Lời tác giả:
1. Kết cục chính văn là Đường Duẫn chết, bởi vì bị súng bắn vào ngực, nên cuối cùng nhìn thấy Thần Chết. Nếu nhất quyết phải cho rằng ảnh không chết cũng được, nhưng lúc giết người bị Tô Khởi chụp lại làm chứng cứ phạm tội, năm 95 Hồng Kông đã bãi bỏ tử hình, cho nên suốt đời còn lại ở trong tù.
2. Gặp gỡ thời niên thiếu rất chớp nhoáng, không hề có chung tình. Qua mười mấy năm kí ức đã mơ hồ cả, viết ra cũng chỉ là để làm một cái "Tình ý kết" (nút kết tình yêu) đặt ở nơi sâu nhất trong lòng.
Lưu ý: Kết của ngoại truyện này không dừng ở HE, không chịu nổi thì đợi tới ngoại truyện sau xem luôn. Còn muốn ngọc nát đá tan, không mong chết già thì đọc hết chương này rồi ngừng.
*
Năm 95, Đặng Lệ Quân qua đời, được an táng tại Quân Viên, núi Kim Bảo, Đài Loan. Còn ở Hồng Kông, công viên Cửu Long Thành Trại tuyên bố khánh thành. Một toà thành ác nghiệt vậy mà cũng có thể bị chôn vùi từ đây.
Trước khi mùa mưa gió bão bùng kéo tới, A Thi tổ chức hôn lễ.
Tựa như Tô Bảo Trân ỷ lại vào Ôn Khiêm Lương, A Chính cũng ỷ lại Đường Duẫn hệt vậy, đã 25 tuổi mà không có chút tính toán gì cho tương lai.
Đường Duẫn đột ngột gặp chuyện, Hoằng Xã đại loạn. A Chính không chỉ khó ra mặt chủ trì đại cục, còn mất hoàn toàn nguồn cung ứng tiền, bèn lập tức đăng kí kết hôn với A Thi.
Như vậy xem ra, A Thi nói Đường Duẫn thành toàn cho cô ấy và A Chính quả thật không sai.
Tiệc cưới làm ở Sa Điền, nhà hàng Hoa Thành. Trang hoàng theo phong cách cổ điển đúng kiểu được lòng người lớn nhất. Đại sảnh bày 23 bàn tiệc cơ động* --- Thím Lê nói chuyện tốt thành đôi, bèn thêm một bàn vào cho tròn 24.
*gốc 流水席, phục vụ kiểu ai tới trước ăn trước.
Khi Tô Khởi nhận được thiệp mời thì không kìm được mà nhớ tới ông lớn mới bị gông tù kia. Anh nói hồi trước 20 có ước mong xa xỉ chính là: Lúc sinh thời có thể làm đám cưới ở nhà hàng Hoa Thành, cảnh đó chắc hoành tráng thôi rồi.
Ai ngờ được ông già phất lên trong một đêm, Thái Tử gia Hoằng Xã lắc mình một cái trở thành cậu ấm Hoằng Tuyển. Còn có bà mẹ xuất thân nhà giàu họ Trịnh thêm vào, xưa sao bằng nay.
Lúc ở Singapore anh nói: "Đêm nào cũng nằm mơ loạn xà ngầu, ngủ không an giấc."
Tô Khởi hỏi anh: "Anh sợ à?"
Anh cười ngu người, tựa như đang nhìn đứa thiểu năng ngu dại, "Anh sướng tới mức ngủ không nổi đó."
Sao cô lại có thể nghĩ anh thuần thiện như vậy chứ.
"Tiền nhiều xài mấy cũng không hết, bất kì khi nào cũng có thể lên sao hoả cưới Thường Nga."
Tô Khởi cười khinh, "Thường Nga sống trên mặt trăng, ngu si."
Cuối tháng sáu, bụng cô đã đội áo, nhưng cô vẫn không chính thức tham dự tiệc cưới của A Thi.
