Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1154: Chiến đấu không thể thất bại




Một trận chiến thật sự đã được mở màn, đối với Viên Thiên Chính thì đây chính là một cuộc chiến bất đắc dĩ, là cuộc chiến mà hắn phải tiến hành. Thật ra cũng không phải hắn nổi giận vì những lời nói của Hạ Thiên, nhưng những lời của Hạ Thiên vừa rồi thật sự làm hắn bỏ đi ảo tưởng.



Trước đây thật sự Viên Thiên Chính còn ảo tưởng để Hạ Thiên đến Thanh Phong sơn truyền lời, để cho chủ nhân hiện tại nhường Thanh Phong sơn cho mình, nhưng lời nói vừa rồi đã chứng tỏ chủ nhân bây giờ chính là Hạ Thiên, cũng không còn là Viên Thiên Chính.



Viên Thiên Chính không còn lựa chọn nào khác, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn biện pháp cưỡng chế lấy lại Thanh Phong sơn, không phải, hắn phải buông tha ý nghĩ lấy lại Thanh Phong sơn. Nhưng hắn biết rõ mình khó thể nào bỏ qua, trăm năm qua đi, hoàn cảnh của địa cầu đã hư hại cực kỳ lợi hại so với trước kia, linh khí càng thêm mỏng manh, càng không thích hợp cho người tu tiên sinh tồn. Nếu hắn muốn sống tốt, muốn kết thành Kim Đan để sinh mệnh kéo dài, hắn nhất định phải trông cậy vào Thanh Phong sơn, không phải chỉ vì linh khí trên Thanh Phong sơn rất nồng hậu, mà trên đó còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, là những thứ có lợi cho quá trình tu luyện.



Điều làm cho Viên Thiên Chính càng cảm thấy bất đắc dĩ chính là bây giờ chủ nhân của Thanh Phong sơn là rất mạnh so với mình, chỉ cần uy lực của Càn Khôn Đại Trận cũng đủ làm hắn cảm thấy sợ hãi. Vì vậy hắn mới về thủ đô điều tra một phen, sau đó biết Hạ Thiên có liên quan đến Thanh Phong sơn. Trước đó vài ngày hắn tận mắt thấy Hạ Thiên ngự khí phi hành, vì vậy càng xác nhận Hạ Thiên xuất thân từ Thanh Phong sơn. Nhưng hắn cũng khẳng định mình không phải là đối thủ của Hạ Thiên, dù bế quan trăm năm cũng không phải là đối thủ của một kẻ chưa đến hai mươi tuổi đầu như Hạ Thiên.



Điều này càng làm cho Viên Thiên Chính cảm thấy mình căn bản không thể nào cưỡng chế lấy lại Thanh Phong sơn, cũng vì như vậy mà ý nghĩ muốn thỉnh cầu chủ nhân hiện tại trả lại Thanh Phong sơn của hắn mới trở thành ảo tưởng. Nhưng Hạ Thiên bị thương, điều này làm cho Viên Thiên Chính tìm được cơ hội ngàn năm một thuở, cũng là cơ hội duy nhất của hắn, vì vậy hắn cần phải ra tay.



Kế hoạch của Viên Thiên Chính rất đơn giản, đó chính là chụp được Hạ Thiên, sau đó đi đến trao đổi với chủ nhân của Thanh Phong sơn. Chỉ cần hắn có thể vào trong Thanh Phong sơn, như vậy hắn có thể bố trí lại trận pháp để ngăn cản người khác tiến vào, khi đó dù hắn không mạnh bằng Hạ Thiên và sư môn của Hạ Thiên, nhưng hắn cũng không cần phải lo lắng.



Tống Ngọc Mị xuất hiện thật sự làm Viên Thiên Chính bất ngờ, nhưng cũng thật sự làm Viên Thiên Chính kiên định với quyết tâm của mình. Tống Ngọc Mị tuy rất mạnh nhưng Viên Thiên Chính cảm thấy chẳng phải không có cơ hội, vì hắn có thể thấy công lực của nàng là không quá mạnh, có lẽ còn không bằng hắn. Điều làm hắn lo lắng là bây giờ có Tống Ngọc Mị xuất hiện, ai biết còn có kẻ nào lợi hại hơn xuất hiện bảo vệ Hạ Thiên?



Nếu bây giờ Viên Thiên Chính không ra tay, sau này chỉ sợ không còn cơ hội, nếu Hạ Thiên khôi phục lại công lực, sợ rằng hắn sẽ hoàn toàn mất đi Thanh Phong sơn, vì vậy chẳng bằng bây giờ buông tay đánh cược một lần, sợ rằng còn có thể thành công.



Viên Thiên Chính vừa ra tay đã không che giấu thực lực, hắn tấn công Tống Ngọc Mị với chiêu thức mãnh liệt nhất, với hắn mà nói thì trận chiến này chỉ có thể thắng, không được phép thất bại.



Tống Ngọc Mị dùng một tay vung vẫy sợi tơ trắng, tay kia lại tung ngọc chưởng, đối với nàng thì trận chiến này thật ra cũng chỉ có thể thắng, không cho phép thất bại.



