Thực tế Lãnh Băng Băng đã học nấu ăn, nhưng rõ ràng nàng chỉ học được hình thức mà không được bản chất, vì vậy mà những món ăn của nàng có vẻ rất tốt, nhìn giống như ăn rất ngon, nhưng khi ăn vào sẽ cảm thấy hương vị là lạ.
- Thế nào?
Khi thấy Hạ Thiên ăn vài miếng thì Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi.
- Rất ngon.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời, sau đó bắt đầu ăn như sói như hổ.
Lãnh Băng Băng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ tài nấu nướng của mình tiến triển nhanh như vậy?
Lãnh Băng Băng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nàng định xem thử tài nấu nướng của mình, nhưng thử xong nàng mới phát hiện ra vấn đề, đây không phải là thịt à? Sao cắn không được?
Lãnh Băng Băng lại thử vài món khác, nàng cảm thấy những món thịt có vẻ nấu quá tay, nhưng chỉ quá tay một chút mà thôi. Cuối cùng nàng thử một ngụm canh, trời, nàng quên bỏ gia vị.
- Được rồi, đừng ăn nữa, chúng ta ra ngoài ăn.
Lãnh Băng Băng buông đũa nói với Hạ Thiên, trong lòng thầm thở dài, nàng rõ ràng không thể nào làm vợ tốt được, ngay cả cơm cũng không nấu ra hồn.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đã nói sẽ ăn hết.
Hạ Thiên tiếp tục ăn, tuy mùi vị không tốt, kém xa vợ tóc vàng, nhưng đây là lần đàu tiên vợ cảnh sát tỷ tỷ nấu cơm cho hắn ăn, tất nhiên hắn nhất định phải ăn. Bây giờ hắn không có lựa chọn, hương vị tuy không ra gì nhưng cũng không sao.
Khi thấy tướng ăn không nhã nhặn của Hạ Thiên, trong lòng Lãnh Băng Băng bùng lên cảm giác nói không nên lời, lưu manh này lần đầu tiên gặp mặt đã sàm sỡ nàng, tuy hắn thường xuyên làm nàng tức giận nhưng lại rất tốt với nàng. Có lẽ hắn thật sự chưa từng cố ý làm gì cho nàng cảm thấy không vui, hắn luôn tìm mọi cách cho nàng vui, giống như bây giờ vậy.
Lãnh Băng Băng cứ như vậy mà dùng ánh mắt xuất thần nhìn Hạ Thiên dọn sạch thức ăn như lang như hổ, mà nàng thì hoàn toàn chưa ăn được gì.
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu chị muốn ăn gì, tôi sẽ xuống mua cho.
Hạ Thiên đã ăn no, Lãnh Băng Băng lại chưa ăn, vì vậy hắn quyết định đi mua bữa tối cho nàng.
- Không ăn, tôi không đói.
Lãnh Băng Băng khẽ lắc đầu:
- Tôi ăn táo là được.
Lãnh Băng Băng đứng lên bắt đầu thu dọn bát đũa:
- Trước tiên cậu cứ xem tivi, tôi rửa chén xong sẽ lên.
Kết quả là Hạ Thiên tiếp tục xem phim hoạt hình, xem xong một tập Tom và Jerry thì Lãnh Băng Băng từ phòng bếp đi ra, nàng ra phòng khách và ngồi xuống ghế sa lông.
Khi thấy Hạ Thiên xem phim hoạt hình có vẻ rất hào hứng thì Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, người này đôi khi giống hệt như một đứa trẻ.
- Này, sau này đừng ngốc như vậy, những thứ khó ăn cũng đừng gắng gượng.
Giọng điệu của Lãnh Băng Băng có chút dịu dàng.
- Cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng:
- Tôi ăn nhiều món khó ăn như vậy, chị bây giờ phải ban thưởng cho một món ngon chứ?
- Cậu muốn ăn món ngon gì?
Lãnh Băng Băng hỏi.
Hạ Thiên trừng mắt:
- Cảnh sát tỷ tỷ, có phải tôi muốn ăn gì cũng được không?
- Tất nhiên, không có tôi sẽ mua cho cậu.
Lãnh Băng Băng trả lời, nếu người này thật sự muốn ăn món gì đặc biệt, nàng sẽ tình nguyện đi mua.
- Cảnh sát tỷ tỷ, thứ này không mua được, nhưng nơi đây lại có.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu nói cái gì?
