- Ngu ngốc, anh cho chú một vị trí tốt, sau này chú đến bệnh viện mà làm giám đốc, anh đảm bảo một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì chú đều có hai mươi bốn tiếng một ngày trong bệnh viện.
Hạ Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó hắn dùng tốc độ mà mắt thường không thấy để phóng về phía trưởng phòng Trình, sau đó lại dùng tốc độ cực nhanh quay về. Đối với người khác thì Hạ Thiên chưa từng làm gì, vẫn đứng yên tại chỗ bất động, hắn nói xong thì kéo Kiều Tiểu Kiều bỏ đi.
- Con nít nói chuyện đúng là khôi hài, ha ha, để cho tôi đến bệnh viện làm giám đốc, tôi mà được đến làm giám đốc bệnh viện thì quá tốt, tôi còn ao ước gì được như vậy...Á, tay tôi bị sao thế này?
Trưởng phòng Trình lúc đầu còn có chút lơ đễnh, nhưng sau đó hắn phát hiện mình không bình thường:
- Tay tôi giống như mất đi tri giác, thân thể cũng dần chết lặng, còn có chân...Mau...Mau đưa tôi đến bệnh viện.
- Trưởng phòng, anh bị làm sao vậy?
- Trưởng phòng, anh không sao đấy chứ?
Vài người bên cạnh vội vàng dùng giọng ân cần hỏi thăm, nhưng lúc này môi của trưởng phòng Trình có nhúc nhích mà không phát ra âm thanh, chỉ sau khoảnh khắc hắn giống như không thể nói nên lời.
- Mau...Mau đưa anh ấy đến bệnh viện.
Lúc này vẻ mặt Viên Thế Tài cũng biến đổi, đồng thời hắn không nhịn được phải nhìn ra cửa. Hắn không thấy bóng dáng của Hạ Thiên nhưng trong lòng lại hiểu rõ, những lời nói của Hạ Thiên vừa rồi tuyệt đối không phải bình thường. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa đời sau vị trưởng phòng Trình này sợ rằng sẽ luôn ở trong bệnh viện, cũng không phải là giám đốc bệnh viện, chỉ là một bệnh nhân mà thôi.
...
Hạ Thiên kéo Kiều Tiểu Kiều vào một gian phòng khác, khi thấy Kiều Tiểu Kiều thì Liễu Mộng cũng nhiệt tình hẳn lên:
- Ủa, Tiểu Kiều, em cũng đến à, em ăn cơm chưa? Cùng ăn nhé?
- Chị Mộng, em đã ăn rồi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ trả lời.
- À, chị cũng vừa ăn nó.
Liễu Mộng duỗi lưng một cái:
- Tiểu Kiều, em nói cho tiểu bại hoại biết, chiều nay chị không đi chơi với cậu ấy, chị sẽ đi chơi với Viện Viện.
Kiều Tiểu Kiều chợt dở khóc dở cười, nàng nhịn không được phải hỏi:
- Chị Mộng, chồng đang ở đây, chị không muốn nói với anh ấy sao?
- Không giống, chính chị nói thì cậu ấy chưa chắc đồng ý, nếu chị coi như không có cậu ấy ở đây, chị sẽ không quan tâm cậu ta có đồng ý hay không.
Liễu Mộng nghiêm trang nói, nhưng nàng nói xong những lời như vậy lại làm ra một hành động làm toàn trường ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi hỏi:
- Tiểu bại hoại, cậu nói xem có đúng không?
- Không đúng.
Hạ Thiên trả lời một câu.
- Không cho nói không đúng.
Liễu Mộng trừng mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:
- Dù thế nào thì chị cũng đúng, không đúng cũng đúng.
Kiều Tiểu Kiều không khỏi lắc đầu, nếu nói trên đời này có người không nói đạo lý như Hạ Thiên thì nhất định là Liễu Mộng. Thật ra sau khi Liễu Mộng tỉnh lại cũng không đến mức như vậy, bây giờ nàng hoàn toàn bị làm cho hư hỏng, cũng may tuy nàng không phân biệt rõ phải trái, nhưng cơ bản cũng hiểu nhiều vấn đề, sẽ không làm chuyện quá phận. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cuối cùng đám người Liễu Mộng, Địch Viện và Đái Kim đi chụp ảnh, Kiều Tiểu Kiều cho hai vệ sĩ đi theo. Tuy tỷ lệ Liễu Mộng gặp chuyện không may là rất nhỏ, nhưng vì đề phòng mà phải có người đi theo là bình thường, tất nhiên nếu có mặt Hạ Thiên thì những người kia sẽ tự động bỏ đi.
