Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 46: Lâu Đài Phồn Hoa




“Phewlor cũng thầm thương Ice Richard?” Lãng Tử Tình Trường vẻ mặt phức tạp.

“Không biết hình dung thế nào nhưng nom có vẻ là thật.....” Hướng Minh Nguyệt muốn nói lại thôi.

“Đây là vật anh tìm được trong phòng cất bảo vật của Cesare.” Lãng Tử mở hộp nhung màu đỏ được đóng gói tỉ mỉ, bên trong đặt cặp nhẫn đôi.

Trên chiếc nhẫn nam khắc tên viết tắt của Cesare, nhẫn nữ khắc tên viết tắt của Ice Richard, và từ đại biểu cho mối quan hệ “Forever”, “Vĩnh Hằng”.

Nhẫn được khảm viên ruby, giá trị xa xỉ, thủ công tinh xảo, không phải là vật nữ hầu như Ice Richard có thể sở hữu. Xuất phát từ bút tích của ai, không cần nói cũng biết.

“Em tìm được quyển 《 Thần Điển 》 trong thư phòng Lucas.” Quý Lăng Vi mở quyển sách, lật đến trang viết tên “Ice Richard”.

Hướng Minh Nguyệt vẻ mặt phức tạp: “Tạm thời chỉ có thể nhìn ra Lucas cảm mến Ice, nhưng không chắc rằng Ice cùng cảm nhận giống hắn. Ice là nữ hầu của Phewlor, phòng cô ở cách vách phòng Ice, những nữ hầu khác thì không được hưởng đặc quyền như vậy. Căn phòng rất rộng, bên trong bày vô số trang phục, trang sức xa xỉ và mỹ phẩm cao cấp, tần suất sử dụng định kì. Theo lý mà nói, một nữ hầu không có khả năng sở hữu chúng, trừ phi chủ nhân tặng cho.”

“Cô ta là hải vương ư?” Lãng Tử lần nữa lộ ra ánh mắt hâm mộ, “Chắc không phải là hải vương lật xe nên bị quăng vào lò thiêu đó chứ?

Hướng Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Những manh mối mơ hồ này tạm thời vẫn chưa thể đưa ra kết luận chính xác, chúng ta cần phải thu thập thêm manh mối cụ thể mới có thể kiểm chứng thực hư. Chừng nào chân tướng còn chưa bị đưa ra ánh sáng, tất cả suy đoán đều có khả năng. Ice Richard có thể là tội nhân tội ác tày trời, cũng có thể là nạn nhân vô tội.”

“Ice Richard sống ở lâu đài từ khi còn rất nhỏ, không phải luac nào cũng ở cùng Phewlor, cô ta chắc chắn có phòng riêng, hoặc ở chung với nữ hầu khác.”

“Chúng ta có thể đến khu vực dành cho nữ hầu điều tra thử.” Quý Lăng Vi đề nghị nói.

“Đi.” Hướng Minh Nguyệt gật đầu. Lãng Tử cũng đuổi theo.

Bọn họ vừa đặt chân đến khu vực nữ hầu ở, thì gặp được Vỏ Chăn, Gối Đầu từ bên trong đi ra.

“Tới rồi hả?” Vỏ Chăn chủ động chào hỏi, “Vì tiết kiệm thời gian chúng ta trao đổi tin tức nhé? Không tin nhau thì hai bên có thể kí hiệp định thủ tín.”

“Thế nào?” Hướng Minh Nguyệt hỏi hai đồng đội.

“Được ạ, nhưng phải dẫn chúng tôi đi tìm phòng của Ice trước đã.” Quý Lăng Vi nhìn về phía căn phòng ẩm ướt âm u, số lượng đông đảo, không muốn đi vào tìm kiếm từng phòng lắm.

“Vậy vừa đi vừa nói chuyện.” Vỏ Chăn lần nữa tiến vào trong, Gối Đầu ngáp một cái, gật gù suốt chặng đường.

Thời điểm Vỏ Chăn, Gối Đầu đi phía trước, Quý Lăng Vi đi phía sau quan sát tình trạng cơ thể của họ, xem thử có điểm nào không thích hợp hay không.

Bên ngoài trông vẫn bình thường, không biết bên trong là bộ dáng gì.

