Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1162: Tôi cảm thấy đau lòng




- Ngu như heo, chị ấy đến rồi.



Hạ Thiên cất điện thoại rồi tức giận nói một câu, sau đó ánh mắt cũng nhìn về phía thang máy.



Thang máy vừa mở ra, một nữ sĩ tuyệt mỹ mặc tây phục từ thang máy đi ra, dù không phô trương tiền hô hậu ủng nhưng nàng xuất hiện vẫn làm người ta cảm thấy rất khí thế và mạnh mẽ, làm người ta ý thức được một đại nhân vật xuất hiện.



Sau lưng nữ tử tuyệt mỹ còn có một thiếu nữ, cô gái này cũng đẹp nhưng trên gương mặt lại có chút hận ý, nàng sở dĩ có biểu hiện này cũng là vì thấy được một người, đó là Hạ Thiên.



Biên Vân Hiệp định nổi giận nhưng cũng không khỏi bị nữ tử kia hấp dẫn, trong lúc nhất thời cũng quên mất lời chửi bới vừa rồi của Hạ Thiên.



Vẻ mặt của Âm Tiểu Thất chợt biến đổi lớn, rõ ràng hắn không ngờ cái được gọi vợ thần y của Hạ Thiên chính là Y Tiểu Âm.



Mà Bạch Tiểu Lỗi thì dứt khoát hô lên kinh hoàng:



- Y Tiểu Âm?



Đám người nơi đây nghe được tiếng hô của Bạch Tiểu Lỗi, vốn cũng có vài người không biết Y Tiểu Âm, nhưng bây giờ bọn họ đã biết và cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Phải biết rằng nếu nói về danh tiếng ở thủ đô thì thật ra Y Tiểu Âm còn lớn hơn cả Hạ Thiên. Người biết về Y Tiểu Âm còn nhiều hơn người biết về Hạ Thiên, dù nàng có danh tiếng là đệ nhất nữ tần y thủ đô hay là một trong bốn đóa hoa thủ đô, tất cả đều đủ để người ta khắc sâu ấn tượng.



Nhưng đám người này cảm thấy khó thể tin Y Tiểu Âm là vợ của Hạ Thiên, tên khốn này không phải có diễm phúc thái quá đấy chứ?



Mọi người còn đang sững sờ thì Hạ Thiên đã tiến lên nghênh đón, trên mặt nở nụ cười sáng lạn:



- Vợ Y Y, chị đến rồi.



Hạ Thiên dang hai tay giống như muốn ôm Y Tiểu Âm, nhưng Y Tiểu Âm tất nhiên sẽ không cho hắn ve vuốt, nàng khẽ lóe lên rồi lách người ra. Lúc này A Cửu ở phía sau cũng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, bộ dạng giống như hận không thể cắn chết Hạ Thiên.



Nếu không phải trước đây Y Tiểu Âm luôn nhắc A Cửu không nên cùng xung đột với Hạ Thiên, chỉ sợ rằng bây giờ nàng đã mắng người.



- Cậu bị thương sao?



Giọng nói của Y Tiểu Âm có chút lãnh đạm.



Khi thấy Y Tiểu Âm ở đây thì trong lòng mọi người mới dễ chịu một chút, thì ra Hạ Thiên đang khoác lác, Y Tiểu Âm có quen biết với hắn, nhưng nhìn bộ dạng lúc này thì chưa chắc là vợ hắn.



- Vợ Y Y, ở bên trong.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



Y Tiểu Âm đi về phía phòng bệnh, nhưng nàng chỉ đi được vài bước thì đột nhiên ngừng lại, vì nàng chợt thấy Âm Tiểu Thất.



- Âm Tiểu Thất?



Trên gương mặt xinh đẹp của Y Tiểu Âm có chút kinh ngạc, rõ ràng nàng không ngờ sẽ gặp đối phương ở đây.



Vẻ mặt của Âm Tiểu Thất lúc này căn bản cũng khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn có chút âm trầm, hắn nhìn Y Tiểu Âm, lại nhìn Hạ Thiên, trong mắt lóe lên cái nhìn ghen ghét, giọng điệu lại có chút trào phúng:



- Y Tiểu Âm, tôi cũng thật sự không ngờ vợ thần y xinh đẹp của Hạ Thiên là cô.



- Chuyện của tôi cũng chưa đến lượt anh quan tâm.



Y Tiểu Âm thản nhiên nói, nàng rõ ràng không phản bác, không những làm cho A Cửu cảm thấy khó hiểu, ngay cả đám người khác cũng không ngờ, nàng nói như vậy chẳng khác nào tự nhận mình là vợ Hạ Thiên.



Hạ Thiên thì thấy rất vui sướng, vợ Y Y xem ra đã có ý làm vợ mình.