Cả khu đại sảnh cụng li không ngớt. Ngoại trừ bà con thân thích ra, còn lại cơ hồ đều là thành viên Hoằng Xã. Mặc nguyên một bộ đồ tây thuê tạm không vừa người, động một chút là lộ ra hình xăm khiến người ta sợ rén, doạ con nít khóc ré. Mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, cũng không hề hợp với thai phụ.
Tô Khởi lặng thầm vào cửa, ngồi trong phòng bao trên lầu đợi A Thi. Bắc Tử cũng mặc đồ Tây vuốt tóc ra sau, vẫn luôn đi theo sau cô.
A Thi đấu rượu với mấy ông bạn của A Chính dưới lầu, lấy một địch hai, khó phân thắng bại. A Chính yếu đô, say xỉn lên lầu, đoạn kéo lấy cánh tay Tô Khởi mượn rượu làm càn.
"Tôi tưởng bà là tiên cô tái thế, không ngờ được là một con hồ ly tinh, hại nước hại dân..."
Cái mũ lớn bằng trời*, Lê Vĩnh Chính còn biết dùng thành ngữ nữa chứ, cảnh tượng sao mà hài hước. Bắc Tử rục rịch, Tô Khởi thấy A Chính chỉ là tóm chặt tay mình, không hề làm thêm bước nào khác, nên nhìn Bắc Tử trấn an.
*ý nói bị chụp mũ, ở đây có thể hiểu là bị đổ tội tày trời.
Kết quả A Chính lại tóm ghì lấy Bắc Tử, "Mày, một thằng vong ơn, còn dám phản bội đại ca, mày đáng bị trừng phạt đó biết không hả?"
Tô Khởi không hiểu, song do còn vướng phải một tên A Chính khó chơi trước mặt, nên vẫn chưa dò hỏi Bắc Tử ngay.
A Thi nghe tiếng nên đi tới. Hôn phục màu đỏ rực kiểu Trung Quốc càng làm dung mạo cô ấy thêm diễm lệ. Cô ấy tỉnh táo hơn nhiều, gồng mạnh kéo A Chính ra. Phòng bao trống trải có chút hỗn loạn, Bắc Tử dõi theo Tô Khởi sát sao, sợ cô gặp chuyện không may.
A Thi kéo anh ta, A Chính cáu hơn nữa, giọng cũng trở nên vô lại, chỉ vào trán Tô Khởi mắng: "Bà độc địa lắm!"
"Lúc trước nếu không phải anh Duẫn tiễn bà một đoạn đường, thì bây giờ bà với em gái bà đang ở bên Phillippines làm gà đó! Giá thị trường nhất định bao tốt!"
A Thi giận mắng: "Lê Vĩnh Chính!"
Cả người anh ta nhụt chí, dựa lên A Thi, "Bà xã, anh đau lòng dùm anh Duẫn quá..."
Ánh mắt Bắc Tử u ám, đôi mắt lảng tránh. Tim Tô Khởi xoắn chặt, cô không muốn nán lại thêm giây nào nữa.
Cô từ biệt A Thi. A Chính hoàn toàn mất hết lí trí, miệng kêu lộn xộn "Anh Duẫn thảm quá", mắng "Bả nên làm gà". A Thi vỗ lên miệng anh ta một cái...
Ngồi trở lại trong xe. Khả năng lí giải của cô rất mạnh, đã đoán ra được Đường Hiệp Đình hoặc là Phì Phiên vốn định bán cô và Bảo San qua Phillippines làm gái. Mà không biết vì nguyên nhân gì, Đường Duẫn lại đề nghị diệt khẩu, hơn nữa cuối cùng là chấp hành theo quyết sách của anh.
Anh thương hương tiếc ngọc? Sao có thể chứ, lần duy nhất anh đến hồ nước Thành Môn cũng chả nhìn cô và Bảo San lấy một lần. Phì Phiên có khen nức nở dung mạo hai chị em cô mà anh cũng không thèm.
