Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 809: Thần tiên Hạ Thiên




Ninh Khiết vốn có chút hoài nghi nhưng thấy Tống Hùng và Tống Kiệt đã đứng lên, vì vậy nàng lập tức tin tưởng Hạ Thiên, nhưng trong lòng cũng có chút buồn bực, người này tốt như vậy từ khi nào?



- Chúng tôi đi trước, nơi này cách Thanh Phong Sơn rất xa, tôi muốn đến đó trước khi trời tối.



Ninh Khiết không muốn ở lại đây, nàng mở miệng nói.



- Đi đi.



Hạ Thiên phất tay, bộ dạng giống như ước gì Ninh Khiết đi nhanh nhanh.



Ninh Khiết không nói thêm điều gì, nàng mở cửa xe đi vào bên trong, đám người Tống Hùng cũng nhanh chóng lên xe, chiếc Rolls - Royce chạy đi, lúc này không ai ngăn cản.



- Cục trưởng Thạch, chúng ta phải làm sao?



- Đúng vậy, cục trưởng Thạch, anh phải làm chủ cho chúng tôi.



- Chân của tôi đau quá, ai chở giúp đến bệnh viện cái.



- Cục trưởng Thạch, ai lo tiền thuốc mem cho chúng tôi?



...



Khi đám người Ninh Khiết bỏ đi thì đám thôn dân bắt đầu náo loạn, lần này đối tượng chính là Thạch Trường Canh.



Thạch Trường Canh nhíu mày, nhiều người bị thương như vậy, sợ rằng nếu không bỏ ra vài chục ngàn sẽ khó thể xử lý xong. Bây giờ hắn không dám vỗ ngực hỗ trợ thuốc men, nhưng hắn cũng biết, nếu thật sự muốn tìm người đánh để lấy tiền, điều đó là không thể.



- Chồng, cậu có thể chữa cho bọn họ được không?



Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi.



- Tất nhiên là được, chỉ là vấn đề nhỏ, gãy tay gãy chân mà thôi.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



- Vậy cậu hỗ trợ chữa trị cho bọn họ đi, nếu không chú Thạch sẽ rất phiền toái.



Vân Thanh khẽ hạ giọng năn nỉ.



- Được rồi.



Hạ Thiên đồng ý ngay, lúc này hắn khó thể từ chối yêu cầu của Vân Thanh, phương diện khác hắn cũng cần nhờ Thạch Trường Canh giúp chuyện mua lại Thanh Phong Sơn, vì vậy nên tạo ra nhân tình cho đối phương.



Hạ Thiên bắt đầu hành động, trước tiên hắn dùng tốc độ nhanh nhất để nối xương cho thôn dân, sau đó dùng ngâm châm đâm lên mỗi người vài cái. Vì nhân số đông mà toàn bộ quá trình cũng chưa đến nửa giờ.



Hơn nửa giờ trước đó Hạ Thiên dễ dàng đánh ngã Tống Hùng và Tống Kiệt, mọi người khi đó cho rằng hắn là võ lâm cao thủ như trong phim, nhưng bây giờ hầu như ai cũng coi hắn là thần tiên.



Không phải chỉ là thôn dân, thậm chí là đám cảnh sát và chính Thạch Trường Canh cũng coi Hạ Thiên như một tồn tại giống thần tiên, chỉ mất nửa giờ mà trị thương cho tất cả thôn dân và cảnh sát bị đánh, hơn nữa ai được điều trị cũng cảm thấy mình còn tốt hơn trước kia, đây không thể nói là kỳ tích, phải nói là thần tích.



Vài trăm thôn dân đều dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Hạ Thiên, đám cảnh sát cũng nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt kính nể, chỉ trong nửa giờ mà hình tượng của hắn cao hẳn lên trong lòng người. Bọn họ cảm thấy dùng hai chữ thần y còn chưa đủ để miêu tả Hạ Thiên, xem ra phải dùng chữ thần tiên.



- Chị Vân Thanh, chúng ta về thôi.



Hạ Thiên làm như không thấy ánh mắt kính ngưỡng của mọi người, hắn thấy bây giờ mình nên quay về, hắn có vài chuyện quan trọng muốn nó với Kiều Tiểu Kiều.




- À, được.



Vân Thanh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, sau đó nàng nhìn Thạch Trường Canh:



- Chú Thạch, chúng cháu về huyện thành trước.



- Cháu đi đi.



Thạch Trường Canh gật đầu:



- Tối nhớ về nhà dùng cơm.



- Vâng.



Vân Thanh lên tiếng, sau đó nàng đi theo Hạ Thiên lên xe, cuối cùng nhanh chóng lái xe bỏ đi.



Còn Thạch Trường Canh phải ở lại giải quyết hậu quả, tạm thời khó thể đi ngay.



