Trong bốn bà cụ tự sát tập thể trước miếu Thiên Hậu, người đầu tiên Tô Khởi tìm được đương nhiên là cô Mao. Sau đó dù trù tính thật lâu, song cô vẫn không biết nên dàn dựng một màn nhắc lại chuyện xưa ra sao, mãi cho đến khi tình cờ gặp được Fiona ở miếu Thiên Hậu.
Fiona có nửa huyết thống người da đen. Tên tiếng Trung là Phí An Na hay là Phí Áo Na đã quên mất, tóm lại chỉ biết chắc được là theo họ Phí của chồng.
Bà Ôn và Ôn Khiêm Lương ưng ý bà ấy ở bản tính đôn hậu, làm người thật thà. Dẫu khi làm việc không thể tính là nhạy bén sáng dạ, nhưng được ở chỗ cần cù, thiệt tình, chịu thương chịu khó. Màu da ngăm đen cũng không khiến bà ấy có vẻ gì đặc thù --- cùng lắm là bị Ôn Chí Trăn đối xử hơi lạnh lùng.
Nhà họ Tô gặp chuyện cuối năm 1987, Fiona rời khỏi nhà họ Ôn năm 1989, cuối năm ấy gặp được Tô Khởi ở miếu Thiên Hậu.
Bà ấy làm việc ở nhà họ Ôn nhiều năm, đương nhiên biết Tô Bảo Trân trông ra sao. Kể cả Tô Khởi có đổi cách trang điểm, kiểu tóc, thì vẫn giống nhau vô cùng.
Thế nhưng Tô Khởi bình dân hơn, không giống cô cả họ Tô lạnh lùng cao ngạo đó, chỉ khi ở trước mặt người thân cận mới miệng mới hé cười.
Tô Khởi dùng thân phận tiên cô Dư Lâu để giữ liên lạc với bà, có điều Fiona tỏ ra quan tâm và niềm nở thân thiện một cách hết sức dị thường, khó tránh làm người ta thấy mất tự nhiên vô cùng.
Cho đến khi Fiona từng bước mở lòng, tuy khi nhắc lại chỉ xưng chủ cũ hồi trước, song Tô Khởi biết chính là nhà họ Ôn. Bà ấy bộc bạch với cô bí mật năm xưa, với giọng ăn năn sám hối: Nam chủ nhân cấu kết với người ngoài, bán đứng chí cốt, thế cho nên một nhà bốn người của người bạn phải bỏ mạng ở hồ nước Thành Môn, sau đó còn giả nhân giả nghĩa ra mặt an táng, xây dựng nhà thờ.
Thân là người làm Phi, Fiona vô tình nghe lén được Ôn Chí Trăn và Đường Hiệp Đình nói chuyện, song bà không thể không đắn đo đến việc còn cần ở lại nhà họ Ôn để làm lụng mưu sinh, phải chung tay với người chồng nghèo khó để nuôi cô con gái vừa mới đi học. Ôn Chí Trăn thành lập sòng bạc trên biển Sing-Malay, đã thu được lợi nhuận cùng thành tựu khổng lồ. Người làm Phi trong nhà cũng được hưởng ké, nhận được bao nhiêu là lợi lộc phong phú, bắt đầu từ đây Fiona càng giữ kín như bưng hơn.
Lúc kể lại những chuyện này, Fiona hối hận tràn trề, tinh thần gánh chịu tra tấn nhiều năm nhưng không nơi để giãi bày --- trong vòng hai năm sau khi nhà họ Tô gặp chuyện, chồng bà ra biển gặp nạn mà bỏ mạng, con gái bị tai nạn xe cộ mà tàn tật, năm sau thì tự sát.
Fiona nói: Đây là báo ứng, đến chết mới có thể giải thoát.
Tô Khởi bèn hỏi: Vậy bà có muốn giải thoát không?
...
Bút rơi xuống đất, Tô Khởi hoàn hồn lại ngay rồi khom người nhặt lên. Thi thoảng cô không kìm được mà nhớ lại chuyện cũ, khiến cho cảm xúc lên xuống nhấp nhô, lại còn phải giả đò sóng yên biển lặng trước mặt Đường Duẫn. Nếu mà cuộc thi Hoa hậu Hồng Kông có giải người hai mặt nhất, quán quân không cô thì còn ai.