Nhất định là anh lo lắng bị trả thù mà thôi. Quy tắc hành tẩu giang hồ, giết người diệt khẩu, dù có là bb mới sinh ra cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Nghĩ như thế, Tô Khởi thấy thoải mái hơn nhiều, ngó Bắc Tử trên ghế lái, cô hỏi nhẹ tênh: "A Chính nói cậu phản bội đại ca, chuyện hồi nào?"
Bắc Tử thành thật trả lời: "Cái đêm cuối tháng ba đó, ở trong một gian phòng thuê trên đường Vĩnh Nhạc Thượng Hoàn, em tìm được hoa tai của chị."
Trong lòng Tô Khởi trầm xuống. Đúng thật gian phòng kia là cô lén thuê lại, còn đặc biệt tìm một chủ cho thuê kín tiếng, không ngờ tới vẫn chạy không thoát thế lực của Hoằng Xã. Về cái khuyên tai kia, cô thật sự không biết rớt mất khi nào, còn nhờ dì giúp việc lúc quét tước nhà cửa để ý thêm giúp.
Cổ họng hơi khàn, giống như đoán được chuyện xảy ra sau đó, "Cậu không giao cho Đường Duẫn?"
"Em muốn giúp chị giấu nó đi, nhưng vẫn bị anh Chính phát hiện manh mối. Ảnh đánh nhau với em rồi cướp đi, chạy đi báo tin cho anh Duẫn ngay trong đêm."
Tô Khởi sững sờ tại chỗ không hề động đậy
Thì ra anh đã sớm biết.
Nơi phản ứng trước nhất chính là hai tròng mắt. Nhất định là bởi do mang thai, nước mắt mới không ghìm nổi mà chảy xuống dưới, cô hoảng loạn lấy khăn giấy lau đi. Bắc Tử nhìn thấy cả, nhưng lại giả mù lên tiếng: "Chị, em phản bội đại ca, lương tâm bất an cả đời."
"Người chính là giống loài hèn mạt như thế. Chị đối đãi tốt với em, coi em như em ruột, cứ mỗi lúc ba em xảy ra chuyện, chị luôn giúp đỡ em thật nhiều. Anh Duẫn cũng tốt với em, nhưng chị tốt với em hơn nữa. Có chuyện gì xảy ra giữa hai anh chị, em che cho chị theo bản năng.
"Nhưng mà bây giờ nhìn chị cũng không giống vui vẻ gì hết. Bụng to còn phải đầu tắt mặt tối ở công ti mỗi ngày. Hoằng Tuyển có thể ổn định đều nhờ vào chị, bà Đường với nguyên lão lại không nhớ ân tình của chị. Có phải chị hối hận lắm không, anh Duẫn có năng lực, nếu anh ấy ở đây chị chỉ cần hưởng phúc là được..."
Tô Khởi lau khô nước mắt, nở nụ cười, "Chị cần dựa dẫm anh ta hồi nào? Bây giờ nhìn chị đau khổ lắm sao?"
"Bà Đường với nguyên lão có nhớ ơn chị hay không chị không thèm để ý, chị cũng không hối hận. Đường Duẫn phải ở tù suốt quãng đời còn lại, chẳng lẽ chúng ta đều phải bỏ mạng cùng ảnh luôn mới được?"
Bắc Tử hỏi: "Vậy chị khóc cái gì?"
"Khóc là quyền lợi riêng biệt của người thắng đó." Cô gọi thẳng họ tên cậu chàng, giọng điệu nghiêm túc, "Đàm Diệu Tổ, cậu có thể nào để tâm một chút tới công việc được không, như vậy chị cũng nhẹ nhõm được nhiều. Cậu không giống với A Chính, đừng có làm giang hồ nữa. Năm 97 đã gần kề, doanh nhân bất động sản của đất Cảng đều phải lên Bắc mở rộng làm ăn. Chị không muốn chậm hơn người ta một bước, làm tài sản bị hao hụt cả đó."
