Lâm Hữu Kỳ đứng sát bên cạnh Lâm Hiểu Ninh, vô tình cảm nhận được hương thơm thoang thoảng trên người của cô.
Hương thơm vừa nhẹ nhàng, vừa quen thuộc khiến cho Lâm Hữu Kỳ thoải mái vô cùng.
Lâm Hiểu Ninh đứng bên cạnh Lâm Hữu Kỳ tự nhiên cũng cảm thấy dễ chịu.
Mà ngoài dễ chịu ra thì trong cô còn có chút cảm giác bối rối, ngại ngùng
Sau khi Lâm Mộng Na đi nghe điện thoại, cảm giác ngại ngùng của Lâm Hiểu Ninh lại tăng lên.
Tuy nhiên, trông vẻ mặt cô vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không để lộ một chút ngại ngùng nào.
Cô vẫn tiếp tục chụp ảnh với Lâm Hữu Kỳ.
Chụp được hai tấm, cô còn nhắc nhở: “Lâm Hữu Kỳ, cười lên đi chứ! Cậu cười trông rất đẹp.
Mau mau cười lên để tôi còn chụp nào.”
Lâm Hữu Kỳ được khen thì hai tai ngay lập tức nóng lên.
Sau đó, anh rất nghe lời Lâm Hiểu Ninh, liền mỉm cười để cô chụp ảnh.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì cũng mỉm cười rồi nhấn nút chụp.
Tách.
Một bức ảnh siêu đẹp nữa lại được ra đời.
Lâm Hiểu Ninh rất thích tấm hình này.
Cô muốn đặt nó làm hình nền điện thoại, nhưng vì cảm thấy hơi ngại nên thôi.
Lâm Hữu Kỳ cũng thích tấm hình này, liền bảo Lâm Hiểu Ninh: “Chốc nữa nhớ gửi ảnh cho tôi.”
Lâm Hiểu Ninh liền đáp: “Để bây giờ tôi gửi luôn.”
“Bây giờ cứ chụp tiếp đi đã.”
Lâm Hiểu Ninh lại nói: “Chụp cũng nhiều tấm rồi mà.
Không cần chụp nữa đâu.”
Nhiều tấm?
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, thầm nghĩ mới chụp có vài tấm, nhưng hơn một nửa số tấm hình đều là ảnh chụp ba người mẹ nuôi, anh và Lâm Hiểu Ninh.
Còn ảnh chụp riêng của anh và lâm Hiểu Ninh mới chỉ có hai, ba tấm thôi, nhiều đâu mà nhiều?
Thế là Lâm Hữu Kỳ liền không vui, nói: “Đã chụp thì chụp nhiều đi.
Chụp mấy tấm hình như vậy có bõ công lôi điện thoại ra chụp không?”
Lâm Hữu Kỳ vừa nói dứt câu thì cô giúp việc lại tình cờ đi qua.
Lâm Hiểu Ninh dù vẫn cảm thấy rằng ảnh chụp như vậy là đủ rồi, nhưng vì thấy Lâm Hữu Kỳ có vẻ như muốn chụp thêm nên liền gọi cô giúp việc rồi nhờ cô: “Cô chụp giúp cháu và Hữu Kỳ vài tấm ảnh nhé cô!”
Cô giúp việc đương nhiên vui vẻ nhận lời.
Lâm Hiểu Ninh liền đưa điện thoại cho cô giúp việc rồi đi đến bên cạnh Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì lại vui vẻ, liền đứng nhích lại gần Lâm Hiểu Ninh.
Tách.
Tách.
Tách.
Ba tấm hình liên tiếp được chụp.
Lâm Hiểu Ninh liền nhắc Lâm Hữu Kỳ: “Cậu cười lên đi!”
Lâm Hữu Kỳ nghe lời, liền mỉm cười.
Tách.
Một bức ảnh nữa lại được chụp.
Trong bức ảnh, Lâm Hữu Kỳ mỉm cười vui vẻ, còn Lâm Hiểu Ninh thì hơi nghiêng đầu về phía anh.
Cô giúp việc nhìn bức ảnh này thì liền bảo: “Ảnh đẹp lắm! Mà đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ Hữu Kỳ cười vui vẻ như thế này đấy!” Cô giúp việc nói đến đây thì lại nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ rồi nói tiếp: “Cậu chủ và cô chủ thật sự quá đẹp luôn! Càng nhìn càng thấy cậu chủ và cô chủ đúng là xứng đôi vừa lứa!”
