Liễu Mộng quay đầu rồi lập tức mất hứng:
- Này, sao lại là ngươi? Đừng đến làm phiền chị đây.
- Chị Mộng, hắn là ai vậy?
Hạ Thiên cũng hỏi một câu.
Người vừa chào hỏi Liễu Mộng chính là một tên đàn ông trẻ tuổi, gương mặt trắng trẻo, thật ra bộ dạng rất phong nhã, nhưng cách ăn mặc có chút sặc sỡ, làm người ta sinh ra cảm giác quái dị.
- Tiểu bại hoại, hắn chính là nam nhân vật chính trong phim, nhưng chị không biết hắn tên gì, chỉ biết trong phim gọi là Lưu Khiêm, là một kẻ chơi ma thuật.
Liễu Mộng cười hì hì, sau đó nàng quay sang hỏi một câu với người đàn ông trẻ tuổi:
- Này, ngươi tên gì?
Nam diễn viên kia có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn trả lời vấn đề của Liễu Mộng:
- Liễu tiểu thư, tôi là Lục Tiềm, Lục là địa lục, Tiềm là lặn xuống.
- Cái tên đúng là khó nghe, cũng không hợp lý, tiểu bại hoại, cậu nói xem, có thể lặn xuống đất được không?
Liễu Mộng bĩu môi.
- Tất nhiên là không.
Hạ Thiên trả lời rất phối hợp.
- Nhưng cũng không biết ai nghĩ ra cái tên kia, đúng là quá ngu.
Liễu Mộng nhìn Lục Tiềm:
- Chị đây không thích nói chuyện với những người có cái tên quá ngốc.
Liễu Mộng không đợi Lục Tiềm lên tiếng mà kéo Hạ Thiên bước đi:
- Tiểu bại hoại, chúng ta đi, nói chuyện với kẻ ngu cũng sẽ biến thành ngu.
Liễu Mộng và Hạ Thiên nhanh chóng bỏ đi và biến mất, chỉ để lại một Lục Tiềm với vẻ mặt chợt đỏ chợt trắng, muốn nổi giận cũng không có chỗ nào phát tiết.
Lúc này Liễu Mộng đã kéo cánh tay của Hạ Thiên chạy khỏi thôn Thanh Phong, nàng vừa chạy vừa nói:
- Tiểu bại hoại, chúng ta không nên chơi ở chỗ này, nếu bọn họ nhìn thấy sẽ kéo tôi đi quay phim, chúng ta đến huyện Mộc Dương chơi đi.
- Tốt!
Hạ Thiên đồng ý, thật ra hắn cũng không thích đi chơi ở thôn Thanh Phong, hắn thấy nếu không đi lên Thanh Phong Sơn thì nên đi chỗ khác, huyện Mộc Dương tuy không phải là chỗ tốt nhưng ít ra cũng hơn hẳn thôn Thanh Phong. Tất nhiên hắn còn biết, bây giờ Vân Thanh đang ở trong huyện thành của huyện Mộc Dương.
- Tiểu bại hoại, tôi đã nói với cậu, bên này còn đang sửa đường, đợi đến khi đường được sửa xong, tôi có thể lái xe tăng vào đây.
Liễu Mộng vẫn còn rất nhớ nhung chiếc xe tăng của mình:
- Nghe Tiểu Thanh nói, đường còn khá lâu mới làm xong, bây giờ mới làm được một nửa mà thôi, vì vậy chúng ta cũng chưa phát triển xây dựng gì ở chỗ này.
- Chị Mộng, thật ra có sửa hay không cũng chẳng có vấn đề.
Hạ Thiên cảm thấy sửa đường cũng không sao.
- Nhưng Tiểu Kiều nói đường này phải tu sửa, vì nếu chúng ta không khai phá du lịch Thanh Phong Sơn thì người ta sẽ nói này nọ, vì vậy Tiểu Kiều nói sẽ tiếp tục đẩy mạnh phát triển nơi này, sau đó bảo vệ tốt hoàn cảnh là được.
Liễu Mộng đang nói chợt thấy gì đó, nàng ngẩng đầu nói:
- Này, đám người kia, không được phép chặt.
