Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 780: Em ruột




- Vân tiểu thư, cục trưởng bây giờ là bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an huyện Mộc Dương, nhưng tôi quen gọi anh ấy là cục trưởng, chưa chữa được.



Tên thanh niên cường tráng nói.



Vân Thanh chợt sững sờ:



- Anh biết tôi sao?



- Tiểu Thanh, đây là Thạch Tiểu Hổ, là một đứa cháu của chú, trước kia đi bộ đội, bây giờ xuất ngũ làm lái xe cho chú.



Thạch Trường Canh trả lời:



- Tuy đây là lần đầu tiên cháu thấy nó, nhưng nó lại rất quen cháu, vì mỗi lần cháu quay về nó luôn âm thầm đi theo.



- Đúng vậy, Vân tiểu thư, cục trưởng rất quan tâm đến chị, vì vậy mỗi lần chị quay về thì cũng đều cho tôi âm thầm đi theo.



Thạch Tiểu Hổ nói, cuối cùng còn bổ sung một câu:



- Nhưng cục trưởng đã nói tốt cho tôi, tôi đi lính không xuất ngũ quay về mà phạm sai lầm, bị xóa tên, sau khi quay về không tìm được công tác, cũng may cục trưởng chứa chấp tôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Tiểu Hổ, thanh niên phạm chút sai lầm cũng không sao.



Thạch Trường Canh cười:



- Tiểu Thanh, lên xe đi, lát nữa chúng ta sẽ trò chuyện sau.



- Chú Thạch, chúng cháu có xe, chú cứ đi trước dẫn đường, cháu sẽ theo phía sau.



Vân Thanh vội vàng nói.



- Được, cứ như vậy.



Thạch Trường Canh gật đầu, sau đó hắn lên xe.



Vân Thanh cũng nhanh chóng đến bên xe của mình, nàng mở cửa xe, lên xe khởi động. Sau khi xe Thạch Trường Canh chạy đi thì nàng cũng chạy theo.



- Chị Vân Thanh, chú Thạch này là gì của chị?





Hạ Thiên có chút tò mò, chị Vân Thanh này xem ra có rất nhiều người quen.



Vân Thanh trầm mặc một lúc, sau đó nàng khẽ trả lời:



- Chú ấy là người tốt nhất với mẹ tôi.



- Là người tốt nhất với mẹ chị sao?



Hạ Thiên có chút buồn bực:



- Chẳng lẽ chú ta là cha của chị? Nhưng vì sao chị lại gọi là chú Thạch?




- Chú ấy không phải là cha tôi.



Vân Thanh lắc đầu, sau đó nàng khẽ nói một câu:



- Tôi chưa bao giờ thấy mặt cha.



Vân Thanh hình như biết Hạ Thiên sẽ tiếp tục truy vấn, vì vậy nàng nói một câu:



- Cậu đừng hỏi nữa, sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho cậu biết.



Hạ Thiên không hỏi lại nhưng trong lòng thầm nghĩ thân thế của chị Vân Thanh quả nhiên quá rối, hình như nàng có một bà nội một bà ngoại, đáng tiếc là nàng không thừa nhận. Nàng cũng có cha có mẹ, nhưng mẹ nàng đã chết, nàng cũng chưa từng được gặp mặt cha. Nàng còn có một chú Thạch, đây là người tốt nhất với mẹ nàng, nhưng lại không phải là cha nàng, đúng là quái dị.



Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cơ thể nổi bật của Vân Thanh, hắn đưa ra một quyết định, trước tiên phải nghiên cứu một chút về Vân Thanh, nhưng không phải nghiên cứu thân thế, mà là nghiên cứu thân thể của nàng.



Khi Hạ Thiên đang suy nghĩ những chuyện vớ vẩn thì Vân Thanh đã dừng xe lại, vì chiếc xe cảnh sát trước mặt đã dừng lại. Vị trí của bọn họ lúc này là ở bờ sông, đây là con sông duy nhất ở thị trấn Mộc Dương, sông này chẳng có danh tiếng, thậm chí còn không có tên. Mùa này dòng sông cơ bản không có nhiều nước, nhưng nước sông rất sạch, có thể thấy thị trấn này không bị ôn nhiễm.



Dọc theo con sông có nhiều căn nhà được xây dựng khá tốt, nhìn qua giống như những biệt thự nhỏ, đề là nhà hai tầng, phía trước còn có một khoảng sân nhỏ. Dù khu nhà này không được xa hoa như biệt thự trong thành phố, nhưng nếu so sánh với những nơi khác ở huyện Mộc Dương, những căn nhà như vậy đã xem như rất xa hoa.