Đường Duẫn đi vào phòng làm việc, đầu tóc còn vương bọt nước. Tô Khởi đưa phần văn kiện ấy qua, "Tư liệu bên hải quan cần đây, anh nhìn cái đi, nếu không có vấn đề thì em sẽ nộp lên trước Tết luôn. Bên phía cục trưởng còn phải chuẩn bị thêm, gã muốn con số này."
Nhìn con số Tô Khởi ra dấu, lông mi Đường Duẫn khẽ động đậy, anh nhận lấy lật xem mấy trang.
"Mấy này khỏi cần đợi anh kí tên."
Tô Khởi cười nhẹ, làm sao cô không biết mình có thể cáng đáng hết thảy chứ, chỉ là cô không muốn.
"Được, vậy để em kí." Cô nói như thế.
Đường Duẫn nhớ đến đề nghị của Đường Hiệp Đình, muốn cho Tô Khởi nắm vài chuyện trong tay. Trên thực tế, trong nửa năm vừa qua cô làm được không ít, nhưng mà đều là dùng danh nghĩa của Đường Duẫn.
Anh đưa tay qua giựt bút Tô Khởi, vạch bừa vài nét trên giấy, tên đã kí xuống.
Tô Khởi ra vẻ ngơ ngác, cơ mà đã bị anh túm ra khỏi phòng làm việc. Đêm đen hãy còn dài, không nên lãng phí quá nhiều thời giờ vào công việc.
Trên giường, mặt ngoài có vẻ là đang nỉ non tâm sự linh tinh, chỉ có Tô Khởi mới biết tay Đường Duẫn ở dưới chăn đang làm trò gì, đốt lửa khắp nơi.
Cô có hơi đừ, không muốn làm nữa, "Mai còn phải dậy sớm, cô Đường chắc chắn sẽ kêu tụi mình cùng đi chùa dâng hương luôn, buồn ngủ quá..."
Ngày mốt chính là đêm giao thừa. Năm nay nhà họ Đường không đón giao thừa, bởi bà Đường đã sớm đến Bảo Liên thiền chùa để trai giới cầu phúc, còn có nghi thức trù bị đã lâu ở bến tàu.
Đường Duẫn giả đui giả mù trước sự cự nự của cô, một ngón tay khác đã chui vào trong, rồi bâng quơ nói sang chuyện khác, "Tháng này có bình thường không?"
Tô Khởi biết anh là đang hỏi về thời gian hành kinh, nhắm mắt đáp hàm hồ, "Ừm, bình thường..."
Có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện, khiến anh đêm khuya nghĩ ngợi miên man, "Có khi nào nó thấy anh lên xe trước rồi mua vé sau, nên mới rề rà không tới?"
Trong đầu phải nhảy số một hồi mới ngẫm ra được "Nó" trong miệng anh là nói bb, Tô Khởi cắn chặt môi nhẫn nhịn, hạ giọng trả lời anh: "Nghi thần nghi quỷ không bằng mau đi bệnh viện, bác sĩ sẽ đề nghị anh..."
Đường Duẫn cho rằng cô lại muốn nói anh có vấn đề, thế là người đã phủ lên trên, nguy hiểm cận kề, "Đề nghị anh cái gì? Không lẽ anh bị bệnh thật hả?"
"..." Tô Khởi nhíu mày, rướn eo đón mời anh, "Ngu si, đề nghị anh nên yên tâm, anh muốn làm thì làm lẹ lẹ lên đi được không? Khuya lắm rồi đó..."
"Được rồi." Đường Duẫn nhướng mày, ra chiều từ bi ngút trời, "Thôi làm lần nữa vậy."
Cô không dằn nổi phải thúc khuỷu tay chọt vào eo anh, rủa anh đồ hèn, rành rành là anh chủ động, còn muốn mồm mép điêu toa khiến người ta rối rắm.
...
Sáng sớm hôm sau, Đường Duẫn chây lì trên giường đến giây cuối cùng. Tô Khởi đã trang điểm xong, đang đứng trong phòng treo quần áo tiện tay chọn một bộ đồ trang trọng cho anh. Không ngờ tới Bắc Tử đến sớm như thế, còn mang theo ảnh chụp đã rửa ra --- mấy bức Tô Khởi và A Thi cùng chụp bên Nhật.
