Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 388: Tên tội phạm không có mắt




Đồng Giang khẽ gật đầu, hắn vừa theo sát sau lưng Lãnh Băng Băng vừa nói rõ tình huống:



- Cục trưởng, đã điều tra xong thân phận của phạm nhân, người này là Lăng Lộ, vừa tròn hai mươi, là sinh viên khoa tài chính đại học Giang Hải... ....



- Sinh viên sao?



Lãnh Băng Băng không nhịn được phải cắt ngang lời Đồng Giang, giọng điệu rất kinh ngạc.



- Đúng vậy, hắn là sinh viên, hơn nữa còn học rất giỏi, trước đó chưa có bất kỳ tiền án tiền sự nào.



Đồng Giang khẽ gật đầu, hắn biết rõ vì sao Lãnh Băng Băng lại kinh ngạc, thực tế ngay cả hắn khi biết Lăng Lộ là sinh viên thì cũng tương đối kinh ngạc. Phải biết rằng cướp súng của một vị cục trưởng đội trinh sát công an tỉnh, điều này luôn làm người ta nghĩ đến một tên tội phạm cực kỳ có kinh nghiệm, cũng không ai ngờ kẻ chính thức làm ra sự kiện như vậy chỉ là một sinh viên.



- Cũng không biết tên Phạm Tiến kia làm cục trưởng như thế nào?



Giọng nói của Lãnh Băng Băng có chút khinh thường, người này đúng là quá vô dụng, lại bị một sinh viên cướp súng, đúng là xấu mặt cảnh sát.



Đồng Giang cũng nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không phụ họa. Tuy trong lòng hắn cũng hiểu Phạm Tiến vô dụng, không xứng là cảnh sát, lại càng không xứng là cục trưởng được phân công quản lý khối trinh sát, nhưng hắn không phải là Lãnh Băng Băng, không có bối cảnh như nàng, vì vậy không dám nói bậy về Phạm Tiến, nếu không lời nói rơi vào tai đối phương sẽ gây ra phiền toái lớn.



- Nói tiếp đi, sao Lăng Lộ kia lại chạy đến tận đây bắt con tin?



Lãnh Băng Băng nhanh chóng đưa sự việc quay về chính đề. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



Trên mặt Đồng Giang lộ ra nụ cười cổ quái:



- Người bị bắt làm con tin là một phụ nữ, tên là Trần Tư, hai mươi hai tuổi, thường gọi là Tư Tư, đi làm ở Tiếu Giai Nhân... ....



- Tiếu Giai Nhân sao?



Lãnh Băng Băng cắt đứt lời Đồng Giang:



- Như vậy Trần Tư kia là một tiểu thư sao?



- Đúng vậy.



Đồng Giang khẽ gật đầu, Tiếu Giai Nhân chính là một hộp đêm cũng khá nổi tiếng, sau khi Đêm Giai Nhân tắt tiếng thì Tiếu Giai Nhân đã phát triển mạnh mẽ, nhưng Tiếu Giai Nhân này rốt cuộc có quan hệ với Đêm Giai Nhân hay không, điều này vẫn tạm thời chưa xác minh được.



- Lăng Lộ bắt một tiểu thư làm gì?



Lãnh Băng Băng cau mày hỏi.



- Vấn đến này...Nếu nói thì rõ ràng là một bi kịch.



Lời nói của Đồng Giang mang theo chút tiếc hận:



- Khi Lăng Lộ sinh nhật hai mươi thì có đến Tiếu Giai Nhân tìm một tiểu thư chúc mừng, vị tiểu thư kia chính là Trần Tư. Vài ngày trước Lăng Lộ đi kiểm tra và phát hiện mình bị AIDS, hắn cho rằng Trần Tư đã lây cho mình, vì vậy quyết định kéo Trần Tư cùng chết.



- AIDS sao?



Vẻ mặt Lãnh Băng Băng có chút biến đổi.





- Lăng Lộ tự nói ra như vậy, nhưng Trần Tư kia không thừa nhận mình truyền AIDS cho hắn, cô ấy nói mình không mắc AIDS. Bây giờ chính cô ấy lại đang lo lắng Lăng Lộ lây bệnh cho chính mình.



Đồng Giang nở nụ cười khổ:



- Tóm lại sự việc này rất khó tưởng, Lăng Lộ cướp súng của cục trưởng Phạm thật ra cũng chỉ vì xúc động nhất thời, hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ thành công. Nhưng sau khi cướp súng thì hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, hắn dứt khoát cầm súng đến tìm Trần Tư, nghe nói hắn đã chờ trước cổng khu dân cư từ rất lâu, đợi đến khi cô gái kia ra khỏi cửa để đi làm và ra tay.