“Làm sao vậy?” Vỏ Chăn tính cảnh giác rất cao, dọc đường ba người đằng sau nhìn chằm chằm gã suốt, không biết đang nhìn cái gì, tuy không có gì ác ý, nhưng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu khiến bản năng gã dựng lên phòng tuyến cảnh giác.

“Không có gì.” Hướng Minh Nguyệt đáp qua loa có lệ.

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nếu tin tức quá quan trọng không đủ điều kiện trao đổi, cứ thêm điều lệ vào bản hiệp định.” Vỏ Chăn thẳng thắn nói.

“Hai người thấy sao?” Hướng Minh Nguyệt lại dò hỏi đồng đội.

“Em quyết định là được, tôi thấy không sao cả.” Lãng Tử Tình Trường nhún vai.

“Em thấy mình cứ tiết lộ một ít manh mối đơn giản cho họ đi. Gối Đầu, Vỏ Chăn, sau khi hai người về phòng hãy cởi ra quần áo kiểm tra cơ thể cho nhau, xem có điểm nào bất thường không.” Quý Lăng Vi nói.

“Cởi quần áo, kiểm tra cơ thể?” Vỏ Chăn muốn nói lại thôi.

“Đầu ông chỉ nghĩ mấy cái bậy bạ là nhanh.” Lãng Tử đứng ở đỉnh đạo đức, dùng ánh mắt kì thị nhìn Vỏ Chăn.

“Được, dù sao cũng không thiếu miếng thịt nào.” Gối Đầu không sao cả nói.

“Ok ok, về sẽ kiểm tra liền.” Vỏ Chăn gật đầu.

“Cơ thể ba người đều phát sinh dị biến hết hả?” Vỏ Chăn thăm dò hỏi.

Hướng Minh Nguyệt: “Ờ.”

Vỏ Chăn không hỏi lại, Hướng Minh Nguyệt cũng không nói tỉ mỉ.

Có bọn họ dẫn đường, ba người lượt bỏ bớt phiền toái, trực tiếp đi vào phòng Ice từng ở.

“Trên ván cửa sẽ đề tên các nữ hầu, mỗi phòng hai người.” Vỏ Chăn đẩy cửa.

Không thể đi vào phòng riêng tư của chủ nhân, phòng người hầu thì có thể tự do ra vào. Tuy là phòng đôi, nhưng không gian cực kỳ nhỏ hẹp, cả cửa sổ cũng không có, mùi ẩm móc nòng nặc, vừa mở cửa mùi đã phả ra.

Trần nhà dăng đầy mạng nhện, có vẻ đã lâu không có người ở. Trên ván cửa thiết kế ô chữ nhật, bên trong nhét tấm gỗ khắc tên các cô, tên “Nancy” bị quẹt một vạch đỏ.

“Đây đại biểu Nancy đã chết.” Vỏ Chắn chỉ.

Giường đệm trống không, tủ mở toang hoang, bên trong không hề đặt bất cứ vật gì.

“Phòng cô ta không có tin tức quan trọng gì hết sao?” Hướng Minh Nguyệt hỏi.

“Bọn này không thể cho không được.” Vỏ Chăn cười cười.

“Hiệp định thủ tín.” Hướng Minh Nguyệt bàn các điều luật hợp tác trao đổi thông tin với gã, bảo đảm không có sai sót.

Hai bên cùng ký hiệp định, Vỏ Chăn mới lấy ra một cuốn sổ nhật ký.

“Ice Richard là một con quái vật ghê tởm.”

“Túi da càng xinh đẹp, linh hồn càng hôi thối.”

“Từ nhỏ nó chính là một cô nàng âm hiểm ác độc, cố ý giả vờ yếu đuối để đi hấp dẫn sự chú ý của Đại Vương Tử Lucas.”

<<*Cô nàng: là hàm ý chê, khinh rẻ>>

“Ice Richard không giống nữ hầu chút nào, nó thích buộc chặt eo, sửa váy dài thành váy ngắn.”

“Ice thật thế mà sự được ngài Lucas ưu ái, nhưng nó cũng chỉ là một con hầu ti tiện, ngay cả tư cách làm tình nhân còn chẳng có. Chờ ngài Lucas phiền chán nó rồi, đến phu xe cũng có thể tùy ý hưởng dụng cơ thể của nó……”

“Ngài Lucas được Thánh Điện Quang Minh lựa chọn!”

“Đây chính là vinh quang vô thượng, ngài nhất định sẽ trở thành giáo hoàng đời kế tiếp!”