- Y Tiểu Âm, tôi không có hứng quan tâm đến chuyện riêng của cô, nhưng tôi tin có người rất hứng thú muốn biết điều này.





Âm Tiểu Thất dùng giọng không nhanh không chậm nói.



- Vậy anh cứ đi mà nói, vừa đúng lúc chỗ này không cần anh.



Y Tiểu Âm bình tĩnh nói rồi đi vào phòng bệnh.



Âm Tiểu Thất nhìn bóng lưng của Y Tiểu Âm biến mất mà vẻ mặt chợt biến đổi vài lượt.



- Này, thằng kia, đừng nhìn chằm chằm vào vợ anh, cẩn thận anh xử lý chú bây giờ.



Hạ Thiên lúc này cũng không quên trừng mắt nhìn Âm Tiểu Thất.



- Hạ Thiên, mày đừng vui mừng quá sớm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Âm Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi, tốc độ của hắn cũng nhanh hẳn lên.



- Âm thần y.




Biên Vân Hiệp vội vàng hô lên.



Âm Tiểu Thất không quan tâm đến Biên Vân Hiệp, hắn trực tiếp đi vào thang máy rồi biến mất trước mặt mọi người.



Biên Vân Hiệp có chút chần chừ, sau đó cũng nhanh chóng bỏ đi, nhưng hắn cũng để lại hai tên vệ sĩ, rõ ràng để bọn họ xem xét tình huống bên này.



Lúc này trong phòng bệnh Y Tiểu Âm cũng đang thi châm cho Thường Đông Lâm, tốc độ của nàng nhìn có vẻ không nhanh, lại làm người ta sinh ra cảm giác ưu nhã, làm cho người bên cạnh cảm thấy nàng không giống châm cứu mà đó là một loại nghệ thuật.



Đáng tiếc là thời gian mà bọn họ thưởng thức màn nghệ thuật này không quá lâu, chỉ sau vài phút Y Tiểu Âm đã kết thúc thi châm, sau đó nàng ghi lại một toa thuốc, tiện tay đưa cho Thường Tiểu Lan:



- Mỗi ngày một lần, liên tục trong một tuần, sẽ cơ bản khôi phục.



Y Tiểu Âm nói xong thì bỏ đi ngay, nhìn bộ dạng thì thấy có lẽ không muốn ở lại thêm một phút nào.



Y Tiểu Âm ra khỏi phòng bệnh thì Thường Đông Lâm trên giường bệnh cũng mở mắt.



- Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, ông nội tỉnh rồi.



Thường Tiểu Lan dùng giọng hưng phấn hô lên.



Thường Tiểu Bảo và Thường Vinh nhanh chóng chạy vào, trong lòng chợt sinh ra một ý nghĩ, vị nữ thần y đệ nhất thủ đô kia rõ ràng là danh bất hư truyền.



- Vợ Y Y, chờ tôi với.



Khi thấy Y Tiểu Âm trực tiếp đi về phía thang máy thì Hạ Thiên vội vàng đuổi theo.



Y Tiểu Âm cũng không quay đầu, nàng dùng giọng lạnh lùng nói:



- Thế nào? Cậu còn muốn được chữa thương sao?



- Đúng vậy, vợ Y Y, bây giờ tôi bị thương rất nặng, chị chữa cho tôi đi.



Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.



Tiểu Âm đột nhiên xoay người, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên tinh quang khó thể tin. Thật ra nàng sở dĩ đến đây chỉ vì muốn xem Hạ Thiên có thật sự bị thương hay không, nhưng khi nàng vừa nhìn thấy hắn thì nàng đã sinh ra cảm giác, tên khốn này chắc chắn đang giả vờ bị thương, vì bộ dạng thế kia không giống một người bị thương.




Y Tiểu Âm nói ra những lời này cũng chỉ vì muốn châm chọc Hạ Thiên, nhưng nàng không ngờ Hạ Thiên còn muốn để nàng chữa thương, điều này làm nàng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ tên khốn kia thật sự bị thương? Nếu hắn thật sự bị thương thì cái đầu đâu có vấn đề gì, hắn cảm thấy nàng sẽ chữa sao?



- Được rồi, trước tiên tôi sẽ bắt mạch cho cậu.



Y Tiểu Âm cuối cùng cũng muốn xem tình huống thật sự của Hạ Thiên, nàng tin với y thuật của mình, nếu bắt mạch thì nhất định sẽ có thể biết hắn có bị thương không.



- Được, không có vấn đề.



Hạ Thiên cười hì hì vươn tay ra.



A Cửu ở bên cạnh dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, nàng lấy ra một chiếc khăn tay đặt lên tay Hạ Thiên, sau đó Y Tiểu Âm đặt những ngón tay non mềm lên cổ tay hắn.



