- Vợ, chị điều tra được ai chữa tốt cho tên phế vật Lý Minh Hiên không?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Chồng, còn chưa điều tra được.
Mộc Hàm có chút ngượng ngùng:
- Nhưng cơ bản có thể xác nhận chuyện này không liên quan gì đến Triệu Công Tử, tuy tôi không căn cứ theo tin tức chính xác, nhưng cảm thấy chỉ có một người ở thủ đô có thể làm cho Lý Minh Hiên từ tàn phế trở lại như thường.
Hạ Thiên không nghĩ ra đó là ai, hắn hỏi:
- Là ai? Anh đi bắt người này lại ngay.
- Chồng, thật ra tôi đã nói qua với cậu, ở thủ đô có một nữ thần y đệ nhất, hơn nữa cũng là một trong bốn đóa hoa thủ đô, là Y Tiểu Âm.
Mộc Hàm nhanh chóng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Lại là chị ta sao?
Hạ Thiên rất mất vui:
- Lần trước chính chị ta đã kéo dài mạng sống cho Tôn Bác Văn, làm hại vợ tôi thiếu chút nữa gặp chuyện không may, lần này lại là chị ta quấy rối, xem ra tôi phải đi xử lý chị ta mới được.
Mộc Hàm ở bên kia có chút chần chừ, sau đó nàng lên tiếng:
- Chồng, chuyện này có chút phiền toái, cậu không thể xử lý Y Tiểu Âm.
- Sao lại không được?
Hạ Thiên rất nghi hoặc, nữ thần y đệ nhất thủ đô đám đối nghịch với hắn, còn uy hiếp đến sự an toàn của vợ hắn, tất nhiên hắn phải xử lý nàng.
- Chồng, Y Tiểu Âm bây giờ là đối tượng được Ám tổ chúng ta bảo vệ.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ:
- Bây giờ cậu là tổ trưởng Ám tổ, cậu không thể đi xử lý đối tượng cần được mình bảo vệ.
- Tôi mặc kệ chị ta có phải là đối tượng được Ám tổ bảo vệ hay không, ai dám hại vợ tôi, tôi sẽ xử lý kẻ đó.
Hạ Thiên không cho là đúng.
- Chồng, những đối tượng được Ám tổ bảo vệ ngoài những chính khách và tướng lãnh quân đội, phần lớn là những người có cống hiến tuyệt đối với quân đội và quốc gia. Ví dụ như những khoa học gia có thành quả trọng đại trong kỹ thuật quân sự, Y Tiểu Âm là một bác sĩ, lại được Ám tổ coi là đối tượng cần được bảo vệ, nhất định phải có chỗ không tầm thường.
Mộc Hàm giải thích với Hạ Thiên:
- Hơn nữa chúng ta bây giờ cũng chưa thể xác nhận là Y Tiểu Âm làm, hơn nữa dù Y Tiểu Âm giúp Lý Minh Hiên thì cũng chưa chắc đã nhằm vào cậu, có lẽ cô ấy chỉ chữa bệnh thu tiền mà thôi, nếu chúng ta tùy tiện ra tay với người ta, nếu thượng cấp biết được, sẽ rất phiền.
Mộc Hàm dừng lại một chút rồi dịu dàng khuyên:
- Chồng, tôi cũng không nói chúng ta nhất định phải đối phó với cô ấy, trước tiên cứ để tôi điều tra, để xem có phải thật sự là Y Tiểu Âm chủ mưu hay không. Mặt khác tôi cũng phải xem vì sao Y Tiểu Âm là đối tượng được Ám tổ bảo vệ, đến khi tôi điều tra rõ ràng thì chúng ta sẽ quyết định có đối phó hay không, như vậy sẽ không muộn.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý:
- Vậy thì được, dù sao vài ngày tới tôi cũng không thể đến thủ đô, hai ngày sau còn phải đến huyện Mộc Dương. Sau khi tôi xử lý xong chuyện nơi đây sẽ đến thủ đô tìm Y Tiểu Âm, nếu thật sự cô ta muốn gây khó khăn cho chúng ta, như vậy tôi sẽ xử lý.
- Ừ, cứ như vậy.
Mộc Hàm đồng ý:
- Chồng, tôi cúp điện thoại trước.
- Được.
Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn cúp điện thoại. Đúng là không cúp máy không được, Liễu Mộng đang vùng vẫy, một tay của hắn khó thể khống chế được nàng.
- Tiểu bại hoại, mau buông ra.
Liễu Mộng níu lấy tay Hạ Thiên:
- Nếu không chị đánh cậu.
- Chị Mộng, bây giờ là tối rồi, chúng ta tiếp tục ngủ thôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói, sau đó hắn đặt Liễu Mộng xuống dưới.