“Ngài Lucas rất nhanh sẽ dọn đến thánh điện, ngài thành kính như vậy, sao mà còn nhớ tới Ice Richard chứ? Tính toán của nó thất bại rồi, buồn cười ghê.”

“Đáng chết! Ice Richard lại đi câu dẫn Nhị vương tử Cesare!”

“Tính tình ngài Cesare tồi tệ y hệt ác ma, trước kia những nữ hầu muốn câu dẫn ngài đều bị tra tấn đến chết, nghe nói chỗ ấy của ngài Cesare không được, đừng bảo Ice Richard đã dùng thủ đoạn ti tiện nào đó phụng dưỡng nơi ấy nha....”

“Ice Richard cùng mập mờ với hai vị vương tử, ta phải đi nói cho công chúa Phewlor, để ngài trừng trị con nhỏ hạ tiện lẳng lơ này!”

“Ice Richard là đồ điên…… Nó muốn giết tôi!”

“Tại sao ngài Phewlor vẫn giữ mạng sống cho Ice chứ?”

“Hôm nay Ice Richard lại liếc mắt nhìn tôi một cái.”

“Thời điểm tôi bưng chậu chuẩn bị phơi quần áo, đột nhiên có người đẩy một cái, xương đùi bị gãy.”

“Là Ice Richard! Nó đang cười, nhất định là nó đã đẩy tôi.”

“Sau khi gãy chân, đồ ăn đều do Ice Richard đưa tới, thật là đáng chết! Tiện nhân này chắc chắn sẽ hạ độc trong thức ăn!”

“Tôi đã tráo đồ ăn, mỗi ngày ăn phần cơm của nó, đôi khi tôi cũng sẽ ăn phần cơm của mình. Trừ phi nó hạ độc cả hai phần cơm…… Tôi phải vạch trần gương mặt thật của nó, khiến nó bị trừng phạt!”

“Tất cả mọi người trách cứ thái độ của tôi đối với Ice Richard không tốt, nói nó tận tâm tận lực chăm sóc tôi, đáng chết, nó chăm sóc tôi khi nào, tất cả là giả vờ!”

“Tại sao muốn phân con quái vật này ở chung ký túc xá với tôi! Can nặng của tôi lại sụt nữa rồi……”

“Ice Richard muốn mạng sống của tôi, nhưng sao không có ai tin lời tôi nói!”

“Nếu tôi chết, hung thủ nhất định là Ice Richard!”

Nhật ký Nancy dừng ở đây, tờ cuối cùng có người vẽ gương mặt cười bằng máu, giống y đúc trên mặt nạ của chủ nhân lâu đài.

Từ bắt đầu đến kết thúc, chữ viết càng ngày càng lộn xộn hoảng hốt, còn viết rất nhiều câu mắng độc địa.

“Có vẻ Nancy đã chết trước khi cuộc phán quyết diễn ra.” Vỏ Chăn nói.

“Nếu Ice Richard có tội, cái chết của Nancy cũng coi như là một tội danh.” Hướng Minh Nguyệt gật đầu, phân tích nói: “Cho tới nay, cô ta hại được hai người, Cesare và Nancy. Có điều, nội dung cuốn nhật ký thật giả khó phân, không nhất định là chân tướng.

“Bọn này chỉ tìm được có bấy nhiêu thôi, nếu các người không tin thì thử soát thêm lần nữa, nói không chừng sẽ có thu hoạch mới đấy.” Vỏ Chăn vẻ mặt thản nhiên.

“Chúng ta soát thêm một lần nữa nhé, nhìn kỹ xem có ngăn bí mật nào không, để chị bưng giường sang chỗ khác.” Hướng Minh Nguyệt nói. Cô bưng chiếc giường đặt ở ngoài hành lang dễ như lật sách, tiếp đó vẫy tay ý bảo những người khác mau tìm.

Sau khi giường của Ice Richard bị chuyển đi, mọi người mới phát hiện trên vách tường khắc vài từ đơn: “Crime and punishment”

“Nghĩa là gì vậy?” Ánh mắt Lãng Tử lộ ra tia khù khờ. Gối Đầu và Vỏ Chăn cũng không hiểu, vì thế bọn họ đang đợi, đợi một người mở miệng hỏi trước.

Ở vài trường hợp, Không Gian Ác Mộng sẽ không phụ trách phiên dịch.

