Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 26: C26: Chương 26




Cứ thế làm ngay trên sô pha, sau khi kết thúc hai người nằm ôm nhau --- tuyệt đối không phải ý của cô. Khăn tắm nửa ướt nửa khô trở thành lớp che đậy duy nhất, phủ một khoảng bên dưới, hai cái móng heo của Đường Duẫn giúp cô che bên trên, đại khái là mong mỏi cô khen anh một câu "Quý ông ghê".

Sao có thể, "Anh Hùng Xạ Điêu" còn đang phát, đại khái còn thêm một tập nữa, Tô Khởi xoay lưng về phía anh, hai tay phòng ngự trước ngực, có hơi mỏi mệt.

Đường Duẫn thi thoảng là đụng trên chạm dưới cô, Tô Khởi giả "Bất Động Minh Vương", tuyệt đối bất động, xem anh là tên nhóc ba tuổi, nói được đạo lí gì với đứa nhóc ba tuổi chứ. Đường Duẫn ngước lên trần nhà xuất thần, tay càng như là vô thức vuốt ve, trong lòng thì nghĩ đến ban chiều. Anh giao cho A Chính đi tra bên Dư Lâu, trên thực tế cũng là có người không thể không gặp.

Hổ Mã Lai Triệu Đỉnh Sân, song hoa hồng côn* nức tiếng Hồng Kông ba chục năm trước, không chuyện ác nào không làm. Do trên người mang quá nhiều án giết người nên trốn sang Thái Lan ở ẩn, sau khi chết mấy năm trước thì mấy thằng con đấu đá liên miên, cuối cùng còn vị này sống sót thừa kế "gia nghiệp", bất quá cũng chỉ là một ít khu đèn đỏ bên Thái cùng với le ngoe mấy mã tử dưới tay.

*tay đấm số một trong xã đoàn.

Thằng con trai này không biết tốt xấu, còn mơ về Hồng Kông xông xáo một phen, tự Đường Hiệp Đình không muốn thấy, đẩy cho Đường Duẫn, nói là cho bên đó chút mặt mũi, quay đầu ông lại sai Long Thất "tiễn" người về Thái Lan, tiên lễ hậu binh thôi.

Không ngờ là con trai cưng của Hổ Mã Lai thích chơi gái Tây, Hồng Kông chỗ nào có gái Tây, tên này mười mấy năm chưa về vậy mà còn biết rõ hơn Đường Duẫn, đi tới cái hộp đêm không ai dám tới, cư nhiên một móng Tàu cũng không thấy.

Đường Duẫn bị nước hoa rẻ tiền hun cho mắc ói liên tục, hơn nữa mấy ả Tây này đa phần là nhập cư trái phép đến Hồng Kông, có bệnh hay không cũng chả biết.

Lần đầu tự thấy chính mình mới bên là bán sắc tiếp khách, dày vò hết sức.

Chung quanh ngôn ngữ gì cũng có, cãi cọ ồn ào nhao nhao làm anh nhức cả đầu, vừa về phố Thanh Phong liền gọi người đem xe đi rửa cho sạch --- anh cảm thấy cả người mình đều khó chịu, chắc anh muốn bệnh mất rồi.

Tô Khởi cảm nhận được anh có hơi bực dọc, thở dài sườn sượt, cô nằm kế bên nghe, hết sức cay nghiệt mở miệng nhằn anh.

"Anh im tiếng được không, ồn gớm."

Anh lặng lẽ quyết định sẽ không bao giờ giúp Đường Hiệp Đình "thu thập cục diện rối rắm" nữa, nhà người ta toàn là ông già lo liệu chuyện cho con trai, cớ sao tới chỗ anh liền điên đảo, Đường Hiệp Đình mấy năm nay quá tùy hứng rồi.

Thấy người ngoan ngoãn yên tĩnh lại, Tô Khởi lại có hơi không thích ứng.

"Em có việc hỏi anh."

"Nói."

"Daddy mommy anh sao mà 6 năm trước mới đăng kí kết hôn?"

