29/12/1993, tức 17 tháng 11 âm lịch, ngày sinh của Đức Phật Di Đà, Bảo Liên thiền chùa cử hành nghi thức khai quang đại Phật thiên đàn.
Cuối cùng sau 12 năm, tượng phật mạ đồng thau lớn nhất thế giới cũng tuyên bố hoàn thành. Cùng ngày, tại Đại Dữ Sơn*, gió mát ấm áp dễ chịu, trời vào đông sáng rực, các danh nhân hàng năm dâng hương đều tùy hỉ tham dự, quang cảnh hết sức long trọng.
*tên cũ là đảo Lạn Đầu- Lantau Island.
Quay lại một năm trước đó, ngày này năm 1992, đảo Hồng Kông mưa giông kéo dài, mùi mốc tích tụ khó xua, khắp nơi không khí quỷ dị. Thêm vào đó, rạng sáng hôm Giáng sinh, ở phố Miếu (đường Temple) xảy ra vụ án một nhóm cụ bà tự sát tập thể, dẫn đến xôn xao các lời đồn ma quỷ. Trong cái thời tiết oái oăm này, ngoài đường người vắng xe thưa, nhưng cửa hàng ven đường bất chấp mưa gió vồ vập, vẫn gắng gượng mở như bình thường.
Tô Khởi lại chẳng màng khó khăn mà ra đường. Có điều chẳng có nỗi một chiếc taxi nào chịu chở cô. Tài xế nghe địa điểm cô nói thì đều phải tục tĩu một câu "Cái đệt"*, đường xa, lại còn mưa nghiêng trời, chạy xa cỡ đó đâu có đáng, nên liên tục xua tay từ chối.
*Bản gốc ghi là "夭寿", có nghĩa là "chết sớm", mình không nghĩ ra được từ nào tương đương với thuận miệng hết.
Trưa tầm 12 giờ 15, không biết bác Thang mượn được từ đâu một chiếc Isuzu sắp bị bỏ đi, Tô Khởi tự lái xe, thong thả vững vàng. Qua đường hầm xuyên biển Hồng Khám, cuối cùng ngừng bên ngoài bến tàu Trung Hoàn, bao thuyền ra thẳng Li Đảo*.
* là một trong 18 quận của Hong Kong, thuộc địa phận khu Tân Giới, gồm 20 đảo, trong đó lớn nhất là đảo Lạn Đầu.
Xa xa nhìn thấy cầu lớn đang được tu sửa từ giữa năm tới giờ, màng chắn xanh nối kề. Đường tới Bảo Liên thiền chùa trên Đại Dữ Sơn phải dầm mưa, nhưng ánh mắt cô bình tĩnh, vừa kiên định vừa bướng bỉnh.
17 tháng 11 âm lịch năm ấy đã qua từ lâu. Tô Khởi đã định vào sinh nhật Di đà thứ 5, nhân ngày lành, niệm chú dâng hương cho người đã khuất, cũng theo thường lệ dâng lên một quyển Địa Tạng Kinh tự mình chép, lần này còn thêm một phần Hoa Nghiêm Kinh. Thiền sư chấp tay chữ thập gật đầu tiếp nhận, không hỏi nguyên do.
Khi cô quỳ gối trên đệm hương bồ tại chính điện, lòng đầy thẹn cảm và tội nghiệt, mỗi một cái tên người đã chết đều khảm sâu trong lòng, chẳng dám cầu thông cảm, chỉ cầu người còn sống tận tâm làm chút việc, cho họ một đường đi xuống hoàng tuyền dễ dàng, kiếp sau không chạm mặt.
Trên đường xuống núi, mưa nhỏ dần, có vẻ như do tầm mắt hoang vu trống trải, cảnh phố Miếu nhỏ hẹp hiện lên đầy áp lực.
Sau cơn mưa vương hơi tươi mát của bùn cỏ, Tô Khởi không khỏi cảm thấy nơi này thích hợp ẩn cư. Nhưng nói đến dưỡng lão, vẫn là phải ở núi Thái Bình vịnh Nước Cạn*. Li Đảo này ai thèm ở chứ, Quỳ Thanh** đã đủ chán rồi, trừ khi bản thân muốn xuất gia làm ni cô.
Người có tiền không làm ni cô.
*Hay còn gọi là vịnh Thiển Thủy, tiếng anh Repulse Bay.