Cậu chàng giống một bạn nhỏ lầm lỗi, mặt tỏ vẻ áy náy,
Lần đầu tiên Tô Khởi nhìn thấy cậu chàng đã bảo cậu thành thật, lăn lộn xã đoàn nhiều năm mà hình xăm to bằng móng tay cũng không có. A Chính còn có một con rồng qua vai, A Thi cứ đòi anh ta xăm thêm chân dung của mình lên nữa, hai người vì thế cứ gây gổ không thôi. Ba của Bắc Tử làm thầy giáo Ngữ Văn cấp 3, là kiểu hình thư sinh yếu đuối đến mức nhu nhược. Tiếc thay ông ấy trầm cảm nhiều năm, thường xuyên tìm chết.
"Chị ơi, xin lỗi chị, em ngu quá, mẹ em cũng nói em quá bình thường."
"Chẳng qua là bà ấy kí thác quá nhiều kì vọng lên người cậu."
Xe khởi động, hôm nay cô phải đi bệnh viện làm kiểm tra. Cô lơ đãng trò chuyện với Bắc Tử về hôn nhân đổ vỡ của ba mẹ cậu ta, nghĩ đến việc suýt nữa mình trở thành bà Đường, thật huyền ảo.
Vì bà Ngô - người kiểm tra thai sản trước cô - tạm thời trễ hẹn, nên Tô Khởi kết thúc rất sớm. Bắc Tử đưa cô về nhà. Cậu chàng còn phải đi kiểm tra xưởng đóng tàu mới khởi công, nên uống chưa xong cốc trà đã đi ngay.
Cô đứng trước cửa kính, vuốt ve cái bụng phồng lên ngày càng rõ ràng. Tầm nhìn rộng rãi, còn có thể thấy được những tảng mây đen dày đặc xa xa, dần dần phủ khắp bao trùm đảo Hồng Kông, khỏi cần mở TV ra cũng đoán được: Lốc xoáy sắp tràn đến Hồng Kông, bão bùng kề cận.
Còn mấy vòng xoáy cuồn cuộn khó dự đoán hiện trên bản đồ mây, không biết liệu có cuốn bay vài người dân vô tội như gió lốc hay không, tới đó lại lên báo đời sống nhân dân.
Cũng không rõ bắt đầu từ khi nào, thời gian cô thơ thẩn ngẩn người ngày càng nhiều. Không chắc là sau khi Đường Duẫn xảy ra chuyện, hay là sau khi mang thai, dường như hai điều này cũng không cách biệt mấy.
Khắp biệt thự không một bóng người. Tô Khởi đứng ở đó y hệt như hồn ma vất vưởng, nhìn bầu trời từ lúc còn xanh đen cho tới khi đen kịt xuống, không một ai giúp đỡ bật đèn.
Cô không dám lộn xộn, sợ đụng tới chỗ nào lại té ngã. Cảm giác quạnh quẽ đơn côi dần dần tràn lan khắp cõi lòng --- cô mời sáu người làm Phi luân phiên thay ca không ngưng nghỉ, cớ sao hiện giờ vẫn chỉ có một mình lạc lõng
Phiền lòng quá, xem ra còn phải thuê vài người nữa.
Thật ra chỉ là người làm Phi cùng nhau đi mua đồ ăn thôi. Miss Tô mang thai cần phải tẩm bổ, mấy thím ấy nghiêm túc tranh luận xem con gà ác mới giết nào nhìn tươi hơn.
Bà Tô mà còn tại thế thì cũng sẽ tính toán chi li hệt vậy. Tô Thế Cẩn nhất định hào phóng mua hết về luôn, còn không thì nấu một lần mười con, tự mình thử qua rồi chọn một nồi bổ nhất đưa lên bàn. Bảo San chắc có lẽ mặt mày vô cùng ghét bỏ, cô bé ghét uống canh nhất.
