Chuyến bay đến sân bay Nelson thành phố Toronto đã cất cánh, Hạ Thiên ngồi trên máy bay cảm thấy rất nhàm chán. Gần ba mươi sáu giờ bay, điều này có ý nghĩa là hắn phải vượt qua hơn ba mươi tiếng đồng hồ buồn chán, không có người nào để nói chuyện, thật sự quá gian nan.
Lần này Kiều Tiểu Kiều mua vé hạng nhất cho Hạ Thiên, còn ở bên cạnh cửa sổ. Nhưng điều làm Hạ Thiên khó chịu chính là khoang hạng nhất này cũng chẳng khác gì mấy so với khoang phổ thông, chỉ là ghế ngồi lớn hơn một chút, thoải mái hơn một chút mà thôi.
- Cái gì là khoang hạng nhất?
Hạ Thiên thầm nói một câu:
- Thậm chí chẳng có lấy một em tiếp viên xinh đẹp.
Hạ Thiên cảm thấy nếu có một em tiếp viên xinh đẹp để nhìn thì sẽ chẳng nhàm chán như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy những em tiếp viên hàng không ở đây không đủ đẹp.
- Em trai, đừng yêu cầu cao như vậy, tiếp viên ở đây đã là rất xinh đẹp rồi, dù sao đây cũng là chuyến bay quốc tế, cậu có lẽ chưa xem qua những chuyến bay trong nước, bộ dạng các em ở đó mới thê thảm.
Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, tuy âm thanh không lớn nhưng nghe rất khoan khoái, đáng tiếc là âm thanh này lại phát ra từ trong miệng một người đàn ông, cũng chính là người đàn ông ngồi bên cạnh Hạ Thiên.
Nếu là tình huống bình thường thì Hạ Thiên rõ ràng sẽ chẳng có hứng thú với những người đàn ông mình không biết, nhưng bây giờ hắn quá nhàm chán, có người nói chuyện phiếm đã là rất tốt rồi, ít nhiều gì cũng có thể vượt qua chút thời gian. Vì vậy Hạ Thiên quay đầu nhìn người đàn ông, sau đó hắn thấy một người không đến mức xấu xí nhưng có gương mặt gầy như da bọc xương, lại có cặt mắt sáng, tương đối có tinh thần.
Người đàn ông này cũng không lớn tuổi, có lẽ là chưa đến bốn mươi, khi thấy Hạ Thiên quay sang nhìn thì hắn cười nói:
- Em trai, đi Toronto du lịch hay công tác?
- Đi tìm người.
Hạ Thiên trả lời, hắn cũng không nói đến xử lý người ta, nếu không sợ rằng sẽ làm náo loạn máy bay.
- Cậu có người thân bên kia à?
Người đàn ông khẽ gật đầu, hắn không tiếp tục truy vấn, rõ ràng cũng là người hiểu chừng mực:
- Đúng rồi, tôi là Ôn Sĩ Luân, đây là danh thiếp của tôi, cậu xưng hô thế nào?
Ôn Sĩ Luân vừa nói vừa lấy danh thiếp ra đưa cho Hạ Thiên, tấm danh thiếp có vẻ rất tinh xảo. Hạ Thiên cũng không từ chối, hắn thuận tay nhận lấy, cũng không nhìn mà trực tiếp nhét vào túi, đồng thời nói một câu:
- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, tôi không có danh thiếp.
- Hạ Thiên?
Ôn Sĩ Luân chợt ngây người, sau đó hắn tán thưởng:
- Cậu Hạ, tên của cậu rất cá tính.
- Đúng vậy, tôi không phải là người thường.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Trên mặt Ôn Sĩ Luân vẫn mang theo nụ cười trào phúng:
- Cậu Hạ, cậu không lớn tuổi, có lẽ chưa đến hai mươi thì phải?
- Tôi mười chín tuổi.
Hạ Thiên cũng tùy tiện hàn huyên với người gọi là Ôn Sĩ Luân.
- Cậu Hạ quả nhiên là còn rất trẻ.
Ôn Sĩ Luân lại cảm khái.
- Thật ra khi tôi còn nhỏ đã làm được nhiều chuyện.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Khi tôi ba tuổi đã làm được một chuyện mà trên đời này chẳng ai làm được.
Khi Hạ Thiên ba tuổi thì đã lấy thần tiên tỷ tỷ làm vợ, hắn cho rằng đây là thành công lớn nhất trong đời. Mà chuyện này ngoài hắn ra, chẳng ai làm được.
