Bọn mắc dịch ấy dần dần thấy rõ người cầm lái, có mấy tên nhác thấy A Chính ngồi ghế phụ trước, sau đưa mắt qua đụng phải Thái Tử gia, cả đám tản ra dần, để lại Tô Khởi và Phì Phiên trơ trọi tại chỗ.
Đường Duẫn dựa lên lưng ghế, nóng nảy chà đầu, lại nới lỏng nút áo ngay cổ, tựa như cảm giác lên cơn thèm thuốc ngày trước.
Mấy nay anh bận thu xếp bên Trần Bỉnh Khôn, Trần Bỉnh Khôn tự đắp vàng lên mặt, Thái Tử gia đích thân tới trấn an hắn, uống say quắc cần câu rồi miệng lảm nhảm "Không ai được phá dỡ Cửu Long Thành Trại cả", Đường Duẫn rủa thầm đồ thiểu năng, vẫy vẫy tay kêu A Chính lấy thêm bột.
Chơi ngay trên sân nhà của Phì Phiên, hộp đêm Mỹ Lan phố Bát Lan, người tình hơn chục năm của Phì Phiên, vị bà chủ này lắc mông trước mặt Trần Bỉnh Khôn ngón nghén gần nửa tháng, A Chính ngậm miệng mở miệng là 'Anh Khôn', vuốt đuôi dặn: Mỹ Lan là bà xã Phì Phiên đó nha, không xơi được đâu.
Trần Bỉnh Khôn quả là một tên bệnh hoạn từ đầu tới chân, còn đáng sợ hơn dâm tặc ở Đôn Môn, nhờ ơn hắn mà Đường Duẫn ăn chay nửa tháng. Ngày đầu tiên khi uống rượu với Trần Bỉnh Khôn, anh gọi bừa một em gái nhỏ tuổi để ôm trong lòng, nguyên đêm đàng hoàng không sinh sự, anh cũng không mặn mà gì, chạy đến ngã tư thì thả người, tiền nong đưa đủ, để em gái tự đi về.
A Chính máu dâm, khoái gọi hai nàng chơi chung, e là đánh vần lớn tiếng quá, di động không biết bị áo ngực hay quần lót phủ lên, mãi hôm sau mới nhận được tin từ chí cốt bên phố Bát Lan, thất thểu gọi báo Đường Duẫn. Em gái xinh xắn bị người của Trần Bỉnh Khôn hốt trên đường về nhà, lúc đưa trở lại hộp đêm cả người không chỗ nào nguyên vẹn, Mỹ Lan đã đưa người vào viện.
Đường Duẫn ghé qua ngó, đúng là hơi rợn người, sau ngờ ngợ bật thốt: "Không lẽ được tao ôm qua thì thằng đó thấy làm càng sướng hơn à?"
A Chính chòng ghẹo: "Có khi thằng chả mê đắm hơi thở của anh, Thái Tử gia chí ái."
Đường Duẫn sút cho một chân, "Tối qua mày kêu nó 'Anh Khôn' ? Ông già tao xưng huynh gọi đệ với thằng khứa đó, thế tao nên gọi mày kiểu gì đây?"
A Chính quýnh quáng xin tha, cuống cuồng rút về đường Cửu Long. Anh ta nhận lệnh theo sát Phì Phiên, Phì Phiên dạo này đang giúp Đường Hiệp Đình quán xuyến kho hàng đường Cửu Long.
A Chính đã từng hỏi anh, sao không trực tiếp xúi Trần Bỉnh Khôn nẫng người tình Phì Phiên luôn, Đường Duẫn ngả lưng lên sô pha hộp đêm, nheo mắt hút thuốc, kế bên có một đôi tay thon thoăn thoắt bóp vai đấm chân cho anh, khác chi thần tiên.