Trên đường núi có vài người đang cầm máy móc để cưa cây, bọn họ nghe được tiếng la của Liễu Mộng, vì vậy mà ngừng động tác ngẩng đầu nhìn. Nhưng sau đó bọn họ vẫn tiếp tục làm việc, căn bản khôn quan tâm đến Liễu Mộng.
- Này, tôi đã nói không cho chặt.
Liễu Mộng rất mất hứng, nàng kéo tay Hạ Thiên nhảy dựng lên bay về phía đám người bên kia.
Khi thấy Liễu Mộng bay đến như tiên nữ, đám người chợt ngây dại, đây là đóng phim hay sự thật? Nếu không thì bọn họ đang mơ sao?
- Này, các người có biết không, Tiểu Kiều nói chặt cây sẽ làm ảnh hưởng đến hoàn cảnh, nếu các người còn chặt cây, tôi sẽ chém các người.
Liễu Mộng trừng mắt nhìn đám người.
Đám người đã ngừng lại, không tiếp tục chặt cây, cũng không bỏ đi, bọn họ cứ đứng như vậy, không nói cũng không có hành động, không biết vì choáng váng hay trầm mặc kháng nghị.
- Các người làm gì vậy? Sao còn chưa đi?
Liễu Mộng mất hứng:
- Có phải muốn bị ném xuống núi?
- Các người dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi?
Một người đàn ông trung niên cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:
- Núi này là của chúng tôi, cũng không phải của các người, chúng tôi chặt vài cây, có gì không thể?
- Ai nói núi này là của các người?
Liễu Mộng hừ một tiếng:
- Tiểu Kiều đã sớm nói cho tôi biết, núi này đã không còn là của các người, toàn bộ thôn Thanh Phong cũng không phải là của các người, chúng tôi đã mua lại chỗ này, vì vậy nơi này là của tôi, tôi muốn đuổi các người đi thì hoàn toàn có thể. Nếu các người không đi, tôi sẽ ném các người xuống núi, ngã chết thì cũng đừng oán trách, tôi nói cho người khác biết, các người chặt cây và bị đè chết, người khác sẽ tin lời tôi.
- Các người còn chưa đi sao?
Hạ Thiên không nhịn được phải nói.
Hạ Thiên thấy đám người không có phản ứng, hắn vung tay chộp lấy một người ném xuống.
- Á...
Âm thanh hoảng sợ vang lên.
- Hét cái gì?
Hạ Thiên mất hứng nói một câu:
- Các người còn chưa ngã chết, đợi đến khi ngã chết thì hét lên cũng không muộn.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, người này có bệnh không? Ngã chết còn hô được sao?
Hạ Thiên quay đầu nhìn đám người:
- Có phải các người muốn bị ném chết hay không? Tôi đảm bảo lần này có thể ném các người chết sạch, có tin không?
- Không, không cần, chúng tôi đi, chúng tôi đi là được.
Đám người nhìn nhau rồi xác công cụ đi ra, trong lòng không khỏi buồn bực, đám người thành phố này đúng là có bệnh, chỉ chặt vài cây mà thôi, có cần đáng giá liều mạng vậy không?
Đám người này đều ở trong thôn Thanh Phong, bọn họ vốn định chặt vài cây gỗ để sửa đường xong thì mang ra ngoài bán, nào ngờ đụng vào hai tên điên muốn liều mạng. Đáng sợ là hai tên này đều lợi hại, một đứa có thể bay, một đứa có thể ném người xuống núi, nghĩ lại nếu vì vài cây gỗ mà liều mạng là không đáng. Vì vậy mà đám người này ngoan ngoãn bỏ đi, Liễu Mộng cũng thuận lợi bảo vệ được vài cây gỗ.
- Tiểu bại hoại, chị đã nói với cậu rồi, Tiểu Kiều nói chỗ này là của chúng ta, vì vậy chúng ta phải bảo vệ, ai muốn phá hoại hoàn cảnh là cho ăn đòn ngay.
Liễu Mộng đuổi đám người kia đi và sau đó cảm thấy rất vui vẻ, nàng ngẩng đầu, đột nhiên la lên:
- Ủa, tiểu bại hoại, cây kia rất kỳ quái, cậu xem, bên trên như một cái giường lớn, chị muốn lên xem thế nào.
