Hồ Điệp Cùng Kình Ngư

Chương 18: Huy Chương Vàng






Song song với tiếng nhạc kết thúc là một khoảnh khắc cả hội trường tĩnh lặng, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào bóng dáng gầy yếu mà xinh đẹp trên sân băng.

Thiệu Quân đứng lên, dẫn đầu ném con búp bê trong tay đi, sau đó là một người, hai người, ba người, trên mặt băng dần xuất hiện vô số kiểu búp bê khác nhau.

Tiếng vỗ tay càng trở nên cuồng nhiệt hơn khi Hồ Điệp khom người cảm ơn, Phương Gia Nhất bắt đầu sôi nổi lên, huýt sáo vang dội.

Tưởng Mạn bụm mặt, quay lưng tránh đi những tràng pháo tay, tiếng khóc kìm nén của bà lọt vào tai những người xung quanh, một nỗi lòng tiếc nuối và khổ sở.

Hồ Viễn Hành đi tới ôm bà vào lòng hòng an ủi.

Kinh Du thở dài một hơi, đến khi cảm xúc ổn định mới đẩy cửa ra vào sân băng, mang giày trượt vụng về đến trước mặt Hồ Điệp.

Anh giơ tay lau mồ hôi trên mặt cho cô rồi hỏi nhỏ: “Vui không em?”

“Vui lắm.” Hai má Hồ Điệp hồng hồng, ánh mắt sáng ngời: “Anh Kinh Du, cảm ơn anh.”

Kinh Du cười cười, không nói năng gì mà đưa tay vào túi tìm đồ gì đó. Khi Hồ Điệp nhìn xuống, hàng mi cô tức khắc run lên.

Là một chiếc huy chương vàng.

“Đây là huy chương vàng đầu tiên trong cuộc đời anh.” Kinh Du cụp mắt nhìn chiếc huy chương vàng trong tay, ngón tay anh vuốt ve mặt huy chương nhẹ nhàng: “Tháng trước anh vừa về thành phố B, Thiệu Quân nói cho anh biết một số chuyện. Vậy nên khi chuẩn bị quay lại đây, anh đã mang theo chiếc huy chương vàng này.”

“Kể từ sau khi bị chấn thương, anh đã từng cảm thấy bơi lội là chuyện sai lầm nhất đối với mình, nó chiếm gần như tất cả thời gian trong đời anh, thậm chí vì bơi lội mà anh đã bỏ lỡ lần gặp cuối cùng trước khi mẹ anh qua đời, ba anh cũng vì đưa anh đi huấn luyện mà qua đời. Quá khứ nó mang đến cho anh vinh dự và chức vô địch, nhưng vào khoảnh khắc đó, nó cũng như đang chế nhạo anh vậy.” Anh ngước lên nhìn thẳng vào mắt Hồ Điệp: “Mãi đến khi gặp được em, chính em đã giúp anh nhìn thẳng vào sự hèn nhát và yếu đuối của bản thân một lần nữa, cũng khiến anh biết được anh vẫn luôn là niềm tự hào của ba mẹ. Bơi lội mang đến cho anh không chỉ là đau đớn và ly biệt mà tất cả vinh dự trong đời anh đều nhờ nó mà có được.”

“Hôm nay anh tặng chiếc huy chương vàng này lại cho em.” Kinh Du giơ tay đeo huy chương vàng vào cổ Hồ Điệp: “Hy vọng rằng anh có thể là niềm tự hào của em.”

Mũi Hồ Điệp cay cay, nước mắt phút chốc rơi xuống, giọng cô nghẹn ngào: “Anh vẫn luôn là niềm tự hào của em mà.”

Hốc mắt Kinh Du nóng lên, anh giơ tay kéo cô vào lòng, trên khán đài lại phát ra những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Hồ Điệp tựa vào lồng ngực anh, lệ nóng tuôn rơi không ngừng. Cô dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Anh Kinh Du, bất kể sau này em có đi bao xa thì tất cả những vinh dự trong quãng đời còn lại của anh, em đều nhìn thấy.”

Trời cao biển rộng, núi xanh đường xa.

Chúng ta sẽ không bao giờ hạ màn.

_

Sau khi ra khỏi sân băng, Tưởng Mạn và Hồ Viễn Hành mời tất cả những người có mặt cùng ăn tối tại nhà hàng lộ thiên bên bờ biển.