Lãnh Băng Băng có chút mê hoặc:



- Nếu Lăng Lộ đã quyết định cùng chết với Trần Tư thì sao bây giờ lại bắt cóc con tin? Cậu ta có súng trong tay, muốn giết Trần Tư thì rất dễ.



- Cậu ta đưa ra một yêu cầu.



Đồng Giang lại cười khổ:



- Cậu ta muốn gặp một người.




- Người nào?



Lãnh Băng Băng cũng không cảm thấy kỳ quái, tội phạm bắt cóc con tin thường đưa ra yêu cầu, bình thường đó đều là những ước vọng khó thể thực hiện.



- An Khả Khả.



Giọng điệu của Đồng Giang có chút bất đắc dĩ.



- An Khả Khả sao?



Lãnh Băng Băng có chút mê hoặc:



- Là ngôi sao kia sao?



- Đúng là cô ấy.



Đồng Giang thở dài:



- Nghe nói tiểu tử Lăng Lộ này là fan hâm mộ của An Khả Khả, vì vậy nói trước khi chết muốn được gặp An Khả Khả, giống như chưa được nhìn thấy An Khả Khả thì không chịu thực hiện nguyện vọng.



Đồng Giang dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:



- Chúng tôi đã cho gọi An Khả Khả, cô ấy đang ở thành phố Giang Hải, cũng đã đồng ý, nhưng đến khi nào mới xuất hiện thì không biết rõ ràng.



Lãnh Băng Băng khẽ vuốt cằm, đến bây giờ nàng đã biết được tình huống cơ bản, điều đáng ăn mừng duy nhất chính là tội phạm bắt cóc con tin cũng không phải cùng hung cực ác. Điều này cũng có ý nghĩa rất lớn, dưới tình huống thông thường, tội phạm không hung ác sẽ không lạm sát kẻ vô tội, đây tuyệt đối là chuyện tốt.



Nhưng tội phạm này có AIDS, đây cũng là một phiền toái, vì tội phạm biết mình sẽ chêt, điều này rất dễ gây ra cực đoan. Thực tế tình hình lúc này chính là một cực đoan của đối phương, nếu tiếp tục gặp kích thích thì sợ rằng sẽ giết hại người khác.



Khi Đồng Giang nói rõ tình huống thì ba người đã lên đến lầu ba khu dân cư, đây là một cao ốc hai mươi tầng, bên trên đã có không ít cảnh sát, lúc này Lâm Thành đang ép Trần Tư vào một góc hành lang, hắn cầm súng chỉa vào Trần Tư, đồng thời cũng dùng Trần Tư làm lá chắn, không cho cảnh sát cơ hội dùng súng.



- Ở gần khu dân cư này không có điểm cao để ngắm bắn, trước mắt cũng chỉ còn cách đợi An Khả Khả đến đây, để xem có thể khuyên Lăng Lộ buông súng hay không, nếu không thì con tin sẽ rất nguy hiểm.




Đồng Giang khẽ nói.



Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng quay đầu nhìn sang Hạ Thiên nãy giờ vẫn không nói gì, nàng có chút chần chừ rồi hỏi:



- Cậu có biện pháp gì cứu người ra không?



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, có gì mà tôi chẳng làm được, tất nhiên sẽ cứu được, đơn giản thôi.



Hạ Thiên dùng giọng không chút do dự nói.



- Nhớ kỹ, không riêng gì cứu con tin, còn phải cố gắng không gây tổn thương cho tội phạm, có thể được không?



Lãnh Băng Băng dùng giọng có chút lo lắng nói.



- Tên kia đã mắc bệnh AIDS, để cho hắn chết đi cũng tốt, cần gì phải không làm hắn tổn thương?



Hạ Thiên không hiểu, thứ bệnh AIDS này rất phiền toái, hắn cũng chưa nắm chắc có trị được hay không, nhưng hắn cảm thấy loại người có AIDS nên lên dĩa là vừa.



Lãnh Băng Băng còn chưa kịp trả lời thì Lăng Lộ ở bên kia đã rống lên:



- An Khả Khả, tôi muốn gặp An Khả Khả, An Khả Khả đâu? Có phải các người đang gạt tôi không?



- Lăng Lộ, cậu đừng nóng vội, An Khả Khả đang chạy đến, bây giờ là giờ cao điểm, vì vậy có kẹt xe... ....



Tên cảnh sát phụ trách đàm phán vội vàng mở miệng trấn an Lăng Lộ.



- Câm mồm, tao không muốn nghe những lời nhảm nhí, tôi muốn được gặp An Khả Khả ngay lập tức. Tôi cho các người ba phút, nếu trong vòng ba phút tôi không được gặp An Khả Khả, tôi sẽ giết chết người này.



Lăng Lộ rống lên điên cuồng.