Anh đưa tay ra ước lượng đường cong của Mỹ Lan ngay cửa, Thái Tử gia đứng lớp miễn phí: "Mồi càng bự, cá càng to. Mày để Trần Bỉnh Khôn nghẹn một đêm, lại kiềm không cho thằng khứa đụng vào gái của Phì Phiên, so với để nó nhìn hẵng 10 ngày, nhai 100 trăm lần đừng đụng vào, thì máu nóng bên nào tích nhiều hơn?
A Chính gật gù, "Mỹ Lan năm nay cũng 35 rồi chứ hả? Cứng ghê."
"?" Đường Duẫn nghiêng đầu liếc anh ta, "Phì Phiên làm cha mày được đấy, đó là má mày."
"..."
Vốn anh định hôm nay đi thu lưới, đặt biệt sắp xếp người ban trưa đưa thuốc tiên đợt trước lên cho Phì Phiên, sắp sửa ngày 9 thu lợi, cũng là ngày gã nộp lương cho Mỹ Lan, Đường Duẫn mới vừa hẹn Trần Bỉnh Khôn xong xuôi thì A Chính gọi tới.
Báo rằng xe bà Đường chạy tới đường Cửu Long, mấy thằng đệ thấy ghế sau hình như có mỗi sư phụ Tô ngồi, không thấy bà Đường.
Đường Duẫn nhớ là bà Đường rất ngại ra ngoài giữa trưa, còn nếu như đang bên cạnh Đường Hiệp Đình, Đường Hiệp Đình thích ngủ trưa, bà kiểu gì cũng ngủ cùng ông nên chẳng đi đâu được.
Nghĩ xuôi nghĩ ngược, bỗng nhiên ý thức được việc Phì Phiên vừa hít ma túy, cái khung xương mảnh khảnh của tiên cô phố Nam tư thái cao ngạo khó chiều kia, Phì Phiên có gầy thêm ba phần cũng có thể đè cô như chơi.
Đúng thật là anh muốn chiêm ngưỡng cô chịu trừng trị, tỷ như bị anh ấn quỳ gối xuống, dùng cái thế từ sau tiến vào không dung kháng cự, nhưng người ra tay sao có thể là khứa Phì Phiên.
Xét theo cái tính nết của cô, như mà bị con quỷ tanh hôi ấy chạm vào, thì sợ là điên tiết nhấn chìm cảng Victoria luôn chứ chả vừa.
Đường Duẫn có hơi cáu, người còn chưa về tay anh, Phì Phiên là cái thá gì mà rớ vào?
A Chính chờ anh bên đường Kent, đón người xong thì lái xông thẳng cửa chính, tên canh cửa không có gan cản.
Hiện giờ Đường Duẫn ngồi trên xe bất động, A Chính quen anh 10 năm, nhìn ra được Đường Duẫn hằn hộc, cơ mà anh ta sẽ không khờ khạo cho rằng Đường Duẫn yêu Tô Khởi không kiềm nổi, chỉ có thể xác định được rằng: Giờ phút này anh thật sự khó chịu.
"Anh Duẫn...?" A Chính thử gọi anh.
Đường Duẫn lúc này mới mở cửa bước xuống, mấy mã tử đứng bên đối diện miệng mồm như bị dán keo cứng ngắc, tên nào cũng nhìn ra mặt mày Thái Tử gia sa sầm, có khi sét sắp đánh lên đầu vị nào đó rồi.
A Chính lon ton xuống theo, đá thằng gần nhất mấy cú, anh ta cũng không dám ho he, muốn coi Đường Duẫn xử kiểu gì.
Đám đông tự tản ra nhường lối cho Đường Duẫn đi qua, anh thấy được Tô Khởi còn đang hai tay ôm đầu, hình như cả người còn đang run lẩy bẩy.
Trong đầu thoáng chần chừ giây lát, ngẫm thấy tuy cô xuất thân phố Miếu, nhưng cũng nhất định là ái nữ duy nhất của một ông trùm phong thủy, trước giờ đời nào trải qua chuyện thế này. Hoằng Xã dù không có người thiện, nhưng mà anh có quan niệm riêng cho chính mình, nửa tháng này đi hộp đêm cũng chẳng gọi cô nào, không phải là vì không muốn người vô tội dính vào mớ hổ lốn của Trần Bỉnh Khôn sao.
