- Đội trưởng Vương, không phải, em...Em...Em chỉ... ....
Tên đầu bóng bị Vương Kiếm mắng mà không biết làm sao, rốt cuộc có chuyện gì?
- Thiên ca, chuyện đã thế này thì tôi giúp anh giải quyết, chút chuyện thế này cần gì anh phải ra mặt?
Vương Kiếm không quan tâm đến tên đầu bóng, hắn dùng giọng cung kính nói với Hạ Thiên.
Vương Kiếm khựng lại một chút rồi nhìn Đinh Báo, trong lời nói có chút mất vui:
- A Báo, chú làm việc thế nào vậy? Những chuyện nhỏ nhặt thế này không làm được thì nói với tôi, sao lại làm phiền thiên ca?
- À, vâng, Vương ca nói rất đúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đinh Báo lập tức thừa nhận, trong lòng thầm mắng:
"Nói cho mày, muốn tao báo trực tiếp cho mày, sợ rằng mày sẽ ép tao trực tiếp dâng quán cho thằng Bóng!"
Đến bây giờ Đinh Báo cũng không hiểu rõ tình huống, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy đây là lần đầu tiên mình thành công, địa vị của thiên ca kia không phải chỉ là mạnh mẽ.
- Đúng vậy, tiểu bại hoại, chỉ có chút chuyện như vậy thì để chúng nó giải quyết là được, chị muốn hát.
Liễu Mộng muốn kéo Hạ Thiên rời khỏi chỗ này.
- Chị dâu, chị muốn hát thì cứ hát ở đây, đây là phòng tốt nhất, chúng em sẽ đổi địa phương khác.
Vương Kiếm vội vàng nói.
- Phải không? Vậy thì được, các chú đi mau, chị muốn hát.
Liễu Mộng lập tức đuổi người, đồng thời cũng gọi hai cô gái ở phía sau:
- Tiểu Mạn, Hinh Hinh, chúng ta hát thôi.
- Đại ca, bọn em ra ngoài trước.
Vương Kiếm vội vàng muốn bỏ đi.
- Đi mau.
Tên đầu bóng có chút do dự, Vương Kiếm vội vàng rống lên.
Tên đầu bóng lại càng hoảng sợ, hắn tranh thủ đứng dậy dẫn bốn tên đàn em rời khỏi phòng.
- Thiên ca, chị dâu, mọi người chậm rãi chơi đùa.
Vương Kiếm cúi đầu khom lưng bắt chuyện, hắn là người ra khỏi phòng cuối cùng, mà một căn phòng rộng chỉ còn lại một mình Hạ Thiên và ba người phụ nữ.
- Này, tiểu bại hoại, cậu hát cho chị nghe đi.
Liễu Mộng nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên gãi đầu:
- Tôi nào biết hát?
- Cái gì, chị còn tưởng cái gì cậu cũng biết?
Liễu Mộng có chút mất hứng, sau đó nàng đưa micro cho Liễu Vân Mạn:
- Tiểu Mạn, cháu hát đi.
- Cô cô, trước tiên phải chọn bài đã.
Liễu Vân Mạn nhận lấy micro, nàng biết rõ Liễu Mộng mới thức tỉnh nên không biết những bài hát trong mười năm gần đây, vì vậy nàng chọn một bài khá xưa, bài hát có tựa "Dịu dàng như em!"
Liễu Vân Mạn hát cũng rất hay, mà sau khi Hạ Thiên nghe Triệu Thanh Thanh được xưng là Triệu Vũ Cơ thứ hai cất lời thì hầu như nghe thấy ai hát cũng hay.
- Hay, hay quá, hát nữa đi.
Liễu Vân Mạn vỗ tay giống hệt như một cô gái nhỏ.
Liễu Vân Mạn lại chọn thêm một bài, sau đó Liễu Mộng lại khen hay, lại chọn một bài khác. Cứ như vậy mà Liễu Vân Mạn hát liên tục năm bài, cuối cùng nàng cảm thấy cổ họng hơi khàn nên không tiếp tục mà đưa micro cho Tôn Hinh Hinh.
- Tiểu bại hoại, người quá ít, gọi đám người vừa rồi đến hát đi.
Liễu Mộng cảm thấy chưa đủ náo nhiệt, vì vậy mà Hạ Thiên không còn biện pháp phải điện thoại cho tên mập, nói bọn họ nhanh chóng làm xong việc rồi vào hát.
Một lát sau tên mập dẫn theo Đinh Báo, Hắc Tam, Vương Kiếm và tên đầu bóng đi đến, theo sau đó còn có vài nam nữ. Liễu Mộng bắt đám người này phải hát, đám người cũng không biết thân phận của tiểu tiên tử kia là gì, cũng không dám đắc tội nên không còn biện pháp nào khác. Dù đám người có biết hát hay không thì phải gào thét vài bài, vì vậy mà bầu không khí trong phòng khá náo nhiệt, mà càng náo nhiệt thì Liễu Mộng lại càng vui.
