- Tình huống như thế nào?
Thấy Lãnh Băng Băng không nói chuyện, Hoàng Hải Đào nhịn không nổi hỏi trước.
- Cục trưởng, hắn nói không sai, hai người kia đều đã tỉnh dậy, mà lại...
Lãnh Băng Băng cắn cắn răng, dùng ánh mắt rất tức giận nhìn vào Hạ Thiên.
- Mà lại cái gì?
Hoàng Hải Đào khẽ nhíu mày.
- Cục trưởng, trước đó ta có cử pháp y đến kiểm tra thương tích, nhưng trên người bọn họ lại không có tìm ra vết thương nào!
Lãnh Băng Băng có chút bực tức, nàng thế nào cũng không rõ ràng, gia hỏa này làm sao có thể làm được như vậy, nàng còn nghe nói trước đó Tô Tử Cường bị đánh giống như đầu heo, nhưng đợi đến lúc pháp ý đến kiểm tra thì những vết sưng kia đều tự động biến mất!
- Đúng là nhân tài!
Nghe được lời này của Lãnh Băng Băng, ánh mắt của mọi người nhìn Hạ Thiên lại biến khác trước rất nhiều, tên gia hỏa này mà được điều đi làm hình tấn bức cung thì đúng là quá hoàn hảo.
Hoàng Hải Đào lại trở lên trầm tư, quá nửa buổi hắn mới hướng về phía Hạ Thiên, giọng nói đã rất ôn hòa:
- Cậu tên là Hạ Thiên phải không?
- Không sai.
Hạ Thiên gật gật đầu.
- Ta là Hoàng Hải Đào, cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải, nó là Hoàng An Bình, con trai của ta.
Hoàng Hải Đào tự giới thiệu chính mình:
- Trước kia Tiểu An là một cảnh sát rất xuất sắc, đầu của nó là do trong lúc đuổi bắt tội phạm mà bị thương, nếu như cậu có thể trị khỏi bệnh cho nó, ta nhất định sẽ rất cảm tạ cậu.
- Oh! Không cần cảm tạ ta, chỉ cần sau này hắn không tranh cảnh sát tỷ tỷ với ta là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Ngươi còn dám nói?
Lãnh Băng Băng lại có xung động muốn động thủ.
Hoàng Hải Đào xua tay, ra hiệu cho Lãnh Băng Băng không cần phải so đo, sau đó hòa nhã hỏi:
- Hạ Thiên à, ta có thể hỏi cậu một việc được không, trước đó cậu đã xem bệnh cho ai bao giờ chưa?
- Đương nhiên có, bệnh của lão bà ta chính là do ta trị khỏi.
Hạ Thiên trả lời.
- Lão bà của cậu?
Sắc mặt Hoàng Hải Đào có chút lúng túng, quay đầu lại nhìn Lãnh Băng Băng một cái:
- Cậu là nói...
- Tôi không phải là lão bà của hắn!
Lãnh Băng Băng hàm răng nghiến vào nhau kêu lách cách.
- Ah, cảnh sát tỷ tỷ, ta nói không phải là tỷ, ta đang nói là một lão bà khác của ta.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Chúng nhân lại hết lời để nói, tên gia hỏa này đã có vợ lại còn muốn theo đuổi Lãnh mỹ nhân, thật là không biết chết sống là gì nha!
- Vậy... Hạ Thiên, cậu có thể hay không nói cho ta biết lão bà của cậu tên là gì không?
Hoàng Hải Đào hỏi, kỳ thực hắn tính toán cũng rất đơn giản, tuy hắn đã có chút tin tưởng Hạ Thiên, nhưng vẫn rất lo lắng, cho nên nếu Hạ Thiên đã từng trị bệnh cho người khác thì hắn chỉ cần tìm đến những người kia điều tra một cái, liền có thể biết được y thuật của Hạ Thiên có thật là cao minh hay không.
Làm cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải, Hoàng Hải Đào muốn điều tra tình hình của một người thực ra cũng không phải quá khó, chỉ cần cho hắn một chút manh mối là được.
- Nàng tên là Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên cũng không giấu giếm, lập tức nói ra.
Sau đó bốn phía lại rơi vào tĩnh mịch.
*** *** ***
Bệnh viện Thánh Tâm là một bệnh viện tư nhân, đối với người dân bình thường ở thành phố Giang Hải thì bệnh viện này cũng không nổi danh cho lắm, nhưng đối với tầng lớp thượng lưu ở thành phố Giang Hải thì mỗi một người đều rất rõ ràng, bệnh viện này chính là bệnh viện tốt nhất ở thành phố Giang Hải, ở đây có những trang thiết bị tiên tiến nhất, còn có những bác sĩ giỏi nhất, chẳng qua, bệnh nhân bình thường căn bản sẽ không vào được bệnh viện này, nói trắng ra thì đây chính là một bệnh viện quý tộc.
