Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 10: Đường đường chính chính chiếm tiện nghi





Rất nhanh trên xe đã đầy người, mấy chục người chen nhau ở một chỗ gần như không còn bất cứ khe hở nào, cho dù trên xe có điều hòa nhưng bên trong vẫn y nguyên rất nóng, không khí còn mang theo các loại mùi vị hỗn tạp khác nhau, thật khó không ngửi được.

Chẳng qua, điều này đối với Hạ Thiên mà nói thì hiện tại là một sự hưởng thụ không tệ, hắn vẫn như cũ cầm theo bàn tay mềm mại của Tôn Hinh Hinh, một cỗ không khí không ngừng xoay quanh thân thể của hắn, bất cứ người nào chỉ cần cách bọn họ không đến nửa thước liền tự động bị đẩy ra, mà hương thơm trên người Tôn Hinh Hinh cũng không ngừng thoảng vào mũi của hắn.

Mấy lần Tôn Hinh Hinh đã nghĩ muốn rút tay về nhưng Hạ Thiên lại nắm quá chặt, nàng không có cách nào thành công, cuối cùng dứt khoát nàng cũng không giãy giụa nữa, mặc cho hắn cứ như vậy cầm tay mình.

- Hinh tỷ, ta sợ tỷ bị ngã mà.

Hạ Thiên chiếm tiện nghi nhưng cũng là có đầy đủ lý do.

Vừa mới dứt lời thì xe buýt liền phanh gấp, trong xe đều là kinh hô, mọi người liền đổ người về phía trước, Tôn Hinh Hinh do không nắm chắc vòng treo nên cả người liền nhào về phía trước.

Đứng ở trước mặt Tôn Hinh Hinh là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, mắt thấy Tôn Hinh Hinh sắp nhào vào người hắn khiến cho hắn không thể không cảm thấy một trận vui mừng, đang nghĩ muốn thừa cơ ôm mỹ nữ thuận tiện sờ mó một chút, nhưng mà đợi cả nửa phút, mỹ nữ vẫn chưa nhào tới người hắn, nhìn kỹ lại khiến cho gia hỏa này rất buồn bực, đại mỹ nữ lại đã bị một nam nhân khác ôm lấy.

Trên xe đã khôi phục lại ổn định, nhưng đôi tay của Hạ Thiên lại vẫn ôm lấy eo nhỏ của Tôn Hinh Hinh, cả người Tôn Hinh Hinh gắt gao dán chặt trên người hắn, hương thơm truyền vào trong mũi, vòm ngực truyền đến cảm giác đàn hồi lạ thường, đều làm cho Hạ Thiên thấy rất thoải mái, cho nên hắn không nghĩ muốn buông lỏng Tôn Hinh Hinh ra.

Mấy nam nhân cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Thiên, trong lòng lại có chút nghĩ không thông, tên tiểu tử nhìn rất phổ thông này làm sao lại có thể cưa được một đại mỹ nữ vừa tính cảm lại thành thục như vậy?

- Không trách được có người đều nói 'Người đẹp luôn đi cùng trai xấu'!

Có tên gia hỏa trong lòng nói xấu Hạ Thiên.

- Hạ... Hạ Thiên, có thể buông ta ra được không?

Tôn Hinh Hinh nhẹ giọng nói.

- Hinh tỷ, nếu ta buông tỷ ra thì tỷ sẽ bị người khác chiếm tiện nghi đó.

Hạ Thiên nhỏ giọng nói:

- Đây là ta bảo vệ tỷ mà!

Thân thể mềm mại ôm thật là thoải mái, hắn cũng không ngu đến mức đi buông ra.

Tôn Hinh Hinh dở khóc dở cười, như thế này nàng sẽ không bị người khác chiếm tiện nghi, vì tiện nghi đều bị hắn chiếm sạch rùi!

- Hạ Thiên, thế này không hay lắm, chúng ta vừa mới quen....

Tôn Hinh Hinh nhè nhẹ giãy giụa tránh ra, nhưng lại phát hiện không động còn không sao, vừa động một cái thì cái bộ vị cao ngất kia của nàng không khác gì như trực tiếp mát xa cho ngực của Hạ Thiên, cảm giác thấy một cỗ ngưa ngứa truyền tới, Tôn Hinh Hinh chỉ thấy trong lòng tuôn lên một ngọn lửa nhiệt, lập tức động cũng không dám động.