Không hẳn vậy, Bảo Trân đã là bà bầu cả rồi, Bảo San cũng phải trưởng thành chứ--- Bảo San còn sẽ trở thành một người lớn chững chạc ư? Hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Hiện giờ, hiện giờ cô nắm trong tay khối tài sản có thể bảo đảm nửa đời sau vô lo vô nghĩ, hơn nữa đại thù đã báo, nhưng bất kể người nào có liên hệ với Tô Bảo Trân đã hoàn toàn không còn trên đời nữa, chua xót làm sao.
Cô cưng chiều Bắc Tử, dạy dỗ cậu chàng như em trai ruột, dẫn dắt đi lại đường chính, chẳng qua là bởi cậu ấy bằng tuổi Bảo San, đều tuổi Tuất, giúp giải toả nỗi nhớ không nơi gởi gắm của cô.
Hàng chục triệu người theo đuổi biệt thự cảnh biển hùng vĩ, hay trên đồi núi cao xa. Đáng tiếc nhà càng rộng thênh thang, cõi lòng càng thêm lạnh lẽo.
Quãng đời còn lại tựa như nước dưới băng, đêm ngày chảy về đông không một ai hay biết.
Làm Tô Khởi lâu lắm, không quay về làm Tô Bảo Trân được rồi.
Sau khi Đường Duẫn được cứu sống thì không còn tìm chết nữa. Chung Diệc Sâm như trút được gánh nặng, vì thế ICAC với điểm O kết hợp án để điều tra. Đường Trịnh Mẫn Nghi rời núi, lo liệu khắp nơi.
Sau khi phiên toà thẩm vấn đầu tiên được ấn định, Chung Diệc Sâm gọi báo cho Tô Khởi. Lúc đó cô đang ở trung tâm mua sắm, đắn đo lưỡng lự giữa hai bộ đồ baby lam và hồng --- không biết trong bụng là trai hay gái.
Nghĩ tới nghĩ lui, trai hay gái thì có hề gì, cô ưng cái màu xanh lam này đây, đoạn xoay người đưa cho dì giúp việc rồi nói với đầu bên kia: "Từ bao giờ sếp Chung lại phải báo cáo với em thế? Em sẽ không ra toà làm chứng đâu."
"Thứ con gái ác độc." Chung Diệc Sâm nhắc nhở thiện chí: "Mẹ anh ta ắt hẳn muốn giữ anh ta lại, Quảng Trí Dân bên điểm O đã bắt đầu thấy bất bình. Em coi chừng đêm khuya gặp quỷ, nhìn thấy Đường Duẫn ra tù."
Tô Khởi còn lâu mới bị anh ta đe doạ, "Nếu Đường Duẫn ra tù, em khuyên anh lập tức từ chức đi, thứ đồ phết vật."
Quả nhiên là một cặp sư huynh muội đồng môn.
Giữa thu, ba của Bắc Tử treo cổ tự sát trong nhà, trăng tròn nhưng người khó viên mãn.
Vốn tưởng rằng bắt đầu từ lúc A Thi cưới hồi hè, ngày tháng đã hết hồi bỉ cực tới hồi thái lai. Song lại chẳng hay rằng cái yên bình này là trò đùa của luân hồi, tuần hoàn tái diễn. Tay của Thần Phật vô tình, tuỳ ý lật tới lật lui nơi nhân thế, vậy mà lại được xứng danh là tạo hoá.
Lễ tang, lễ tang, lại là lễ tang. Kể từ khi Thang Tuấn Xương qua đời, cô vẫn cứ luôn tham dự lễ tang, không biết cái tiếp theo sẽ là của ai đây?
Giống như lá cuối cùng trong bài Baccarat, tàn bạo lại thần bí.
Đường Trịnh Mẫn Nghi chẳng phải người hiền lành. Bà lôi kéo quan hệ khắp nơi, trì hoãn cho tới khi Tô Khởi sắp sinh vẫn chưa hạ phán quyết cuối cùng. Song không may, bà sốt ruột tới mức phát bệnh nhập viện.