Lãnh Băng Băng lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, người này không phải muốn ăn nàng chứ?
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn ăn bồ đào.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Bồ đào?
Lãnh Băng Băng có chút buồn bực:
- Vậy cũng được, tôi sẽ đi mua.
Lãnh Băng Băng chuẩn bị đứng lên nhưng trong lòng thầm nghĩ, bồ đào sao không mua được?
Hạ Thiên ôm lấy Lãnh Băng Băng, hắn không cho nàng đứng lên, sau đó hắn nhìn vào bộ vị muốn bùng nổ trên ngực nàng rồi nói:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn ăn bồ đào của chị.
Khi thấy ánh mắt sáng quắc của Hạ Thiên, hơn nữa cũng biết rõ địa điểm hắn đang nhìn thì Lãnh Băng Băng lập tức hiểu ra, gương mặt chợt đỏ bừng. Lưu manh chết tiệt này đúng là có ý với nàng, hèn gì nói không mua được.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi rất hoài niệm hương vị bồ đào của chị.
Hạ Thiên lúc này thì thào nói, trong ấn tượng của hắn thì lâu rồi không được nhấm nháp bồ đào cực phẩm của cảnh sát tỷ tỷ, sau lần đó thì chưa từng được thử qua.
- Cậu cứ như vậy sao?
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải oán tránh một câu, trong lòng cũng có chút đồng tình, đúng là khó thể trách, lưu manh háo sắc này đã nhịn thèm nàng được hơn tháng rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lãnh Băng Băng không đợi Hạ Thiên trả lời mà dịu dàng nói:
- Cậu đợi chút, tôi đi tắm.
Lãnh Băng Băng vùng khỏi lòng Hạ Thiên và đi lên lầu, nàng cầm lấy quần áo vào nhà tắm. Hạ Thiên lại ngồi trên ghế sa lông, nhưng lúc này hắn cũng không xem phim hoạt hình, hắn trực tiếp tắt ti vi, toàn tâm toàn ý chờ bữa tiệc bồ đào của Lãnh Băng Băng.
Nửa giờ đối với Hạ Thiên giống như dài dằng dẵng, nhiều lần hắn muốn phá cửa vào phòng tắm cướp cảnh sát tỷ tỷ ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, mà Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng phải đi ra.
Lãnh Băng Băng mặc một bộ áo ngủ, tóc ướt sũng tùy ý thả trên vai. Cũng không biết vì tắm nước ấm hay thẹn thùng mà gương mặt tuyết trắng chợt đỏ ửng.
Lãnh Băng Băng vừa đi ra khỏi phòng tắm thì khựng lại vài giây, sau đó nàng tiếp tục đi về phía Hạ Thiên.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị tắm xong rồi à?
Hạ Thiên dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lãnh Băng Băng.
- Ừ.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, sau đó nàng đi đến trước mặt Hạ Thiên, ngồi xuống ghế sa lông. Nàng khẽ nâng tay lên đặt lên dây thắt của áo ngủ:
- Đồng ý tôi một chuyện.
- Cảnh sát tỷ tỷ, là chuyện gì?
Ánh mắt Hạ Thiên càng thêm nóng bỏng, bữa tiệc sắp bày ra trước mắt, hắn không thể chờ đợi được lâu hơn.
- Đừng gọi tôi là cảnh sát tỷ tỷ, sau này gọi là Băng Băng.
Lãnh Băng Băng khẽ nói, nàng không phải là chị của Hạ Thiên, là là phụ nữ của hắn.
- Được, vợ Băng Băng.
Hạ Thiên đáp ứng.
- Đừng thêm chữ vợ, chỉ cần gọi Băng Băng là được.
Lãnh Băng Băng cải chính:
- Tôi có thể không còn là cảnh sát, vì vậy chưa chắc vẫn còn là cảnh sát tỷ tỷ của cậu, nhưng chỉ cần cậu đối xử tốt với tôi, tôi sẽ là Băng Băng của cậu.
- Được rồi, Băng Băng.
Hạ Thiên dù không quen xưng hô như vậy nhưng vẫn thuận theo ý của Lãnh Băng Băng, cuối cùng hắn còn đảm bảo nói:
- Tôi sẽ đối xử tốt với chị.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, sau đó nàng khẽ dùng sức kéo dây áo, áo ngủ tách ra, nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ nói:
- Cho cậu, cho cậu ăn bồ đào.