Cô ngó lẹ qua một cái rồi đặt đại lên trên kệ, đoạn rút một bức trong đó ra, lê dép đi vào phòng ngủ. Bắc Tử chờ trong phòng khách, uống một chung trà nóng.
Đường Duẫn gác một tay sau đầu dựa vào đầu giường, còn ngái ngủ hỏi một câu: "Ai mà sớm vậy?"
"Bắc Tử, anh kêu nó tới lái xe mà, quên rồi à?"
Đường Duẫn ừ nhẹ một tiếng, ngó thấy Tô Khởi đưa một bức hình qua, mặt anh hơi ngờ vực. Nhìn kĩ hình ảnh rõ ràng rồi, ngón tay anh ra sức vần vò, nghiêng đầu cười lạnh.
Tô Khởi coi như là vừa lòng với phản ứng cô vừa nhìn thấy, miệng cũng đang cười luôn --- là kiểu cười xán lạn này đây.
Giây tiếp theo liền bị anh tóm ngã lên giường, Đường Duẫn siết đau ngực cô cách một lớp áo mỏng, Tô Khởi nhíu mày rên nhẹ, vẫn tươi cười như cũ không phai, "Làm gì đó nha? Bắc Tử còn ở phòng khách..."
Đường Duẫn cắn bả vai cô, in lại dấu răng không nông không sâu, thứ đặc biệt vừa tỉnh giấc ở dưới dán sát cô 'say morning'.
Tô Khởi gấp rút ngăn lại: "Sắp trễ giờ lên núi rồi kìa..."
Anh thở mạnh ra một hơi phả lên cổ cô, "Tô Khởi, em coi thử đêm nay anh có thể làm chết em được không."
Đường Duẫn vung tay vỗ mạnh lên mông cô, rồi dứt khoát đứng dậy xuống giường. Tô Khởi chỉ thiếu nước huênh hoang huýt sáo, "Thái Tử gia, anh không sợ tối mai chân run trước mặt ông già anh hay sao."
Trong miệng Đường Duẫn còn ngậm đầy bọt kem đánh răng, cất giọng nghe có hơi ngu, "Không dám nhọc lòng chị dâu, bến tàu tối mai là anh làm chủ, chân có run cũng không ai dám nói."
Tô Khởi đã sớm nghe anh nhắc tới, toàn bộ nghi thức là một tay anh dàn xếp, Đường Hiệp Đình không có ý tham dự, chưa kể Hoằng Xã mấy năm nay đều là Đường Duẫn phụ trách.
Tốt, hết thảy đều nằm trong kế hoạch, cô không lên tiếng nữa, quay đầu đi thay quần áo.
Đường Duẫn rửa mặt xong đi ra, lại phát hiện tấm hình kia còn đặt trên tủ đầu giường. Anh nhìn thấy mà ứa gan, thẳng thừng xé nát.
Tô Khởi với A Thi đi Nhật, tất nhiên là phải ghé thăm Host Club*.
* "Hostclub" là những quán rượu của Nhật Bản, nơi mà các nhân viên nam (Host) ngồi cạnh tiếp chuyện những quý cô. Hay còn gọi là quán rượu dành cho những quý cô (nguồn: Học tiếng Nhật khó như leo núi)
Một đám trai tơ mơn mởn mới ngoài đôi mươi, đấm vai bóp chân cho cô, thêm rượu dâng trà, còn gọi thêm mấy tay vũ công eo thon, có người còn biết hát nhạc tiếng Quảng nữa cơ... Chỉ cần tiền vào đủ, tuyệt đối khiến người hài lòng. Sau cùng là phóng khoáng pose dáng, họ bao quanh Tô Khởi vào chính giữa tựa như sao vây quanh trăng, quản lí ấn nút chụp, lưu ảnh làm kỉ niệm.
Tô Khởi quẹt thẻ Đường Duẫn, tâm tình đương nhiên phơi phới không thôi. Đêm đó cùng A Thi về lại khách sạn còn không quên cảm thán: Hồng Kông hàng vạn hộp đêm, vậy mà vẫn chưa có cái nào phục vụ riêng cho phụ nữ? Có thì làm ăn nhất định sẽ lên liền liền luôn.