- Không sao, ta cũng không để ý.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Tôn Hinh Hinh lập tức bị đánh bại, gia hỏa này thật sự là không gì không thể nói, xem ra tiện nghi xác định để cho hắn chiếm.

- Thật ra dựa trên người hắn cũng rất thoải mái.

Trong đầu Tôn Hinh Hinh đột nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ như vậy, trên người Hạ Thiên dường như cũng giống như nàng, đều có một chủng hương vị rất dễ chịu, mà trên người hắn còn truyền đến từng tia khí tức mát lạnh khiến nàng cảm giác rất khoan khoái.

Sau vài phút, Tôn Hinh Hinh đột nhiên cảm thấy có chút gì đó là lạ, dường như mọi người đều đang nhìn nàng, mà mấy người bên cạnh còn đang nhỏ giọng bàn tán.

- Tên này thật là 'Trâu'!

- Là lợi hại, chắc là luyện qua kungfu? Hạ bàn cũng rất chắc chắn.

- Đúng thế, thật như là không bao giờ ngã vậy.

- Ta đã nói nhìn hắn thế kia thì làm sao có thể cưa được mỹ nữ cơ chứ, hóa ra là thâm tàng bất lộ!

Mới đầu Tôn Hinh Hinh còn tưởng rằng mục tiêu của nhưng người này là nàng, nhưng nghe một lúc lại phát hiện dường như những người này đang bàn tán về Hạ Thiên, nàng nhìn một chút bốn phía rồi lại nhìn Hạ Thiên, cuối cùng cũng tìm ra điểm không thích hợp.

Hạ Thiên vẫn như cũ ôm lấy nàng, nhưng đó không phải là chỗ không thích hợp, không thích hợp đó là tên này đều một mực ôm nàng bằng hai tay, cũng chính là hắn không có tóm lấy vòng treo, cũng không cầm bất kì đồ vật nào, lại càng không dựa vào ghế ngồi, hắn cứ như vậy đứng ở giữa xe, xe buýt thỉnh thoảng phanh lại khi đến bến hoặc là đột nhiên khởi động đi tiếp, người khác thì đổ trước ngã sau, mà hắn thì hai chân lại như đã bị đóng đinh lên sàn xe, vững vàng đứng ở đó như Thái Sơn, từ đầu đến cuối hai chân của hắn đều không di chuyển nửa tấc!

Lúc này Tôn Hinh Hinh mới nhớ tới vừa rồi trong mấy phút nàng bị Hạ Thiên ôm lấy, dường như cũng không cảm giác thấy xe lay động, nàng không phải lần thứ nhất ngồi xe buýt, nhưng lại là lần thứ nhất cảm thấy ngồi xe buýt cũng rất thoải mái, mà người mang thay đổi này đến cho nàng chính là hôm nay vừa mới quen biết, Hạ Thiên, thiếu niên này đã khiến nàng bắt đầu cảm giác thấy càng lúc càng thần bí. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trong lòng Tôn Hinh Hinh xuất hiện một cổ cảm giác mà hai mươi hai năm nay chưa bao giờ có, chính là cảm giác an toàn, thiếu niên này mang đến cho nàng cảm giác an toàn mà từ trước tới nay chưa bao giờ có, nàng nhẹ nhàng dựa vào trong ngực của hắn, sự căng thẳng cùng mệt nhọc trên thân thể trước nay dường như tại một phút này đều tan biến sạch sẽ, trong lúc bất tri bất giác nàng đã chủ động đưa tay ra ôm lấy eo Hạ Thiên, khẽ nhắm mắt lại để hưởng thụ loại cảm giác thoải mái cùng an toàn mà trước kia nàng chưa bao giờ cảm giác qua này.