Đường Duẫn lặng thinh, cô cũng không nhúc nhích, không muốn quay đầu lại nhìn anh, hoặc đúng hơn là không dám.

Hồi lâu, anh lạnh giọng nói, "Hôn anh một cái."

"..." Tô Khởi trong lòng sỉ vả anh, miệng hung anh, "Không nói thì thôi, anh tưởng em nhất định muốn biết sao."

Rõ ràng khi giao lưu trên giường ắt không thể thiếu hôn môi, nhưng bỏ qua chuyện đó, cô tuyệt không muốn kiss moah gì anh cả.

Đôi tay dài thượt của Đường Duẫn từ sau vói ra trước, tóm một bên mềm mại lại vần vò, lại kéo người sát vào ngực, ôm ấp gần gũi.

"Không có gì đáng nói, bả chọc ông già bả tức chết, sau đó gả cho ý trung nhân thời trẻ, không thuận theo lẽ thường."

Tô Khởi ậm ừ một tiếng, tỏ vẻ hiểu rồi.

Trong nhà yên ắng, chỉ có tiếng TV đang phát xì xào, Đường Duẫn nhắm mắt dưỡng thần, cất giọng chậm rì.

"Ba anh không phải người háo sắc, ông ấy chung tình lắm, phụ nữ có một người là thấy đủ. Hồi đó còn phải nuôi nấng anh, cũng không dễ dàng gì."

Tô Khởi còn tưởng rằng Đường Hiệp Đình chỉ là giả vờ giả vịt, bên ngoài chưa bao giờ gặp ông ta cặp kè gì với hồng nhan tri kỉ hay là sao nữ trẻ trung, không giống Ôn Chí Trăn hay bị báo lá cải chụp phải mấy lần, đương nhiên quan hệ công chúng bên Ôn thị sẽ mau chóng ra mặt ém xuống, tốc độ nhanh cực, dường như là chưa phát sinh bao giờ.

Đường Duẫn lại nhớ tới câu cô nói thật lâu trước kia: Không bằng tôi câu Daddy anh, ổng chết trước anh, có tiền sớm hơn.

Nhớ đến đó, liền duỗi tay tét mông cô hai cái bôm bốp, Tô Khởi đau đến nhíu mày, quay đầu nhìn anh như muốn lóc thịt. Anh thì đánh người xong lại cho táo ngọt, như tên dê cụ vuốt ve nắn bóp để an ủi, giọng điệu ra vẻ nghiêm túc.

"Cho nên em đừng có nghĩ tới câu ông già anh, câu anh mới đảm bảo."

"Em thấy dù em không câu anh, anh cũng giống như bị em câu điên luôn rồi."

Đường Duẫn cười đến mức lồng ngực phập phồng, còn bày đặt cứng mồm ngụy biện: "Xàm xí, em nói tào lao."

Ngày hôm sau Đường Duẫn ngoài ý muốn mà dậy thật sớm, Tô Khởi mệt cực, kéo chăn che đầu, bị tiếng anh nói chuyện điện thoại làm ồn đến, không kìm được rống lên: "Anh im cái coi."

Đêm qua trước khi ngủ lại bị anh đè làm một lần, anh thì lại tinh thần sảng khoái mà rời giường ra cửa, cô chỉ cảm thấy còn phải ngủ thêm mấy tiếng nữa.

Đường Duẫn không để tâm, thay quần áo sửa soạn xong xuôi thì đi đến mép giường, kéo chăn cô ra gọn hơ, "Tối qua em không ăn gì hết phải không?"

"Đừng phiền em."



Anh dán vào má cô mang theo mùi nước súc miệng, hơi thở thoải mái thơm mát phả vào mặt, mặc kệ là ai cũng phải tỉnh táo mấy phần, không chê cô mặt chưa rửa, nâng cằm lên hào phóng cho một cái hôn chào buổi sáng,

"Hôm nay ngày giỗ của chú Tế Huy, anh phải đi xuống nghĩa trang, kêu Bắc Tử mua bữa sáng cho em, nhớ mở cửa đó."

