- Chị Vân Thanh, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên không trả lời vấn đề của Vân Thanh, hắn đã ăn no, cũng không muốn ở lại chỗ này, bây giờ hắn và nàng nên đến thế giới của hai người.
- À, được.
Vân Thanh khẽ gật đầu, sau đó nàng phân phó Vân Chí Quang một câu:
- Tiểu Quang, cậu đi thanh toán tiền, chúng ta cũng nên đi sớm, đừng nên ở lại đây.
- Biết rồi, chị.
Vân Chí Quang khẽ gật đầu, sau đó vội vàng đi tính tiền.
Hạ Thiên và Vân Thanh nhanh chóng rời khỏi quán lẩu, sau khi rời khỏi cửa thì Vân Thanh không nhịn được phải hỏi:
- Chồng, hai người kia thế nào rồi?
- Cũng không có gì, có lẽ trúng độc cồn mà chết.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên uống nhiều rượu như vậy, thì ra muốn tạo nên sự kiện trúng độc cồn.
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Vân Thanh không nhắc đến chuyện này mà di chuyển chủ đề, bây giờ là buổi tối, nhưng nàng cũng không biết Hạ Thiên sẽ về với Kiều Tiểu Kiều hay đi với mình.
Hạ Thiên còn chưa kịp nói thì điện thoại đã vang lên, hắn lấy ra xem mà không khỏi thầm nghĩ, quỷ keo kiệt này đến nhanh vậy sao?
- Này, quỷ keo kiệt, chị còn lạnh sao?
Hạ Thiên nhanh chóng nhận điện thoại, hắn mở miệng hỏi, người gọi đến chính là Ninh Khiết.
- Bây giờ còn rất tốt.
Giọng điệu của Ninh Khiết rất bình thường, sau đó nàng nói thêm:
- Tôi đã đến huyện Mộc Dương, cậu đang ở đâu?
- Chị đến nhanh vậy à?
Hạ Thiên có chút buồn bực, quỷ keo kiệt kia đến quá nhanh, xem ra hắn không thể nào đi mướn phòng với chị Vân Thanh được nữa.
- À, tôi vừa đến được một lúc, đang ở trong phòng chín lẻ một của khách sạn Đông Thăng, bây giờ cậu có rảnh không?
Ninh Khiết khẽ hỏi.
- Được rồi, tôi sẽ qua.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý, quỷ keo kiệt đã bị lạnh khủng bố, điều này làm hắn cảm thấy lạ, vì dựa theo lẽ thường thì nàng sẽ không thể nào tiến đến mức độ như thế trong khoảng thời gian quá nhanh.
- Được, tôi chờ cậu.
Giọng điệu của Ninh Khiết giống như không còn như trước, nàng nói chuyện với Hạ Thiên có vẻ dịu dàng hơn, không còn là oan gia gặp nhau như trước.
Hạ Thiên cúp điện thoại thì Vân Thanh một câu:
- Là người giữa trưa điện thoại cho cậu sao?
- Đúng vậy, chị ta đã đến huyện Mộc Dương, tôi sẽ đến xem bệnh, rốt cuộc chị ta bị thế nào.
Hạ Thiên có chút bực bội, nhưng hắn cũng cảm thấy chuyện này rất quan trọng, dù có bức bối thì hắn cũng phải đi xử lý.
- Vậy cậu đi đi, tự tôi quay về là được.
Vân Thanh khẽ nói:
- Tạm thời tôi sẽ ở chỗ chú Thạch, cậu, khi nào mọi người bận rộn xong thì có thể đến đó tìm tôi, chú Thạch cho chúng ta hai gian phòng, cậu cũng biết.
- Được rồi, tôi đưa chị về.
Hạ Thiên thuận tay bế Vân Thanh lên, sau đó hắn nhanh chóng chạy đi, một lát sau đã đưa nàng về nhà Thạch Trường Canh. Sau đó hắn nhanh chóng chạy đến khách sạn Đông Thăng, gõ cửa gian phòng chín lẻ một.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, gương mặt tuy đẹp nhưng rất mỏi mệt của Ninh Khiết hiện ra trong tầm mắt Hạ Thiên, Lúc này Ninh Khiết và Hạ Thiên có một điểm tương tự, đó là ăn mặc rất ít.
