Trong phòng nghỉ ngơi.
Trần Uyển Đồng nằm trên chiếc giường, giả bộ yếu ớt mà nhìn Lâm Thế Lăng.
Lâm Thế Lăng ngồi bên giường Trần Uyển Đồng, ân cần hỏi han, lo lắng cho cô ta.
Trần Uyển Đồng vì thế mà rất vui vẻ. Nhưng mới vui vẻ chưa được bao lâu, Lâm Thế Lăng lại đứng dậy rồi nói: “Nếu em đã đỡ rồi thì anh đi đây.”
Trần Uyển Đồng nghe thấy vậy thì ngay lập tức lên tiếng ngăn cản: “Đừng đi!”
Lâm Thế Lăng vì hai chữ “đừng đi” mà nhìn Trần Uyển Đồng chằm chằm. Trần Uyển Đồng cũng nhìn Lâm Thế Lăng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Không biết bao lâu trôi qua, Tràn Uyển Đồng bỗng nhiên hỏi: “Chúng ta… quay lại có được không?”
Lâm Thế Lăng có chút bất ngờ trước câu hỏi này của Trần Uyển Đồng. Nhưng nhanh chóng, anh lắc đầu rồi đáp: “Chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Nhưng em vẫn còn yêu anh! Chúng ta quay lại, có được không?” Trần Uyển Đồng tha thiết nói. Nhưng đáp lại cô ta là một câu nói vô tình của Lâm Thế Lăng: “Anh không còn yêu em nữa.”
Lâm Thế Lăng đã nói thật.
Không biết từ bao giờ, anh đã không còn yêu Trần Uyển Đồng nữa rồi.
Nhưng Trần Uyển Đồng lại bảo: “Anh nói dối! Anh vẫn còn yêu em. Anh vẫn lo lắng cho em, quan tâm em…” Trần Uyển Đồng chưa nói hết câu thì Lâm Thế Lăng đã cắt lời: “Anh nghĩ rằng chúng ta từng yêu nhau, còn có với nhau những kỷ niệm đẹp nên không thể xem nhau như người xa lạ. Vì vậy, anh mới quan tâm đến em một chút chứ không phải là vì còn yêu em.”
“Em không tin! Nếu anh thật sự không còn yêu em thì tại sao đã chia tay lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa có người yêu mới chứ?”
Lâm Thế Lăng thấy bản thân đã nói đến như vậy mà Trần Uyển Đồng vẫn còn cố chấp thì cảm thấy có chút mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, để Trần Uyển Đồng chịu tin mình, Lâm Thế Lăng bèn dứt khoát nói: “Anh thật sự không còn yêu em nữa. Anh thích người khác rồi.”
Nhưng Lâm Thế Lăng không nghĩ rằng sau khi mình nói xong, Trần Uyển Đồng lại sững sờ nhìn anh ta rồi rơi nước mắt.
Nhìn những giọt nước mắt của Trần Uyển Đồng, Lâm Thế Lăng có chút thương xót.
Bỗng nhiên, Trần Uyển Đồng lại hỏi: “Người anh thích… là ai?”
Khi nghe câu hỏi này, Lâm Thế Lăng thầm trả lời là không có ai cả. Nhưng không hiểu sao, hình ảnh của Lâm Hiểu Ninh lại hiện lên trong đầu anh ta.
Lâm Thế Lăng cảm thấy mình đúng là điên rồi nên mới tưởng tượng ra hình ảnh của Lâm Hiểu Ninh vào lúc này.
Trần Uyển Đồng lại lớn tiếng hỏi: “Người anh thích rốt cuộc là ai?”
Lâm Thế Lăng vẫn không đáp. Anh chỉ nhìn cô ta một lúc rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Sau khi Lâm Thế Lăng đi, Trần Uyển Đồng liền đau lòng hét lớn một tiếng.
Những giọt nước mắt của cô ta lăn dài trên khuôn mặt. Cô ta đứng dậy, đập phá đồ đạc trong căn phòng rồi phẫn nộ, lớn tiếng: “Lâm Hiểu Ninh! Nhất định là Lâm Hiểu Ninh! Là con nhỏ đó đã quyến rũ Thế Lăng… Con nhỏ đáng chết! Mày nhất định sẽ phải trả giá!”
Trần Uyển Đồng điên cuồng phát tiết.
Một lúc sau, cô ta liền rời khỏi phòng nghỉ.