Tô Khởi bị phiền, khua tay loạn xạ chào hỏi anh, Đường Duẫn bị đánh mà không kịp trở tay, một bàn tay quất tới váng vất cả ra, lỗ tai bị cô đánh đỏ.

Anh ngó xuống đồng hồ trên cổ tay, thời gian cũng còn, quỳ một gối lên giường đè người lại, xốc chăn lên, cô cũng bất chấp giờ mình có mặc quần áo gì không, bật lên sống mái với anh, ấu trĩ như mấy đứa nít nôi đánh lộn.

Đường Duẫn xuống tay cũng nương, chỉ cố ý đánh mông cô, Tô Khởi thì không quan tâm gì hết, chỉ cần đánh được anh là coi như ăn điểm.

Chưa tới hai phút, Đường Duẫn không có thời gian để chơi tình thú tiếp với cô, kéo chăn tới bao người lại, ngón tay không cẩn thận sờ phải thứ gì đó, giọng nghe gợi đòn.

"Lưu nhiều đến vậy?"

Tô Khởi thở hồng hộc, nghĩ tới chuyện đẹp mặt anh làm tối qua, "Nhảm nhí, đều là của anh, làm ơn mang đi hộ."

Đường Duẫn đưa ngón tay lên mũi ngửi thử, cũng không ngửi được mùi gì, còn phải đi rửa cái tay, không lãng phí thời giờ cùng cô nữa.

"Sorry a, tạm thời gởi lại chỗ em, mười tháng sau anh lấy một đứa ra."

Cô bị anh chọc giận đến bật cười, "Anh bớt nằm mơ, cút lẹ dùm."

Đường Duẫn huýt sáo ra khỏi phòng, Tô Khởi tiếp tục dùng chăn che đầu, cả người nằm thẳng như xác chết, từ bên ngoài ngó vào giống như không một bóng người.

"Tập thể dục buổi sáng" xong thì người cũng tỉnh ráo, không tránh nhớ đến năm đó, thời tiết đã lạnh dần, cô trầm mình dưới hồ quá lâu, sau khi được cứu thì sốt cao, giày vò hơn nửa tháng mới giữ được cái mạng nhỏ.

Sau đó đến phố Miếu, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo mới phát hiện kinh nguyệt bắt đầu không đều, thông thường hai ba tháng mới tới một lần, đầu tiên là kèm theo đau bụng nghiêm trọng, sau tay chân cứ lạnh toát. Hơn nữa cô Chín thích sai cô đủ việc, mấy năm ấy mùa đông hay mưa, cảm giác ẩm thấp cô cực ghét cứ quanh quẩn khắp người, ăn mặc cũng không đủ ấm.

Sau khi cô Chín mất cô tự tại hơn nhiều, cũng có tiền đi khám bác sĩ. Bệnh viện tư nhân từng đi không thể đi tiếp, bệnh viện công lập nổi tiếng thì sợ gặp người quen, cuối cùng là A Thi cùng cô đi một phòng khám trung y ở đường Austin, đủ điệu thấp ẩn dật, cũng tương đối đáng tin.

Cả gian phòng khám ngập tràn mùi trung dược, cô nghe nữ bác sĩ kia dùng giọng nói nhạt nhẽo lại ngang chàng nói gì mà "Bào cung tích hàn"(Tử cung nhiễm lạnh), "Tì thận dương hư" (Tì thận suy yếu).

Nếu như là Pearl, cô đương nhiên tin Tây y từ nhỏ rồi, làm sao nghe vô mấy thứ này, liền hỏi thẳng là bị cái gì.

Bác sĩ lại hỏi cô còn đau bụng hay không, tự cô cũng không biết đáp như thế nào, không biết là không đau, hay là đã quen với cái mức đau đớn này, bởi cô Chín bắt cô làm culi cũng đâu có quan tâm kinh nguyệt cô có tới không.

