Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1178: Tối nay là ngày chết của mày




- Cô mới là quỷ xấu đầu thai.



Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô gái, quá khó coi, nhất định là quỷ xấu đầu thai.



- Này, anh nói thế nào vậy?



Cô bé kia càng giận.



- Này, tất nhiên tôi nói với cô.



Hạ Thiên trả lời:



- Chẳng lẽ cô ngốc vậy sao?



- Anh!



Cô gái nói:



- Hạ lưu.



Lúc này tên bạn trai của cô gái cũng không còn giữ được bình tĩnh, hắn đi về phía Hạ Thiên:



- Xin lỗi bạn gái tao ngay.



- Thằng điên.



Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên thanh niên, hắn mắng một câu rồi tiếp tục ăn mỳ.



- Con bà nó, ông nhịn nãy giờ rồi nhé.



Tên thanh niên thật sự đã nhẫn nhịn Hạ Thiên nãy giờ, hắn đưa bạn gái đến đây, định cùng nàng ăn mỳ, sao đó đi mướn phòng làm chút việc vui vẻ. Nhưng hắn đợi mì quá lâu, thật sự khó thể nhịn được.



Tất nhiên nhịn sẽ nhục và không nhịn thì đục, tên thanh niên đấm về phía Hạ Thiên, nhưng nắm đấm còn chưa đến người Hạ Thiên, lúc này Hạ Thiên đã hất một cái tô về phía tên thanh niên.



Trong tô mì còn hơn nửa bát súp, vì vậy tên thanh niên đáng thương bị nước súp nóng bỏng phả vào mặt, hắn phát ra tiếng gào thê lương.



- Nếu không muốn mất đi dung nhan mặn mà thì mau đi bệnh viện đi chú em.



Hạ Thiên lười biếng nói một câu.



Cô gái bên cạnh chợt sợ đến mức choáng váng, nàng còn tưởng rằng tên thanh niên đã bị hủy gương mặt, nàng vội chạy đến kéo tên thanh niên chạy ra khỏi tiệm mì:



- Mau, mau, chúng ta đi bệnh viện.



Tên đầu bếp của tiệm mì cũng chợt sững sờ, không biết nên tiếp tục làm mì hay báo cảnh sát.



- Này, nhanh tay nhanh chân lên, tôi còn đang đói đây.



Hạ Thiên lại thúc giục.



Đám đầu bép nghe lời thúc giục của Hạ Thiên và không còn do dự, tiếp tục chức trách của mình, còn chuyện báo cảnh sát, bọn họ cảm thấy tên thanh niên kia báo cảnh sát mới đúng.



Nhà hàng chỉ còn lại một mình Hạ Thiên, lúc này có vẻ hơi quạnh quẽ, nhưng nơi đây kinh doanh rất nóng, lúc này so ra còn tốt hơn bình thường.



Tiệm mì vắng vẻ tất nhiên rất tốt với Hạ Thiên, ít nhất bây giờ hắn có thể ăn mỳ mà không ngại có kẻ quấy rầy.



- Hừ, ăn chưa no nhưng chán rồi, tính tiền đê.



Hạ Thiên cuối cùng cũng không ăn hết hai mươi tô, hắn ăn đến tô thứ mười tám thì gọi người tính tiền.



Sau khi tính tiền mỳ thì Hạ Thiên không nhanh không chậm đi ra khỏi nhà hàng, lúc này lại xuất hiện một người, tên này đi theo phía sau Hạ Thiên.



Hạ Thiên đi đến một góc đường thì quay lại hỏi:



- Này, thằng ngu, đi theo anh làm gì?



Đi theo Hạ Thiên nãy giờ là một tên đàn ông cao gầy mặc áo khoác, hai tay tên này luôn đút vào túi áo. Lúc này hắn nghe thấy Hạ Thiên hỏi thì ý thức hành động theo dõi của mình đã bại lộ, nhưng hắn cũng không kinh hoàng, cũng không nói gì, chỉ dùng hành động để tra lời Hạ Thiên, hắn rút hai tay ra.



- Đùng, đùng, đùng, đùng... ....



Hai cây súng xuất hiện trên tay tên đàn ông, hắn giơ súng lên xạ kích Hạ Thiên, không chút do dự.