Trong lúc đó, Lâm Hiểu Ninh đang đứng bên cạnh Lâm Hữu Kỳ. Còn đứng trước mặt cô lúc này là anh chàng bạn cùng lớp.
Anh ta nói chuyện với Lâm Hiểu Ninh một lúc khá lâu. Lâm Hữu Kỳ đứng bên cạnh phải nỗ lực lắm mới có thể ngăn bản thân không đánh cho anh ta mấy cái.
Lâm Hiểu Ninh cũng cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với người bạn cùng lớp này. Anh ta nói khá nhiều lời lẽ hoa mỹ, rõ ràng là muốn lấy lòng Lâm Hiểu Ninh. Nhưng tất nhiên, vì có Lâm Hữu Kỳ ở đây nên anh ta không dám nói những lời quá sến sẩm.
Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đến lúc không chịu nổi nữa, anh liền lớn tiếng hỏi: “Nói xong chưa vậy?”
Chàng trai kia thấy Lâm Hữu Kỳ lớn tiếng với mình thì cảm thấy hơi mất mặt. Lâm Hiểu Ninh liền vội vàng huých nhẹ vào người Lâm Hữu Kỳ để nhắc nhở anh. Không ngờ, anh lại cầm lấy bàn tay cô rồi nắm chặt, không cho cô huých vào mình.
Chàng trai kia nhìn thấy cảnh Lâm Hữu Kỳ nắm chặt lấy tay Lâm Hiểu Ninh thì có chút bất ngờ. Sau đó, anh ta liền nở nụ cười gượng gạo rồi nói: “Hiểu Ninh à! Cậu và anh của cậu có vẻ rất thân thiết nhỉ?”
Anh?
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy từ “anh” thì nhíu mày. Nhưng rất nhanh, anh liền đáp: “Đúng rồi! Hai anh em chúng tôi tuy “không cùng huyết thống” nhưng rất thân thiết với nhau.” Lâm Hữu Kỳ cố tình nhấn mạnh bốn chứ “không cùng huyết thống” để nhắc nhở chàng trai kia rằng anh và Lâm Hiểu Ninh không phải anh em ruột.
Chàng trai nghe vậy thì cũng đã cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Lâm Hữu Kỳ. Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ vẫn không dừng lại mà nói tiếp: “Ngày nào chúng tôi cũng thân thiết với nhau như vậy, nếu không thì sẽ không chịu được. Cô giúp việc nhà tôi còn nói tôi và Lâm Hiểu Ninh trông rất xứng đôi vừa lứa. Tôi thì cũng cảm thấy tôi và Lâm Hiểu Ninh sinh ra là dành cho nhau, sau này sẽ không tách nhau ra nổi. Anh nói xem như vậy thì tôi và cậu ấy đã đủ thân thiết chưa?”
Chàng trai kia nghe đến đây thì làm sao lại chưa hiểu ý của Lâm Hữu Kỳ chứ? Anh ta chỉ có thể cười gượng, sau đó đáp: “Thân thiết. Mối quan hệ giữa hai người quả đúng là rất thân thiết.”
Nói xong, anh ta liền chào Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh rồi quay người rời đi.
Lâm Hữu Kỳ thấy anh ta đi rồi thì trong lòng mới bớt khó chịu, liền quay lại nhìn Lâm Hiểu Ninh.
Không ngờ, anh lại phát hiện ra biểu cảm trên gương mặt của Lâm Hiểu Ninh có chút kỳ lạ, còn hai tai của cô thì hơi đỏ lên.
Lâm Hữu Kỳ có chút lo lắng mà hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Tôi làm sao à?
Lâm hiểu Ninh thầm nghĩ: Tôi bị mấy lời của cậu làm cho ngại muốn chết rồi đó!
Không thân thiết thì không chịu được.
Xứng đôi vừa lứa.
Sinh ra là dành cho nhau, sau này sẽ không tách nhau ra nổi.
Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ: Sao Lâm Hữu Kỳ lại nói ra những câu gây hiểu lầm như thế chứ? Cậu ta nói như vậy… giống như… là mình và cậu ta yêu nhau thắm thiết vậy.
Lâm Hiểu Ninh nghĩ đến đây thì hai tai lại càng đỏ lên.
Lâm Hữu Kỳ lo lắng, liền đặt tay lên trán Lâm Hiểu Ninh để cảm nhận nhiệt độ của cô.
Không sốt.
Nhưng sao hai tai lại đỏ như vậy?