Năm ấy đã rất lâu rồi, chỉ nhớ rõ cuối cùng bác sĩ kiến nghị cô uống trung dược, điều trị bằng châm cứu, nếu không thì chẳng những khó có thai, thể hư, mà còn sẽ có ngày hoàn toàn mất đi khả năng sinh nở.

Cô đáp không sao cả, A Thi nghe được mà không nhịn nổi phải tán thưởng, hai người cũng đều không tim không phổi --- sinh kế còn lắm chông gai, làm gì có tâm tình để ý có sanh con được không?

Người bệnh tự mình từ bỏ, bác sĩ cũng không ép uổng nữa. Mùa đông năm ấy vẫn ẩm thấp thế, Tô Khởi rúc vào một góc trong căn phòng vuông xập xệ, khuya khoắt từ hành lang vọng vào tiếng bà vợ gào khóc do bị chồng đánh, cô cuộn tròn thành một khối, bụng đau đã như chẳng hề gì, cô nhớ daddy mommy, nhớ Bảo San, nhớ đến nước mắt ướt đẫm khăn trải giường.

Cớ sao đã bốn giờ sáng còn chưa làm việc nữa, muốn thế chỗ chú dọn vệ sinh, như vậy thì không cần ở trong chốc lát nhàn rỗi này bị vây khốn bởi những suy nghĩ râu ria khó kiềm chế.

Tô Khởi bỗng đứng dậy tròng váy ngủ lên, đứng bên cửa sổ hút điếu thuốc, quay đầu liền nhìn thấy khăn trải giường hỗn loạn, hôm nay là màu nhạt, nhiễm vết bẩn rõ mồn một. Cô như nổi điên kéo lớp vải ném xuống đất, gộp với tấm chăn mỏng luôn, dẫm thêm vài cái.

Xoay người đi tắm, nhắm mắt làm ngơ, dì giúp việc giữa trưa tới dọn vệ sinh, cô nhất định phải nói với dì là sau này không muốn chăn ga nhạt màu.

Dòng nước chảy từ đỉnh đầu xuống dưới, đã từng ôm tâm lí cầu may, sau này thì nhất định không thể, không phải quyết định trộm uống thuốc tránh thai, mà là lựa chọn càng thêm kinh thiên động địa.

Trước chưa xét tới xác suất thụ thai cực thấp giữa cô và Đường Duẫn, nếu cô thật sự có con với Đường Duẫn, sinh hay không sinh cũng phải xem ý của Đường Hiệp Đình và bà Đường. Nhưng trong trò chơi này cô đơn độc chiến đấu đã đủ yếu ớt, thêm chút lợi thế có liệu có làm mức cược ván bài này càng cao hơn nữa?

Không mong trước sau vẹn toàn được, chỉ mong ngọc nát đá tan.

Nhờ ơn Đường Duẫn, lúc cô thay quần áo xong xuôi chuẩn bị rời đi còn chưa tới 10 giờ, Bắc Tử đưa bữa sáng tới, cô thấy đủ các món điểm tâm sáng, chính mình ăn không hết nhiều thế, bèn kêu cậu ta ăn chung.

Bắc Tử lắc đầu nguầy nguậy, chỉ kêu là em ăn rồi, ánh mắt không khỏi dáo dác khắp gian nhà này của Đường Duẫn, vị trí cao thoáng, không chỉ có phòng ngủ, còn có cửa sổ sát đất có view cực xịn trong phòng khách, 200 mét vuông, chỗ nơi rộng rãi.

Tô Khởi nhìn cái vẻ ngu dại lại sùng bái của câu, trong lòng phức tạp, "Cậu nghĩ gì đó?"

"Em muốn kiếm tiền, tương lai cũng mua một cái nhà lớn thế này."

"Lần sau cậu thử đi ngó biệt thư nhà ảnh ở khu Nam, mục tiêu có thể biến to hơn."

"Chị Khởi thấy rồi sao? Lớn chừng nào?"

Cô chớp chớp mắt, buông cái cánh gà rút xương ra, "Tất nhiên là chưa thấy rồi."

Hai người cùng nhau trở về phố Miếu.