- Không cần, chị còn chưa ăn cơm tối.
Liễu Mộng tức giận nói:
- Chị đói bụng, chị muốn ăn cơm.
- Chị Mộng, tôi cũng đói bụng.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ vị trắng như tuyết và cao ngất của Liễu Mộng:
- Tôi muốn ăn bánh bao.
Hạ Thiên cúi đầu ghé lên ngực Liễu Mộng, hắn bắt đầu gặm bánh bao lớn.
Vì không cho Liễu Mộng đi quấy rối nhóm Liễu Vân Mạn đang luyện công nên Hạ Thiên quyết định liên tục chiến đấu trên giường, mãi đến hơn mười giờ, khi Liễu Vân Mạn và các nàng khác nghỉ ngơi thì Hạ Thiên mới cùng Liễu Mộng thức dậy.
Liễu Mộng rất đói bụng, Hạ Thiên cũng có hơi đói, tuy hắn đã ăn bánh bao chán chê nhưng không thể no, bụng vẫn trống trơn.
- Đều là vì cậu, bây giờ còn chưa ăn gì, Phượng Nhi sợ rằng đã đi ngủ rồi.
Liễu Mộng đi vào phòng bếp rồi lượn một vòng, nàng không tìm được món gì thì phàn nàn với Hạ Thiên.
- Chị Mộng, không sao, chúng ta ra ngoài ăn.
Hạ Thiên cảm thấy không sao, tuy bây giờ đã rất muộn nhưng bên ngoài sẽ còn món ăn.
- Được rồi.
Liễu Mộng bĩu môi:
- Nhưng chị rất đói, chị không thể đi, cậu ôm tôi đi đi.
Dù Hạ Thiên có đồng ý hay không thì Liễu Mộng vẫn đu lấy cổ hắn, vì tiểu bại hoại này ăn bánh bao làm nàng mất hết khí lực, bây giờ hắn phải ôm nàng đi.
Tất nhiên Hạ Thiên sẽ không ngại chuyện này, hắn thích ôm vợ, dù là đi, ngồi hay ngủ, ôm vợ vẫn là một niềm vui thú lớn nhất.
Hạ Thiên ôm Liễu Mộng ra khỏi Kiều gia, hắn đi một lúc thì nàng chợt la lên:
- Oa, chỗ đó thơm qua, có khoai nướng, chị muốn ăn.
Ven đường thật sự có quán khoai nướng, có rất nhiều cô gái thích ăn khoai nướng giữa trời lạnh, nhưng bây giờ đã muộn quán khoai cũng không có mấy thực khách. Nhưng Liễu Mộng xuất hiện làm cho quán khoai ăn nên làm ra, vì nàng trực tiếp ăn sạch tất cả.
Liễu Mộng ăn rất vui, nàng không cho Hạ Thiên ăn, lý do của nàng rất đơn giản, tiểu bại hoại vừa ăn bánh bao của nàng, không thể cướp khoai.
Hạ Thiên có chút buồn bực, chị Mộng này hình như không chịu nói đạo lý.
- Tiểu bại hoại, ngoan nào, chời chị ăn nó, chút nữa chị cho cậu ăn bánh bao.
Khi thấy Hạ Thiên không vui thì Liễu Mộng an ủi hắn một câu.
Vì vậy Hạ Thiên lập tức vui vẻ.
Sáng hôm sau.
Kiều Phượng Nhi thức dậy rất sớm, nàng thu dọn tất cả lên xe, bộ dạng có thể đi bất cứ lúc nào.
- Phượng Nhi, em cũng không cần như vậy.
Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải nói một câu:
- Hôm nay đi muộn một chút cũng không sao, trước hết phải ăn sáng cái đã.
- Kiều tiểu thư, mọi người cứ ăn, em ở trong xe chờ.
Kiều Phượng Nhi nói một câu rồi chuẩn bị đi ra khỏi cửa, nhưng nàng vừa đi được hai bước thì chợt ngẩn ngơ, vì có một cô bé chắn trước mặt nàng.
- Hạ Thiên ca ca quả nhiên đoán không sai, anh ấy nói chị nhất định sẽ lén trốn đi, không dám luận võ.
Cô bé xinh đẹp này chính là Vương Tiểu Nha, nàng nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Nếu không dám luận võ thì tự mình nhận thua, sau đó thực hiện lời hứa với Hạ Thiên ca ca, nếu không đừng hòng bỏ đi.
Kiều Phượng Nhi lập tức buồn bực, thì ra nàng mừng hụt, lưu manh Hạ Thiên đã có chuẩn bị.