Khi Hạ Thiên về đến khách sạn Đông Thăng thì đã là hai giờ chiều.



- Vì sao không đưa người đẹp luật sư đến?



Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Phượng Nhi không khỏi dùng giọng giễu cợt nói, nàng giống như có thù oán với Hạ Thiên, luôn gây khó khăn cho hắn.



- Này, hai người về phòng đi.




Hạ Thiên nói với Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi.



- Vì sao?



Kiều Phượng Nhi có chút mất vui.



- Tôi muốn ngủ với vợ, hai cô không phải là vợ tôi, tất nhiên phải ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Hạ Thiên tức giận nói.



Kiều Phượng Nhi chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng tức giận mắng một câu:



- Lưu manh.



- Phượng Nhi, Hoàng Nhi, các em về phòng nghỉ ngơi đi.



Kiều Tiểu Kiều lúc này mở miệng nói.



Kiều Phượng Nhi nghe Kiều Tiểu Kiều nói như vậy tuy không tình nguyện nhưng cũng chỉ còn cách bỏ đi, trong lòng nàng thầm mắng Hạ Thiên, lưu manh chết tiệt, giữa ban ngày mà muốn gây tai họa cho Kiều tiểu thư.



Kiều Hoàng Nhi thì chẳng thấy có gì không đúng, nàng thấy Kiều tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng sẽ phải lên dĩa, các nàng là vệ sĩ, thật sự không quản được chuyện này.



Khi Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi ra ngoài thì Hạ Thiên cũng đóng cửa phòng lại.



- Chồng, anh ăn cơm chưa?




Kiều Tiểu Kiều dịu dàng hỏi.



- Còn chưa.



Hạ Thiên lắc đầu, hắn quả thật còn chưa ăn, vừa rồi Vân Thanh chạy về Thạch gia, chính hắn lại chạy về khách sạn Đông Thăng.



- Có muốn dùng chút cơm không?



Kiều Tiểu Kiều vội vàng hỏi.



- Trước tiên không cần.



Hạ Thiên lắc đầu, sau đó hắn có chút buồn bực:



- Vợ, xem ra an phận cũng không có tác dụng, Tống Ngọc Mị kia có lẽ biết anh ở đây.



- Cái gì?



Kiều Tiểu Kiều chợt kinh hoàng"



- Chồng, sao anh lại nói như vậy?



Hạ Thiên nói rõ sự kiện vừa rồi gặp được Ninh Khiết, đồng thời còn giải thích:



- Vợ, bốn vệ sĩ của Ninh Khiết chính là thủ hạ của Tống Ngọc Mị, trước đó bọn họ đã từng vây công anh, bây giờ bọn họ đi Thanh Phong Sơn, nhất định là Tống Ngọc Mị kia nghi ngờ thần tiên tỷ tỷ ở Thanh Phong Sơn.



- Ninh Khiết kia bây giờ có thân phận gì?



Kiều Tiểu Kiều hỏi đến vấn đề mấu chốt.



- Anh cảm thấy có lẽ chị ta là đồ đệ của Tống Ngọc Mị.



Hạ Thiên suy nghĩ:



- Lần trước gặp mặt chị ta anh đã nghi ngờ, hôm nay bắt mạch thì thấy khí tức của cô ấy cực kỳ tương tự Tống Ngọc Mị, cũng có chút âm hỏa. Anh khẳng định bọn họ không phải đến Thanh Phong Sơn du lịch, bọn họ đến để tìm thần tiên tỷ tỷ.



- Nếu đã như vậy thì vì sao chồng còn chữa trị cho hai tên kia? Để bọn họ đi Thanh Phong Sơn?



Kiều Tiểu Kiều nghĩ mãi mà không hiểu.



- Nếu anh không làm vậy thì Tống Ngọc Mị sẽ càng nghi ngờ thần tiên tỷ tỷ có mặt ở đó, nếu anh làm vậy thì Tống Ngọc Mị có lẽ sẽ nghĩ khác.



Hạ Thiên nói ra ý nghĩ của mình:



- Thật ra cho bọn họ đi cũng không sao, với bản lĩnh của bọn họ, chắn chắn sẽ không tìm được thần tiên tỷ tỷ. Anh không lo Ninh Khiết, anh chỉ sợ Tống Ngọc Mị, nhưng bây giờ chị ta không có mặt ở đây.



Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:



- Chính anh cũng thấy Tống Ngọc Mị kia bây giờ đang bị thương rất nặng mới đúng, lần trước thiếu chút nữa anh đã giết chết chị ta nhưng chẳng hiểu vì sao lại không việc gì. Nhưng vì sao chị ta không đến tìm anh, hay thân thể có vấn đề?