Tên cảnh sát đang định mở lời thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói:




- Này, chú muốn gặp An Khả Khả làm gì? Cô ta có xinh đẹp gì đâu?



Tên cảnh sát nghe nói như vậy thì có chút tức giận, ai vậy? Đến đây quấy rối sao?



Tên cảnh sát quay đầu định quát lên, nhưng khi thấy Hạ Thiên thì lời nói lên đến cuống hong phải nuốt về. Trong lòng hắn không hiểu nổi, vị thần nhân này đến đây từ khi nào?



Tên cảnh sát nhìn quanh, hắnh thấy được Lãnh Băng Băng, vì vậy mà cuối cùng cũng hiểu. Hèn gì Hạ Thiên kia xuất hiện ở đây, thì ra đại mỹ nữ Lãnh Băng Băng đã đến.



Khi thấy Lãnh Băng Băng không nói lời nào với hành vi của Hạ Thiên thì tên cảnh sát phụ trách đàm phán cũng không dám nói lời nào, dù sao nếu thật sự xảy ra chuyện thì hắn cũng không phải người gánh trách nhiệm.



Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện làm cho Lăng Lộ đang bắt cóc con tin phải giật mình, nhưng vài chục giây sau hắn đã giận tím mặt, hắn rống lên với Hạ Thiên:



- Nói cái gì vậy? An Khả Khả là xinh đẹp nhất.



- Chú có biết cách thưởng thức không? Như An Khả Khả mà là xinh đẹp nhất sao?




Hạ Thiên bĩu môi:



- Chú xem, vợ cảnh sát tỷ tỷ mới gọi là xinh đẹp, so ra đẹp hơn An Khả Khả kia rất nhiều.



Hạ Thiên vừa nói vừa chỉ vào Lãnh Băng Băng đứng cách đó không xa, đám cảnh sát cũng không nhịn được phải nhìn sang. Lãnh Băng Băng có chút tức giận, lưu manh này có bệnh sao? Nói hắn đi cứu người thì bây giờ lại ăn nói linh tinh.



Lăng Lộ tất nhiên cũng nhìn về phía Lãnh Băng Băng, vẻ mặt hắn có chút ngây ngốc, vẻ đẹp của Lãnh Băng Băng rõ ràng đã vượt qua dự liệu của hắn. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy, chưa nói đến vấn đề đây là một nữ cảnh sát.



Nhưng có câu nói trong mắt người tình thì đối phương là Tây Thi, Lăng Lộ vẫn không thừa nhận Lãnh Băng Băng đẹp hơn An Khả Khả, vì vậy hắn trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Mà đừng nói bậy bạ, An Khả Khả là xinh đẹp và thuần khiết nhất, cô ấy đóng phim cũng rất thuần khiết, thậm chí cũng không hôn ai, những ngôi sao như vậy rõ ràng đã sắp tuyệt chủng.



- Chú đúng là hết thuốc chữa, hèn gì mà bị AIDS.



Hạ Thiên bĩu môi:



- Để tôi nói cho cậu biết, An Khả Khả đã từng yêu cầu được làm vợ tôi, nhưng tôi không đồng ý.



Đám cảnh sát nghe nói như vậy thì vẻ mặt có chút cổ quái, người này dù tán gái siêu đẳng nhưng cũng đừng khoác lác như vậy chứ? An Khả Khả xin làm vợ hắn sao? Có chuyện này sao?



Lãnh Băng Băng thì thầm mắng hạ thiên, lưu manh chết tiệt này sao biết cả An Khả Khả? Xem ra lưu manh khốn này quen biết khá nhiều phụ nữ đẹp rồi.



- Mày...Mày nói bậy.



Lăng Lộ bị chọc tức:



- An Khả Khả sao có thể làm như vậy? Mày làm nhục An Khả Khả, tao sẽ giết mày.



- Này, ai làm nhục cô ta? Anh nói sự thật, không tin chú có thể hỏi An Khả Khả.



Hạ Thiên có chút bất mãn:



- Còn nữa, đừng tưởng có AIDS là ngon, anh sẽ xử lý chú.



- Bây giờ tao xử lý mày trước.



Lăng Lộ đột nhiên cầm súng chĩa về phía Hạ Thiên, sau đó tức giận bóp cò. Tên khốn này dám sỉ nhục nữ thần trong lòng hắn, đúng là khó thể tha thứ.



- Chú ý.



Đám cảnh sát không khỏi la lên.



Lãnh Băng Băng cũng không tự chủ được phải căng thẳng, dù nàng biết năng lực của Hạ Thiên, Lăng Lộ khó thể làm bị thương hắn, nhưng nàng vẫn căng thẳng.



- Á... ....



Một tiếng thét kinh hãi vang lên ở lối vào cầu thang, một thiếu nữ xinh đẹp chợt xuất hiện.