Tô Khởi biết bà bị bệnh cũ, nên vẫn ra mặt đến thăm. Bà Đường từ lạnh lùng đối mặt, rồi đến gào khóc thất thanh. Tô Khởi cũng chẳng phải sỏi đá, trái tim lại đang quặn thắt.
Khoảnh khắc áy náy bước ra khỏi phòng bệnh vẫn còn đang hoài nghi: Rõ ràng người nhà họ Đường phạm sai lầm, vì sao giờ phút này cô giống như tội nhân?
Chỉ có thể giải thích rằng: Bọn họ quá xấu xa.
Cũng không thể không thừa nhận: xấu xa thật sự có quá nhiều dạng, cũng xem là một môn kĩ thuật.
Thời gian đã đến tháng cuối năm 95, vào ngày Đường Duẫn bị tuyên án, Tô Khởi sinh con ở bệnh viện Dưỡng Hoà.
Năm pound bảy ounce*, bé gái. Một cục bé xíu, kể cả chạm cô cũng không dám chạm vào. Số lần A Chính ôm bb còn nhiều hơn cô ôm.
*tầm 2.26kg
Sau khi xuất viện, mỗi ngày cứ làm việc xong thì Bắc Tử sẽ đến núi Thái Bình với Tô Khởi, bất di bất dịch. Nếu không phải mấy dì giúp việc trong nhà biết quan hệ thật giữa họ, thì hẳn sẽ nghi ngờ Bắc Tử mới là daddy.
Tô Khởi trách cậu chàng tới quá thường xuyên, ra lệnh không cho tới mỗi ngày nữa. Bắc Tử bằng mặt mà không bằng lòng, muốn đề nghị gì đó với A Thi. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy và A Chính kề vào nhau rủ rỉ thân mật, cậu chàng lại phải nuốt lời ngược trở về.
Họ ngầm hiểu nên không hề nhắc tới Đường Duẫn. Nhưng A Chính suýt nữa không giữ được miệng, thế là bị A Thi nóng máu xách đến sảnh phụ đập đánh mắng chửi cho một chập. Vợ chồng hai người nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại, nhìn thấy Tô Khởi đứng ngay đằng kia, mặt mày lạnh nhạt vô hồn. Tình cảnh vừa khó xử vừa kì lạ.
Cuối tháng, Bắc Tử quyết định đưa tro cốt của ba mình về nội địa, tiện thể đến nhà tổ để đón Tết Âm lịch với người nhà nhiều năm chưa gặp. Tô Khởi thoạt trông cũng không có gì khác thường, ở nhà xử lí công việc, chuẩn bị trở lại làm việc.
Hôm nay đổ mưa to, sấm chớp đan xen. Đêm hôm khuya khoắt, Bắc Tử gian nan lái xe phóng lên núi Thái Bình. Cậu chàng lo lắng thời tiết xấu sẽ dẫn tới sự cố, nhà rộng nhưng thiếu một người đàn ông đáng tin.
Một dì giúp việc sống dưới lầu đi ra mở cửa cho cậu. Trong phòng trẻ con trên lầu lại có một dì khác ẵm bồng công chúa nhỏ đang khóc ré không ngừng, nhẫn nại dỗ dành bé. Thật ra là đã sắp không chịu nổi rồi, nhưng vẫn phải ráng nhịn.
Cậu hỏi dì giúp việc Tô Khởi đã đi ngủ chưa, dì ấy trả lời: "Mới nãy còn đây mà..."
Trên áo khoác da còn đọng nước mưa chưa khô, cậu vội vàng chạy tới phòng ngủ của Tô Khởi, không một bóng người. Đẩy cửa hết phòng này tới phòng khác, đáy lòng cậu ngày một kinh hãi, cứ cảm thấy tình hình sao mà giống như thế.
Cuối cùng như là đầu chợt nhảy số, quành về toilet phòng ngủ của cô. Cửa bị khoá trái, Bắc Tử gõ cửa gọi cô, Tô Khởi không đáp.