Khi nào anh lại bắt đầu tỉ mỉ như thế, nhận ra chính mình bắt đầu mềm lòng, càng thấy bực bội hơn, bực tới muốn hút ráo hộp thuốc.
Thôi, coi như là tích phúc đức.
Anh bơ Phì Phiên, sải bước qua ôm Tô Khởi vào lòng, Tô Khởi giãy giụa theo bản năng, Đường Duẫn vốn tính phát vào mông cô để cô ngoan lại, nhưng vẫn không nỡ ra tay, đành ôm siết cô bằng hai tay.
"Đừng nổi điên."
Lúc nghe thấy giọng nói của Đường Duẫn, cảm giác ấy phải hình dung ra sao? Cô thuyền lênh đênh ở đại dương vô biên, nhiên liệu chạm đáy, chỉ mong sao có một ngọn hải đăng, có là được, hải đăng là ai, phương hướng nơi đâu, đều không quan trọng.
Cô lên tiếng chực vỡ òa, nhưng thế nào cũng không khóc, tuyệt đối không khóc, bật lớn tiếng: "Sao giờ anh mới tới chứ? Không phải anh không cần em à?"
Trời xanh minh giám, Phật Tổ soi chứng, câu đầu Tô Khởi nói tuyệt đối không hề bộc lộ sự khát vọng chờ mong anh gì cả, cô chỉ thấy hải đăng sao lại xuất hiện muộn màng như vậy; câu sau cũng chả phải ai oán vì bị vứt bỏ, cô thật sự tưởng rằng chính mình như hàng hóa đã bị Đường Duẫn đá đít, anh cứ đổi mới liền liền, còn cô chỉ mong là thế thật.
Khoảnh khắc Đường Duẫn nghe cô truy vấn, tim rõ ràng rớt "bộp" một cái, không phải động lòng, anh tin chắc kiểu này chả phải động lòng đâu, chỉ là vẫn cúi thấp xuống một chút, mà khéo hơn là Tô Khởi còn siết eo anh theo bản năng.
Bụng nhịn không nổi phải chửi một câu "Đụ má nó chứ", quá ư kỳ dị.
Anh mê mụi nhìn qua A Chính, A Chính trừng mắt lắc đầu nguầy nguậy, tất nhiên cũng không biết vị tiên cô này có ý gì đây.
Song, vỗ nhẹ vai và đầu cô như có lệ, ra chiều trấn an, Đường Duẫn bất đắc dĩ lên tiếng: "Em đừng có nứng nừng nha, anh không có dính chiêu này đâu."
Tô Khởi cắn thịt trong khoang miệng sắp nát bấy, lồng ngực phập phồng, ngẩng đầu khỏi ngực anh, ánh mắt quật cường lại lạnh lùng, trong thoáng chốc Đường Duẫn ngỡ như hai tròng mắt cô có ngân hà.
Dở hơi, trời nắng chang chang ngân hà ở đâu ra, đó là ánh lệ.
"Đường Duẫn."
Lần đầu tiên cô gọi họ tên anh, anh tưởng cô muốn chân thành thiết tha nói câu cảm ơn.
Kết quả cô lại nghiến răng phun ra: "Đồ mắc dịch."
Tiếng không nhỏ, Phì Phiên còn phải bật cười, mấy thằng đệ bên cạnh thì không có cái gan đó, đương nhiên là phải ráng ngậm lại.
Anh đằng hắng cái, hòng lờ đi nửa trái tim đang muốn trụy xuống trong thân thể, để Tô Khởi lên xe trước.
"A Chính, người Hoằng Xã mà không yên ổn làm việc thì xử sao nhỉ?"
Phì Phiên cười hết nổi, nhưng vẫn tự tin rằng Đường Duẫn sẽ không đụng vào "chú Phiên" của anh đâu.
