- Chúng tôi đi mướn phòng.
Hạ Thiên không đợi Vân Thanh mở miệng mà nói một câu.
Gương mặt Vân Thanh chợt đỏ bừng, khoảnh khắc này nàng chợt sinh ra ý nghĩ muốn bóp chết Hạ Thiên. Chưa nói đến vấn đề bọn họ đến đây chẳng phải là thuê phòng, dù thật sự đến thuê phòng cũng không cần lớn tiếng như vậy, sợ người khác không biết sao? Bây giờ thì tốt rồi, có hơn mười ánh mắt đang nhìn nàng.
Khi thấy Vân Thanh không nói lời nào, hơn nữa bộ dạng lại thẹn thùng thì Chung Hạo Vân cũng tin thật, hắn nở nụ cười miễn cưỡng:
- Không làm phiền hai người.
Vân Thanh nghe nói như vậy thì cũng biết Chung Hạo Vân hiểu lầm, nàng định giải thích một câu nhưng lâp tức kịp phản ứng. Nàng căn bản không cần phải giải thích, hơn nữa đây không phải lần đầu tiên nàng đi mướn phòng với Hạ Thiên, trước đó bọn họ đã đi rất nhiều lần rồi.
Đám người Chung Hạo Vân nhanh chóng rời khỏi khách sạn, bọn họ còn mang theo cả túi xách và hành lý, điều này làm cho Vân Thanh cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ muốn rời khỏi Mộc Dương?
Nhưng Vân Thanh cuối cùng cũng không hỏi, sau sự việc huyên náo vài hôm trước thì Vân Thanh quyết định nên giữ khoảng cách với vị đại sư huynh này.
- Chị Vân Thanh, chúng ta đi.
Hạ Thiên ôm Vân Thanh đi về phía thang máy, nhưng mới được hai bước thì điện thoại vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem và lập tức cảm thấy hưng phấn, hắn dùng tốc độ cực nhanh để nhận điện thoại:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị nhớ tôi sao? Chị nhớ đến tôi, tôi có thể quay về Giang Hải ngay.
Vân Thanh nghe nói như vậy thì lại muốn bóp chết Hạ Thiên, người này đang dùng một tay ôm nàng, tay còn lại thì cầm điện thoại cưa cẩm một người phụ nữ khác, đúng là quá sức kỳ cục.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Người điện thoại đến thật sự là Lãnh Băng Băng, nàng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, dù nàng thật sự nhớ hắn thì cũng sẽ không nói ra. Vì nàng biết người này là kẻ được một tấc tiến lên một thước, nếu nàng thật sự nghĩ đến hắn, như vậy hắn sẽ chạy về cục công an thành phố Giang Hải ôm nàng ra. Sau đó sẽ có chuyện gì phát sinh, sợ rằng không cần nói thì người bình thường cũng có thể dự đoán ra được.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị có nhớ đến tôi không? Chị không cần nói tôi cũng biết.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, lưu manh này trước sau đều tự kỷ như vậy, vì thế nàng không nhịn được mà đả kích hắn một câu:
- Tôi không nhớ cậu.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, vợ nói dối thì không phải vợ tốt, chị là vợ tốt, vì vậy chị không nên nói dối.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Được rồi, đừng làm rộn nữa, tô có chính sự muốn nói với cậu.
Lãnh Băng Băng có chút bất đắc dĩ:
- Về chuyện của Thái Bằng Trình.
- Thái Bằng Trình ngu ngốc sao?
Hạ Thiên ngây người:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đừng nói tên ngốc đó lại chạy mất rồi nhé?
- Không phải chạy, nơi đây không phải là thủ đô, hắn muốn bỏ chạy cũng không dễ dàng như vậy.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nói:
- Nhưng sự việc luôn có chút biến hóa, cục trưởng Hào muốn bí mật thẩm vấn hắn, nhưng bây giờ sự việc đã được đưa ra ngoài ánh sáng, thủ đô bên kia đã chính thức tạo áp lực cho cục trưởng Hào, nói là muốn đảm bảo quyền lợi của kẻ phạm tội. Tóm lại sự việc có chút phiền toái, nếu cục trưởng Hào không đứng vững trước áp lực, hơn nữa có lãnh đạo tỉnh hiểu được sự việc, sợ rằng Thái Bằng Trình đã bị bộ công an mang đi.
- Tên ngốc kia còn chưa chịu khai sao?
Hạ Thiên không khỏi hỏi một câu.
- Đúng vậy, đến bây giờ Thái Bằng Trình còn chưa nói lời nào.
Lãnh Băng Băng có chút bất đắc dĩ.
- Cảnh sát tỷ tỷ, có nên để tôi ra tay hay không, tôi khẳng định có biện pháp bắt tên ngốc kia phải khai.