Lại chạy xuống lầu lấy chìa khoá dự phòng, sau khi mạnh tay mở cửa ra thì mệt thở hổn hển. Tô Khởi chui rúc vào một góc phòng tắm, tóc dài rối bù, hai tay bịt tai lại, trạng thái suy sụp tinh thần.
"Chị...", cậu tiến đến gần, ôm Tô Khởi vào lòng xoa dịu. Trong nhà từng có một người cha như thế, đáng ra cậu nên sớm nghĩ tới cô có dấu hiệu trầm cảm.
Chặn lại hết lời cô muốn nói, để mặc cô vùi vào khuỷu tay cậu khóc rống, "Chị ơi, chị chỉ là bị bệnh mà thôi, mai em đưa chị đi bệnh viện khám bác sĩ, uống thuốc xong là khoẻ ngay mà..."
Cô đang nói sảng, nhưng ngữ khí lại chắc chắn nghiêm túc: "Cậu đưa nó đi đi được không... Chị cầu xin cậu... đưa nó rời khỏi đây đi..."
Ánh chớp xanh loé qua cửa sổ, Bắc Tử nghẹn ngào, "Chị, đó là con gái ruột của chị mà, chị không cần sao được..."
"Nó ồn quá... chị sợ... chị không kìm được mà giết nó..."
Bắc Tử nâng tay vỗ đầu Tô Khởi trấn an, "Con bé dễ thương lắm, là baby quý báu nhất trên đời này, tương lai cũng sẽ đẹp gái như chị vậy..."
Tô Khởi lắc đầu như phát rồ, khóc thảm thiết hơn, hoà lẫn vào mưa rền gió dữ bên ngoài. Không chỉ có chính cô thấy lòng quặn thắt đến gần chết, Bắc Tử cũng cảm nhận được thế mấy phần.
"Chị không nên sinh nó ra... Chị hẳn phải phá bỏ... Nó là con gái Đường Duẫn mà... Là sát tinh giống hệt anh ta... Khinh chị chọc chị..."
Cô chưa từng chịu khổ trong quá trình mang thai và sinh nở, giống như biết bao thiếu nữ ngô nghê xứ Cảng, mơ hồ bối rối kết hôn vì lỡ dính bầu, nhưng cớ sao daddy mommy không ở bên cạnh? Lần đầu tiên Bảo Trân làm mẹ, khó tránh khỏi sẽ hoang mang.
Mà Bắc Tử thân là đàn ông cũng sẽ không hiểu, phụ nữ khi chăm con gian khó gấp trăm lần so với lúc bụng mang dạ chửa. Bởi vậy bình thường hay sinh phiền sinh ghét, ngủ không ngon giấc, eo đau tóc rụng, nên Tô Khởi phải thấy cay hận.
"Lê Vĩnh Chính hận chị... Đường Duẫn bị phán tám năm cũng ghét chị... Sao bọn họ còn chưa chết quách hết cho rồi... Chỉ có chị là tội nhân... Chị không đau..."
Cô nói sảng một lúc, đầu óc ngày càng mê mang. Nếu không phải bên ngoài mưa tuôn xối xả, chỉ sợ bây giờ cậu phải đưa cô đi bệnh viện ngay.
Bắc Tử lại nghĩ đến gì đó, vén tóc dài và cổ tay áo cô lên. Quả nhiên cậu nhìn thấy đầy vết cào đỏ thẫm trên hai cánh tay, trước ngực, trên cổ, mà trong thời gian ngắn sẽ không mờ đi hết. Cậu chỉ không ghé mới có hai ngày, cô đã tự tổn thương mình.
"Chị, em đưa chị qua nội địa cho khuây khoả được không? Vào đông phương bắc sẽ đổ tuyết, chị không thích bb thì đưa cho A Thi, em..."