A Thi khen "Nói có lí", đập tay hò hẹn, hay chị em cùng nắm tay gây dựng cơ đồ, phải đưa việc này vào danh sách cần làm hai năm tới đây.
Cơ mà tiếc là, đêm đó Đường Duẫn cũng không có làm chết cô, hoặc nên xem như hai người tổn thương lẫn nhau, ba bên phẫn nộ.
Trước khi xuống núi, Tô Khởi từ giã bà Đường, bà không quên dặn dò: dạo này Đường Hiệp Đình xã giao nhiều, uống nhiều, buổi tối nhớ chuẩn bị bữa ăn thanh đạm cùng với canh giải rượu.
Rõ ràng là việc dặn người làm Phi thôi là được, nhưng bà cứ muốn Tô Khởi tự tay lo liệu một phen, chính là vì để nâng điểm cho Tô Khởi trong lòng Đường Hiệp Đình. Tô Khởi ngoan ngoãn nghe theo, bà Đường cảm thấy mĩ mãn.
Ngày 29 tháng Chạp, trời âm, Đường Duẫn ở Hoằng Xã họp với những vị chủ quản các đường khẩu. Còn Tô Khởi đến biệt thự vịnh Nước Sâu, chờ Đường Hiệp Đình đi tiệc về sớm.
Cô mua rau củ nhập khẩu --- ngày thường tuyệt đối không nghiên cứu kĩ lưỡng như thế, chỉ là muốn tạo nét trước mặt cha chồng tương lai này mà thôi. Việc xuống bếp vẫn là do người làm Phi ra tay, Tô Khởi không có lòng tin gì nhiều với tay nghề của mình, may thay Đường Duẫn không đến nỗi cậu ấm kén chọn.
Lúc về tới Đường Hiệp Đình có hơi say nhẹ, sắc mặt vẫn trông khó đối phó như cũ. Cô đưa canh giải rượu lên liền sửa soạn rời đi, nhìn ông uống một hơi cạn sạch, rồi tỏ ra chẳng mấy hứng thú với bữa tối thanh đạm trên bàn.
Ông có chuyện quan trọng hơn muốn kiếm Tô Khởi, bèn gọi cô vào phòng làm việc đơn độc đối mặt.
Nói lời thật lòng, Tô Khởi sợ Đường Hiệp Đình. Tựa như lúc mới đầu tiếp cận Đường Duẫn cũng không kiềm được mà sợ anh, nỗi sợ dành cho Đường Hiệp Đình chỉ có hơn chứ không kém Đường Duẫn.
Ông ném tới một xấp văn kiện, ngữ khí hơi cọc, "Mẫn Nghi có biết cô là một con hồ ly tinh không? Dụ cho A Duẫn mụ mị đầu óc hết?"
Tô Khởi vẫn vờ vịt như cũ, "Tam gia, con không hiểu."
Đường Hiệp Đình tiến gần, mạnh bạo đẩy vai cô, "Ngu si, tôi muốn để nó giao chuyện vào trong tay cô, kết quả mỗi một phần kí tên đều là tên Đường Duẫn. Đừng có nói với tôi bà đồng như cô không biết viết tên của mình."
Tô Khởi không né, "Con thật sự không biết mấy chuyện này..."
"Muốn làm chị dâu Hoằng Xã, lại còn muốn mọi sự không dính thân. Muốn A Duẫn cùng cô hưởng phú quý, cô lại không cùng nó vượt hoạn nạn? Cô đang mưu tính điều gì?"
Tô Khởi tính diễn trò theo thói quen, song lại xem nhẹ người trước mắt tên là Đường Hiệp Đình, chả phải là Đường Duẫn, khổ nhục kế không có đất để triển khai, càng không có cơ hội cho cô đánh tâm lí.
Đường Hiệp Đình đang say chuếnh choáng khó tránh khỏi mà sửng cồ, không thích hợp để đối đầu.