Ví dụ như lúc Quý Lăng Vi tìm được cuốn 《 Thần Điển 》, bên trong viết toàn tiếng Anh. May là trước kia cậu từng gặp qua một lần, trí nhớ tốt, vốn từ vựng nhiều, mới có thể hiểu được sơ sơ.

“Tội ác và hình phạt.” Hướng Minh Nguyệt giải thích.

Tội ác và hình phạt.

Không biết câu này chứa ý nghĩa sâu xa gì đây.

Trùng hợp là cũng có một bộ tiểu thuyết tên tội ác và hình phạt.

Ngày thường Quý Lăng Vi không có việc gì sẽ nằm ở nhà đọc sách, vừa vặn cậu đã từng đọc qua quyển sách này.

Vai chính Raskolnikov trong 《 Tội ác và Hình phạt 》 do đời sống thiếu thốn, hàng ngày chứng kiến cái xóm trọ toàn dân nghèo với bao cảnh đời lầm than cùng quẫn, lại bị tiêm nhiễm bởi triết lý người hùng khi mơ tưởng một ngày sẽ được như Napoléon Bonaparte, Raskolnikov tự coi mình là phi thường, thường xuyên khép kín lòng mình, bơi mải miết trong những suy tư đơn độc, nung nấu những căm uất về tình trạng bất công, phi nghĩa của xã hội và tìm kiếm lối thoát bằng sức lực của cá nhân mình. Trong một lần nọ, chàng đã quyết định đến nhà mụ cầm đồ Alyona Ivanovna giàu nứt đố đổ vách, lạnh lùng lấy búa bổ vỡ đầu mụ và em gái Elizabet rồi cướp hết số tiền bạc, châu báu. Sau vụ giết người khủng khiếp đó, dù chưa bị phát hiện, lương tâm của Raskolnikov vẫn bị dày vò triền miên*.

<<*Nguồn: wikipedia>>

Chàng như người mất hồn tâm thần hoảng loạn, tâm trí luôn căng thẳng, vừa vì sự lẩn tránh tội lỗi, vừa vì những dằn vặt ám ảnh của bản thân khiến toàn thân chàng nhiều lúc rã rời, đầu óc muốn nổ tung, đêm nằm mê sảng vật vã, ngày đi lang thang vơ vẩn, cuối cùng chàng đã tâm sự với Sonya, một cô gái phải bán thân để nuôi cha, mẹ kế và các em trong hoàn cảnh đói rét bệnh tật, dưới sự ảnh hưởng của tôn giáo và lời khuyên bảo của nàng, chàng quyết định chủ động đi tự thú.

Kết thúc, bọn họ gặp lại nhau, quyết định cùng tôn kính thần minh, lấy tâm thái sám hối nhận mọi cực khổ đau thương, nghênh đón cuộc sống mới.

Đây là một câu chuyện xưa nói về số phận bế tắc của nhân vật dưới đáy xã hội, dù con đường tuyệt vời để phất lên ngay trong tay nhưng chàng vẫn còn lương tri, lại chịu tác động của thần minh mà lựa chọn sám hối, tiếp nhận phán quyết. Không biết nó liên quan hoặc dự báo gì đến Ice Richard đây.

“Có bộ tiểu thuyết kia cũng tên này, hình như là của Dostoyevsky, mọi người từng đọc chưa?” Hướng Minh Nguyệt thở dài, “Tôi chỉ biết tên truyện, không rõ tình tiết cụ thể. Sớm biết thế, lúc ấy tôi đã không chê tên nhân vật chính quá dài mà chỉ đọc lướt rồi ngừng.”

“Em đọc rồi.” Quý Lăng Vi đơn giản thuật lại cốt truyện, những người khác nghiêm túc lắng nghe, bắt đầu tự hỏi.

“Chẳng lẽ Ice Ricard là bất đắc dĩ hoặc muốn chứng minh bản thân không tầm thường, mới làm những việc đó?” Hướng Minh Nguyệt suy đoán.

“Vậy nghĩa là Lucas tương đương với nhân vật thần thánh trong 《 Tội ác và Hình phạt 》 nhỉ.” Vỏ Chăn nghĩ nghĩ, “Tao cảm thấy bước thần minh tác động thất bại rồi, cô ả sắp bị thiêu thành than chẳng lẽ vẫn sẽ sám hối hả?”

