- Tống Ngọc Mị ơi là Tống Ngọc Mị, mày cần gì phải khổ sở? Mày cũng không phải thật lòng đối với hắn, sao trông mong hắn có thể thật lòng?
Tống Ngọc Mị thầm nói với chính mình như vậy, nàng rất muốn cố gắng bỏ đi những ý niệm không thoải mái trong đầu, nhưng nàng phát hiện những suy nghĩ này khó thể vứt bỏ.
- Vợ Mị Mị, chị đang suy nghĩ gì vậy?
Âm thanh của Hạ Thiên làm Tống Ngọc Mị giật mình thức tỉnh.
Tống Ngọc Mị lắc đầu, giọng nói vô tình có chút lạnh lùng:
- Không có gì, chỉ nhớ đến vài sự việc trước kia.
- À, vợ Mị Mị, sao chị lại đến thành phố Giang Hải? Chị cố ý đến tìm tôi sao?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Bảo tàng thành phố Giang Hải mời tôi đến giám định vài món đồ cổ, vì vậy tôi mới đến đây.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói:
- Nhưng ngày mốt tôi mới làm việc với bọn họ, vì nghĩ cậu ở đây nên tôi đến sớm hai ngày.
Hạ Thiên lập tức vui sướng, vợ Mị Mị quả nhiên đến vì hắn.
Tống Ngọc Mị đến bên giường ngồi xuống, sau đó nàng có vẻ tùy ý nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi đến Giang Hải, nếu không có gì thì hai ngày sau cậu theo tôi dạo chơi nhé? Tôi nghe nói phong cảnh nơi đây rất tốt.
- Vợ Mị Mị, tôi không thể theo chị đi dạo chơi được.
Hạ Thiên không khỏi gãi đầu, nếu là bình thường thì hắn nhất định sẽ đồng ý, nhưng hôm nay vợ Mị Mị đến không khéo cho lắm.
Tống Ngọc Mị chợt giật mình, trong dự đoán của nàng thì Hạ Thiên nhất định sẽ đồng ý, nhưng thực tế hắn lại từ chối, điều này thấy có vẻ không giống như là hắn. Chẳng lẽ mới vài ngày không gặp mà đối phương biến đổi rồi sao?
Tống Ngọc Mị nhanh chóng nghĩ đến lúc xem tư liệu về Hạ Thiên, người này có rất nhiều phụ nữ ở Giang Hải, chẳng lẽ hắn phải đi cùng người khác mà chẳng có thời gian với nàng?
Tống Ngọc Mị nghĩ vậy mà trong lòng không khỏi phát lạnh, có lẽ trước đó Hạ Thiên quấn lấy nàng ở thủ đô cũng chỉ vì nơi đây buồn chán, bây giờ hắn đã quay lại Giang Hải, không còn buồn, tất nhiên sẽ không quan tâm đến nàng.
- Thế nào? Hai ngày tới cậu bận rộn lắm sao?
Tống Ngọc Mị nhàn nhạt hỏi, nàng muốn xem Hạ Thiên sẽ lấy cớ thế nào?
- Vợ Mị Mị, tôi đã đặt vé máy bay đi Toronto, nghe Tiểu Kiều nói ngồi máy bay sẽ rất lâu, hai ngày sau sợ rằng sẽ phải đi máy bay, vì vậy không thể nào đi chơi với chị, cuối cùng chỉ coi như có ngày hôm nay rảnh rỗi mà thôi.
Hạ Thiên không nghĩ phức tạp như Tống Ngọc Mị, hắn nói thật:
- Nếu không, vợ Mị Mị, tôi đưa chị đi hồ Bắc chơi nhé? Tôi đã mua ba hòn đảo ở hồ Bắc, đang chuẩn bị xây nhà, sau này chúng ta có thể ở nơi đó.
- Cậu đi Toronto làm gì?
Tống Ngọc Mị có chút kinh ngạc, đây không phải biểu hiện giả dối, nàng thật sự không ngờ Hạ Thiên sẽ đi Toronto.
- À, có một tên ngốc ở bên kia điện thoại uy hiếp tôi, còn muốn đối phó với những bà vợ của tôi, vì vậy tôi muốn đi xử lý hắn.
Hạ Thiên cũng không giấu diếm, sau đó hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện:
- Đúng rồi, vợ Mị Mị, vệ sĩ của chị sao không đến? Một người rất nguy hiểm, nếu tên ngốc kia muốn đối phó với chị thì sao?
Hạ Thiên không đợi Tống Ngọc Mị trả lời mà nhanh chóng nói:
- Vợ Mị Mị, tôi thấy chị đừng nên ở khách sạn, chị đến chỗ Tiểu Kiều mà ở, chổ đó rất an toàn.