Cả đoàn người náo nhiệt ăn uống đến tận khi màn đêm buông xuống mới tàn cuộc.

Trong bóng đêm rực rỡ, Kinh Du cõng Hồ Điệp đi trên vỉa hè, dọc theo đường đi là những sạp bán trái cây nhỏ. Cô nhảy xuống khỏi lưng anh mua nửa quả dưa hấu.

Hồ Điệp vừa đi đường vừa dùng muỗng múc dưa hấu ăn, thi thoảng còn đút cho Kinh Du một miếng: “Ngọt không anh?”

Vẻ mặt Kinh Du thong dong, gật đầu đáp: “Ngọt.”

“Không đúng.”

“Cái gì?”

“Anh phải bảo dưa hấu không ngọt, nhưng vì em đút nên mới ngọt.”

“…” Kinh Du nhíu mày, dường như hơi nghẹt thở trước lời nói sến sẩm của cô. Anh nói ẩn ý: “Tối nay anh ăn nhiều lắm.”

“Vậy thì sao?”

“Vậy nên —-” Kinh Du cụp mắt nom cô: “Nói chuyện chú ý chút, anh không muốn nôn ra đâu.”

“Kinh Du!” Hồ Điệp tức giận, nhét dưa hấu vào lòng anh: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Kinh Du vui vẻ bật cười thành tiếng, không thèm để ý việc nước dưa hấu bắn vào áo phông trắng của mình khi cô đưa dưa hấu qua mà vội đi nhanh đuổi theo bước chân cô: “Giận à?”

Hồ Điệp không phản ứng anh.

“Thật hả, anh biết lỗi rồi mà.” Kinh Du đụng đụng cánh tay cô: “Đừng giận nữa.”

“Hừ.”

“Em đút anh lại miếng nữa đi.”

“Không muốn.”

“Đút đi mà đút đi mà.”

“…” Hồ Điệp chà chà cánh tay: “Anh nói chuyện đàng hoàng xem nào.”

“Ứ đâu.”

“…” Hồ Điệp che tai chạy về phía trước, vừa chạy miệng vừa la lên: “Ông trời ơi, cứu con với!”

Kinh Du cười khanh khách, cầm dưa hấu đi theo: “Sáng mai anh phải đưa nhóm Thiệu Quân ra sân bay, trưa đến ăn cơm với em, em muốn ăn gì?”

“Thời tiết nóng quá, em không muốn ăn gì hết.” Hồ Điệp bảo anh nâng dưa hấu lên rồi tiếp tục ăn, khi đút cho anh còn không quên nói: “Đừng nói gì hết, ăn là được rồi.”

Kinh Du chu môi, gật đầu, đến khi nuốt dưa hấu xuống mới hỏi: “Vậy anh nấu ít cháo mang sang cho em nhé?”

“Vâng… Cũng được ạ.” Hồ Điệp nói: “Em muốn uống cả canh hạt sen bách hợp đậu xanh nữa.”

“Được.”

Đến cửa bệnh viện, Hồ Điệp không để Kinh Du đưa mình lên tận phòng: “Muộn quá rồi, em tự vào là được, anh mau về nhà đi.”

Kinh Du không cưỡng cầu, nói: “Vậy anh nhìn em đi vào.”

“Làm gì chứ.” Hồ Điệp không nói gì, đi vào trong hai bước, quay đầu lại thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ bèn vẫy vẫy tay với anh, vừa đi lùi vừa bảo: “Anh nhanh nhanh về đi.”

“Đi ngay đây.” Kinh Du dặn dò: “Anh đi đứng cho cẩn thận, đừng để ngã.”

“Biết rồi mà!” Hồ Điệp nhìn anh cười đáp: “Anh Kinh Du, ngày mai gặp nha!”

“Ngày mai gặp.”

Kinh Du đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cô dần bị màn đêm nuốt chửng. Chẳng biết tại sao mà mắt phải đột nhiên nhảy một cái.

Anh không để ý lắm, xoay người đi về, vừa đi vừa quay đầu liếc nhìn lại.

Bên trong những bức tường của bệnh viện, logo màu đỏ của tòa cấp cứu vô cùng chói mắt trong gió đêm.

Trên đường về nhà, Kinh Du ghé vào siêu thị mua hạt sen và đậu xanh. Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là vào bếp nấu cháo và ngâm các nguyên liệu nấu canh đậu xanh vào nước lạnh.