Liễu Vân Mạn ở bên cạnh chợt cười khổ, vị cô cô của mình đã cô đơn biết bao nhiêu năm, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội tham gia náo nhiệt, nàng vui vẻ cũng là bình thường.
- Cô cô, cô không phải nói sẽ hát sao?
Cũng không biết đã qua bao lâu, Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng khẽ kéo áo Liễu Mộng:
- Cô cũng phải hát chứ?
- Được, cô cũng hát.
Liễu Mộng đứng lên cười khanh khách:
- Các người im lặng, nghe tôi hát.
Liễu Mộng nói như vậy thì bầu không khí trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
- Cô cô, cô muốn hát bài gì? Cháu giúp cô chọn bài.
Liễu Vân Mạn hỏi.
- Không cần chọn, cô tự hát không cần nhạc.
Liễu Mộng khoát tay, sau đó nàng bắt đầu cầm lấy micro rồi cất giọng.
- Em lặng lẽ nằm trên giường.
Em không được nhìn thấy thế giới tươi đẹp ở bên ngoài.
Nhưng em có thể nghe được tất cả âm thanh rộn rã.
Em cố gắng chỉ mong sao được nói chuyện với mọi người.
Nhưng tất cả đều không nghe được lời em nói.
Em cũng chỉ còn cách hát ca dao.
Đây cũng là âm thanh thuộc về lòng em... ....
Mọi người vô tình thả hồn vào giọng hát, bọn họ nhìn thấy một thiếu nữ đang chậm rãi tự thuật những ưu thương của mình bằng một giọng hát tinh khiết không chút tạp chất. Khoảnh khắc này mọi người đột nhiên phát hiện ra cái gì gọi là âm thanh của tự nhiên, đây là âm thanh của tự nhiên.
Trong lúc vô tình Liễu Vân Mạn đã rơi đầy nước mắt, khoảnh khắc này nàng đã hoàn toàn biết được cảm giác đau khổ của cô cô trong mười sáu năm qua. Nếu có một người hôn mê mười sáu năm thì thật ra không chỉ có đau khổ, nhưng nàng không thật sự hôn mê, nàng có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài nhưng không ai hiểu được âm thanh của nàng. Vì vậy nàng không thể trao đổi với thế giới bên ngoài, nàng chỉ biết soạn sẵn ca khúc cho mình, tự hát cho mình nghe, mà nàng cũng dùng chinh phương pháp này để vượt qua khoảng thời gian mười sáu năm buồn chán.
Trong lòng Hạ Thiên cũng rất khó chịu, hắn cảm nhận được sự trống vắng của Liễu Mộng, điều này làm hắn giống như thấy được thần tiên tỷ tỷ. Mười sáu năm qua dù thần tiên tỷ tỷ có hắn làm bạn, nhưng hắn vẫn cam thấy nàng rất cô đơn, giống như không có ai giải trừ được sự trống vắng của nàng. Từ trong tiếng ca của Liễu Mộng thì hắn cảm thấy có chút tương tự với tình cảnh của thần tiên tỷ tỷ, sự cô đơn trống vắng của các nàng hình như khá giống nhau. Liễu Mộng thì hôn mê mười sáu năm nhưng thần tiên tỷ tỷ không hôn mê, nàng làm bạn với thiên nhiên, trên núi còn có ba vị sư phụ của Hạ Thiên, nhưng vì sao nàng vẫn cô độc?
Không biết tiếng ca đã dừng lại từ khi nào nhưng trong phòng vẫn không có tiếng động, mỗi ngừoi đều chìm đắm trong những lời ca có lực tương tác, ai cũng cảm thấy khó thể tự kiềm chế.
- Tôi hát không hay sao?
Liễu Mộng reo lên rất mất hứng:
- Sao không có ai vỗ tay?
- Cô cô, không phải không hay, thật sự là rất hay, tất cả mọi người còn đang cảm nhận.
Liễu Vân Mạn lau nước mắt nói.
- Thật vậy sao?
Liễu Mộng có chút vui vẻ nhưng vẫn hoài nghi.
- Đúng là rất hay, trước nay chưa từng nghe thấy người nào hát hay như vậy.
Hạ Thiên nắm bàn tay của Liễu Mộng:
- Chị Mộng, sau này tôi sẽ không để chị phải cô đơn nữa.
- Tiểu bại hoại, cậu nói rồi đấy nhé, không được phép gạt chị à nha.
Liễu Mộng lúc này mới thật sự vui vẻ, người đã từng quen với cảm giác cô đơn thì không còn sợ hãi, nhưng trên thực tế thì một người cô đơn mười sáu năm vẫn sợ hãi sự cô đơn, đến lúc này Liễu Mộng vẫn còn chưa cảm thấy quen cô đơn.
- Bài ca này đúng là rất hay.
- Đúng vậy, còn hay hơn cả ca sỉ.
- Đúng, thậm chí Triệu Vũ Cơ còn kém hơn chị dâu.