**Bán đảo Quỳ Thanh: 1 trong 18 quận ở Hongkong, có dân trí thấp thứ 3 và thu nhập hàng nãm dưới trung bình (theo Wikipedia). Quỳ Thanh ở gần phố Miếu, Li Đảo xa hơn.
Về tới phố Miếu thì trời đã tối hẳn. Đèn dầu lay lắt lưa thưa, còn có cơn mưa rào chưa tạnh rơi lất phất, mơ hồ nghe được tiếng A Thi thỏ thẻ cùng khách ve vãn đánh yêu nơi chỗ ngoặt, khắp nơi phủ lên sắc thái điện ảnh mơ hồ.
Lòng than hôm nay chắc khỏi mở cửa, Tô Khởi liền lên lầu về nhà tắm rửa. Nước cũng chưa ấm hẳn, còn hơi lạnh.
Cô đang đợi một khách hàng lớn tự tìm tới cửa. Không biết anh ta hôm nay có tới không đây, tốt nhất là khỏi tới.
Vừa nghĩ vừa rề, có điều chưa tới mười mấy phút cô đã mặc xong áo ngoài. A Thi liền tới gõ cửa mượn vòi sen tắm, hai người thân nhau vô cùng.
"Lẹ vậy?"
"Size cây kim, nhân viên bảo hiểm vịnh Nước Cạn, nhân trời mưa lén vợ đi ăn vụng, chẳng thú vị gì." A Thi cởi đồ, làm bộ so ra một đốt ngón tay út, giọng châm chọc.
Tô Khởi cười cười, lau tóc một nửa rồi chuẩn bị ra cửa: "Đóng cửa lại, tao về tiệm".
"OK."
Tòa nhà gần bị dỡ bỏ này không biết đã có bao nhiêu năm lịch sử. Tầng nào cũng bị dỡ tường, đổi thanh mấy gian phòng vuông nhỏ, phòng tắm chung để tăng lợi nhuận. Tô Khởi cũng mới bắt đầu thuê được phòng đơn có nhà vệ sinh riêng năm nay, chất lượng sinh hoạt tốt hơn biết bao nhiêu.
Trong xương cốt của cô còn sót lại chút cao ngạo tự tôn. Dẫu mấy năm nay phố Miếu "rửa" cô tới nỗi càng ngày càng sạch, không còn sót lại bao nhiêu, nhưng dù gì thì cũng vẫn là còn.
A Thi ngoài lạnh trong nóng, có chút quái dị giống cô. Hơn nữa cũng coi như người bạn đầu tiên của Tô Khởi sau khi tới phố Miếu, khó tránh xin xỏ nhờ vả chút ít. Tô Khởi không để ý, vì trước mắt chỉ cảm thấy cảm giác ẩm ướt cùng cực theo lòng bàn chân leo lên, tựa như niêm trụ cả người.
Đáng tiếc, sát tinh trời sinh không thuận theo ý cô.
Tầm 10 giờ, mưa ngừng hẳn. Đã tới giờ phố Miếu lên đèn, người người lần lượt kéo tới, phần lớn đều là quầy hàng với gái ngành. Tô Khởi ăn mặc mỏng manh rửa xe bên đường, không phải không lạnh, chỉ là trời này ẩm ướt nhiều hơn là lạnh, mặc ít tí khỏe hơn.
Bác Thang đeo tạp dề, tay cầm cái xẻng nấu ăn hối hả chạy tới.
"A Khởi, trước cửa con nhiều côn đồ quá, về lẹ coi thử coi."
Tô Khởi lấy cái khăn lông nửa ướt nửa khô lau tay, nghi bụng liệu có phải là người cô đang đợi không. Ngày 26 đuổi chân chạy vặt anh ta phái tới, giờ chắc cũng qua tầm ba ngày rồi.
"Phố Nam lúc nào mà không có côn đồ chứ bác? Bác về lẹ đi, A Xương làm lỡ dở công chuyện, bác gái lại trách bác nữa."
"Dạo này mưa suốt, công an cũng không muốn sinh sự, để bác kêu A Xương call* bạn nó, một mình con..."
*để giống bản gốc cho nó có vibe HK tí
Nghĩ tới cái tướng khỉ ốm của A Xương, gọi nói miệng chơi cho vui thôi, Tô Khởi mau mau ngăn lại: "Yên tâm, là khách tìm con bàn việc, khách lớn."