Thiệu Quân nghe tiếng động bèn từ ngoài lò vào, nom dáng vẻ của anh thì không kìm được trêu: “Cậu làm gì đó? Khách sáo vậy à, đêm hôm rồi còn nấu bữa khuya cho bọn tôi.”

Kinh Du cười nhạt: “Nếu cậu không ngủ được thì ra ngoài chạy hai vòng đi, nghĩ gì không biết.”

“Ây dà, cậu có bạn gái rồi nên mới tuyệt vời như vậy chứ gì.” Thiệu Quân dựa vào tủ lạnh, nhìn Kinh Du bận trước bận sau, bỗng hỏi: “Khi nào cậu quay về trường học?”

“Qua vài tuần nữa.” Kinh Du đãi đậu xanh một lần, sau đó tìm một cái tô sạch đổ đầy nước lạnh lần nữa và bỏ đậu xanh vào.

Thiệu Quân lại hỏi: “Vậy cậu với bé Bướm yêu xa à?”

Kinh Du “ừ” một tiếng, hất nhẹ cằm bảo: “Tránh ra tôi lấy đồ.”

Thiệu Quân nhích sang bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói ra: “Đi ngủ sớm chút, mai còn phải đưa bọn tôi đến sân bay.”

“Tôi nói này —-” Kinh Du gọi anh ấy lại.

Thiệu Quân quay đầu hỏi: “Làm sao?”

“Các cậu không thể tự đến sân bay được à?”

“Cút.”

Kinh Du cười khẽ, sau đó quay đầu nhanh chóng giải quyết những đồ còn dư lại. Anh cho cháo vào nồi cơm điện và cài đặt thời gian xong cũng trở về phòng.

Thiệu Quân và anh ngủ chung một phòng, khi anh tắm rửa xong đi ra, anh ấy đã nằm sấp dang tay dang chân trên giường chiếm hết ba phần tư chỗ nằm rồi.

Kinh Du bất lực đẩy anh ấy về chỗ cũ, vừa nghiêng người nằm xuống thì Thiệu Quân lại giơ chân lên suýt đá bay anh xuống giường.

“Fuck…” Kinh Du xoa xoa bắp chân vừa mới bị anh ấy đá trúng, rồi cầm chăn đi xuống phòng khách dưới lầu.

Ghế sofa ở phòng khách đủ cho một người ngủ, nhưng buổi tối có nhiều muỗi. Thế là Kinh Du đốt nhang muỗi và để nó trên bàn trà, sau đó cầm điện thoại ngồi xuống ghế sofa.

Hơn nửa tiếng trước Hồ Điệp có nhắn tin cho anh.

Hồ Điệp: Về đến nhà chưa anh?

Hồ Điệp: Alo alo alo! Anh đâu rồi?

Kinh Du: Về rồi, vừa nãy anh bận dọn đồ.

Đợi thêm mấy phút vẫn không nhận được hồi âm của cô, Kinh Du đoán cô đã ngủ bèn gõ hai chữ rồi gửi đi.

Kinh Du: Ngủ ngon.

Giấc ngủ này chẳng biết do phòng quá nóng hay quá nhiều muỗi mà Kinh Du ngủ không ngon giấc lắm, anh nằm mơ thấy Hồ Điệp.

Là trong buổi cắm trại bên bờ biển lần đó.

Trong giấc mơ, Hồ Điệp chảy máu không ngừng, dù anh gọi thế nào cô cũng không trả lời. Anh nhìn cô bị đẩy vào phòng cấp cứu, cánh tay rủ xuống bên mép giường, có máu chảy xuôi theo đầu ngón tay xuống nền gạch.

Anh đi về trước một bước, muốn nắm lấy tay cô nhưng có làm cách nào cũng không thể giữ được cô.

“Hồ Điệp…”

“Hồ Điệp —–!”

Kinh Du chợt tỉnh giấc, đầu đầy mồ hôi, trong lòng khủng hoảng vô cùng.

Yết hầu nơi cổ anh nghèn nghẹn, anh cầm điện thoại lên xem thử, đã hơn bốn giờ sáng, chỉ còn một chút nữa là đến năm giờ, trời cũng sắp sáng lên rồi.

Kinh Du mở Wechat ra, khung chat với Hồ Điệp vẫn dừng lại ở tối hôm qua. Tay anh dừng trên màn hình, đầu ngón tay hơi run run.