Tô Khởi dứng dậy khỏi sô pha, ánh mắt quật cường nhìn về phía Đường Hiệp Đình: "Tam gia, bây giờ ngài cũng hối hận rồi chứ? A Duẫn với con đều còn trẻ, vì sao cứ một mực phải để cả hai tụi con đều dính vào chuyện ô nhục?"
"Chính phủ Cảng-Anh còn được thêm hai năm nữa, tới 1997 thì ngài cho rằng Hoằng Xã còn có thể kênh kiệu được bao lâu? Tối mai A Duẫn tự mình chủ trì nghi thức "Rửa tay chậu vàng", sau này mọi người đều sẽ làm ăn trong sạch, tất cả đều vì kiếm tiền, đồng tiền cao nhất. Hơn nữa con với A Duẫn là một, nếu ảnh có sai lầm gì, tổ lật thì trứng còn lành nổi sao?
Còn có một liều thuốc trợ tim cuối cùng.
"Huống chi, mau thôi ngài sẽ có đứa cháu trai đầu tiên, con trông cậy toàn bộ vào nó."
Đường Hiệp Đình nhíu mày, vịn vào cái kệ bên cạnh mà sửng sốt mấy giây, tiêu hoá những lời từ miệng Tô Khởi.
Ý cô là: Trong bụng cô đã có con của Đường Duẫn?
Tô Khởi không đợi ông hỏi lại, đứng dậy đi ngay, "A Duẫn chắc là về tới nhà rồi, đợi không thấy con là lại muốn bực."
Đường Hiệp Đình không cản, Tô Khởi ra khỏi phòng làm việc. Hành lang yên lặng đến quỷ dị, kế đó ở cầu thang cô gặp được Đường Duẫn mới vừa đi lên.
Đường Duẫn thấy hốc mắt cô ửng đỏ lên, toàn thân lại run lên rất nhẹ, "Em bị khùng hả? Trong phòng nực quá trời, run cái gì."
Tô Khởi quay đầu lại ngó một cái như vô tình, sau đó đẩy anh ra rồi cất bước xuống lầu. Đường Duẫn nghiền ngẫm vẻ mặt ấm ức đó của cô, tựa như là hiểu ra gì đó, quay người đi phòng làm việc.
Hai má Đường Hiệp Đình ửng hồng vì say, cà vạt và cổ áo có vẻ xộc xệch, ông đứng ngay đó rề rà không nhúc nhích, cảnh tượng khiến người ta ngớ ra.
Anh cười khẩy một tiếng, "Mẹ mới vừa đi bữa nay, mà ba đã nhịn không nổi rồi hả?"
Đường Hiệp Đình vớ bừa cái bình sứ không biết thời đại nào, ném về phía anh, "Đồ mắc dịch, mày đang nói cái gì đó?"
Đường Duẫn cắm tay vào túi, lạnh lùng liếc ông một cái, xoay người rời đi.
Trong xe, Đường Duẫn mãi cũng không nổ máy, ngó cô nàng ngồi bên phó lái đang nghiêng đầu nhìn chòng chọc ra cửa sổ. Trên thực tế lòng anh rất rõ ràng, Đường Hiệp Đình không phải người lỗ mãng như thế, càng chưa bàn tới chuyện ông không hề có hứng thú lớn lao gì với nữ sắc.
Vậy lỡ ngay lúc say xỉn mất khống chế thì sao? Đường Duẫn làm sao mà biết được.
Anh muốn nói lời xoa dịu cô, nhưng tận đáy lòng không dằn được nỗi hoài nghi: Cô có đang diễn kịch không đây. Còn cái điệu bộ lạnh nhạt cao ngạo kia của Tô Khởi, Đường Duẫn nhìn thấy mà hậm hực.
Câu chữ tuột ra khỏi mồm lại khiến người ta nổi điên: "Ổng đã uống rượu rồi mà em còn làm dáng trước mặt ổng? Đứa con nít ba tuổi còn biết trốn ổng xa 5 mét, ngu ngốc."
Trước ngực Tô Khởi phập phồng, thoạt nhìn như là đang cố nén lửa giận, "Anh im miệng được không?"
Nổi cơn muốn đối nghịch với cô, Đường Duẫn nói: "Sáng sớm không phải còn bày đặt khoe ảnh chụp với anh còn gì? Chị dâu chị giỏi gớm ha, anh đi hộp đêm cũng không gọi nhiều cô như vậy."