Hạ Thiên trước nay vẫn luôn ăn mặc như vậy, nhưng bây giờ Ninh Khiết cũng không như hắn, nàng ăn mặc thật sự phong phanh, phía dưới là quần jean mỏng, buộc quanh cặp đùi khêu gợi, bên trên lại chỉ có một chiếc áo mỏng dính, xem ra đã tiếp nhận lời đề nghị dùng lạnh chống lạnh của Hạ Thiên.
- Là cậu à, vào đi.
Khi thấy Hạ Thiên thì Ninh Khiết chợt ngây người, vì nàng không ngờ hắn xuất hiện nhanh như vậy. Vì sao nàng cũng vừa gọi điện thoại và chưa đến ba phút sau Hạ Thiên đã hiện ra trước cửa phòng.
- Ngoài tôi thì còn ai tìm một quỷ keo kiệt như chị?
Hạ Thiên lười biếng nói một câu:
- Tôi đã nói quỷ keo kiệt chị không có tương lai, bây giờ chị tin chưa?
Lần này Ninh Khiết không phản bác lời nói của Hạ Thiên, nàng chỉ đóng cửa phòng rồi trở lại ngồi xuống bên mép giường.
- Vươn tay ra.
Hạ Thiên lúc này nói thêm.
Ninh Khiết rất nghe lời, nàng duỗi cánh tay trắng nõn rồi nhìn Hạ Thiên đặt hai ngón tay lên cổ tay mình, nàng thầm hiểu hắn đang xem xét tình huống cơ thể mình.
Vài phút sau Hạ Thiên thu tay về, sau đó hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ninh Khiết, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.
- Rốt cuộc tôi bị làm sao?
Ninh Khiết thấy Hạ Thiên như vậy thì rất bất an, nàng không nhịn được phải hỏi.
- Này, quỷ keo kiệt, những ngày qua có phải chị lại về thủ đô.
Hạ Thiên không khỏi hỏi Ninh Khiết một câu.
- Đúng vậy, tôi về thủ đô làm ít chuyện, vốn muốn ở lại thủ đô, nhưng vài ngày qua thấy cơ thể là lạ nên về Giang Hải. Trước đó tôi không thấy lạnh như hôm nay, là lần đầu tiên thấy lạnh như vậy.
Ninh Khiết có chút mê hoặc.
Hạ Thiên nhìn Ninh Khiết, một lúc lâu sau hắn vẫn không mở miệng.
- Rốt cuộc tôi bị làm sao? Chẳng lẽ hết thuốc chữa?
Ninh Khiết bất an hỏi.
Hạ Thiên vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ninh Khiết, hắn hỏi một câu:
- Chị về thủ đô, có phải lại gặp vị sư phụ có bệnh của mình?
- Sao?
Vẻ mặt Ninh Khiết hơi biến đổi, sau đó nàng vội vàng lắc đầu:
- Không, tất nhiên là không có, tôi đã bị cô ta trục xuất khỏi sư môn, sao có thể gặp lại?
- Vậy thì kỳ quái.
Hạ Thiên lầm bầm, bộ dạng rất mơ hồ.
- Tôi rốt cuộc là thế nào? Cậu có thể nói rõ được không?
Ninh Khiết có chút nôn nóng, sao Hạ Thiên không nói cho rõ ràng một chút?
- À, chị không cần lo, tuy chị là quỷ keo kiệt, nhưng còn chưa chết đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Tôi chỉ hoài nghi, theo lý mà nói thì công phu chị luyện có vấn đề nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy, trừ khi vị sư phụ có bệnh kia muốn hại chị.
- Điều này...Điều này không có khả năng.
Ninh Khiết nghe nói mình không chết mà thoáng an lòng, nhưng nàng vẫn rất nghi hoặc:
- Tôi...Tôi không gặp cô ta, sao có thể hại tôi? Hơn nữa dù có gặp mặt thì cô ta cũng không thể hại tôi như vậy được.
- Người quá keo kiệt sẽ biến thành ngu ngốc.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Quỷ keo kiệt chị đúng là quá ngu, thôi được, tôi không giải thích, trước tiên tôi sẽ giúp chị chữa bệnh, miễn cho bệnh tình phát tác.