Anh gõ mấy chữ và gửi đi.

Kinh Du: Anh mới gặp ác mộng.

Nhưng tích tắc sau đó, anh lại thu hồi tin nhắn này và gửi tin nhắn khác đi.

Kinh Du: Anh mới nằm mơ thấy em.

Thời điểm này đương nhiên sẽ không nhận được hồi âm của Hồ Điệp. Kinh Du đặt điện thoại xuống, xoa xoa mặt rồi vén chăn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Anh rửa mặt xong lại đi ra, đến ghế sofa ngồi xuống và cầm điện thoại lên theo thói quen, lúc này mới thấy một cuộc gọi nhỡ.

Người gọi đến.

Là Hồ Viễn Hành.

Tay Kinh Du run run, vội vàng gọi lại. Trong tiếng tút tút dài đằng đẵng, một cảm giác hoang mang khôn tả lại trói chặt anh một lần nữa.

Không ai nghe máy.

Anh vừa an ủi bản thân có thể là Hồ Viễn Hành vô tình gọi nhầm vừa không chú ý thời gian gọi ngay cho Tưởng Mạn.

Vẫn không ai nghe máy.

Kinh Du lại tìm số của Hồ Điệp và gọi đi, trong thời gian chờ kết nối máy, thậm chí anh đã nghĩ xong nên xin lỗi Hồ Điệp thế nào vì mới sáng sớm tinh mơ đã đánh thức cô.

Nhưng cuộc gọi mãi chẳng có ai nghe, ngay cả cơ hội xin lỗi cô cũng không cho anh.

Kinh Du lao ra khỏi nhà.

Đường phố rạng sáng không có lấy một chiếc xe, dưới dãy đèn đường, một bóng dáng chạy nhanh thật nhanh, ánh trăng tĩnh lặng đáp xuống con phố dài sau lưng anh.

Bệnh viện cách đường Hải Dung không xa, nhưng hiện tại Kinh Du lại cảm thấy dường như con đường này không có điểm cuối cùng. Anh thở gấp gáp trong gió lạnh, như thể trở lại đêm hôm ấy.

Anh cõng Hồ Điệp yếu ớt trên lưng, cầu xin một kỳ tích xảy ra, cầu xin ông trời đừng tước đoạt đi sự tốt đẹp còn sót lại trong cuộc đời anh sớm như vậy.

Nhưng trong cuộc đời con người, kỳ tích chỉ xảy ra một lần duy nhất mà thôi.

3 giờ 57 phút sáng, Hồ Điệp đột nhiên ho ra máu nghiêm trọng, đi kèm ho ra máu là hôn mê, sau đó cô được đưa vào phòng cấp cứu. Cuối cùng vào lúc 5 giờ 16 phút, cấp cứu không thành công, cô lìa xa nhân thế.

Ở độ tuổi mười tám.

Cô gái thiên tài được vô số phóng viên tán dương hoàn toàn ngã xuống vào đêm hôm nay.

Khi Kinh Du chạy tới bệnh viện, Hồ Điệp vừa mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Tưởng Mạn bám bên mép giường khóc đau xé tâm can.

Y tá muốn đẩy cô đi nhưng Tưởng Mạn cứ nắm chặt lan can giường đẩy, khóc lóc gọi: “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt…”

Hồ Viễn Hành đỡ vợ mình đang gần như ngã quỵ xuống đất, từng giọt nước mắt rơi xuống đáp trên tấm vải trắng che kín cả người con gái.

Kinh Du đứng cách họ không xa, chớp mắt anh như không thể nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, ngay cả tim cũng gần như ngừng đập.

Cô cứ nằm ở đó, cánh tay rủ xuống khỏi vải trắng trước sự khóc lóc ỉ ôi và lôi kéo của mẹ.

Cảnh tượng giống như đúc trong cơn ác mộng của anh.

Kinh Du bất giác bật cười, cứ như tìm được thứ gì đó có thể dựa vào. Anh lẩm bẩm: “Hóa ra vẫn đang nằm mơ, em hù anh sợ chết mất.”

Anh xoay người định trở về, tựa như không hề nhìn thấy, không hề nghe được, hết thảy những thứ trước mắt chưa từng xảy ra.

Y tá đẩy giường lướt qua bên cạnh anh, Tưởng Mạn không nỡ để con gái rời đi như vậy vội đuổi theo phía sau. Bà nhoài người lên giường bệnh, khóc không thở ra hơi.

