- Nhìn tôi như vậy làm gì?
Triệu Vũ Cơ cuối cùng cũng thấy ánh mắt sáng quắc của Hạ Thiên, nàng dùng giọng mất tự nhiên hỏi, nhưng lúc này giọng nói của nàng lại có chút dịu dàng, cũng không có hương vị tức giận.
- Vợ Đại Yêu Tinh, bây giờ tôi thấy chị càng thêm xinh đẹp.
Hạ Thiên chân thành trả lời.
- Xinh đẹp thì có thể làm được gì?
Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói.
- Xinh đẹp tất nhiên có thể dùng, xinh đẹp có thể làm vợ tôi, mà trở thành vợ tôi thì có thể vui vẻ cả đời, nói cách khác thì xinh đẹp có thể vui vẻ cả đời.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Triệu Vũ Cơ thật sự không biết nói gì hơn, nàng không muốn nói người này có một logic quỷ dị, nàng thật sự muốn biết, làm vợ kẻ này thì có thể vui vẻ cả đời sao?
Mộc Hàm cũng là một cô gái xinh đẹp trong nhóm bốn đóa hoa thủ đô, người này là vợ Hạ Thiên, mà Mộc Hàm và Triệu Vũ Cơ cũng không mấy quen thuộc. Dù nếu xét kỹ thì quan hệ giữa hai bên sẽ là rất mật thiết, nhưng nàng biết rõ bây giờ cuộc sống của Mộc Hàm rất tốt, hình như rất vui vẻ.
Mà cô em gái của Triệu Vũ Cơ nàng, Yêu Yêu mới mười sáu tuổi, là nha đầu cả ngày chỉ biết quấy rối, cũng là vợ trên danh nghĩa của tên Hạ Thiên này. Triệu Vũ Cơ không biết em mình có vui vẻ cả đời hay không, nhưng nếu nói lúc bấy giờ thì vui vẻ hơn trước kia. Người này chẳng lẽ có ma lực đặc thù, có thể làm cho tất cả phụ nữ đến với mình đều vui vẻ?
Một cảm giác lạnh buốt chợt truyền đến, Triệu Vũ Cơ chợt bừng tỉnh, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn trời, từng bông tuyết trắng xóa đang từ trên trời rơi xuống.
- Tuyết rơi.
Triệu Vũ Cơ thì thào nói, sau đó nàng không tự chủ được phải nhìn Hạ Thiên. Trước đó không bao lâu người này đã nói là tuyết rơi, kết quả là tuyết rơi thật, nàng cẩn thận suy xét, cảm thấy lời nói của người này hình như đều có thể biến thành sự thật.
- Vợ Đại Yêu Tinh, có thể ăn được rồi.
Hạ Thiên nở nụ cười sáng lạn với Triệu Vũ Cơ, hắn lấy thịt thỏ thơm phức từ trên giá xuống, sau đó tiện tay xé một miếng thịt cho Triệu Vũ Cơ.
- Thơm quá.
Triệu Vũ Cơ thầm tán thưởng một câu, nàng đã sớm đói bụng và không còn khách khí, vì vậy xé thịt bỏ vào miệng, sau đó nhịn không được phải tán thưởng:
- Ăn ngon quá.
- Vợ Đại Yêu Tinh, ngon thì ăn nhiều một chút, nếu không đủ tôi sẽ bắt thêm một con thỏ nữa.
Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn vừa nói vừa xét thịt thỏ.
Cứ như vậy mà Triệu Vũ Cơ bắt đầu một bữa tối khó quen trong đời, nàng không biết mình đã ăn bao nhiêu, nàng chỉ biết mình và Hạ Thiên ăn hết một con thỏ, lại cùng ăn chim quý nhân, tất cả đều bị làm thịt sạch sẽ, không thừa một chút nào.
- Vợ Đại Yêu Tinh, còn muốn ăn nửa không?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Cũng muốn nhưng không thể ăn được nữa, bụng đã sớm no rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Triệu Vũ Cơ nói thật, sau đó nàng khẽ ồ lên:
- Tuyết ngừng rồi sao?