Đó là lần đầu tiên Tô Khởi gặp Đường Duẫn, mặt đối mặt.
Bất luận là hí khúc địa phương hay ca kịch nước ngoài, cảnh tượng khi nam nữ chính trong câu chuyện tình yêu gặp nhau luôn có chút cảm giác số mệnh, tựa như "Rốt cuộc (cũng tới)".
Dường như cô cũng cảm thấy được, chỉ là cái tình trong đó khác nhau vô cùng.
Nổi bật giữa hai bên mã tử* đầu tóc sặc sỡ, anh xuất hiện với mái tóc đen ngắn cũn, mặt mũi như điêu khắc, sâu sắc như ánh nhìn của anh.
*Mã tử: cấp thấp nhất trong giang hồ HK.
Trong lòng còn có một mỹ nhân ăn mặc ít hơn cả Tô Khởi. Điện áp ở phố Miếu quanh năm không ổn định, bóng đèn vàng công suất thấp còn âm u hơn dưới trời đầy mây, cô nhìn không rõ cái tay xuyên qua nách mỹ nhân của Đường Duẫn có phải đang bóp cái nơi nhô lên kia không.
Cái thứ dê cụ.
Đường Duẫn cũng đang ngắm nghía cô gái đang đi xuyên qua đám đàn ông. Giữa trán buộc cái khăn lụa trùm đầu, rũ xuống một bên mặt, nét đẹp pha chút kì dị. Mặt mày nhu mì, thoạt nhìn như là được nâng niu săn sóc từ bé, lại có vẻ lạnh lùng cao ngạo, quyến rũ khó nói.
Mắt đang lia từ vai cổ xuống dưới, Tô Khởi lại cầm cái áo bào sẫm màu treo trên trường xuống khoác lên, như áo bào của tiên nhân, đường cong tướng tá bị che hết, anh đây còn chưa xem kịp, chửi thầm keo kiệt.
"Tô tiên cô?" Anh cất lời trước: "Hoằng Xã Đường Duẫn."
Tiếng nói cất lên, cái bật lửa nhựa rẻ tiền cũng đột nhiên bật lên một tiếng, châm lửa cây thuốc lá giữa ngón tay. Đường Duẫn nghiêng đầu, cố tình phà làn khói đầu tiên lên mặt mỹ nhân trong tay. Giọng nữ nũng nịu giận dỗi, tay có móng tay đỏ tươi luồn vào vạt áo. Tô Khởi đương nhiên nhìn không ra lòng bàn tay của cô ta đang mời gọi vuốt ve eo hông cơ bắp của người đàn ông, xúc cảm tuyệt vời.
Cô lạnh nhạt mở miệng: "Phiền mời người không liên quan ra ngoài." Đông người, chướng khí mù mị, phá hư phong thủy.
Bắt đầu từ lúc Đường Duẫn hút điếu thuốc đầu tiên, không gian nhỏ bé trong phòng đã nhuốm đầy sợi thuốc lá, cô mà không hút thuốc thì kiểu gì cũng bị sặc đến ho khan chật vật.
Đường Duẫn nhìn cô gái bị kích ứng tới mức mắt phiếm đỏ ứa nước, cảm thấy cô mẫn cảm hết sức, bèn cười mỉa vẫy tay. Mấy thằng đệ xung quanh lục tục kéo ra ngoài, giương nanh múa vuốt đứng trông cửa.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, cách cái bàn cỡ nửa mét, gần vậy làm Tô Khởi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.
"Bát tự."*
*Giờ, ngày, tháng, nãm, sinh dưới dạng Can Chi (ví dụ: Quý Mùi, Quý là Can, Mùi là Chi), 4 cái như vậy thành 8 chữ => Bát tự.
"Không phải muốn gặp anh đây sao? Tới rồi đây, còn bát tự cái gì nữa."
Ba ngày trước, Đường Duẫn cho người tới tìm Tô Khởi, đi thẳng vào vấn đề kêu cô coi một quẻ - tính xem bà vú Trịnh trước khi chết làm những gì, chứng minh Đường Duẫn trong sạch.