Nhắc tới A Thi, Tô Khởi nắm lấy mấu chốt, "Không phải cậu đau khổ vì mất một đứa với A Thi sao? Cậu đưa nó đi đi! Chị muốn ở lại Hồng Kông mà... Daddy mommy đều ở đây... Bảo San không cho chị rời đi... Cứ khóc mãi..."
Cô đã bắt đầu lẩn trí, nhớ đến năm đó tính cùng Ôn Khiêm Lương xuất ngoại, Bảo San dẫn đầu chống đối quyết không đồng ý.
Cậu thì đã mệt mỏi muốn suy sụp, tạm thời đáp ứng cô, vì để dỗ cô an lòng.
Dì giúp việc tới phòng ngủ, công chúa nhỏ trong lòng vẫn còn đang khóc, ồn ào không chịu đi ngủ. Tô Khởi nghe được tiếng khóc tới gần thì không kìm chế mà gào lên, em bé nghe được tiếng gào lại khóc rống dữ hơn. Một vòng tuần hoàn khép kín chết tiệt, không có giải pháp.
Bắc Tử lạnh lùng xua dì giúp việc đi, đoạn cúi đầu thì phát hiện người trong lòng đã ngất xỉu rồi.
Đêm mưa hỗn loạn, năm 1995 hỗn loạn.
Bế Tô Khởi về giường đắp chăn đàng hoàng, khi chắc chắn trạng thái của cô đã ổn định lại, Bắc Tử bèn đóng cửa rồi đi đến phòng em bé.
Đã nửa đêm, đã đổi sang một dì giúp việc khác, dì ấy nhỏ giọng hỏi han tình trạng của Tô Khởi.
Bắc Tử kiên nhẫn trăm phần trăm. Sau khi cởi áo ngoài ra thì bồng lấy baby tự tay dỗ dành, cậu kêu dì đi nghỉ ngơi trước, làm phiền dì sáng mai dậy sớm, dì ấy đáp ứng.
Cậu nghĩ là em bé khát khao tình thương của cha, tạm thời xem mình là daddy, hoặc cũng có thể là quậy lâu rồi, nên nhanh chóng ngoan ngoãn vào giấc.
Rửa mặt tắm táp xong thì nằm trên giường trong phòng cho khách. Bắc Tử mệt lả đến nhắm mắt lại ngay --- tinh thần đã bị quá tải.
Nhưng cậu cứ cảm giác đã quên gì đó, cậu quên một điểm mấu chốt vô cùng quan trọng. Nhưng cơn buồn ngủ ập tới, không kịp nghĩ ra đã chìm vào giấc ngủ.
Chưa tới 2 giờ, Bắc Tử đổ mồ hôi lạnh đầy người, chợt mở bừng mắt. Lúc này ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng.
Chân nhanh hơn não một bước, phóng xuống lầu vọt tới phòng khách. Xác định cây dao gọt hoa quả trên mâm trái cây vẫn còn đó, an tâm chưa tới nửa phút, lại sấn tới phòng bếp --- nhìn bên thớt gỗ, giá cắm dao và dụng cụ cắt gọt nằm tán loạn.
Tim vọt lên tới cổ họng, ba bậc thang hợp thành một mà phóng lên lầu lại, còn không quên đem theo chìa khoá dự phòng chạy về phòng ngủ Tô Khởi.
Trước tiên mở khoá cửa phòng, rồi lại mở khoá cánh cửa toilet. Cô khoá trái hai lớp, ý định đã quyết.
Mà cậu tựa như đẩy lùi đi thế giới chết chóc.
Nhìn thấy được cảnh, Tô Khởi mặc váy ngủ mỏng manh nằm trong bồn tắm, dao rớt trên thảm lót, nước bị nhuộm đỏ ói như máu.
"Chị ơi!"
"Cứ để tôi biến mất trong mưa gió đêm nay thế này, rồi tái sinh trong một thời đại mộng ảo nào đó." – "Cấm Sắc" của Đạt Minh Nhất Phái