Trong lúc giãy giụa, vải trắng che trên người Hồ Điệp rơi xuống lộ ra khuôn mặt tái nhợt yên tĩnh của cô.

Tưởng Mạn vươn tay run rẩy vuốt ve mặt cô, giọng khản đặc: “Nguyệt Nguyệt…”

Hành lang bệnh viện bị bao phủ bởi những cảm xúc bi thương nồng đậm. Kinh Du siết chặt tay đứng một bên, nước mắt rơi xuống tự lúc nào chính anh cũng chẳng biết.

Hai y tá mắt đỏ hoe quay đầu sang chỗ khác. Hồ Viễn Hành đỡ vợ mình, nghẹn ngào an ủi: “Đừng khóc, chúng ta để Nguyệt Nguyệt an tâm ra đi…”

Tưởng Mạn bụm mặt tựa vào lòng chồng, gần như sắp bất tỉnh.

Y tá đẩy Hồ Điệp đi vào thang máy thông xuống nhà xác, vừa quay người thì trông thấy Kinh Du đi theo. Một y tá trong đó định lên tiếng nhắc nhở: “Này —-”

Cô y tá còn lại có quen biết Hồ Điệp, cũng biết quan hệ của cô với chàng trai trước mắt nên ngăn lại không cho cô y tá kia nói gì mà ngẩng đầu nhìn Kinh Du: “Vào đi, chúng tôi phải đưa em ấy đi rồi, có cậu đi cùng em ấy thì tốt hơn.”

Kinh Du muốn mở miệng nói cảm ơn nhưng cổ họng như bị đổ đầy hồ đặc, không cách nào phát ra âm thanh. Anh cố gắng nuốt nước bọt vài lần mới khẽ thốt ra được tiếng: “… Cảm ơn.”

Tốc độ thang máy di chuyển xuống hình như rất chậm.

Kinh Du nhìn Hồ Điệp đang gần trong gang tấc với mình, bỗng cảm thấy hít thở không nổi. Anh không dám nhìn thêm, dời tầm mắt nhìn số tầng đang chuyển động.

Chỉ là vài tích tắc sau, tầm mắt anh dần mờ hơi nước.



Sau khi tháng máy đến tầng một, y tá đẩy Hồ Điệp đến đúng vị trí rồi rời đi. Trước khi đi, họ không quên dặn dò Kinh Du không được ở lại quá lâu, bệnh viện có quy định riêng.

Kinh Du gật đầu, vẫn chẳng nói năng gì như cũ.

Anh tiến vào căn phòng nhỏ kia, bốn phía không có cửa sổ mà chỉ có một ô thông gió rất bé, ánh đèn chân hơi ảm đạm.

“Hồ Điệp.”

Anh khẽ gọi tên cô.

Kinh Du đến gần mép giường, vải trắng đã được đắp lên lại mà anh cũng không có đủ can đảm để vén lên. Anh chỉ đứng bên giường, cầm bàn tay lạnh như băng của cô.

“Em lừa anh.” Anh cúi đầu, lệ nóng rơi xuống lòng bàn tay cô, tiếng nói như thốt ra từ nơi sâu nhất trong cổ họng: “Không phải đã bảo ngày mai gặp sao.”

Không ai đáp lại.

Trong căn phòng trống trải không còn tiếng nói chuyện nữa mà chỉ còn lại tiếng khóc rấm rứt gần bên bờ sụp đổ.

Trời sẽ không sáng.

Chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Tang lễ của Hồ Điệp tổ chức vào ba ngày sau, nỗi đau mất đi con gái khiến Tưởng Mạn và Hồ Viễn Hành như già đi hơn mười tuổi. Thậm chí còn có lần Tưởng Mạn khóc đến ngất đi trong tang lễ.

Sau khi nhóm Thiệu Quân biết tin Hồ Điệp qua đời thì cũng ở lại, bận trước bận sau với Kinh Du.

Thời điểm chờ hỏa táng, Tưởng Mạn và Hồ Viễn Hành đều cố kìm nén bi thương, không dám rơi nước mắt từ khi đưa con gái vào đến khi nhận lại con gái.

Trên đường đến nghĩa trang, Thiệu Quân lấy chai nước đưa cho Kinh Du. Anh đã không ăn không uống gì một ngày trời, thậm chí cũng chẳng nói gì nhiều: “Không ăn gì hết thì ít nhất cũng phải uống nước chứ?”