Kia rõ ràng là một cây đại thụ, thân cây rất lớn, nhánh cây cũng cực lớn, so ra còn lớn hơn cả thân cây cổ thụ bình thường. Cách mặt đất vài chục mét có một vài nhành cây đan xen tạo nên một chiếc giường, khi Liễu Mộng bay lên nằm thử, nàng cảm thấy nó thật sự là một chiếc giường lớn, hơn nữa không phải là giường bình thường, đó phải là giường tiên nữ, chuyên dành cho tiên nữ.
- Tiểu bại hoại, cậu cũng lên đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Liễu Mộng đến mép giường tiên nữ vẫy tay gọi Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẽ bay lên, hắn lên đó nằm xuống giường tiên nữ với Liễu Mộng, sau đó hắn phát hiện giường này khá lớn, lớp lá rất dày, vì bốn phía là lá cây nên bên trong cũng được che kín, dù làm gì bên trong cũng khó thể nhìn thấy.
Sau khi có phát hiện như vậy thì Hạ Thiên bắt đầu hoạt động, hắn nghiêng người đặt Liễu Mộng lên người mình rồi cười hì hì nói:
- Chị Mộng, nếu đây là giường, chúng ta có nên làm vài hoạt động trên giường không?
- Đây cũng không thật sự là giường.
Liễu Mộng mất vui:
- Tiểu bại hoại, không cho phép cậu làm chuyện xấu.
Đáng tiếc là kháng nhị của Liễu Mộng luôn và vô ích, nàng không cho phép nhưng Hạ Thiên đã bắt đầu lục lọi.
- Tiểu bại hoại, thật sự không cho phép, nếu người khác nhìn thấy sẽ không tốt.
Liễu Mộng nói không được nhưng cơ thể lại bắt đầu phối hợp.
- Chị Mộng, chị cứ yên tâm, không có ai nhìn qua, nếu có thì tôi cũng biết.
Hạ Thiên rất tin tưởng với vấn đề này.
- Bây giờ chị không cho cậu ăn bánh bao, không cho cậu cởi váy, nếu không chị sẽ chẳng chơi với cậu.
Liễu Mộng nghĩ ra được một biện pháp mới.
- Chị Mộng, không cho chồng ăn bánh bao sẽ bị ăn đòn.
Hạ Thiên nói thật nhỏ, sau đó thò tay vào dưới váy của Liễu Mộng.
Liễu Mộng không nói thêm điều gì, nàng vẫn nằm trên giường tiên nữ, hai chân cong lên, mông vểnh lên, rõ ràng đang chờ đón sự trừng phạt của Hạ Thiên.
Chiếc giường rung rinh, lá cây xao động, kỳ quái là nơi đây không có gió, cây khác cũng không động tĩnh, thỉnh thoảng trên cao lại truyền xuống những âm thanh làm người ta sôi máu.
...
Đến 12h trưa, Hạ Thiên và Liễu Mộng mới xuất hiện trên con đường bên dưới.
Vừa rồi mới trải qua một hoạt động tân kỳ và kích thích, vẻ mặt Liễu Mộng vẫn còn đỏ hồng, nhưng điều nàng quan tâm nhất bây giờ là một việc khác, nàng phàn nàn với Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, váy của chị bị cậu làm bẩn, cậu xem, chỗ này đã ướt..
- Chị Mộng, ai bảo chị không cho tôi ăn bánh bao?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Tôi mặc kệ, cậu phải giúp chị làm sạch váy, chị thích cái váy này.
Liễu Mộng quệt miệng.
- Tôi giúp chị.
Hạ Thiên thấy Liễu Mộng không vui thì bắt đầu lên tiếng:
- Chúng ta xuống suối tắm rửa, sẽ hết bẩn.
Liễu Mộng suy nghĩ lại rồi lắc đầu:
- Không hay, chúng ta đến huyện Mộc Dương rồi giặt thì hay hơn.
- Vậy cũng được, chị Mộng, chúng ta đi nhanh.
Hạ Thiên kéo Liễu Mộng, đẩy nhanh nhịp tiến, nhanh chóng chạy về huyện Mộc Dương.
- Phía trước đã là đường nhựa.
Liễu Mộng chợt nói, sau đó nàng chợt kinh ngạc:
- Ủa, đây không phải là Tiểu Thanh sao? Sao cô ấy lại ở đây?