- Bây giờ sát thủ càng lúc càng khoa trương thì phải.



Hạ Thiên có chút buồn bực, tên sát thủ chết tiệt này không biết tìm chỗ ám sát sao? Việc gì phải tìm chỗ đông người thế này? Nếu bây giờ hắn né đạn thì chẳng phải sẽ bị người ta phát hiện đang giả vờ bị thương sao?



- Thôi thì giả vờ lần cuối.



Hạ Thiên nó với mình như vậy rồi bỏ chạy như điên, tất nhiên tốc độ chạy như điên của hắn bây giờ rất bình thường, hắn vừa chạy vừa hô:



- Cứu mạng, giết người... ....



- Đùng, đùng, đùng... ....



Tên sát thủ quyết định phải giết chết Hạ Thiên, vì vậy hắn liên tục đuổi theo, liên tục nổ súng.



- Á... ....



- Á... ...



- Chạy bà con ơi... ....



Những tạp âm liên tục vang lên, lúc này con đường chợt hỗn loạn, ai cũng tránh né, không muốn vạ lây.



- Thằng ngu này còn nhiều đạn quá.



Hạ Thiên vừa chạy vừa thầm nói, trong lòng có chút khó chịu, đúng là không thể tưởng có ngày hắn phải rơi vào tình cảnh này, dù chỉ là giả vờ nhưng quá mất mặt.



- Két!




Một âm thanh xe thắng gấp vang lên bên tai, sau đó Hạ Thiên nghe thấy một âm thanh:



- Lên xe cưng ơi.



Hạ Thiên quay đầu nhìn, một chiếc xe dừng lại ven đường, cửa sau mở ra, một người phụ nữ khoong biêt tên đang phất tay với hắn.



Tuy Hạ Thiên có chút buồn bực nhưng vẫn chạy về phía chiếc xe, hắn cũng không muốn tiếp tục chạy ngoài đường. Hắn nhanh chóng chui vào trong xe, đóng cửa, xe cũng nhanh chóng lên ga vọt đi.



Hạ Thiên nhìn về phía ghế tài xế, là một tên đàn ông, ngồi phia sau là một cô gái hơn hai mươi, ít nhất cũng không xấu như cá sấu, nhưng nhìn thì biết ngay, hai bên không quen nhau.



- Thì ra hô cứu mạng thật sự được cứu.



Hạ Thiên lầm bầm nói.



- Hạ Thiên, chào anh, tôi là Mina, tiểu thư bảo chúng tôi đến giúp anh.



Cô gái nở nụ cười thản nhiên rồi cười duỗi bàn tay trắng nõn với Hạ Thiên.



- Cô biết tôi?



Hạ Thiên có hơi thất vọng, thì ra người này đến cứu vì quen biết mình, không phải thấy việc nghĩa rút dao tương trợ.



Hạ Thiên nhìn bàn tay nhỏ xinh của Mina mà đưa tay bắt chặt rồi nói;



- Tiểu thư của cô là ai nhỉ?



Hạ Thiên còn chưa dứt lời thì đã nhíu mày, trong lòng buồn bực, vì hắn cảm thấy có cây châm nhỏ đâm vào tay mình.



"Chất gây mê, mình nên giả vờ bất tỉnh!"



Hạ Thiên thầm nói, sau đó hắn ngáp một cái:




- Ủa, sao buồn ngủ vậy nhỉ? Ngủ chút nhé.



Hạ Thiên thấy mình có phú diễn trò, hắn nhanh chóng rơi vào hôm mê. Nhưng ngay sau đó hắn lại buồn bực, sau khi hắn hôn mê thì cô gái kia còn chưa bỏ qua, còn đâm vài châm lên người hắn, chỉ sợ hắn tỉnh lại vậy.



Tất nhiên tất cả những thứ gây mê này đều bị Hạ Thiên hấp thu sạch sẽ, đối với hắn thì chẳng có ảnh hưởng gì, hắn sở dĩ còn hôn mê vì muốn biết Mina là người của ai, hắn ý thức được một kẻ địch đã bị mình dụ ra.



- Xem ra hô cứu mạng có tác dụng lớn.



Hạ Thiên lúc này lại cảm thấy thư thái, không còn quá bức bối.