A Chính đáp: "Nặng thì tống cổ, nhẹ thì phạt đến bên tàu làm culi khuân vác."
Mu bàn tay Đường Duẫn phủi phủi bả vai Phì Phiên, "Chú Phiên, chú coi thử...?"
Anh gọi Phì Phiên một tiếng "chú Phiên" đã là nể mặt nể mũi lắm rồi, Đường Duẫn tính mắt nhắm mắt mở, nhưng chỉ tha mỗi gã thôi, mấy tên đi theo thì không biết điều, nhất định phải phạt.
Phì Phiên kéo Đường Duẫn sang bên, rủ rỉ: "Tam gia để chú quản kho hàng, ngoài việc nói không sợ tà ma, thì còn bởi tin rằng chú Phì Phiên đây trấn được, Thái Tử gia cao quý, không hợp tới chỗ này đâu."
Gã là đang xỉa xói Đường Duẫn khi không bén mảng tới, Đường Duẫn cười xòa như không có gì, "Mấy năm nay chú chơi với lửa ha, chú Phiên, mấy lần ba con dặn là đừng có hút dữ quá, mà giờ đang làm việc chú cũng hút, còn muốn đụng vô sư phụ ổng cử tới, con mà tới trễ mấy phút thì có phải chú lột sạch con người ta rồi không hả?"
Phì Phiên cười gượng, Đường Duẫn nói tiếp: "Sư phụ này là con giới thiệu cho mẹ con. Chú nhớ sư phụ Hồ qua lại với mẹ con mấy năm rồi không? Lâu rồi chưa thấy mặt ấy, tại giờ mẹ con đang cưng vị này, con cũng muốn lấy lòng tiên cô đó."
Nương bậc thang anh cho, Phì Phiên cũng bắt đầu leo xuống, gật đầu lia lịa, "Chú mới phê một chặp ấy, giờ tỉnh tỉnh ra rồi, người của chị dâu không thể đụng vào, không thể đụng vào."
Đường Duẫn vỗ vỗ bả vai gã, "Mấy thằng đệ chú mới nhận à? Mất lịch sự quá, không biết đỡ đần công ăn chuyện làm của chú mà còn lanh cha lanh chanh, tía già của con còn đang đợi đưa người về đây, lần sau tới giải bớt sát khí cho miếng đất. Thế chú tự dạy lính của mình nhé, con không xớ rớ nữa."
Nói nghe kêu thật kêu, lại còn dỗ cho Phì Phiên mát lòng mát dạ.
Có điều gã đúng là háo sắc, thấy chuyện có chiều hướng êm xui rồi, cũng không màng Tô Khởi có ghi thù vụ này không hay là ghi nợ gì khác, "Em tiên cô đó nhìn ngon quá chừng, trên giường chắc còn hăng ghê nữa, chừng nào chị dâu đổi người khác, chú gọi Thái Tử gia đến chơi chung nhá?"
Đường Duẫn muốn ói, anh biết có người chơi đến là buông tuồng, tỷ như A Chính thi thoảng cũng kêu hai nàng. Nhưng anh thích 1vs1, cùng lắm là thêm tí gia vị tình thú, chứ mấy kiểu vận động theo nhóm không phải đam mê của anh. Còn về mặt Tô Khởi trên giường ra sao ấy, anh đã có được đáp án, khỏi mượn ai mời mọc tham khảo chung.
Nào có cái gì là càng hăng, anh chơi muốn nhàm, thấy có gì lạ đâu.
Vô vị, dung tục.
"Bao lâu rồi chú chưa ghé Mỹ Lan thế? Chị Mỹ Lan hỏi thăm chú, tối ghé chỗ chỉ ngồi một chốc đi."
Nghe tới tên 'Mỹ Lan', mặt Phì Phiên nghiêm chỉnh lại, tuy rằng hai người không đăng ký, nhưng gã không biết quản lý tài vụ, cả gia sản hầu như đều nằm trong tay Mỹ Lan.