Hạ Thiên theo Kiều Tiểu Kiều quay về khách sạn Đông Thăng, sau khi vào phòng thì Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi một câu:
- Chồng, anh biết Viên Thế Tài sao?
- Trước kia đã gặp mặt một lần, tên ngốc này giống như có ý bất lương với chị Vân Thanh, anh đang suy nghĩ xem có nên biến hắn thành thái giám hay không.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Chồng, không biết cảm giác của em có sai lầm gì không, nhưng vừa rồi em luôn cảm giác ánh mắt hắn nhìn về phía anh. Người này đến từ thủ đô, hơn nữa còn là con của bí thư tỉnh ủy Viên Lam Quang, lần này mục tiêu của hắn hình như cũng là Thanh Phong Sơn. Em có một dự cảm, người này đến đây cũng không đơn giản như vậy.
Kiều Tiểu Kiều trầm ngâm một chút, sua đó nàng lại hỏi:
- Đúng rồi, chồng, khi cậu đến thủ đô thì có đắc tội với người họ Viên không?
- Họ Viên sao?
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn nhớ ra một vấn đề:
- À, có một tên ngốc là Viên Thế Phong bị anh đánh cho một trận, Viên Thế Phong và Viên Thế Tài có vẻ tương tự, để anh điện thoại hỏi thăm xem thế nào.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn gọi đi, tất nhiên là gọi cho người ở thủ đô, lúc này lại không phải là Mộc Hàm mà chính là Bạch Tiểu Lỗi, vì Hạ Thiên biết Bạch Tiểu Lỗi rất quen thuộc Viên Thế Phong. Tên Viên Thế Phong kia được gọi là Viên lão Tam, đã cướp đi bạn gái của Bạch Tiểu Lỗi.
- Đại ca, anh tìm em có chuyện gì vậy?
Bạch Tiểu Lỗi nhận được điện thoại của Hạ Thiên thì cảm thấy rất bất ngờ, hình như còn có chút vui sướng. Sau khi đại ca rời khỏi thủ đô thì giống như không cần đến hắn, cũng may mà đại tẩu ở thủ đô vẫn còn cho ra chút lực, Mộc Hàm ngẫu nhiên còn ra tay giúp đỡ Bạch gia.
- Không có gì, cậu có biết tên Viên Thế Tài không?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Viên Thế Tài sao?
Bạch Tiểu Lỗi ngẩn ngơ:
- Biết, người này là con thứ hai nhà Viên gia, là anh của tên ngốc Viên Thế Phong kia, tên kia có vẻ rất phát triển ở phương diện làm ăn kinh doanh.
- Đúng là người Viên gia.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Này, anh nhớ quan hệ giữa Viên gia và Tống gia là rất tốt thì phải.
- Thật ra cũng không tính là tốt, Tống gia trước nay rất an phận, hơn nữa có vẻ rất chướng mắt với Viên gia. Nhưng gần đây ở thủ đô biến đổi quá lớn, Lý gia và Tôn gia đều mất, những gia tộc khác tạo nên động tĩnh nhiều hơn, gần đây động tác của Tống gia cũng rất mạnh.
Bạch Tiểu Lỗi nhanh chóng nói:
- Rất nhiều người nói Tống gia sẽ thay thế Lý gia và trở thành đại gia tộc thứ hai thủ đô, còn Viên gia thì không biết tình huống cụ thể. Viên lão tam hình như đi rất gần với Triệu gia, nhưng Viên lão nhị là Viên Thế Tài lại có chút liên lạc với Tống gia. Nhưng tất cả đều chỉ là tin đồn, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ, nếu đại ca muốn biết thì em sẽ điều tra thêm.
- Vậy thì được, chú điều tra thêm cho anh, có tin gì cứ báo.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Như vậy nhé, anh cúp điện thoại đây.
Hạ Thiên cúp điện thoại, sau đó hắn quay đầu nhìn Kiều Tiểu Kiều
- Viên Thế Tài ngu ngốc thật sự là người của Viên gia thủ đô, nghe nói có chút liên hệ với Tống gia, không phải Tống Ngọc Mị phái tên này đến làm phiền chúng ta đấy chứ?
- Chồng, nếu thật sự là như vậy thì rất phiền.
Kiều Tiểu Kiều không khỏi có chút sầu lo:
- Viên Thế Tài bây giờ chính là công tử của bí thư tỉnh ủy, người này vừa ý hạng mục nào, sợ rằng trong phạm vi tỉnh Bình Hải có rất ít người cạnh tranh được. Nếu dùng thủ đoạn bình thường thì chúng ta tuyệt đối không thể nào giành được quyền khai phá Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên lại không cho là đúng:
- Không sao, chúng ta không dùng thủ đoạn bình thường là được.