Xe cảnh sát của Thạch Trường Canh dừng lại trước một biệt thự như vậy, hắn và Thạch Tiểu Hổ xuống xe, khi thấy Vân Thanh xuống xe thì Thạch Trường Canh mở miệng nói:



- Tiểu Thanh, chính là chỗ này, chúng ta vào trước.



Vân Thanh có chút nghi hoặc, nhưng nàng vẫn đi qua khoảng sân vào trước cửa chính căn nhà.




- Chú Canh, Tiểu Hổ, hai người đã về rồi.



Một cô gái hơn hai mươi tuổi đi ra, cô gái này khá đẹp, tư thái không tồi.



- Tiểu Thanh, đây là Tú Mai, là vợ của Tiểu Hổ, cũng là người thôn Vân Gia, cũng họ Vân giống như cháu.



Thạch Trường Canh lập tức giới thiệu:



- Tú Mai, đây là Tiểu Thanh, đây là bạn trai của cô ấy, là Hạ Thiên.



- Chị Thanh, anh rể.



Vân Tú Mai lập tức chào đón nhiệt tình:



- Mời mọi người vào nhà, cháu đi châm trà.



- Tú Mai, Thuần Thuần đâu?



Thạch Trường Canh mở miệng hỏi.



- Chú Canh, Thuần Thuần còn đang ngủ.



Vân Tú Mai trả lời.




- Chị Tú, tôi đã thức dậy rồi.



Một giọng nói chợt vang lên ở cầu thang, một cô gái nhỏ mặc đồ ngủ màu trắng xuất hiện trong mắt mọi người.



Cô gái này chưa đến mười tuổi, rất đẹp nhưng rất gầy, vẻ mặt có chút tái nhợt làm người ta cảm thấy giống như không đủ chất.



Cô gái đeo một đôi dép lê rất dễ thương đi xuống lầu, sau đó nàng đến trước mặt Thạch Trường Canh và dùng giọng yêu kiều yếu ớt chào một tiếng:



- Ba.



Vân Thanh dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn cô gái, trên mặt là sự khiếp sợ, một lúc lâu sau nàng không nói được gì. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cô bé này, nhưng gương mặt cô bé thật sự quá quen thuộc với nàng.




Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, sau đó hắn không khỏi nói một câu:



- Chị Vân Thanh, cô bé rất giống chị, chỉ duy nhất cặp mắt là khác.



- Chú Thạch, cô ấy...Cô bé là...



Vân Thanh rất muốn làm cho mình trấn tĩnh một chút, nhưng lúc này nàng phát hiện mình không thể nào tỉnh táo được.



Thạch Trường Canh dùng ánh mắt yêu thương nhìn cô bé, hắn trầm ngâm một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.



- Cha, chị ấy là chị con sao?



Cô bé lúc này chỉ vào Vân Thanh rồi khẽ hỏi.



"Chị?"



Vân Thanh không tự giác được phải cảm thấy run rẩy, khi nàng thấy cô bé thì cho rằng đây là mẹ mình thu nhỏ lại, vì cô bé này rất giống mẹ nàng, giống như đúc, ngũ quan như đúc, ngay cả bộ dạng tái nhợt mang bệnh kia cũng giống hệt mẹ nàng. Trong ấn tượng của Vân Thanh thì mẹ có thể chất rất yếu.



Nhưng Vân Thanh không thể tin, nàng không thể tin cô bé này là con của mẹ mình, nàng không tin mình còn có một người em, nàng không tin một chuyện lớn như vậy mà mình không biết gì.



- Đúng vậy, Thuần Thuần, đây là chị của con.



Thạch Trường Canh nói.



- Chú Thạch, chú...Chú nói là...



Vân Thanh chợt lắp bắp.



- Tiểu Thanh, nó gọi là Thạch Thuần, tên cúng cơm là Thuần Thuần, năm nay chín tuổi, là con của chú và mẹ cháu, cũng là em ruột của cháu.



Thạch Trường Canh chậm rãi nói.



Khi suy đoán được chứng thật thì Vân Thanh hoàn toàn choáng váng, vô tình nàng không biết làm sao. Đúng lúc này nàng cảm thấy một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, đồng thời một luồng khí tức mát lạnh cũng tiến vào trong người nàng, luồng khí này nhanh chóng đi qua khắp kinh mạch làm tâm tư của nàng nhanh chóng bình ổn trở lại