Lâm Hữu Kỳ hỏi lại: “Cậu có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Lâm Hiểu Ninh lắc đầu, đáp: “Tôi không sao đâu.”
Sau đó, cô lại thầm nghĩ: Nếu không phải mình biết Lâm Hữu Kỳ coi mình là bạn tốt thì chắc vừa nãy, khi nghe mấy lời cậu ta nói, mình đã nghĩ là cậu ta thích mình rồi.
Lâm Hiểu Ninh đang nghĩ đến đây thì Lâm Tuấn Trì đứng cách đó khá xa bỗng nhiên gọi: “Hữu Kỳ! Ra đây anh bảo!”
Lâm Hữu Kỳ làm như không nghe thấy, sau đó nắm tay Lâm Hiểu Ninh rồi định dẫn cô ra chỗ khác không có ai làm phiền hai người. Thế nhưng, Lâm Tuấn Trì lại gọi. Lâm Hiểu Ninh liền bảo: “Lâm Hữu Kỳ! Anh Tuấn Trì gọi cậu kìa.”
“Kệ anh ta đi!”
“Nhưng lỡ anh ấy có chuyện quan trọng gì thì sao?” Lâm Hiểu Ninh nói, “Cậu nên ra xem xem anh ấy có chuyện gì đi. Tôi cũng đi ra kia nói chuyện với mấy bạn nữ một chút.” Nói xong, Lâm Hiểu Ninh liền đi về phía mấy cô tiểu thư nhà giàu để cùng họ nói chuyện.
Lâm Hữu Kỳ nhìn theo Lâm Hiểu Ninh, trong lòng hụt hẫng vô cùng.
Cả buổi tối hôm nay Lâm Hiểu Ninh toàn đi nói chuyện với người khác, còn anh thì phải ở cạnh Lâm Tuấn Trì. Bây giờ mới gần nhau được một chút, Lâm Hiểu Ninh lại muốn đi nói chuyện với người khác.
Lâm Hữu Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy không vui.
Lúc này, Lâm Tuấn Trì gọi mãi mà Lâm Hữu Kỳ không thưa nên anh phải chạy về phía Lâm Hữu Kỳ.
Tâm trạng Lâm Hữu Kỳ đang tồi tệ nên vừa thấy Lâm Tuấn Trì chạy đến, anh đã cáu kỉnh: “Đều tại anh gọi tôi. Nếu không phải tại anh thì tôi và Lâm Hiểu Ninh đã ở cạnh nhau được lâu hơn một chút rồi!”
Lâm Tuấn Trì nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Không phải anh đã bảo em đừng có dính Hiểu Ninh quá rồi sao? Em cứ như vậy thì có ngày Hiểu Ninh sẽ thấy em phiền đấy!”
“Không cần anh lo!” Lâm Hữu Kỳ tức giận quát rồi định bỏ đi.
Lâm Tuấn Trì liền giữ Lâm Tuấn Trì lại rồi bảo: “Vừa rồi em to tiếng với Trần Uyển Đồng đã khiến rất nhiều người để ý rồi đấy! Em lỗ mãng quá!”
Lúc nãy, khi Lâm Hữu Kỳ lớn tiếng với Trần Uyển Đồng, Lâm Tuấn Trì đã đứng ở xa theo dõi.
Thật ra nếu Lâm Hữu Kỳ to tiếng với người khác, Lâm Tuấn Trì đã ra ngăn cản. Nhưng vì anh không ưa Trần Uyển Đồng nên cứ mặc kệ Lâm Hữu Kỳ quát tháo cô ta. Hơn nữa là do Trần Uyển Đồng gây sự với Lâm Hiểu Ninh nên Lâm Hữu Kỳ mới ra mặt. Vì vậy, Lâm Tuấn Trì cảm thấy Lâm Hữu Kỳ không sai.
Tuy nhiên, Trần Uyển Đồng cũng là con gái nên Lâm Tuấn Trì cảm thấy hành động của Lâm Hữu Kỳ hơi thô lỗ. Vì thế, anh liền bảo: “Em phải lịch sự với phụ nữ hơn một chút, không nên hung dữ như vậy.”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, nói: “Cô ta định hắt rượu lên người Lâm Hiểu Ninh. Tôi còn chưa úp cả chai rượu lên đầu cô ta đã là lịch sự với cô ta lắm rồi đấy!” Lâm Hữu Kỳ vừa nói vừa thầm nghĩ: Lúc đó mà có chai rượu ở đấy thì tôi đã úp lên đầu cô ta thật rồi.