Triệu Vũ Cơ vừa hỏi vừa nhìn trời, vì nàng thấy nãy giờ chưa có bông tuyết nào rơi trên người mình. Nhưng nàng đưa mắt nhìn và chợt phát hiện tuyết không những chẳng ngừng mà ngày càng rơi mạnh hơn, dưới ánh lửa, nàng thậm chí còn thấy ở những vùng gần đó tuyết đã phủ dày vài centimet, nhưng điều làm nàng ngạc niên chính là những bông tuyết rơi xuống lại tự nhiên tránh khỏi mình và Hạ Thiên, căn bản không rơi xuống hai người bọn họ, đây cũng là nguyên nhân mà nàng đã lâu rồi không cảm giác được tuyết rơi lên người.
Tuyết bay tán loạn nhưng không phủ lên người, hơn nữa lúc này Triệu Vũ Cơ cũng không còn cảm giác rét lạnh, dù nàng ngồi bên cạnh đống lửa nhưng điều này cũng không bình thường, vì nàng thậm chí còn không cảm nhận được gió lạnh, khác biệt chính là khí ấm lại bao quanh.
- Vì sao tuyết không rơi xuống người chúng ta?
Triệu Vũ Cơ cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Vì tôi nói chúng không được rơi lên người vợ tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Triệu Vũ Cơ lập tức xác định dự đoán của mình, đây chính là thứ mà Hạ Thiên có thể làm được, nhưng nàng thật sự không rõ vì sao người đàn ông này lại mạnh đến mức độ như vậy, đây là năng lực mà nhân loại nên có sao?
Lửa vẫn thiêu đốt hừng hực, Hạ Thiên không biết lấy đâu ra rất nhiều bó củi lớn, có lẽ dù đốt cả buổi tối cũng không có vấn đề. Hôm nay tuyết rơi lớn, tuyết phả xuống đống lửa nhưng không đủ dập tắt lửa, ngược lại còn làm cho ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị buồn ngủ lắm sao?
Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi.
- Không buồn ngủ.
Triệu Vũ Cơ vô thức trả lời một câu, sau đó nàng buồn bực hỏi:
- Cậu hỏi vậy làm gì?
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị thấy trời rất tối đúng không?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Triệu Vũ Cơ trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Tôi tất nhiên biết trời tối, tôi không phải người mù.
- Vợ Đại Yêu Tinh, trời tối thì nên đi ngủ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Triệu Vũ Cơ cuối cùng cũng hiểu, người này nói đi nói lại cũng chỉ muốn nàng đi ngủ mà thôi, xem ra không có ý gì tốt.
Triệu Vũ Cơ định nói bây giờ mình không muốn ngủ, nhưng đột nhiên trong đầu nàng bùng lên một ý nghĩ, tối nay nàng có nên thực hiện kế hoạch kia hay không?
Tuy đêm nay nàng hoàn toàn không có chuẩn bị gì, nhưng nàng ở cùng hắn một ngày, nàng cảm thấy để càng lâu sẽ càng khó ra tay, không bằng đêm nay xử lý luôn cho xong.
Quan trọng là Triệu Vũ Cơ thật sự lo lắng về một vấn đề, đó chính là nếu nàng thật sự giết Hạ Thiên, sau đó bị đám phụ nữ của hắn biết được, đặc biệt là Mộc Hàm biết được, chỉ sợ sẽ đến trả thù. Nhưng đêm nay, một buổi tối đầy tuyết, lại dưới vách núi hoang tàn vắng vẻ, nàng giết hắn không một tiếng động, ai có thể biết được? Có lẽ người ta cũng chỉ cho rằng Hạ Thiên mất tích mà thôi.
- Nơi này có thể ngủ sao?
Triệu Vũ Cơ ra vẻ mất hứng:
- Cậu đừng nói lại dựng một căn nhà gỗ ở đây để ngủ đấy nhé?
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị không thích ngủ ở nhà gỗ sao?
Hạ Thiên suy nghĩ:
- Không ngủ nhà gỗ thì chúng ta đi đào nhà đá, sau đó chúng ta cùng ngủ, thế nào?
- Đào nhà đá?
Triệu Vũ Cơ có chút ngạc nhiên:
- Sao mà đào được nhà đá?
- Rất đơn giản, đào một hang động, sau đó sửa sang bên trong một chút, sẽ tạo thành nhà đá.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
Triệu Vũ Cơ nhìn vách đá, khoảnh khắc này nàng chợt sinh ra cảm giác khác lạ, nếu thật sự có nhà đá thì hình như rất thú vị.