Ôn Sĩ Luân lại ngẩn ngơ nhưng vẫn kiềm chế tính hiếu kỳ, không hỏi xem khi ba tuổi Hạ Thiên đã làm được những gì. Ôn Sĩ Luân có chút chần chừ, cuối cùng di chuyển chủ đề:
- Cậu Hạ, cậu biết chơi bài không?
- Không chơi.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Đại sư phụ nói đây là trò chơi chủ yếu dựa vào vận may, không thích hợp với tôi.
- Thật ra chơi bài phân ra rất nhiều loại, có thứ phải xem vào vận may, nhưng cũng có thứ phải tùy thuộc vào trình độ.
Ôn Sĩ Luân không khỏi nói:
- Nếu cậu Hạ không quá may mắn cũng đừng quan tâm, cậu chỉ cần có trình độ là có thể thắng.
- Tôi cũng biết, nhưng Đại sư phụ của tôi cũng nói tôi chẳng thích hợp để chơi bài, ông ấy nói dù trình độ có cao thế nào cũng khó thắng được người quá may mắn.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Điều này, thật ra là cậu Hạ quá lo lắng mà thôi, bình thường cũng chẳng ai may mắn đến mức như vậy, chỉ cần cậu có trình độ cao, cuối cùng người chiến thắng sẽ là cậu.
Ôn Sĩ Luân ra vẻ an ủi Hạ Thiên.
Hạ Thiên lại lắc đầu:
- Tôi không lo lắng, vì tôi rất may mắn, chơi thế nào cũng thắng.
Ôn Sĩ Luân không khỏi ngây người:
- Cậu Hạ, ý của cậu là, cậu rất may mắn sao?
- Đúng vậy, Đại sư phụ của tôi tự xưng là kỹ thuật đánh bài cao siêu nhưng chơi với tôi cũng thua, vì tôi quá may mắn.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời:
- Mỗi lần chơi ông ấy đều thua, thua đến mức thiếu chút nữa tự sát chết giấc.
Hạ Thiên nói đến đây thì thầm nói một câu:
- Nhưng cũng kỳ quái, vì sao khi chơi bài trên mạng mình lại chẳng được may mắn như vậy?
- Cậu Hạ, tôi có một bộ bài, không bằng chúng ta chơi đùa một chút?
Ôn Sĩ Luân có vẻ rất hứng thú:
- Tôi cũng muốn xem vận may của cậu là thế nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ôn Sĩ Luân rồi lắc đầu:
- Tôi thấy hay là khỏi đi, nếu anh thua và muốn nhảy máy bay thì cũng không tốt.
Ôn Sĩ Luân chợt có chút xấu hổ, hắn cười ngượng ngùng:
- Cậu Hạ, cậu đừng xem thường tôi, Ôn Sĩ Luân tôi không phải là kẻ thua không chung. Nếu không thì thế này, chúng ta chơi mười ván, nếu là tôi thắng thì sẽ không cần cậu đưa tiền, nhưng tôi thua thì mỗi lần cho cậu một trăm ngàn, thế nào?
- Anh thật sự muốn đánh cược sao?
Hạ Thiên bây giờ rất nhàm chán, hắn cũng muốn tìm chút chuyện để làm.
- Đây không tính là đánh cược, là chơi đùa mà thôi.
Ôn Sĩ Luân vội vàng nói.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Vậy cũng được, nhưng cũng không chỉ chơi mười ván, ít nhất phải chơi một giờ.
- Được, không có vấn đề.
Ôn Sĩ Luân đồng ý.
- Tôi thua sẽ trả anh tiền, anh thua cũng không được quỵt nợ.
Hạ Thiên bổ sung thêm một câu.
- Tất nhiên, Ôn Sĩ Luân tôi không tính là nhiều tiền nhưng tuyệt đối không quỵt nợ.
Ôn Sĩ Luân đảm bảo sắt son, sau đó hắn hỏi một câu:
- Cậu Hạ, chúng ta chơi thế nào?
- Đơn giản thôi, mỗi người rút ra một lá bài, sau đó so sánh xem ai lớn ai nhỏ.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Không phải anh muốn xem vận may của tôi sao? Đại sư phụ nói đây là trò thử vận may tốt nhất.
- Được, cứ như vậy.
Ôn Sĩ Luân lấy ra một bộ bài:
- Cậu Hạ, cậu rút trước đi.
Hạ Thiên cũng không do dự, hắn rút ra một lá bài, mà Ôn Sĩ Luân cũng rút cho mình một lá. Sau đó hai người mở bài ra xem, Ôn Sĩ Luân chợt sinh ra cảm giác tan vỡ, tên kia nói mình rất may mắn cũng không sai.