Tôn Hinh Hinh cùng Hạ Thiên dần dần đã trở thành một cảnh tượng đặc biệt nhất trên xe buýt, hai người nhè nhẹ cùng ôm nhau ở một chỗ, tất cả trên xe đều chen thành một đám, nhưng chung quanh hai người bọn họ luôn có một khoảng khe hở, xe buýt thỉnh thoảng lắc lư, người khác đều là đổ trước ngã sau nhưng hai người bọn họ lại một mực đứng vững, cứ như vậy yên lặng đứng ở chỗ đó.

- Đã đến trạm Wal - Mart, hành khách đi Wal - Mart xin xuống xe từ cửa sau...

Âm thanh lại một nữa vang lên trong loa, nghe đến mấy chữ Wal - Mart thì Tôn Hinh Hinh mới bừng tỉnh lại.

- Hạ Thiên, đến rồi, chúng ta xuống xe đi!

Tôn Hinh Hinh ngẩng đầu lên, thanh âm đã chuyển thành vô cùng dịu dàng, chỉ một chặng đường ngăn ngắn này đã khiến cho trong lòng của Tôn Hinh Hinh phát sinh biến hóa rất lớn, lúc này thì vị trí của Hạ Thiên trong tâm trí của nàng đã tăng lên rất nhiều.

- Đã đến rồi à!

Hạ Thiên có chút không rời được, cũng đành phải buông Tôn Hinh Hinh từ trong ngực ra, lại cầm lấy tay nàng một lần nữa cùng chạy xuống xe.

Tôn Hinh Hinh tùy cho Hạ Thiên cầm tay, hướng hắn khẽ cười:

- Siêu thị ở bên kia, chúng ta qua đó đi.

Nụ người phong tình vạn chủng này khiến cho Hạ Thiên không khỏi sững sờ, trong lòng thầm thì một câu:

- Sao ta giống như là nhìn thấy Thần tiên tỷ tỷ đang cười vậy nhỉ?

Đi vào siêu thị, Hạ Thiên liền có chút phát ngất, hàng hóa trong siêu thị quá nhiều, rất nhiều thứ hắn còn không biết là thứ gì, may mà hắn cũng không phải đến để thử những đồ vật này, Tôn Hinh Hinh trực tiếp kéo hắn đi khu vực quần áo, mua quần áo cho hắn.

Quần áo trong siêu thị bình thường cũng không gọi là tốt nhưng so với hàng vỉa hè thì tốt hơn nhiều, mà cũng không phải là hàng cao cấp, chẳng qua với kinh tế của Tôn Hinh Hinh cũng chỉ có thể mang Hạ Thiên tới nơi này mà thôi.

Hạ Thiên đối với quần áo cũng không yêu cầu gì nhiều, nhưng Tôn Hinh Hinh lại luôn thấy không hài lòng, sau cùng mất hơn hai giờ đồng hồ mới mua cho Hạ Thiên hai bộ quần áo, một bộ đồng dạng với quần áo hiện tại trên người của hắn, áo T-shirt cùng quần jean, một bộ khác là áo sơ mi kết hợp với quần tây, còn có thêm một chiếc cravat, theo như Tôn Hinh Hinh nói thì đây là quần áo lao động của hắn, lúc đi đưa hoa tốt nhất cũng nên ăn mặc chỉnh tề một chút.

Tuân theo nguyên tắc không bao giờ ăn bám, Hạ Thiên khăng khăng muốn chính mình trả tiền, kết quả là tiền công ứng trước một tháng của hắn chưa gì đã tiêu hết một nửa, sau đó mua một đôi giày da xong thì tiền lại mất một nửa, đợi sau khi mua xong mấy thứ lặt vặt như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lông... thì Hạ Thiên liền rất đau xót phát hiện ra trên người mình chỉ còn có một trăm đồng.

Lúc hai người đi ra khỏi siêu thị thì đã hơn chín giờ tối.

- Hạ Thiên, ngươi nghĩ kỹ xem còn thiếu cái gì chưa mua không?

Tôn Hinh Hinh có chút bận lòng hỏi.

Hạ Thiên suy nghĩ một chút sau đó lắc lắc đầu:

- Chắc là không còn gì đâu.

- Quần áo, giày, bàn chải đánh răng, khăn lông... A.....

Đột nhiên Tôn Hinh Hinh nhẹ kêu một tiếng, dường như nhớ đến cái gì đó.