Bà Trịnh là vú nuôi của mẹ Đường Duẫn, tuổi đã cao, chăm sóc bà Đường nửa đời người chưa bao giờ rời tay. Đường Duẫn trẻ tuổi, ngứa mắt cái bà già lải nhải suốt này. Mấy lần uống say xong ngứa miệng, hay xẵng giọng nói muốn tiễn bà đi gặp Diêm Vương. Mà cái chết ly kỳ của bà Trịnh, bà Đường không tránh được nghĩ tới Đường Duẫn. Lúc trước bà sinh con xong thì ngã bệnh, mấy năm nay hết lòng tin theo huyền học, còn có chút càng già càng tin nhân thường thế thái, hết sức tùy hứng. Đường Duẫn nghe cấp dưới đề nghị, tìm sư phụ, xóa bỏ hiềm nghi của bà Đường.
Tô Khởi cố nén không cười khẩy. Mặt nhìn đúng là đẹp trai, nhưng có điều hay tưởng bở quá.
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Cái la bàn phong thủy treo giữa vách tường đằng sau hơi lệch, Tô Khởi đứng lên đi tới dịch về giữa. Đường Duẫn ngắm nghía hình dáng bị cái trường bào rộng thùng thình che khuất. Cô khá cao, đầu nho nhỏ, tỉ lệ xuất sắc. Rõ ràng là ở Du Tiêm Vượng, mở miệng lại là khí thế của vịnh Nước Sâu*, chả biết tự tin ở đâu ra.
*Du Tiêm Vượng: khu bình dân, Vịnh Thâm Thủy/ Vịnh Nước Sâu/ Deep Water Bay: khu siêu giàu
Lại tiếp tục sai anh: "Nhân lúc còn sớm về nhà hỏi mẹ anh đi, có được bát tự của bà Trịnh rồi tới tìm tôi."
Đường Duẫn hạ giọng mắng "Bà cô già", khói bụi rơi trên áo khoác da, không để ý lắm phủi xuống, nói: "Tô tiên cô, làm cái giao dịch đi."
Tô Khởi dời mắt khỏi la bàn, quay đầu lại: "Nói nghe thử."
"Cô chỉ cần nói với mẹ già của tôi, tính ra được là bà vú Trịnh cam nguyện tự sát, Đại Kim Ngưu* cho cô đếm mỏi tay."
*Đại Kim Ngưu: tờ tiền mệnh giá $1000 HKD, khá cao.
Cái tay không kẹp thuốc kia đưa ra con số, cười có chút không đứng đắn. Tô Khởi nhìn ra được người trước mặt trên thân hiện ánh máu, trong lòng biết rõ đây chẳng phải dân lương thiện, nên có hơi xuất thần.
Thái Tử gia của Hoằng Xã ra tay đúng là hậu hĩnh, không biết cô phải tính bao nhiêu quẻ mới kiếm được tầm ấy.
"Bát tự." Lại về với yêu cầu ban đầu.
"Tao đụ..." Anh chống bàn đứng dậy, chửi bậy nửa câu lại tức tới bật cười mà nín lại.
Tô Khởi nghĩ bụng chắc sắp đi rồi, đang định tiến lên tiễn khách, thì lại nhìn thấy anh hết sức tự nhiên khẩy tàn thuốc trên cái đĩa lưu li lam nhạt trên bàn.
Màu lam trong suốt kia, nhúm bụi rơi xuống như phủ bụi trần, Tô Khởi nhìn mà trong lòng sụp đổ --- đây tuyệt đối không phải gạt tàn thuốc. Lưu li thuộc thổ, cô để ở đây là để vượng cho chính mình.
Đông người phá phong thủy gì chứ, kẻ thủ ác chính là cái thứ ác ôn trước mặt này đây.
"Thái Tử gia, sắp tới không yên nha."
Đường Duẫn mới đi chưa được hai bước, nghe vậy thì bực bội ngoái đầu. Anh nhìn ánh mắt sâu kín của người đang đứng nơi khuất sáng, trong lòng có chút không nỡ. Rõ ràng là cái mặt em gái yếu đuối đợi người nâng niu, nói chuyện làm việc thì như bà cô già.
"Xem cho bà vú Trịnh thì cần bát tự, xem cho anh đây thì không cần luôn? Cô ghẹo tôi nha, Tô tiên cô."
Thật ra anh đâu biết cô tên gì. Cấp dưới nói là họ Tô, thầy phong thủy nổi danh từ Du Tiêm Vượng tới tới vịnh Nước Sâu. Người đẹp, mắt hút hồn, hơn nữa lại trẻ, có tiếng còn có tài.