Nếu nói theo hướng tư tâm, nếu Tống Ngọc Mị thua, Hạ Thiên sẽ rơi vào tay Viên gia, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có kết cục không tốt. Có lẽ nàng thật sự không biết mình có yêu Hạ Thiên hay không, nhưng có một việc mà nàng hiểu, đó chính là nàng rất quan tâm đến người đàn ông này, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn rơi vào tay Viên gia, vì vậy nàng mới xuất hiện ở đây.



Nếu xét từ lợi ích của Tống gia, thật ra Tống Ngọc Mị càng không thể thua. Gần đây động tác của Viên gia là rất lớn nhưng vẫn không giảm lại, thậm chí nàng còn nhận được tin tức, Viên gia còn có ý với mình. Mà Viên gia sở dĩ dám làm như vậy cũng vì một nguyên nhân rất đơn giản, chính là Viên gia đột nhiên xuất hiện một siêu cấp cao thủ như Viên Thiên Chính.



Đây không phải là xã hội mà bạo lực có thể giải quyết được tất cả, nhưng Tống Ngọc Mị lại hiểu rất rõ, nếu trong gia tộc thật sự có thêm một siêu cấp cao thủ thì thật sự làm được rất nhiều chuyện. Năm xưa Tống gia cũng chỉ là một gia tộc nho nhỏ, vì đi theo dì Mị mà tất cả mọi thứ đều có thể phát sinh.



Tống Ngọc Mị bây giờ là người quyết định của Tống gia, nàng cũng không còn đại biểu cho chính mình, còn đại biểu cho Tống gia, vì vậy bây giờ nàng mới phải trợ giúp Hạ Thiên. Thật ra điều này cũng tính là nguy hiểm rất lớn, nếu nàng thua thì sau này sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền toái từ Viên gia, mà nếu nàng thua chỉ sợ cũng khó thể nói năng với Tống gia. Thực tế phần lớn đám người Tống gia đều không tình nguyện giúp sức cho Hạ Thiên, thậm chí trong mắt đám người Tống gia, Hạ Thiên thật sự là kẻ địch số một.



Nhưng muốn thắng cũng không dễ dàng, Tống Ngọc Mị tuy đã được Hạ Thiên tẩy tủy, lại tu luyện Phiêu Miễu thân pháp, hơn nữa còn được Dạ Ngọc Mị tự tay chỉ bảo trong một thời gian ngắn. Dù sao nàng cũng chỉ tu luyện được một thời gian ngắn ngủi, công lực còn chưa đủ sâu, đối mặt với Viên Thiên Chính thật ra cũng không có được bao nhiêu ưu thế.




- Vợ Mị Mị, càng ngày càng giống Thần tiên tỷ tỷ, nhưng sao chị ấy lại dùng sợi tơ yếu đuối như vậy làm vũ khí? Đây chẳng phải giống như Dạ Ngọc Mị kia sao?



Hạ Thiên nhìn Tống Ngọc Mị vung vẫy sợi tơ chiến đấu trên không trung như tiên nữ mà không khỏi lầm bầm.



Trước đó Hạ Thiên gặp Tống Ngọc Mị, thật sự có thể nói Tống Ngọc Mị là phiên bản của Thần tiên tỷ tỷ, cũng là một cách ăn mặc, cũng là một khí chất. Nhưng bây giờ Hạ Thiên thấy Tống Ngọc Mị có biến đổi không nhỏ so với lần gặp mặt trước đó, tuy vẫn mặc áo bào trắng, nhưng đã có vài biến đổi nhỏ, điều này không khỏi làm hắn phân biệt hai người ra.



Hạ Thiên cũng không biết, những thay đổi này chính là thứ mà Tống Ngọc Mị muốn làm ra.



Đã từng có thời điểm Dạ Ngọc Mị muốn biến Tống Ngọc Mị thành Nguyệt Thanh Nhã thứ hai, Tống Ngọc Mị cũng hầu như coi mình là một Nguyệt Thanh Nhã thứ hai. Nhưng Tống Ngọc Mị cũng không muốn mình là vật phẩm thay thế, nàng cũng không muốn khi Hạ Thiên ôm mình thì trong đầu lại nghĩ về Nguyệt Thanh Nhã, đây là điều nàng không thể tiếp nhận, vì vậy nàng muốn thay đổi, càng muốn mình và Nguyệt Thanh Nhã có sự khác biệt.



Nhưng mâu thuẩn là Tống Ngọc Mị thật sự thích hình tượng này của mình, nàng phát hiện bộ dạng si mê của Hạ Thiên khi thấy hình tượng của mình, vì vậy nàng cũng chỉ thay đổi một bộ phận rất nhỏ. Còn chuyện dùng sợi tơ làm vũ khí, tất nhiên đó là sự ảnh hưởng đến từ Dạ Ngọc Mị, bây giờ nàng giống như một thể tổng hợp của Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã, nhưng linh hồn lại là Tống Ngọc Mị.