Nhưng đêm nay thật sự bắt đầu kế hoạch sao?
Triệu Vũ Cơ cẩn thận nghĩ lại những sự kiện phát sinh tối nay, thật ra ngoài lúc lưu manh Hạ Thiên này lấy quần áo dùng phương pháp Ngưu Lang lấy Chức Nữ làm nàng tức giận thì tất cả những chuyện khác đều là ký ức tốt đẹp của nàng. Thời gian qua có thể nói là cực kỳ tốt đẹp với nàng, cũng là một ngày tốt đẹp nhất, nàng không muốn trong thời gian này làm ra sự kiện phá hủy tất cả.
- Thôi bỏ, để hôm khác, hôm nay mình chưa có chuẩn bị, cơ hội thành công là không lớn.
Triệu Vũ Cơ có chút do dự, cuối cùng nàng vẫn phải bỏ qua kế hoạch của mình, thuận tiện tìm cho mình một lý do không nguyên vẹn.
- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi đi tìm vị trí, sau đó sẽ đào nhà đá.
Hạ Thiên đứng lên chuẩn bị hành động.
- Không cần.
Triệu Vũ Cơ khẽ lắc đầu:
- Tôi không muốn ngủ nhà đá, chúng ta cứ ở đây mà ngủ.
- Cứ ngồi đây sao?
Hạ Thiên có hơi thất vọng.
- Ừ, ngồi thế này là tốt rồi.
Triệu Vũ Cơ khẽ gật đầu, bây giờ nàng thích ở trạng thái này, cùng một người đàn ông ngồi bên đống lửa, cùng nhìn tuyết rơi. Đáng tiếc là không còn ai khác, nếu không nàng nhất định phải chụp lại khoảnh khắc này, nàng cũng biết hình ảnh đó sẽ luôn in sâu trong đầu mình.
- Vợ Đại Yêu Tinh, nếu chị mệt thì cứ dựa lên người tôi mà ngủ.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Ừ, được.
Triệu Vũ Cơ khẽ gật đầu.
Không biết gió đã ngừng từ khi nào, tuyết vẫn rất lớn, Triệu Vũ Cơ nhìn bông tuyết bay tán loạn, khoảnh khắc này nàng chợt ngây dại, trong lòng nàng chưa từng yên ắng như vậy. Nhưng nàng thật sự không nghĩ ra, khi trong lòng nàng yên ắng thế này, không phải ở cùng ai khác, không phải ngồi một mình, mà ở bên cạnh Hạ Thiên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Triệu Vũ Cơ hình như cảm thấy mình có chút mệt mỏi, nàng vô thức ngã vào lòng Hạ Thiên. Tất cả rất tự nhiên, không có gì gắng gượng, nàng cứ như vậy mà an tâm ngủ trong lòng hắn.
Không biết bao lâu sau Triệu Vũ Cơ cảm thấy chói mắt, sau đó nàng mở mắt, ánh mặt trời xuất hiện, xem ra trước đó nàng đã đoán sai, dưới này vẫn thấy ánh mặt trời.
Đống lửa vẫn còn tiếp tục bùng cháy, trên đó có một con thỏ, nhưng điều làm Triệu Vũ Cơ kỳ quái chính là con thỏ này vừa bắt về chưa lâu, nhưng vì sao mình còn nằm trong lòng Hạ Thiên?
Triệu Vũ Cơ từ trong lòng Hạ Thiên ngồi dậy, nàng bây giờ rất sạch sẽ, rất khô ráo, không chút ẩm ướt. Cách nàng vài mét là vùng tuyết trắng, ít nhất cũng dày nửa thước.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị tỉnh rồi.
Hạ Thiên lúc này mở miệng:
- Tôi đưa chị đi gặp một người, sau đó chúng ta quay về ăn điểm tâm.
- Gặp một người?
Triệu Vũ Cơ buồn bực:
- Nơi này còn ai đó khác sao?
- Đúng vậy,còn có một người rất quen chị.
Hạ Thiên chăm chú nói.
Triệu Vũ Cơ mơ hồ, nơi đây có người đã là kỳ quái, hơn nữa còn quen với mình, điều này khó tưởng quá.