"Cô gái kia của anh từng là nhân viên bán hàng ở Yaohan, gần đây theo anh xong thì thôi việc, đáng tiếc 2 người mệnh số không hợp, cô ấy không ngừng hút tinh khí của anh, còn làm hư đường tiền tài của anh, xin khuyên anh là chia tay sớm bớt đau khổ."
Đúng là cô nói nghe hết sức li kì, nhưng Đường Duẫn cũng không tin mấy. Quỷ mới biết cô ả kia làm nghề gì, Tô Khởi có lừa anh cũng đâu có biết.
"Tôi đây đội ơn cô, đội ơn cả nhà cô luôn."
"Khỏi, nhà tôi chỉ còn mỗi tôi, đội ơn tôi là được rồi."
Men say bốc lên, anh đang đắn đo có nên về hỏi bát tự của bà vú Trịnh hay không. Thầy phong thủy giới nhà giàu đều có qua lại với bà Đường, giờ đây anh còn chưa hoàn toàn nắm quyền, mấy người đó đời nào chịu nói dối giúp anh. Nếu không phải nguyên nhân này, anh chưa chắc đã chịu tự mình tới tìm Tô Khởi.
Thấy anh đã đi xa, Tô Khởi ở phía sau nói với theo: "Lần sau đừng kéo nhiều người tới vậy. Phố Miếu đông dân, buôn bán đắt, nhất là bán xuân*, giang hồ không hề muốn gây chuyện ở đây."
*Bán xuân: bán dâm
Anh hạ giọng chửi một câu "Đồ thầy bói", không để ý tới mấy mã tử theo đuôi thấp giọng dò la, âm thầm ngược dòng người rời khỏi phố Nam.
Đây là Hồng Kông cuối năm 1992, sắp qua 1993.
Phố Miếu nam bắc phân rõ. Do án tự sát ở miếu Thiên Hậu mà dân tình trở nên ảm đạm hiếm thấy. Sau 20 tuổi Tô Khởi không còn tổ chức sinh nhật nữa, nay đã là cuối năm thứ năm, cô giữ một gian "Dư Lâu" treo bảng chữ trắng nền đen, giấu mình nơi phố thị.
Bên ngoài phố Miếu, Hoằng Xã thống trị xã hội đen Hồng Kông, đại lão Đường Hiệp Đình qua tuổi 50, liên tục chiến đấu trên thương trường. Thái Tử Duẫn hành sự tàn nhẫn, rất có phong phạm của Đường Hiệp Đình ngày trẻ, nhưng do còn trẻ người non dạ nên sai lầm không thiếu, tiền đồ chưa rõ.
Sản nghiệp nhà họ Ôn thế như chẻ tre, độc chiếm nền kinh tế. Cậu cả Ôn Khiêm Lương về Cảng*, mọi người ngẩng cổ ngóng trông.
*Ở đây chỉ Hương Cảng (hán việt của HK)
Tô Khởi đóng cửa sớm, rửa sạch cái đĩa lưu li kia, tính toán vị trí một lần nữa đặt lại. Sau đó trải giấy ngọc khấu giá rẻ lên bàn, bắt đầu sao kinh (chép kinh).
Nếu như người ngoài bắt gặp chắc đều phải kinh ngạc: Không phải thầy phong thủy tu đạo âm dương ngũ hành sao? Sao còn chép kinh Phật?
Cô không ngừng sao kinh, năm nào cũng phải chọn ngày tốt nhất đi tới Đại Dữ Sơn xa xôi, kính cẩn thành tâm hết lòng tin theo.
Du Tiêm Vượng không có Phật tử, chỉ có quỷ đói cơ cực trời sinh.
Tô Khởi là ngoại lệ duy nhất.
Hết chương 1.
Bee: cái style của Thị Từ là đối thoại không liền mạch, kiểu 1 người nói xong chen vài dòng vô mới tới lời người còn lại nên đôi khi phải đọc lại mới xâu chuỗi được.
Mấy cái tên địa danh mọi người thấy nên để Hán Việt hay Thuần Việt? Mình xem phim TVB lồng tiếng thấy nó nói lúc này lúc khác nên mình để Thuần Việt luôn.
Mọi người comment feedback giúp mình nhé, văn chương hơi hạn hẹp nên nghe hơi sượng.