- Vợ Mị Mị, dùng sợi tơ làm vũ khí, thật ra nhìn rất đẹp, tốt hơn nhiều so với Dạ Ngọc Mị kia.




Hạ Thiên nhìn một lúc rồi lầm bầm.



Nếu Tống Ngọc Mị nghe được những lời này của Hạ Thiên thì sẽ thật sự vui sướng, vì điều này có nghĩa là hình tượng của nàng bây giờ đã thành công, ít nhất cũng được Hạ Thiên thích thú.



Lúc này Tống Ngọc Mị và Viên Thiên Chính thật sự chiến đấu khó phân cao thấp, nếu nói về công lực thì Viên Thiên Chính thật sự mạnh hơn, nhưng phương diện thân pháp và chiêu thức thì Tống Ngọc Mị thật sự chiếm ưu thế, sợi tơ bạch sắc kỳ dị của Tống Ngọc Mị cũng đủ làm cho Viên Thiên Chính cảm thấy khó thích ứng. Vì vậy mà trong khoảnh khắc Viên Thiên Chính cũng khó chiếm được thượng phong.



Hạ Thiên rất chú ý đến chiến trường, khi thấy Tống Ngọc Mị không có nguy hiểm gì, hắn cũng không muốn bộc lộ thực lực thật sự của mình. Hắn an tâm thưởng thức phong thái tuyệt thế của Tống Ngọc Mị, đảm nhiệm vị trí một người xem chân thành.



Tất nhiên trong đám người đứng xem cũng không phải chỉ có một mình Hạ Thiên.



Sở Dao lúc này cũng nhìn chằm chằm vào chiến trường nà ngây người, vô tình nàng giống như phát hiện có chút hâm mộ và cũng ghen ghét với Tống Ngọc Mị, người này đã đẹp còn chưa nói, sao lại lợi hại như vậy?



Viên Thế Tài cũng dùng ánh mắt căng thẳng nhìn trận chiến, hắn cũng không biết vị Đạo gia tổ tông kia có đánh thắng được Tống Ngọc Mị hay không, nhưng với năng lực của hắn, ngoài nhìn thấy hai bóng đen, cũng không thấy rõ ràng.




Mà tên xuất hiện cùng lúc với Viên Thế Tài chẳng qua chỉ mới hơn hai mươi, hắn cũng không nhìn lên chiến trường, hắn nhìn Hạ Thiên, trong mắt bùng ra cái nhìn thù hận, dù là ai cũng có thể thấy rất rõ ràng.



Vị trí của Thường gia rất vắng vẻ, hơn nữa lúc này là buổi tối, vì vậy động tĩnh của nơi này không làm kinh động người khác, ít nhất lúc này cũng chưa có người mới xuất hiện.



Thời gian qua nhanh, vô tình trận thế đã biến hóa, Viên Thiên Chính dù sao cũng có công lực cao thâm hơn, Tống Ngọc Mị thì tu luyện thời gian ngắn, sau khi chiến đấu được một lúc lâu thì thể lực dần có dấu hiệu khó thể chống đỡ nổi. Dù nàng lợi dụng thân pháp linh xảo và chiêu thức tinh diệu mà vẫn không bại, nhưng nàng cũng vô tình rơi vào thế hạ phong.



Lúc này Tống Ngọc Mị cũng vô tình có chút giao động, thật ra đây cũng là lần đầu tiên nàng giao thủ với cao thủ thật sự, phương diện này nàng thật không đủ kinh nghiệm. Lúc này nàng quýnh lên, chiêu thức hơi loạn, vì vậy có thể nói thế bại đang dần phủ xuống.



- Tình hình có vẻ không ổn.



Hạ Thiên thầm nói, nếu cứ tiếp tục thì vợ Mị Mị sẽ thua, xem ra lúc này hắn không ra tay không được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



Khi Hạ Thiên định âm thầm ra tay giúp đỡ Tống Ngọc Mị thì một luồng khí tức nguy hiển chợt truyền đến, sau đó là một tiếng gầm giận dữ:



- Hạ Thiên, đi chết đi.



- Đùng, đùng, đùng!



Vài tiếng súng vang lên, là tên đàn ông nãy giờ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên đã ra tay, trên tay hắn có thêm một khẩu súng, đang liên tục bóp cò chĩa về phía Hạ Thiên.



Tiếng súng làm Sở Dao đang trầm mê trong trận chiến bừng tỉnh trở lại, nhưng giống như lúc này cũng có hơi muộn.



- Chồng, tránh mau.



Sở Dao dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía Hạ Thiên, nàng tiện tay ném ra hai cây phi đao. Dù sao nàng cũng ra tay hơi trễ, kết quả là nàng còn chưa phóng đến thì đạn đã đến trước mặt Hạ Thiên.



Viên Thế Tài tỏ ra cực kỳ vui sướng, hắn cũng vừa lúc bị tiếng súng làm cho bừng tĩnh, hắn thấy Sở Dao không kịp cứu viện, mà Hạ Thiên lại không có phản ứng, vì thế mà cảm giác vui sướng được nhân lên gấp đôi, vì hắn biết lúc này Hạ Thiên chết chắc rồi.