- Chị dâu, nếu chị đi làm ca sĩ thì nhất định sẽ trở thành ngôi sao lớn.
- Quá đúng, thậm chí đám Thiên Vương Thiên Hậu cũng phải xếp sau.
... ....
Những người khác ở trong phòng cuối cùng cũng kịp phản ứng, sau đó bắt đầu tán thưởng một cách trắng trợn. Lúc này cũng không phải bọn họ vuốt mông ngựa, đây rõ ràng là ý nghĩ thật sự của bọn họ.
- Này, các người hát tiếp đi, tôi phải nghe mọi người hát.
Liễu Mộng reo lên rất vui vẻ.
- Cô cô, cô hát quá hay, mọi người cảm thấy rất xấu hổ khi tiếp tục hát.
Liễu Vân Mạn dùng giọng bất đắc dĩ nói.
- Không đúng, cô cảm thấy mọi người hát rất dễ nghe, tóm lại mọi người phải hát, cô thích náo nhiệt.
Liễu Mộng nhanh chóng noi.
- Nếu chị Mộng đã nói vậy thì mọi người cứ tùy tiện, hát gì cũng được, hay dở cũng chẳng sao, quant trọng là không khí náo nhiệt.
Hạ Thiên mở miệng nói, có lời này của hắn thì đám người Đinh Báo dù không có ý muốn hát nhưng vẫn không thể không hát, vì vậy mà bầu không khí trong phòng lại rất vui vẻ và sôi động.
Không thể nghi ngờ, Liễu Mộng chính là nhân vật trung tâm hôm nay, tất cả mọi người vì muốn nàng vui mà bận rộn túi bụi, mà Liễu Mộng cũng rất vui vẻ, mọi người cùng vui đùa đến mười hai giờ khuya mới tan cuộc. Tất nhiên cũng vì Liễu Mộng đã khá mệt, nếu không phải nàng ngủ vùi trong lòng Hạ Thiên thì sợ rằng mọi người còn phải tiếp tục.
Liễu Vân Mạn lái xe đưa ba ngườ đến khu dân cư Học Phủ Danh Uyển, nàng vốn cũng muốn về nhưng Tôn Hinh Hinh lại mời:
- Chị Vân Mạn, nếu không thì chị ngủ lại luôn, hai chúng ta chung một giường là được.
- Được rồi.
Liễu Vân Mạn nhìn cô cô nằm trong ngực Hạ Thiên mà mở lời đồng ý.
Liễu Vân Mạn khá quen thuộc Tôn Hinh Hinh, mà Tôn Hinh Hinh cũng biết rõ lai lịch của Liễu Mộng, nàng biết đối phương hôn mê mười sáu năm. Đáng lý ra nàng có vài phần ghen ghét với Liễu Mộng nhưng bây giờ lại không còn địch ý.
Một người hôn mê mười sáu năm, bây giờ tỉnh lại dù làm ra chuyện gì thì chắc chắn cũng có người tình nguyện tha thứ, hơn nữa bây giờ Liễu Mộng cũng không làm ra chuyện gì, cũng chỉ đơn thuần là tính cách như vậy mà thôi.
Liễu Mộng ngủ rất ngon, nàng ôm Hạ Thiên rất chặt, tối hôm nay dĩ nhiên Hạ Thiên ngủ cùng giường với Liễu Mộng, nhưng nàng ngủ quá say nên hắn cũng không lợi dụng lúc nàng ngủ để làm chuyện gì, cả hai ôm nhau ngủ. Tất nhiên Hạ Thiên cũng có thói quen, vấn đề thử độ co dãn của vài bộ vị trên người Liễu Mộng là khó tránh khỏi.
Rạng sáng hôm sau Hạ Thiên lập tức bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
- Ai vậy?
Hạ Thiên mơ màng nhận điện thoại.
- Hạ Thiên, là tôi, cậu có thể đến đây được không? Tình hình của ông nội hình như càng thêm xấu.
Điện thoại vang lên âm thanh hoảng loạn của Diệp Mộng Oánh.
- À, được rồi, mỹ nữ tỷ tỷ không nên quá nôn nóng, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên lập tức tỉnh táo.
Hạ Thiên cúp điện thoại mà nghe được trong ngực vang lên giọng nói của Liễu Mộng:
- Tiểu bại hoại, cậu đi đâu đấy?
- Đi cứu người.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Chị Mộng, chị cứ ngủ, tôi đi một mình.
- Chị cũng muốn đi.
Liễu Mộng ngồi dậy.
- Được rồi, vậy cùng đi.
Hạ Thiên tất nhiên rất tình nguyện dẫn Liễu Mộng theo, tối nay hắn ôm nàng ngủ mà số lượng băng hỏa linh khí đã tiêu hao khi thi triển Ngịch Thiên Bát Châm đã hoàn toàn hồi phục.
Hạ Thiên nhìn Liễu Mộng mà trong đầu lóe lên tinh quang, hắn đã có biện pháp cứu một mạng của ông nội Diệp Mộng Oánh.