Nghe thấy những lời này, Lâm Hiểu Ninh hơi bất ngờ, còn Lâm Hữu Kỳ thì vui vẻ vô cùng.
Khóe môi anh lại cong lên, khuôn mặt tràn ngập niềm vui sướng.
Thế nhưng, cô giúp việc bỗng nhớ ra mối quan hệ giữa Lâm Hiểu Ninh với Lâm Hữu Kỳ nên liền bảo: “Xin lỗi! Tôi lớn tuổi rồi, có hơi đãng trí, vừa rồi quên mất hai cô cậu là anh em nên nói nhầm.
Cô chủ cậu chủ đừng để bụng nhé!”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì mỉm cười nói không sao rồi nhận lại điện thoại.
Còn Lâm Hữu Kỳ sau khi nghe thấy những lời của cô giúp việc thì sắc mặt liền trầm hẳn xuống.
Lâm Hiểu Ninh lúc này chưa chú ý đến Lâm Hữu Kỳ, chỉ chăm chú xem ảnh rồi gửi hình sang cho anh.
Sau đó, hai người cùng nhau xuống phòng khách.
Lúc này, Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì đang ở dưới phòng khách đợi Lâm Mộng Na và Lâm Hiểu Ninh.
Đến lúc Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh xuống đến phòng khác, cả Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì đều ngây ngẩn trước vẻ đẹp của Lâm Hiểu Ninh vào lúc này.
Lâm Tuấn Trì vốn đã thích ngắm người đẹp, bình thường lại không biết ngại ngùng là gì nên bây giờ cứ vừa nhìn Lâm Hiểu Ninh vừa khen: “Hiểu Ninh! Em quá đẹp luôn đấy! Trong số những cô gái anh quen không có một người nào có thể đẹp bằng em đâu!”
Trong khi đó, Lâm Tuấn Trì bình thường vốn không chú ý đến những cô gái đẹp nhưng bây giờ lại nhìn Lâm Hiểu Ninh đắm đuối không rời.
Anh nghĩ: Quả thật là đẹp… Đẹp giống như một nàng công chúa vậy.
Trong vô thức, Lâm Thế Lăng đã lên tiếng khen Lâm Hiểu Ninh: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Lâm Hiểu Ninh được Lâm Tuấn Trì và Lâm Thế Lăng khen thì cũng có chút vui vẻ.
Thế nhưng, niềm vui nhanh chóng bị dập tắt bởi một suy nghĩ bỗng nhiên hiện lên trong đầu Lâm Hiểu Ninh.
Suy nghĩ đó là: Tại sao mẹ nuôi khen mình, Lâm Tuấn Trì và Lâm Thế Lăng cũng khen mình, thế nhưng Lâm Hữu Kỳ lại không hề khen mình lấy một câu vậy?
Lâm Hiểu Ninh nghĩ: Chẳng lẽ mình đã ăn mặc, trang điểm lộng lẫy như thế này mà Lâm Hữu Kỳ vẫn không hề thấy mình đẹp một chút nào sao?
Lâm Hiểu Ninh nghĩ đến đây thì cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Tuy nhiên, cô không biết rằng lúc này, ánh mắt sắc bén của Lâm Hữu Kỳ lại đang chĩa thẳng về phía Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì.
Nhận được ánh mắt của Lâm Hữu Kỳ, Lâm Tuấn Trì ngay lập tức biết rằng việc mình khen Lâm Hiểu Ninh đẹp đã khiến cho Lâm Hữu Kỳ ghen.
Vì vậy, Lâm Tuấn Trì vội vàng quay mặt đi, không nhìn Lâm Hiểu Ninh nữa.
Trong khi đó, Lâm Thế Lăng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Hữu Kỳ thì lại không hiểu lý do vì sao Lâm Hữu Kỳ lại nhìn mình như vậy.
Đúng lúc này, mẹ nuôi đi đến phòng khách.
Thấy các thành viên trong gia đình đã tập hợp đầy đủ, bà liền bảo: “Bây giờ chúng ta đi đến nhà hàng luôn nhé!”
“Vâng ạ!” Lâm Tuấn Trì, Lâm Thế Lăng và Lâm Hiểu Ninh đồng thanh đáp.
Sau đó, cả gia đình nhà họ Lâm liền đi đến nơi để xe để chuẩn bị xuất phát đến nhà hàng - nơi tổ chức tiệc.