Mỹ Lan có đầu óc, mấy năm nay kiếm lời không ít.
Đường Duẫn nghe gã đáp lời, xác định Phì Phiên hết cơn phê tỉnh táo hẳn, lúc này mới thả người.
Còn vụ thu lưới thì phải xem tâm tình Trần Bỉnh Khôn thôi, sở thích biến thái của hắn dạo này ấy, đạo diễn kêu 'Cut' cũng không cut được.
Sau lại hẹn giờ với Phì Phiên, trễ hơn Trần Bỉnh Khôn một tiếng, lại gọi A Mễ tới kéo chân gã, vừa khéo.
Đường Duẫn vẫy vẫy tay, ý bảo A Chính lên xe, anh ta đang dựa vào mui xe phải phì phèo điếu thuốc, tưởng Tô Khởi đang ngồi bên phó lái, kéo cửa xe sau bên phải ngồi lên, Đường Duẫn cũng gần như đồng thời lên xe.
A Chính nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Khởi đang ngồi kế bên thì sững sờ tại chỗ, Đường Duẫn vịn tay lái, từ kính chiếu hậu nhìn tới hai đấng ngồi đến là thư thái đằng sau, giận sôi máu.
"Tưởng tôi là chú Tân à? Ra đằng trước ngồi." Hiển nhiên là nói với Tô Khởi, A Chính giả chết, tới thở cũng phải ghìm cho nhẹ nhàng.
Tô Khởi chả thèm ngó ngàng gì anh, ngồi như trời trồng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy thằng đệ của Phì Phiên gần đó thấy Đường Duẫn rề rà không đề máy, cũng hết sức nhiệt tình mò tới, cách cửa sổ miệng quang quác: "Thái Tử gia, xe có vấn đề ạ?"
Đường Duẫn không lí tới, lại nói với người ghế sau: "Mày lên trước ngồi."
A Chính không mảy may nhúc nhích, cho là anh vẫn đang nói chuyện với Tô Khởi, cho tới khi Đường Duẫn đập xuống cái hộc kê tay bên dưới, gọi họ tên anh ta: "Lê Vĩnh Chính, tao kêu mày lên trước ngồi."
Thái Tử gia sĩ diện, tuyệt đối không cho phép bản thân bị xài như tài xế. A Chính vội vàng xuống xe, chạy tót lên ngồi ghế phụ, mông còn chưa ngồi vững, Đường Duẫn đạp ga đánh tay lái, phóng ra khỏi kho hàng.
Tô Khởi trong lòng hậm hực, nghe thấy họ tên A Chính không kìm mà cười khẩy, cô thầu cả bộ đoán chữ đoán mệnh, đôi lúc cũng sẽ giúp người đặt tên.
A Chính tâm tình với cô, "Má em tìm sư phụ tính toán, đặc biệt chọn được cái tên nghe kêu này đó."
Tô Khởi mỉa: "Vậy má anh có biết anh làm giang hồ không? Còn mong anh 'Vĩnh Chính'?"
"Ngụ ý tốt thôi chớ nghĩ ngợi nhiều chi. Mấy thằng em út bên dưới không biết bao nhiêu là tên 'Chấn Bang', 'Diệu Tổ', chả phải còn khoa trương hơn của em nữa."
Đường Duẫn dừng xe bên quán trúc* đường Kent chỗ rước anh ta khi nãy, khóa mõm A Chính đang oang oang, "Xuống xe."
*tiệm mạt chược.
A Chính nhanh nhảu cút xuống, lại tót đến bên phải gõ cửa sổ bên Đường Duẫn, "Anh Duẫn, chỗ bên Mỹ Lan tối nay anh có đi nữa không?"
"Đi."
Xe khởi động lần nữa, chạy chưa tới 10 mét, anh nghe rõ mồn một Tô Khởi dựa dằng sau đang lạnh giọng rủa anh: "Đồ dâm dật."
Thiếu điều chửi anh hoang dâm vô độ, gái gú ngày ngày.