Hạ Thiên rất có lòng tin với điều này.
- Không được, biện pháp của cậu dù lấy được khẩu cung vẫn không thể xem là chứng cứ, vô ích thôi.
Lãnh Băng Băng tuy tin tưởng Hạ Thiên có thể có biện pháp làm cho Thái Bằng Trình phải khai, nhưng nàng cũng biết làm như vậy là không được. Đặc biệt là bây giờ vụ án Thái Bằng Trình bị rất nhiều người nhìn vào chằm chằm, cảnh sát Bình Hải bên này bắt buộc phải làm việc theo trình tự, nếu không để cho người thủ đô khám phá ra, sợ rằng sẽ thất bại trong gang tấc.
Lãnh Băng Băng hơi dừng lại rồi nói thêm:
- Thật ra không phải tôi muốn nói với cậu về vấn đề này, bây giờ bộ công an muốn cử xuống một tổ chuyên án, bọn họ sẽ liên hợp cùng cảnh sát tỉnh Bình Hải điều tra vụ án. Mấy ngày trước không phải có người điện thoại uy hiếp cậu sao? Tôi nghĩ rằng phải xem xét vụ án Thái Bằng Trình ngày chặt chẽ một chút, vì vậy tôi gia nhập tổ điều tra vụ án, có lẽ như vậy tôi sẽ tìm ra được người uy hiếp là ai.
- Như vậy sao? Cảnh sát tỷ tỷ, chị phải cẩn thận một chút.
Hạ Thiên dùng giọng quan tâm dặn dò một câu, tất nhiên hắn cũng không thật sự lo lắng cho vấn đề an toàn của Lãnh Băng Băng. Dù sao với năng lực bây giờ của nàng thì không có nhiều người gây ra tổn thương được, hơn nữa cũng còn có người ngấm ngầm bảo vệ nàng.
- Tôi biết rồi.
Lãnh Băng Băng khẽ lên tiếng:
- Đúng rồi, những ngày qua lãnh đạo cao tầng tỉnh Bình Hải được điều động, không biết có phải liên quan đến sự việc Thái Bằng Trình hay không? Bí thư và chủ tịch tỉnh Bình Hải đều bị điều đi, bí thư mới là Viêm Lam Quang, chủ tịch mới là Tống Kim Bình, cậu có nghe nói về hai người này bao giờ chưa?
- Chưa từng nghe qua.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi trả lời.
- Cứ như vậy nhé, có tin tức gì tôi sẽ liên lạc sau.
Lãnh Băng Băng có chút chần chừ, sau đó nàng bổ sung thêm một câu:
- Nếu cậu quay lại thì nhớ điện thoại cho tôi, tôi cúp máy trước.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng tắt điện thoại, vì nàng biết nếu không làm như vậy thì Hạ Thiên sẽ tiếp tục quấn lấy người.
- Tôi có nên về thành phố Giang Hải một chuyến không nhỉ?
Hạ Thiên lầm bầm, hắn có hơi nhớ cảnh sát tỷ tỷ.
- Lãnh Băng Băng điện thoại đến sao?
Vân Thanh cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi một câu, nàng có biết một chút về mối quan hệ giữa Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng, nhưng cũng không rõ ràng.
- Đúng vậy, là cảnh sát tỷ tỷ nhớ đến tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Trong lòng Vân Thanh chợt bùng lên một cảm giác là lạ, xem ra người đẹp băng giá nổi tiếng cục công an thành phố Giang Hải thật sự bị người này chụp lấy. Tuy trong lòng nàng không thoải mái nhưng cũng không thể không thừa nhận người này có bản lĩnh, ngay cả một phụ nữ cực phẩm như Lãnh Băng Băng cũng có thể nắm bắt được, có phải hắn cùng dùng một phương pháp giống như đối với nàng không?
- Trước tiên đi tìm Nhạc Dương cái đã.
Vân Thanh quyết định không nghĩ đến vấn đề kia, việc đã đến nước này thì nàng không còn cảm thấy có nhiều vấn đề để nghĩ ngợi.
Vân Thanh vừa nói xong thì thang máy mở ra, Nhạc Dương chạy từ bên trong ra ngoài.
Khi thấy Hạ Thiên thì Nhạc Dương ngây người, sau đó nàng nói một câu:
- Này, không cần anh hỗ trợ tìm Dương San, vừa rồi Dương San đã điện thoại cho tôi, tôi sẽ đi tìm bạn ấy.
Nhạc Dương cũng không chờ Hạ Thiên đáp lời mà lách người chạy qua, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn.
- Được thả ra nhanh như vậy sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Chú Thạch của chị rất lợi hại sao?