Cuối cùng hạ thiên và Liễu Mộng để lại một số điện thoại liên lạc, cũng chính là số của Hạ Thiên, sau đó hai người cũng để lại một cái tên. Cuối cùng Liễu Mộng không thể chờ đợi được mà kéo Hạ Thiên bỏ đi, nàng đã chơi vài giờ liền, bây giờ bụng đã đói, thôi thì đi lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất.
Đến khi Liễu Mộng lấp đầy bụng thì cũng không đi chơi nữa, nàng quay lại khách sạn Đông Thăng, Kiều Tiểu Kiều đã sớm sắp xếp phòng cho nàng, cùng một tầng nhưng không phải là phòng sáu lẻ tám, là phòng sáu một tám.
Liễu Mộng kéo Hạ Thiên vào phòng sáu một tám, sau đó nàng đi tắm rửa, cuối cùng mới thực hiện lời hứa hẹn với Hạ Thiên, nàng dùng bánh bao cho hắn ăn no nê.
Liễu Mộng ở bên này đang cho Hạ Thiên ăn bánh bao thì cục công an huyện Mộc Dương cũng cực kỳ bận rộn, Hồng Thiếu Huy đã quay về cục công an và vừa thẩm vấn xong. Hắn xác nhận đây là nhóm tội phạm gần đây liên tục gây án, bọn chúng sau khi áp dụng phương pháp phạm tội cũ để bắt và cưỡng hiếp một cô gái đi đêm rồi chuẩn bị ra thì vô tình nhìn thấy Liễu Mộng trên quảng trường. Cuối cùng bọn chúng quyết định bắt Liễu Mộng thực hiện hành vi tồi bại thứ hai trong đêm nay, nhưng lần này bọn họ thất bại.
Tất cả cảnh sát trong cục công an huyện Mộc Dương đều được điều động, bọn họ đi bắt những tên tình nghi còn lại, mà Hồng Thiếu Huy càng thêm bội phục Thạch Trường Canh. Quả nhiên Thạch Trường Canh hiểu rõ tình hình huyện Mộc Dương như lòng bàn tay, hắn chỉ cần nói ra một suy đoán đã trúng sự thật, đám tội phạm càn rỡ này có hơn phân nữa đến từ trường dạy nghề duy nhất trong huyện Mộc Dương, còn có vài tên côn đồ khác ngoài xã hội.
Nhưng Hồng Thiếu Huy cũng không phải bội phục Thạch Trường Canh về điểm này, mà là về hạ thiên. Vì hắn biết đêm nay người đàn ông đi cùng Liễu Mộng chính là Hạ Thiên, tuy lúc đó hắn không ra tay, nhưng Hồng Thiếu Huy hiểu Thạch Trường Canh nói không sai, Hạ Thiên này khẳng định không phải người thường.
Khi Hồng Thiếu Huy rời khỏi Thạch gia thì Thạch Trường Canh còn nói thêm một câu, đó là xử lý sao cho thỏa đáng, như vậy Hạ Thiên sẽ có thể ra tay hỗ trợ. Lúc đó Thạch Trường Canh còn không biết hạ thiên hỗ trợ phá vụ án này, nhưng bây giờ Hồng Thiếu Huy đã biết, tuy Hạ Thiên không phải muốn giúp mình nhưng đã gián tiếp cho ra một đại ân. Hắn vừa mới phụ trách công tác toàn thể của cục công an thì lập tức phá án, dù tuyến trên có bất mãn cũng chẳng còn gì để nói, điều này cũng ý nghĩa là địa vị của hắn sẽ vững vàng hơn. Hắn tin chỉ cần Chu Hậu Sinh tiếp tục ở lại bệnh viện, như vậy đến khi tỉnh lại thì chức vụ cục trưởng cục công an cũng đã đến tay hắn rồi.
Tối nay công an huyện Mộc Dương có một đêm không ngủ, mà ở khách sạn Đông Thăng, Hạ Thiên và Liễu Mộng cũng không ngủ, mãi đến sáng sớm thì Liễu Mộng phát hiện Hạ Thiên vẫn không no bụng, vì vậy nàng không quan tâm đến hắn.
- Tiểu bại hoại, cậu quá tham ăn, chị không chơi với cậu nữa, chị muốn ngủ.
Liễu Mộng lầm bầm một câu, sau đó nàng thuận tay ôm lấy Hạ Thiên:
- Cũng không cho phép cậu đi đâu, cậu phải ngủ với chị, đến khi chị tỉnh dậy mới được đi.
Liễu Mộng nói ngủ là ngủ, Hạ Thiên dù cùng nàng song tu cả buổi tối nhưng tinh thần lại rất tốt, nhưng hắn cũng chỉ còn cách ôm nàng cùng ngủ. Nhưng hắn có một bản lĩnh rất lợi hại, dù không buồn ngủ vẫn có thể ngủ, vì thế chỉ một lúc sau hắn đã tiến vào mộng đẹp.