Nủa giờ sau Hạ Thiên vẫn hôn mê, vẫn để mặc cho cô gái kia thích làm gì thì làm, tất nhiên nếu cô ta mà chiếm tiện nghi của hắn, hắn nhất định sẽ không thể nhẫn nhịn. Nhưng cô nàng này không "cưỡng bức" hắn, chỉ lôi hắn vào kho hàng, sau đó tiêm vào hắn đủ thứ gì đó, mà hắn phát hiện ra, tất cả đều là thuốc độc.



Sau khi tiêm vào người Hạ Thiên một mớ thuốc độc thì cô gái này dùng xiềng xích khóa Hạ Thiên lại, cố định hắn trên ghế kim loại, mà chiếc ghế kia cũng đã được cố định dưới đất. Cuối cùng cô gái còn đặt lên người hắn một trái bom.



Hạ Thiên chợt có chút hưng phấn, xem ra đối phương có thâm cừu đại hận với mình, mà lần này hắn đến đây cũng không tệ, cũng không biết vị tiểu thư kia khi nào mới xuất hiện.



- Tiểu thư, đã sắp xếp xong, chị có thể vào được rồi.



Đúng lúc này Hạ Thiên nghe thấy cô gái Mina kia gọi điện thoại, vài phút sau Hạ Thiên nghe thấy tiếng bước chân.



- Tiểu thư, bây giờ phải cẩn thận, tên này đã bị em tiêm độc tố, cơ năng sẽ nhanh chóng hư hao, tay chân cũng bị xích lại, không thể vùng ra. Đồng thời em còn gài sẵn bom, bất cứ lúc nào cũng có thể làm hắn nổ tung, không có vấn đề gì.



Mina còn nói thêm.



- Làm rất tốt.



Một âm thanh nhàn nhạt vang lên:



- Tuy thủ đô có tin đồn hắn bị thương nhưng cẩn thận là tốt nhất, hắn không phải người bình thường, chúng ta cần phải có đảm bảo, không thì khó thể yên tâm.



Hạ Thiên nghe được âm thanh này thì chợt ngây người, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải.



- Cứu tỉnh hắn lại.



Người này nói thêm.



- Vâng, tiểu thư.



Mina lên tiếng, sau đó Hạ Thiên thấy mình bị đâm vài châm, vài giây sau hắn phối hợp mở mắt ra.



- Ủa, đây là nơi đâu?



Hạ Thiên tỏ ra hồ đồ, hắn nhìn bốn phía, trong kho hàng ngoài hắn thì còn có năm người, trong đó có hai ngườii quen là Mina và tên tài xế, còn có hai nam một nữ. Khi thấy người phụ nữ kia thì Hạ Thiên mới nhớ vì sao lúc này nghe giọng nói của nàng và cảm thấy quen thuộc, vì hắn đã từng gặp nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



- Hạ Thiên, không ngờ có ngày này chứ gì?



Người phụ nữ kia dùng ánh mắt cừu hận và đắc ý nhìn Hạ Thiên:



- Chúng ta đã chờ vài tháng, cuối cùng cũng có cơ hội này.



- Đúng vậy, tôi cũng chờ cô hội này.



Hạ Thiên lầm bầm:



- Này, hình như cô là Masako Kimura? Cô không phải là sinh viên sao? Tôi hình như không có thù oán gì với cô thì phải.



Người này không ngờ chính là Masako Kimura ở thành phố Giang Hải, trước kia Hạ Thiên từng gặp nàng một lần, cũng không có gì ấn tượng với nàng. Bây giờ hắn mới chợt ý thức vấn đề, Masako Kimura này cũng không đơn giản.



- Hạ Thiên, mày hủy diệt tất cả mọi thứ của tao, hầu như tất cả người thân của tao đều chết trong tay mày, mày nói xem không có thù được sao?



Masako Kimura nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thiên:



- Vài tháng qua tao luôn tìm cách báo thù, tao muốn cho mày cảm giác mất đi người thân, đáng tiếc là đám đàn bà của mày luôn may mắn, tao đã bỏ ra nhiều cơ hội nổ chết chúng nó. Nhưng đàn bà của mày may mắn còn mày thì không, đêm nay sẽ là ngày chết của mày.