Diệp Mộng Oánh có chút mệt nhọc đi ra từ phòng bệnh đặc biệt, bệnh tình của gia gia không có chuyển biến bao nhiêu, khiến cho tâm tình của nàng rất tệ, từ nhỏ đến lớn, gia gia đều rất thương nàng, thậm chí rất lâu trước đó còn có tin đồn, gia gia sẽ đem phần lớn tài sản đều để cho nàng, cũng chính bởi vì cái tin đồn này mà làm cho những huynh đệ tỷ muội khác trong gia tộc, đa số trong lòng đều rất hận nàng, người duy nhất đối tốt với nàng cũng chỉ có đại ca.
Là một trong những gia tộc có quyền thế nhất thành phố Giang Hải, Diệp gia có sản nghiệp rất nhiều, các loại tài sản tổng kết lại một chỗ, cũng phải lấy trăm triệu để tính, mà hiện tại, chủ nhân của toàn bộ số tài sản này chính là gia gia của nàng, tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nam - Diệp Thiên Nam, một khối tài sản to lớn như vậy, tự nhiên sẽ khiến cho vô số người ngấp nghé, mà trong lúc Diệp Thiên Nam bị bệnh, những cuộc tranh đoạt trong tối cũng đạt tới tình trạng gay gắt nhất.
Nàng có thể khẳng định, sự cố mà mình gặp phải trên đường trở về thành phố Giang Hải, chính là một người nào đó trong gia tộc đã sắp đặt, may mắn chính là nàng trong lúc nhất thời có lòng tốt để cho Hạ Thiên đi nhờ xe, sau đó mới thoát được kiếp nạn đó, hiện tại về đến thành phố Giang Hải, có đại ca ở đây, những người này cũng không còn dám tùy tiện hạ thủ đối với nàng.
- Tiểu muội.
Một thanh âm ôn hòa truyền đến.
Diệp Mộng Oánh ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra một nụ cười, một người đàn ông cao lớn khôi ngô đang đi hướng về bên này, chính là đại ca của nàng, Diệp Thiểu Hùng.
- Đại ca, anh đến rồi!
Diệp Mộng Oánh đứng dậy đón bước, trên mặt vui vẻ, chỉ có ở trước mặt đại ca, nàng mới có thể xuất hiện mặt cười vui vẻ như vậy, bởi vì nàng biết ở trên đời này, trừ gia gia ở ngoài, một người duy nhất sẽ không bao giờ tính kế hại nàng cũng chỉ có đại ca.
- Hiện tại là lúc rất nhạy cảm, tuy ở trong tối anh đã phái mấy người bảo vệ em, nhưng anh vẫn rất lo lắng, nghe nói đêm nay em muốn ở lại trong bệnh viện, anh liền đến đây cùng em.
Diệp Thiểu Hùng hơi hơi khẽ cười, trong ánh mắt mang theo một tia cưng chiều, dù rằng hắn biết vị muội muội này đã lớn lên, đã có thể tự lực tự cường, nhưng trong ý thức của hắn, hắn vẫn luôn coi nàng là cô bé gái của mười mấy năm trước kia.
- Đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi.
Diệp Mộng Oánh nhẹ giọng nói.
- Ừhm.
Diệp Thiểu Hùng từ trước đến này đều sẽ không từ chối yêu cầu của cô em gái này.
Hoàn cảnh trong bệnh viện Thánh Tâm rất tốt, đi dạo trong bệnh viện cũng giống như là đi dạo trong công viên, chẳng qua bệnh nhân trong bệnh viện cũng rất ít, sắc trời lúc này cũng đã tối, trên đường cũng không nhìn thấy được mấy người đi dạo.
- Đại ca, anh nói gia gia sẽ khỏe lên được không?
Trong giọng nói của Diệp Mộng Oánh có chút bi thương, tuy nàng biết tuổi tác của gia gia cũng đã lớn, qua mười mấy ngày nữa chính là đại thọ tám mươi tuổi của ông, nhưng nàng vẫn hy vọng gia gia có thể sống ở trên đời này càng dài càng tốt.
- Ta nghĩ rằng chí ít lão nhân gia cũng sẽ qua được đại thọ tám mươi.
Diệp Thiểu Hùng khẽ thở dài một hơi.
- Thực ra, từ trước đến nay, gia gia đều không có nói qua muốn đem tất cả tài sản để lại cho em, em cũng không nghĩ muốn lấy tài sản của gia gia, em cũng không muốn cùng mọi người tranh đoạt tài sản, cho nên mấy năm trước em mới rời thành phố Giang Hải, một mình đi tới Tinh Thành, công ty hiện tại của em cũng không tính là lớn, nhưng để nuôi sống chính mình cũng không có vấn đề gì, đối với em mà nói, phần tài sản kia của gia gia có hay không có cũng không quan trọng.
Trong giọng nói của Diệp Mộng Oánh có vài phần đắng cay:
- Nhưng bọn họ vì sao vẫn không buông tha cho em? Vì sao lại phải dùng cách đó để cho em phải thân bại danh liệt cơ chứ?
- Ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Trong mắt Diệp Thiểu Hùng chợt hiện một tia lạnh lẽo, lại dám gây bất lợi đối với tiểu muội hắn yêu quý nhất, hắn sẽ không để cho những người kia có kết cục tốt!