Nhưng khoảnh khắc khi nàng đặt tay xuống thì cảm thấy không đúng, vì nàng phát hiện mình tiếp xúc đến làn da chứ không phải là khăn tay, mà đưa mắt nhìn xuống thì thấy khăn tay không còn.



- Cậu.



Y Tiểu Âm dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, bộ ngực sữa phập phồng, rõ ràng đã bị Hạ Thiên chọc không nhẹ, tên khốn này lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của nàng.



Hạ Thiên tỏ ra vô tội, hắn chỉ khăn tay trên mặt đất:



- Vợ Y Y, gió thổi đi, không liên quan đến tôi.



- Thúi lắm, vừa rồi không có gió.



A Cửu ở bên cạnh không khỏi mắng lên.



- Thật ra một cô gái nói lời thô tục cũng không phải thói quen tốt.



Hạ Thiên nhìn A Cửu cười hì hì nói.



A Cửu lập tức muốn bộc phát, nhưng nàng định mắng Hạ Thiên thì âm thanh của Y Tiểu Âm đã truyền vào tai nàng:



- A Cửu, đừng ồn ào với hắn.



A Cửu trừng mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, cuối cùng cũng không nói lên điều gì.




Y Tiểu Âm cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật, nàng trực tiếp cho ngón tay tiếp xúc thân mật với làn da của Hạ Thiên, bắt đầu chuẩn đoán vết thương của hắn.



Trên gương mặt xinh đẹp của Y Tiểu Âm có chút mê hoặc, nàng bắt mạch cho Hạ Thiên năm phút mà không lấy tay ra.



- Vợ Y Y, biết được tôi bị thương ở đâu chưa?



Hạ Thiên cười hì hì hỏi.



- Tên khốn cậu giở trò gì vậy?



Y Tiểu Âm cắn răng hỏi.



Hạ Thiên vẫn tươi cười như cũ:



- Vợ Y Y, chị xem ra không biết tôi bị thương ở đâu, vậy để tôi nói ra.



Hạ Thiên không đợi Y Tiểu Âm nói, nụ cười trên mặt hắn biến mất, sau đó trở nên rất nghiêm túc:




- Vợ Y Y, thật ra tôi rất đau lòng, tôi đến thủ đô lâu như vậy mà chị không quan tâm đến, vì vậy mới quá thương tâm mà sinh bệnh.



- Sao cậu không đi chết đi?



Y Tiểu Âm cắn răng mắng một câu, sau đó nàng đi vào thang máy.



- Vợ Y Y, chị trù tôi chết cũng không sao, nhưng chị trù mình làm quả phụ thì không được, sao lại có người tự trù ẻo mình?



Hạ Thiên cũng không đi vào thang máy, vẻ mặt rất đứng đắn.



Y Tiểu Âm không quan tâm đến Hạ Thiên, cửa thang máy cũng nhanh chóng đóng lại, nàng biến mất trong tầm mắt Hạ Thiên.



- Đến thủ đô lâu ngày rồi mà hôm nay mới được gặp vợ Y Y.



Hạ Thiên lầm bầm, nói một câu, sau đó hắn xoay người đi về phía phòng bệnh của Thường Đông Lâm.



Lúc này Bạch Tiểu Lỗi lại mở cửa phòng bệnh đi đến bên cạnh Hạ Thiên.



- Đại ca, có chút chuyện cần nhờ anh.



Bạch Tiểu Lỗi thấy bốn phía vắng lặng thì khẽ mở miệng nói.



- Chuyện gì?



Hạ Thiên có chút kỳ quái.



- Đại ca, anh biết Nhạc Chi Phong sao?



Bạch Tiểu Lỗi chần chừ một chút rồi hỏi.



"Nhạc Chi Phong?"



Hạ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu:



- Chưa từng nghe qua, là ai vậy?



- Đại ca, Y Tiểu Âm không nhắc với anh về Nhạc Chi Phong sao?



Bạch Tiểu Lỗi cẩn thận hỏi.



- Không.



Hạ Thiên trả lời, sau đó hỏi ngược lại:



- Tên Nhạc Chi Phong kia có quan hệ gì với vợ Y Y của anh sao?



- Đại ca, em cũng không biết nhiều, chỉ nghe đồn Nhạc Chi Phong có sự quan tâm đặc biệt đến Y Tiểu Âm… …



Bạch Tiểu Lỗi nói đến đây thì không tiếp tục nói hết, hắn dời chủ đề:



- Đại ca, đây là việc tư của anh, em cũng không tiện nói điều gì, nhưng có lẽ anh nên hỏi Y Tiểu Âm.