Khoảng đất trước cửa đã khôi phục lại sạch sẽ, Bắc Tử còn đang kể hôm qua A Chính gọi người tới xử lý, mấy cái vết máu đó khó tẩy sạch ghê, mùi cũng khó ngửi nữa.

Tô Khởi cười nhạt lắng nghe, mới bước vào cửa còn chưa ngồi xuống, chuông điện thoại liền vang lên.

Vốn nghĩ là Đường Duẫn, kêu tới tiếng cuối cùng cô mới nhấc ống nghe, không ngờ bên kia là Ôn Khiêm Lương.

Chung quanh anh có hơi ầm ĩ, bên người còn có ai đang thảo luận công việc, đi xa chút mới cất tiếng.

"Là anh."

Anh không gọi tên cô, Tô Khởi đoán hẳn là anh không tiện lắm, "Ừ" một tiếng đáp lại.

"Anh ở sân bay, chút nữa phải bay sang Singapore."

"Ừm, em có xem tin tức."

Ôn Khiêm Lường cười trầm thấp, giọng đượm nét chiều chuộng khó giấu, "Lên hình có xấu không? Lần đầu tiên đối mặt với nhiều phóng viên thế, ánh đèn quá chói."

Tay Tô Khởi giữ ống nghe cọ qua lại, cũng cười như thế, "Không có, vẫn là rất handsome, charming..."

"Từ đơn hồi mẫu giáo, qua loa lấy lệ với anh."

Nghe thấy có người gọi anh đằng xa, Tô Khởi vội vã nói: "Anh cứ đi lo việc trước đi, em hết thảy ổn cả."

"Được, khi về anh đem quà cho em."

"Ừ."

Vốn tưởng rằng anh sẽ gác máy ngay, Tô Khởi bèn không buông ống nghe vội, không nghĩ tới yên ắng thêm vài giây, Ôn Khiêm Lương lại bổ sung một câu.

"Anh sẽ nhớ em."

Cô không nói lại thêm gì, Ôn Khiêm Lương không cưỡng cầu, lặng yên cúp máy.

Đường Duẫn ở nghĩa trang đạo Chúa bên vịnh Trường Sa.

Tế Huy làm gì theo đạo Chúa gì đó, bà mẹ già của chú ấy theo, trước khi chết lại khuyên vợ ổng theo đạo luôn, trước mắt đang thành kính cầu nguyện cho ông ấy, Đường Duẫn ráng nhẫn, còn đạp A Chính đang ngủ gà ngủ gật một phát.

Hạ giọng hỏi anh ta: "Có bắt được người chưa?"

A Chính banh mắt vài cái, "Chưa, còn chưa được."

"Mày phế vãi đó."

"Anh Duẫn, em thấy là thằng đần đó dọa tiên cô không thành, nhất định là đang trốn chỗ nào không dám lộ diện, anh yên tâm..."

"Tiên cô?" Lại cho A Chính một cú lên đầu, "Tiên cô là mày kêu hả? Có biết gì là lễ phép không?"

Xã hội đen mà nói lễ phép kìa, hiếm lạ ghê.

"Chị dâu, chị dâu. Vậy anh có quyết luôn đi được không, đừng có một lần phật lòng rồi lại bắt sửa miệng, tụi em cũng mệt mỏi lắm chứ."

"..."

Đường Duẫn sắp tục tĩu muốn chửi ra miệng rồi, di động vang, vỗ vỗ vai A Chính ý kêu anh ta trông vợ Tế Huy, A Chính gật đầu.

Đi xa một chút rồi ấn phiếm nghe, không đợi anh nói chuyện, bên kia còn gấp hơn anh nữa.

"Đường Duẫn? Anh ở đâu?"

"Anh về mau đi, mau lên."

"Xin anh đó..."

Tim của anh lại trụy xuống dưới.

Cô như chực khóc, lại cấp bách cần có anh.

Anh tuyệt đối không phải là thương tiếc cầm lòng không đặng, chỉ là muốn đi tự mình nhìn thử xem --- lần này trong mắt cô có ngân hà hay không.