Hôm nay, bữa tiệc sẽ được tổ chức tại nhà hàng XX - nhà hàng nổi tiếng và lớn nhất trong thành phố.
Lâm Hiểu Ninh nhớ rằng trong tiểu thuyết, lần đầu tiên nữ chính đến nhà hàng XX này là đi cùng Lâm Thế Lăng.
Lúc đó, nữ chính và Lâm Thế Lăng đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng.
Cô ấy theo anh ta đến nhà hàng để dự một buổi tiệc.
Mà trong buổi tiệc này, nữ chính đã đụng mặt Trần Uyển Đồng - người yêu cũ của Lâm Thế Lăng.
Nhớ đến tình tiết này, Lâm Hiểu Ninh thầm hỏi: Liệu Trần Uyển Đồng có xuất hiện tại bữa tiệc hôm nay không nhỉ? Gia đình cô ta và nhà họ Lâm là đối tác lâu năm nên rất có thể cô ta sẽ tham gia bữa tiệc này… Hừ! Mình không muốn gặp mặt cô ta đâu.
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ đến đây thì cô và mọi người đã ra đến nơi để xe.
Mà người đứng ngay bên cạnh cô lúc này là Lâm Hữu Kỳ.
Từ nãy đến giờ, anh vẫn luôn đi sát bên cạnh cô.
Đến nơi để xe, anh và cô định cùng nhau đi chung một xe.
Nhưng lúc này, Lâm Mộng Na lại gọi: “Hiểu Ninh! Con qua bên này đi xe với mẹ.”
Lâm Hiểu Ninh có hơi bất ngờ.
Nhưng đương nhiên cô nghe lời Mộng Na nên liền đi về phía Lâm Mộng Na để ngồi chung xe với bà.
Không nghĩ rằng, Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên lại giữ tay cô lại.
Lâm Hiểu Ninh quay sang nhìn anh thì lại nghe anh nói với mẹ nuôi: “Lâm Hiểu Ninh bình thường đều đi chung với con mà.
Hôm nay cậu ấy phải đi chung với con chứ?”
Lâm Mộng Na liền bảo: “Hiểu Ninh là con gái cưng của mẹ nên con bé phải đi với mẹ chứ! Chẳng qua bình thường mẹ bận công việc, không đưa Hiểu Ninh đến trường được nên mới để Hiểu Ninh của mẹ ngồi chung xe với con thôi.
Hôm nay mẹ không bận gì thì đương nhiên Hiểu Ninh phải ngồi xe mẹ rồi!”
Lâm Hữu Kỳ không thể cãi lời mẹ hay là nằng nặc đòi mẹ phải để Lâm Hiểu Ninh đi cùng anh được.
Vì vậy, anh liền cùng Lâm Hiểu Ninh đi về phía mẹ rồi nói: “Vậy thì con cũng ngồi cùng mẹ.”
Không ngờ, Lâm Mộng Na lại nói: “Con ngồi với Tuấn Trì đi! Mẹ ngồi cùng Hiểu Ninh và Thế Lăng.”
Nghe đến đây, lâm Hữu Kỳ liền hỏi: “Tại sao lại để anh Thế Lăng ngồi cùng Lâm Hiểu Ninh và mẹ? Sao mẹ không cho anh ấy ngồi cùng Lâm Tuấn Trì?”
Lâm Mộng Na ngay lập tức trả lời: “Còn không phải là vì ở bữa tiệc lần trước con không giao lưu với ai, mặt lạnh tanh suốt cả buổi tiệc hay sao? Hôm nay mẹ bảo con đi cùng Tuấn Trì là để con học tập thằng bé cách giao tiếp với mọi người đấy!”
Lâm Mộng Na lại quay sang nói với Lâm Tuấn Trì: “Chốc nữa trong buổi tiệc, con nhớ phải trông chừng Hữu Kỳ nhé!”
Lâm Tuấn Trì đáp: “ Vâng ạ.”
Còn Lâm Hữu Kỳ thì nhíu mày, nói: “Con không cần phải học Lâm Tuấn Trì.
Con cũng không muốn ngồi chung xe với anh ta.
Bây giờ mẹ để cho anh Thế Lăng ngồi với anh ta đi.
Con muốn ngồi với mẹ và Lâm Hiểu Ninh.”
Nghe thấy vậy, Lâm Mộng Na liền bảo: “Nếu con không ngoan ngoãn ngồi với Tuấn Trì thì bữa tiệc hôm nay con không cần đến nữa.”