Tai nạn trên đường cao tốc có thể nói là không có ý nghĩa với Hạ Thiên, hơn chín giờ sáng thì hắn và Mộc Hàm chính thức tiến vào thành phố Giang Hải, đối với hắn thì coi như đã về nhà.
Bây giờ là cuối tháng mười một, sẽ nhanh chóng vào tháng mười hai, thành phố Giang Hải tiến vào mùa đông, đặc biệt là buổi sáng nhiệt độ rất thấp, người đi đường cũng ăn mặc dày hơn.
Nhưng Hạ Thiên vẫn ăn mặc theo phong cách cũ, dù là lạnh hay nóng thì đối với hắn chẳng có gì khác nhau, hắn trời sinh là đông ấm hè mát, là điều hòa tốt nhất.
- Chồng, có đến chỗ Tiểu Kiều trước hay không?
Sau khi lái xe vào nội thành Giang Hải thì Mộc Hàm mở miệng hỏi.
- Vợ, chị biết Dao Dao bị nhốt ở đâu không?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi một câu.
- Có lẽ cô ấy vẫn còn ở trại tạm giam số một thành phố Giang Hải.
Mộc Hàm trả lời.
- À, là nơi trước kia đã từng giam Lưu Thái Hà.
Hạ Thiên cũng đã nghe nói về nơi đó một lần, nhưng hắn chưa từng đi qua, vì vậy mới hỏi một câu:
- Vợ, chị biết đường đi đến đó không?
- Biết, chồng, cậu muốn đến đó ngay sao?
Mộc Hàm nhanh chóng hiểu ý của Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, tôi muốn cứu Dao Dao ra ngoài.
- Có nên nói với Băng Băng một tiếng không?
Mộc Hàm có chút chần chừ, thật ra với thân phận Ám tổ mà muốn đưa Sở Dao ra ngoài cũng không khó, nàng sở dĩ làm như vậy vì kiêng kỵ Lãnh Băng Băng ở bên kia. Dù sao vụ án này là do Lãnh Băng Băng phụ trách, nếu làm không tốt thì Lãnh Băng Băng khó thể báo cáo công tác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- À, được, tôi đã đồng ý với cảnh sát tỷ tỷ, khi về đến nhà nhất định điện thoại cho chị ấy.
Hạ Thiên nhớ đến chuyện này:
- Vợ, trước tiên chị chạy đến trại tạm giam, tôi sẽ điện thoại cho cảnh sát tỷ tỷ.
- Ừ, được.
Mộc Hàm nhanh chóng đồng ý, sau đó nàng chạy về phía trại tạm giam.
Hạ Thiên lấy điện thoại đã lâu không dùng ra, hắn mở nguồn và điện thoại cho Lãnh Băng Băng. Điện thoại vang lên hai tiếng, Lãnh Băng Băng nhận máy.
- Cậu về rồi à?
Hạ Thiên còn chưa nói thì Lãnh Băng Băng đã hỏi.
- Đúng vậy, vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi vừa về Giang Hải đã điện thoại cho chị.
Hạ Thiên không khỏi khoe thành tích:
- Chị xem tôi tốt với chị thế nào?
- Cậu về thành phố Giang Hải rồi à?
Lãnh Băng Băng không để ý câu nói cuối cùng của Hạ Thiên, nàng kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, tôi đã trở lại.
Hạ Thiên dùng giọng khẳng định trả lời.
- Bên này có chút chuyện, Mộc Hàm nói cho cậu biết rồi chứ?
Lãnh Băng Băng chần chừ một chút rồi hỏi.
- Tôi biết rồi, tôi đang ở trên xe của chị ấy.
Hạ Thiên trả lời:
- Đúng rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ tôi muốn đến trại tạm giam đón Dao Dao ra ngoài, lát nữa sẽ đến tìm chị.
- Cái gì? Cậu muốn đến trại tạm giam cướp Sở Dao đi ra sao?
Lãnh Băng Băng chợt kinh hoàng, sau đó nàng khẽ hỏi:
- Cậu đừng làm xằng bậy, cậu làm vậy là cướp ngục, không tốt sẽ rất phiền, khi đó Sở Dao khó thể rửa sạch tội danh.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị nghe lầm rồi, tôi đến đón Dao Dao ra ngoài, không phải đến cướp.
Hạ Thiên biết Lãnh Băng Băng nghe lầm, sau đó hắn giải thích một câu, cuối cùng bổ sung thêm:
- Nhưng nếu bọn họ không để tôi đón vợ Dao Dao ra ngoài, tôi sẽ cướp ra.
