lúc này sẽ chưa có kết quả ngay.
Vì vậy tuy bây giờ trời chưa tối nhưn hắn quyết định sẽ đến cứu Tưởng Hiểu Di, cứu Ninh lão thái ra rồi nói sau. Nếu không, lỡ may Ninh lão thái chết đi, chị Mộng và chị Vân Mạn sẽ đều thương tâm, hắn cũng không muốn hai bà vợ của mình đau lòng, đàn ông làm vợ đau lòng thì không được tốt, hắn là đàn ông tốt, tất nhiên tạm thời phải cúi đầu một chút.