- Tôi muốn có không gian riêng tư, vì vậy không cho vệ sĩ đi theo, hơn nữa tôi ở đây cũng không có nguy hiểm.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói:
- Nhưng nếu cậu đã nói như vậy thì tối nay tôi sẽ thông báo cho vệ sĩ đến.
- Được rồi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn hỏi một câu:
- Vợ Mị Mị, vậy chị có muốn đi hồ Bắc không?
- Thôi, để sau này đã, bây giờ cũng đã đến trưa, tối cậu còn phải đi, chúng ta có đi chơi cũng không vui, không bằng chờ sau này cậu có thời gian, lúc đó đi cũng không muộn.
Tống Ngọc Mị lắc đầu nói.
Tống Ngọc Mị dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Vừa rồi tôi ngồi máy bay hơi mệt, tôi đi ngủ trước.
Tống Ngọc Mị nói ngủ là ngủ, nàng nhanh chóng để nguyên quần áo nằm lên giường, mắt nhắm, hít thở thong thả, chưa đến hai phút sau nàng đã ngủ.
Khi thấy Tống Ngọc Mị ngủ như vậy thì Hạ Thiên có chút buồn bực, vợ Mị Mị này đúng là không có trách nhiệm, ngủ cũng không đợi hắn, cứ như vậy mà ngủ mất.
Hạ Thiên nghĩ đến tình cảnh tối qua cũng chưa ngủ, vì vậy hắn quyết định ngủ cùng một chỗ với vợ Mị Mị. Vì vậy hắn cũng nằm xuống bên cạnh Tống Ngọc Mị, sau đó thuận tay ôm nàng vào lòng, một lúc sau hắn cũng ngủ say.
Không biết bao lâu sau Hạ Thiên cảm thấy trong ngực có chuyển động, hắn tỉnh lại, thì ra Tống Ngọc Mị đang véo hắn.
- Vợ Mị Mị, sao chị lại véo tôi?
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Tống Ngọc Mị:
- Chị véo tôi cũng chẳng sao, nhưng sao ngón tay của chị cấu đau thế?
- Ai bảo gọi cậu không tỉnh?
Tống Ngọc Mị có chút tức giận, ngón tay của nàng hình như cũng có hơi đau:
- Ngủ như heo vậy, người khác dùng dao chém chết cũng không biết.
- Vợ Mị Mị, nếu có người đến giết thì tôi sẽ tỉnh.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Chỉ cần là như vậy thì sẽ có chút sát khí, tôi chắc chắn sẽ cảm nhận được, nếu không có nguy hiểm thì tôi không dễ dàng tỉnh lại được.
- Tôi đói bụng.
Tống Ngọc Mị không cùng Hạ Thiên dây dưa với vấn đề kia.
- Chúng ta đi dùng cơm.
Hạ Thiên ngồi thẳng người, hắn thuận tay đưa đồng hồ lên xem, hắn thấy bây giờ không còn sớm, đã hai giờ trưa rồi.
- Không được, tôi phải điện thoại cho quầy phục vụ, để bọn họ đưa thức ăn đến là được.
Tống Ngọc Mị cũng không muốn đi xuống, nàng cầm lấy điện thoại bên giường gọi ra ngoài, kêu hai phần bò bít tết, một chai rượu đỏ.
Mười phút sau bò bít tết và rượu được đưa lên, cuối cùng Hạ Thiên ăn hết một phần rưởi bò bít tết, rượu cũng bị Hạ Thiên uống hết. Tống Ngọc Mị chỉ uống nửa ly, nhưng dù là như thế thì gương mặt trắng nõn của nàng cũng ửng đỏ, làm nàng càng trở nên kiều diễm.
- Vợ Mị Mị, chị thật sự xinh đẹp.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Mị, hắn có chút xuất thần.
Tống Ngọc Mị bị Hạ Thiên nhìn mất tự nhiên, ánh mắt người này quá có lực xuyên thấu, hình như chĩa cả vào trong quần áo của nàng. Tuy không phải là lần đầu tiên cảm nhận ánh mắt như vậy của Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn không thích ứng. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Chúng ta ra ngoài chơi một chút.
Tống Ngọc Mị đứng lên, nếu nàng không nghĩ biện pháp di chuyển lực chú ý của đối phương, sợ rằng nàng sẽ bị hắn ăn sạch.
Tống Ngọc Mị cũng không quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không, nàng bắt đầu đi ra cửa, nhưng nàng mới đi được vài bước thì thân thể chợt nghiêng, nàng té xuống đất.
- Vợ Mị Mị, chị làm sao vậy?
Hạ Thiên chợt kinh hoàng, hắn vội vàng vung tay giữ lấy Tống Ngọc Mị, một tay nhanh chóng điều tra tình huống của nàng.