Xem ra là đang mượn cơ hội lôi chuyện cũ ra.
Tô Khởi ngoảnh đầu lại nhìn anh, tươi cười mỉa mai, "Anh muốn so với em? Gọi hai chục thằng trai tơ thì sao, em chỉ tiếc sao mình ở lại ngắn quá, không kịp ngủ với từng đứa một, không thì còn có thể tranh đua cao thấp với Thái Tử gia, coi coi rốt cuộc kinh.nghiệm sex của ai phong phú hơn!"
Đường Duẫn tức tới cũng bật cười theo, hoàn toàn bỏ ý muốn nổ máy, "Em có tim không vậy? Sau khi quen em anh không hề chạm vào eo của người phụ nữ nào nữa, còn em thì quẹt thẻ anh đi bao trai, chưa nói tới còn..."
Cô và Ôn Khiêm Lương hôn môi, nghĩ tới lần đó son môi bị lem, khiến lửa trong lòng Đường Duẫn càng phừng phực, nhưng anh vẫn không nói ra miệng.
"Anh nói coi! Anh không có sờ à? Hôm em bị tai nạn xe, đêm đó anh đi Tiên Đô, gọi cô em chân dài mét ba*, thì sờ eo làm chi nữa? Cặp chân mới xịn nhất chứ gì."
*gốc 43 tấc, 1 tấc là 3.333cm
"..." Anh nghẹn họng nhất thời, nhưng mau chóng lấy lại sĩ khí, "Em nói tào lao! Anh không có sờ, em nghĩ anh vẫn là thằng trai non mới ngoài hai mươi hả? Đã nói rõ là muốn sinh con, em tự đắp nặn cho mình ra hình tượng thánh mẫu tới thuốc cũng không dám uống, không lẽ anh chưa làm gì hết hay sao?"
Tô Khởi cúi đầu bắt đầu tìm kiếm trong xe anh, Đường Duẫn hỏi: "Em tìm cái gì?"
Rốt cuộc cô cũng moi ra một hộp thuốc, rút một điếu ra dúi vào tay anh, "Anh dơ chết được, anh làm tôi mắc ói đó! Thuốc của anh đây, anh châm đi, ai mà thèm đẻ con với đứa bệnh như anh hả?"
Đường Duẫn thấy cái điệu bộ vênh váo hung hăng của cô thì muốn tát đầu cô ngay. Động tác Tô Khởi nhanh nhạy hơn, một bàn tay đập vào giữa vai cổ anh, vỗ bốp một tiếng thật vang.
Đường Duẫn sững sờ, tức thì đè hai cổ tay cô lại. Tô Khởi giãy đành đạch, tay cào anh đánh anh loạn xạ, không gian trong xe không mấy dư dả, quá mức chật hẹp.
Cho tới khi Tô Khởi dừng tay, chính cô cũng không rõ quậy với anh như thế một hồi làm cái gì. Rõ ràng mới nãy chỉ là cố tình giả bộ uất ức, giờ đành quy kết thành mượn cớ xả giận.
Ổn định hơi thở xong, cô lạnh lùng nói: "Ngừng chiến, anh buông em ra."
Đường Duẫn buông tay, cúi đầu ngó dấu tay bên cổ mình, mắng cô là "Bà điên", kiểu này lăn lộn trong xã đoàn có thể đánh lên tới cấp "Hồng Côn". Tô Khởi trộm đưa tay mở cửa xe, một giây trước khi phóng xuống còn đánh mạnh lên đầu anh một phát --- thật là như hai đứa học trò ấu trĩ đang đánh lộn.
Cô chạy tót về gara lái chiếc xe mình tự lái tới, Đường Duẫn bị cô chọc cho điên tiết, hạ cửa sổ xe rống với cô: "Tô Khởi, anh đụ con mẹ em!"
Đã lâu rồi anh chưa nói lời tục tĩu, Tô Khởi cũng ló người ra khỏi xe, cười khẩy đáp anh: "Vậy em đụ thằng cha anh."
"Đụ đi, em lên lầu liền!"
"Cút!"