Dừng một lát, Diệp Thiểu Hùng lại chậm rãi nói:
- Tuy Tô Tuấn Phong không có bản lãnh gì, nhưng ở thời khắc then chốt thì ngược lại cũng gánh vác được đôi chút, cái người tên là Hạ Thiên mà em nói, anh cũng đã điều tra qua nhưng cái gì cũng không tìm được, cũng không nghe nói là Kiều Tiểu Kiều đã có vị hôn phu, chẳng qua tiểu tử này đã cứu em, có cơ hội anh sẽ phải cảm ơn hắn.
- Nói lại cũng thật khó hiểu, Hạ Thiên hẳn sẽ không tìm được Kiều Tiểu Kiều, em đã để lại một tấm danh thiếp cho hắn, em vốn còn tưởng hôm qua hắn nhất định sẽ gọi điện thoại cho em, chẳng qua đến hiện tại, hắn cũng không có gọi điện thoại đến.
Diệp Mộng Oánh nhíu lại chân mày, tâm lý có chút bận lòng, chẳng lẽ Hạ Thiên đã xảy ra việc gì?
Diệp Thiểu Hùng đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên sau lưng lại truyền đến một cái thanh âm trong trẻo:
- Biểu tỷ, đại biểu ca!
Hai người quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô bé đáng yêu, chính là Tô Bối Bối, cùng đi với nàng, chính là Tô Tuấn Phong.
- Đại biểu ca, anh đến lúc nào vậy?
Tô Bối Bối chạy đi qua, bộ dạng rất hưng phấn:
- Oa... Đại biểu ca, mới mấy ngày không gặp, rất giống như anh lại càng đẹp trai đó nha!
Diệp Thiểu Hùng rất là đau đầu, làm sao lại gặp phải con bé này chứ?
- Tuấn Phong, ngươi tốt hơn rồi chứ?
Diệp Mộng Oánh biết đại ca có chút sợ tiểu nha đầu này, liền nhanh chóng giải vây cho hắn, đem lời chuyển dời đến trên người Tô Tuấn Phong đang ở bên cạnh.
- Không có việc gì, đầu có chút bị chấn động nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày cũng tốt rồi.
Tô Tuấn Phong vội vàng nói, hôm qua lúc hắn được đưa đến đây, cũng đã tỉnh lại, chỉ là cho đến tận bây giờ, hắn vẫn y nguyên không dám tin tưởng, người sau cùng cứu bọn họ lại là tên gia hỏa Hạ Thiên kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
- À... Đúng rồi, biểu tỷ, tên nhà quê kia có gọi điện thoại cho chị hay không?
Tô Bối Bối bộ dạng như vừa nghĩ đến việc này.
- Không có.
Diệp Mộng Oánh thành thật trả lời, tự nhiên nàng biết tên nhà quê trong miệng Tô Bối Bối là ai.
- Thật không có đạo lý nha, em đã đặc biệt nhờ người nghe ngóng qua, tên nhà quê kia cũng không tìm được Kiều Tiểu Kiều mà!
Tô Bối Bối có chút nghĩ không ra, lập tức lại giống như nghĩ ra cái gì đó:
- Em biết rồi, khẳng định tên nhà quê kia chỉ là khoác lác, căn bản là hắn không quen biết Kiều Tiểu Kiều!
Điện thoại di động của Tô Tuấn Phong đột nhiên vang lên, lấy điện thoại đi động ra nhìn một cái, Tô Tuấn Phong nhíu mày, đến cuối cùng cũng nghe điện thoại, giọng nói có chút không vui:
- Tử Cường, có việc gì?
- Ngươi bị người đánh? Ngươi có thể hay không khá lên một chút... Từ từ, ngươi nói cái người kia đánh ngươi tên là gì?
- Hạ Thiên?
Thanh âm của Tô Tuấn Phong đột nhiên tăng cao lên:
- Ngươi khẳng định là Hạ Thiên? Vậy được, việc này cứ để cho ta xử lý, không cần quấy rầy đến người trong nhà, cứ như vậy!
Tô Tuấn Phong cúp điện thoại, sau đó liền phát hiện có ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Này... Tam ca, anh vừa nói cái gì trong điện thoại vậy? Hạ Thiên đánh ai? Anh nói Hạ Thiên có phải hay không là cái tên nhà quê kia?
Tô Bối Bối là người thứ nhất không nhịn được, một hơi liền hỏi mấy cái vấn đề.
- Tử Cường ở đại học Giang Hải bị người đánh, người đánh hắn tên là Hạ Thiên, còn có phải là tên Hạ Thiên mà em nói hay không thì anh cũng không biết.
Tô Tuấn Phong có chút không biết làm sao:
- Chẳng qua, nghe nói hiện tại Hạ Thiên đã bị bắt tới cục công an, ta đang nghĩ muốn đi xem một chút.
- Hắn bị bắt?
Diệp Mộng Oánh sắc mặt hơi biến, quay đầu nhìn Diệp Thiểu Hùng.
- Cùng đi xem đi.
Diệp Thiểu Hùng nhàn nhạt khẽ cười, ở trong lòng của hắn đối với vị này đã cứu muội muội của hắn cũng là có chút hiếu kỳ.