Song Kinh Du chỉ trầm mặc lắc đầu.

“Cậu như vậy sao bé Bướm yên tâm được đây.” Thiệu Quân trầm giọng nói: “Cậu cũng xem như là con trai của ba mẹ em ấy rồi, nếu cậu sụp đổ thì hai người họ biết phải làm sao?”

Kinh Du nhắm mắt, hơi thở dần trở nên dồn dập, lệ nóng tuôn ra từ khóe mắt anh.

Thiệu Quân quay đầu đi, hốc mắt đỏ ngầu.

Sau khi tang lễ kết thúc, thể lực Tưởng Mạn không gồng gánh nổi nữa nên chưa ra khỏi nghĩa trang đã ngất đi và được đưa đến bệnh viện khẩn cấp ngay sau đó.

Phương Gia Nhất và nhóm Thiệu Quân ở một bên nhìn bóng dáng vẫn còn đứng trước mộ của Hồ Điệp, anh ấy kìm lòng chẳng đặng thở dài: “Cậu ấy như vậy có còn quay về trường được không?”

“Cậu ấy sẽ làm được.” Thiệu Quân cúi đầu cắn một điếu thuốc chưa châm: “Dù không vì chính cậu ấy thì cũng vì bé Bướm, cậu ấy sẽ trở về.”

“Haiz.”

Kinh Du đứng bất động trước mộ Hồ Điệp thật lâu, anh nhìn khuôn mặt mãi mãi mang nụ cười hoạt bạt trên bia mộ, trong đầu nhớ lại khoảng thời gian quen biết qua lại với cô mà cảm thấy luyến tiếc tràn trề.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy một tấm hình xăm dán trong túi ra đặt trước mộ cô: “Lúc trước bảo sẽ mua cho em nhưng chưa kịp đưa thì em đã đi mất rồi.”

“Sắp tới anh phải về thành phố B, sau đó sẽ có một khoảng thời gian dài không đến thăm em được. Nếu em nhớ anh thì xuất hiện trong giấc mơ của anh nhé.”

Kinh Du đứt quãng nói rất nhiều lời với cô, tận khi màn đêm buông xuống, anh mới đứng dậy, giơ tay vuốt ve hình trên bia mộ rồi thủ thỉ: “Điều đã hứa với em anh sẽ không nuốt lời, anh đi đây.”

Vừa dứt câu, bất thình lình có một trận gió nổi lên.

Anh nhắm mắt, nâng bàn tay cảm tưởng như có gió luồn qua những khe hở giữa các ngón tay, hỏi nhỏ: “Là em sao?”

Gió vẫn thổi.

Trong mơ màng, dường như Kinh Du nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, xen lẫn ý cười, vang lên bên tai anh: “Anh Kinh Du, tạm biệt.”

Anh vẫn nhắm chặt mắt, yết hầu hơi nghèn nghẹn. Anh cố dằn những cảm xúc dâng trào xuống, kìm nén sự chua cay ở mũi, dịu dàng đáp lại: “Tạm biệt em.”

Sau khi ra khỏi nghĩa trang, Kinh Du không về cùng nhóm Thiệu Quân mà đi dọc theo đường lớn đến nơi lần đầu tiên mình và Hồ Điệp gặp nhau.

Anh đứng bên bãi đá ngầm với những cơn sóng biển mãnh liệt và tung người nhảy xuống, hòa mình vào dòng nước biển và từng cơn sóng cuồn cuộn.

Thiệu Quân và Lý Trí vẫn luôn đi theo sau lưng anh bị hành động này dọa sợ. Họ vội vàng chạy đến, chỉ thấy dưới ánh trăng, anh lặn mình trong nước biển, cơ thể linh động, nhanh nhẹn bơi về phía trước hệt như một chú cá voi.

Kinh Du không biết mình bơi được bao lâu, bơi được bao xa.

Anh bơi đến khi sức cùng lực kiệt rồi nằm ngửa trên mặt biển, tiếng sóng rót vào tai anh.

Kinh Du nhớ đến thuở mới gặp Hồ Điệp, hốc mắt vừa dâng trào lệ nóng lại bị biển xanh cuốn đi.

Dưới ánh trăng sáng, anh nâng bàn tay ướt đẫm, thoáng chốc như nhìn thấy có một chú bướm đậu lại trên ngón tay anh.