- Hinh tỷ, làm sao vậy?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

Tôn Hinh Hinh bộ dạng có chút khó nói:

- Hạ Thiên, ta quên mất còn chưa mua mấy món đồ cho chính mình, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi vào một cái liền ra ngay có được không?

- Hinh tỷ, ta và tỷ cùng vào đi!

Hạ Thiên nói.

- A.... Không cần, ngươi xách đồ đi vào không tiện cho lắm.

Tôn Hinh Hinh vội vàng nói, không đợi Hạ Thiên trả lời liền quay người vội vàng chạy vào trong siêu thị.

Hạ Thiên chỉ có thể đợi ở bên ngoài, may cũng không phải đợi lâu lắm, khoảng mười phút sau thì Tôn Hinh Hinh liền từ bên trong đi ra, trên tay xách theo một cái túi, không biết bên trong có cái gì.

- Hinh tỷ, tỷ mua cái gì đấy?

Thấy Tôn Hinh Hinh có chút thần bí, Hạ Thiên không nén nổi có chút hiếu kỳ hỏi.

- Không có gì!

Tôn Hinh Hinh khuôn mặt ửng đỏ:

- Nhanh đi thôi, không là lát nữa không có xe buýt mà ngồi đâu.

Tôn Hinh Hinh không muốn nói, Hạ Thiên cũng không hỏi tiếp.

Nửa giờ sau, hai người cũng về đến cư xá Học phủ danh uyển, lúc lên lầu, Hạ Thiên còn có chút không vui, bởi vì khi trở về thì trên xe còn chỗ ngồi, hắn cũng không có cách nào để tiếp tục ôm Tôn Hinh Hinh, càng khiến hắn buồn bực là Tôn Hinh Hinh luôn một mực xách theo cái túi, đến tay cũng không cho hắn cầm.

Mở cửa vào nhà, Tôn Hinh Hinh trước mở ti vi:

- Ngươi ngồi nghỉ một lát đi, trước để ta mang vật dụng của ngươi cất hộ.

Tôn Hinh Hinh nói xong liền bắt đầu bận rộn đem hộp kem đánh răng cùng bàn chải đều xé ra, đặt vào trong nhà tắm.

- Hạ Thiên, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, vào tắm một cái rồi đi ngủ sớm đi, quần áo ta giúp ngươi để ở bên trong rồi đó.

Một lát sau, Tôn Hinh Hinh nói thêm.

- Được rồi, Hinh tỷ.

Hạ Thiên đáp lại một câu liền đi vào phòng tắm, mấy vật dụng để tắm rửa hắn cũng đã biết sử dụng.

Mất vài phút làm một cái tắm nước lạnh, Hạ Thiên bắt đầu mặc vào quần áo mới mua, đột nhiên phát hiện có chút là lạ, hắn nhớ là lúc nãy không có mua quần xi-lip, sao ở trong này lại có thêm một chiếc quần sịp mới nhỉ?

- Hóa ra là Hinh tỷ lúc nãy quay lại mua quần sịp cho ta!

Hạ Thiên cuối cùng hiểu ra.

Mặc xong quần áo, Hạ Thiên từ nhà tắm đi ra:

- Hinh tỷ, cảm ơn tỷ mua quần sịp cho ta, không phải tỷ nhớ tới thì ta đã quên mất rồi!

Mặt Tôn Hinh Hinh lại đỏ lên, vội nói một câu:

- Ta đi tắm!

Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, Tôn Hinh Hinh liền cầm lấy quần áo chạy nhanh vào nhà tắm, khóa cửa lại.

- Hinh tỷ sao lại giống như có chút sợ ta nhỉ?

Hạ Thiên tự nói một mình, bộ dạng có chút không rõ ràng.

"Em là hoa hồng của anh... Em là hoa hồng của anh...."

Âm thanh đột nhiên vang lên, Hạ Thiên rất nhanh tìm thấy nguồn phát ra âm thanh này, đó là một chiếc điện thoại di động màu hồng rất xinh xắn, đồ chơi này hắn cũng biết, lúc trước Tiểu Kiều cũng có một cái.