Hạ Thiên nói đến đây thì an ủi Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ yên tâm, tôi không sao.
- Nói nhảm, tất nhiên tôi biết cậu không sao, nhưng nếu cậu làm như vậy thì cả đời Dao Dao sẽ là kẻ trốn ngục.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, nàng không có thời gian lo cho hắn, nàng hiểu rõ bản lĩnh của hắn, nếu hắn có việc thì chỉ sợ nàng có lo cũng vô dụng.
- Không sao, dù cô ấy là tội phạm bỏ chạy thì cũng không ai dám bắt lại, nếu bắt thì tôi sẽ cho ăn đòn.
Hạ Thiên tuyệt đối không quan tâm:
- Cô ấy là vợ tôi, sao có thể cho ngườ ta nhốt lại? Tôi muốn đưa cô ấy ra.
- Tùy cậu vậy.
Lãnh Băng Băng có chút tức giận, nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Cảnh sát tỷ tỷ nhất định là cảm thấy mình không đến gặp chị ấy lần đầu tiên nên tức giận, nhưng không sao, sau khi mình đưa Dao Dao ra khỏi trại giam, mình sẽ đến tìm cảnh sát tỷ tỷ, đến lúc đó chị ấy sẽ vui lại thôi.
Mộc Hàm không khỏi lắc đầu, chồng nàng biết rõ Lãnh Băng Băng không tức giận vì vấn đề như vậy nhưng vẫn nói như thế, đúng là không có biện pháp.
Tất nhiên Mộc Hàm cũng quen khi Hạ Thiên như vậy, vì thế nàng không nói gì mà tiếp tục lái xe. Không lâu sau nàng đã đến đích, đó là trạm tạm giam số một thành phố Giang Hải.
Trại tạm giam số một này chuyên dùng để giam nữ phạm nhân, cũng vì thế mà trước đó Lưu Thái Hà bị đưa vào đây, lúc này Sở Dao cũng vậy.
Mộc Hàm dừng xe, Hạ Thiên đẩy cửa bước xuống, sau đó hắn lớn tiếng quát:
- Này, mở cửa ra.
- Gào thét cái gì vậy?
Tên bảo vệ trước cổng quát lên nghiêm nghị.
- Anh là Hạ Thiên, anh đến đón vợ ra ngoài.
Hạ Thiên mở miệng nói:
- Anh cho các chú một cơ hội, lập tức thả vợ anh ra, nếu không anh hủy trại tạm giam này.
- Cậu...Cậu...Cậu chính là Hạ Thiên?
Vẻ mặt tên bảo vệ cổng chợt biến đổi lớn, sau khi Sở Dao bị đưa vào đây thì đám người trong trại tạm giam đều run như cầy sấy, bọn họ vừa lo lắng thủ hạ của nàng đến quấy rối, vừa sợ nhất chính là Hạ Thiên.
Quan hệ giữa Sở Dao và Hạ Thiên có lẽ người ngoài không biết, nhưng đám người trong trại tạm giam lại biết. Trước đó bọn họ luôn sợ Hạ Thiên đến quấy rối, nhưng những ngày trước không có động tĩnh, sau đó bọn họ biết được một tin tức, thì ra Hạ Thiên đã rời khỏi Giang Hải từ lâu.
Sau khi biết được tin tức này thì đám người trong trại tạm giam không khỏi thở dài, đám bảo vệ cũng như vậy, nhưng hôm nay Hạ Thiên vốn rời khỏi Giang Hải đã quay lại.
Tên bảo vệ không khỏi có một ý nghĩ, Hạ Thiên không phải vì Sở Dao bi giam mà chạy về đấy chứ? Nếu là thật thì chuyện kia rất phiền.
- Nói nhảm, trừ anh ra thì còn ai dám tự nhận như vậy?
Hạ Thiên bất mãn nói:
- Mau lên, anh còn bận nhiều việc, nếu không tự động thả vợ anh ra, anh sẽ trực tiếp vào lấy người.
- Điều này...Hạ tiên sinh, mời, xin mời anh chờ chút, tôi sẽ báo cáo với đồn trưởng.
Tên bảo vệ không dám ngăn cản Hạ Thiên, nhưng hắn không có gan thả người, hắn chỉ có thể đổ hết vấn đề lên người kẻ khác.
- Được rồi, cho chú ba phút, nếu Dao Dao còn chưa xuất hiện thì tôi trực tiếp đi vào tìm.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, hắn vừa nói dứt lời thì tên bảo vệ cũng chạy đi.