Hai chiếc xe một trước một sau lái ra khỏi cổng chính. Đêm đã rất khuya, trên đường vắng xe, Đường Duẫn đua xe với cô như đang ghẹo mèo. Mãi cho tới vịnh Đồng La, anh quành đầu đi phố Thanh Phong, Tô Khởi lại vào đường hầm.
Anh hừ lạnh một tiếng gọi điện thoại sang, "Đừng có về nữa, cút về phố Miếu của em đi."
Ngữ điệu của Tô Khởi càng thêm hống hách: "Em với A Thi cùng đón giao thừa, còn anh, một mình ở bến tàu chịu gió lạnh, phải trúng gió ----"
"..."
Không trung vang lên một tiếng sầm rền, ông trời còn không nhịn nổi mà phải rống ầm lên: Một đôi ấu trĩ chưa từng thấy, vậy mà lại là nam nữ thành niên cả, kinh!
Nhưng mà ha, nhưng mà mưa to trút xuống.
Ngày 30/1/1995, 30 tháng Chạp Âm lịch, đêm giao thừa, mưa lớn.
Đường xá phố Miếu vắng tanh, ai ai cũng phải chửi một câu "Chết tiệt". Đêm giao thừa mà lại đổ mưa to, ngụ ý kém, chỉ có mấy bé nhỏ chạy loạn chơi đùa là huyên náo như cũ.
Trong phòng bếp nhỏ bên cửa sổ, A Thi thể hiện tay nghề, Tô Khởi làm trợ thủ. Tuy chỗ nơi không rộng rãi như chung cư bên phố Thanh Phong hay là biệt thự vịnh Nước Sâu, thi thoảng các cô có va đập vào nhau, nhưng không khí vẫn ấm cúng như cũ.
Đường Trịnh Mẫn Nghi tụng kinh suốt đêm trong phòng nghỉ ở Bảo Liên Thiền Chùa, Đường Hiệp Đình cũng vào từ đường tế bái thủ lĩnh nhiều đời của Hoằng Xã, toàn vì cầu phúc, lòng tràn đầy thành kính.
Đường Duẫn thấy mưa gió bịt bùng thì nhíu mày, lặng lẽ kêu A Chính triển khai Plan B: Nghi thức ngoài trời khó mà cử hành được, sửa thành trong nhà, khỏi trễ giờ lành.
Tới gần 12 giờ, mưa dần ngơi.
Tô Khởi và A Thi cầm bình rượu đứng trước cửa sổ, mặc cho mưa nhỏ rơi lất phất vào nhà, Trên mặt cô hơi nhuốm say, tâm tình sung sướng hơn bao giờ hết. Đáng tiếc cách đó không xa truyền tới tiếng chó điên sủa, om sòm cả lên.
Đường Duẫn dẫn đầu mười ba vị chủ quản đường khẩu của Hoằng Xã, với hơn trăm tay đấm Hồng Côn đồng loạt dâng hương, sau đó dâng chậu nước bằng vàng lên, mang ý "Rửa tay chậu vàng", tuyên bố từ nay rút vào núi.
Mõ gỗ bà Đường đang gõ trước người bỗng dưng nứt ra một lằn, ngụ ý vô cùng tệ, bà gấp rút gọi người tới đổi.
Mà trong từ đường biệt thự, Đường Hiệp Đình bị trúng vô số nhát dao, máu đổ không ngừng, một giây trước khi tắt thở còn có ý bò ra ngoài, trong miệng không ngừng kêu thảm thiết "Mẫn Nghi", "Mẫn Nghi". Tiếc thay âm lượng quá bé, người làm Phi đang ngủ mơ dưới lầu chẳng hề nghe thấy.
Bốn giờ sáng hôm sau, mùng Một đầu năm, xe trắng lái vào biệt thự nhà họ Đường, cảnh sát dàn trận, kéo dải băng cảnh báo.
Đường Duẫn lặng lẽ chạy về, đau thấu cõi lòng, trong khoảnh khắc đánh mất lí trí liền gọi chất vấn Tô Khởi.
"Tô Bảo Trân, em đã làm gì!"
Bee: 4c nữa là hoàn chính văn rồi quý dị ơi :)) thêm ba bốn cái phiên ngoại nữa.