“Rốt cuộc cô ta có tội hay vô tội?” Lãng Tử mờ mịt.

“Chuyện của Nancy thì không nói, nhưn vụ Cesare té ngựa chắc chắn liên quan trực tiếp đến cô ả, tao cảm giác ám chỉ đã quá rõ ràng.” Vỏ Chăn tiếp tục phân tích, “Chắc chắn cô ả đã bỏ thêm liệu* vào cỏ. Chỉ cần thêm loại liệu có vấn đề, mặc kệ là xuất phát từ ác ý hay chỉ đơn thuần muốn giúp người trông nom ngựa, cô ả cũng có tội.”

<<*Liệu:Các thức cho ngựa trâu ăn như cỏ ngô cũng gọi là liệu, vì người chơi chưa biết là cỏ đuôi chó, cỏ dại hay hoa nên mình sẽ dùng từ liệu thay vì từ ‘thứ gì đó’>>

Hướng Minh Nguyệt giọng điệu nặng nề: “Phải, ngộ sát cũng là giết người.”

Lãng Tử nghĩ nghĩ: “Không phải Cesare vẫn chưa chết sao…… Nếu gã không quất ngựa liên tục sẽ chẳng bị quăng ngã thành như vậy.”

“Nhưng con ngựa kia chết rồi.” Hướng Minh Nguyệt nói.

Quý Lăng Vi im lặng không nói, cỏ Ice Richard bứt quả thật có độc, đặc biệt là đối với gan ngựa.

Cách nhìn nhận thiện ác của cậu hơi khác biệt so với người bình thường.

“Được rồi, nên nói thu hoạch phía của mấy người rồi.” Vỏ Chăn mở miệng.

Hướng Minh Nguyệt nói ra mối quan hệ mập mờ giữa Ice Richard, Lucas, Cesare, Phewlor.

“Chỉ là suy đoán thôi, vẫn chưa hoàn toàn xác định.” Cô bổ sung nói, “Hơn nữa nhật ký của Nancy có thể chứng minh độ chân thật trong lời tôi nhỉ.”

“Chờ màn đêm buông xuống, nếu xuất hiện cảnh tượng Ice và bọn họ lén gặp gỡ yêu đương là biết ngay thôi.” Vỏ Chăn cũng cảm thấy đây là chuyện xưa hải vương ngoại tình lật xe.

Mấy người nói xong vừa lúc là hoàng hôn.

Năm người tiện thể ăn cơm chung xong xui, mới thấy Nắng Chiều và Ruột Tôm khoan thai tới muộn. Mặt mày cả hai tái nhợt, khí sắc không tốt.

“Tụi bây phát hiện được gì rồi?” Ruột Tôm hỏi, “Tao có thể làm chuyện khác, ví dụ như tìm kiếm thi thể. Chỉ cần giao vật dụng người chết dùng lúc còn sống cho tao, tao sẽ tìm ra thi thể. Nếu tụi bây cảm thấy kỹ năng này có ích thì suy xét đến việc hợp tác nhé.”

Đám người Hướng Minh Nguyệt, Vỏ Chăn liếc nhau, trong lòng rục rịch.

Không thể không nói kỹ năng này xuất hiện gãi đúng chỗ ngứa, hiện tại chỗ bọn họ có vài vật dụng của các nhân vật quan trọng.

Ví dụ như 《 Thần Điển 》, nhẫn cặp và nhật ký của Nancy.

Chỉ cần có thể tìm được thi thể của một người trong số đó thôi đã là bước tiến lớn đối với cuộc phán quyết Ice Richard.

“Ta cũng có thể hợp tác với các cậu.” Nắng Chiều bình tĩnh nói.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía gã, chẳng lẽ chung loại kỹ năng?

<<*Khoan thứ: rộng lòng tha thứ; *Miễn trừ: miễn cho khỏi phải chấp hành >>

“Ta có một đạo cụ, có thể khoan thứ* tội ác. Mặc kệ chúng ta xúc phạm sự tồn tại nào ở phó bản, sắp hứng chịu trừng phạt gì đều có thể miễn trừ*. Mỗi người chỉ dùng được một lần.” Vẻ mặt Nắng Chiều càng thêm thành kính.

“Hạn chế là cái gì?” Vỏ Chăn hỏi.

“Tôn kính thần tiên duy nhất.” Nắng Chiều nói.

“…… Có cơ hội rồi nói sau.” Vỏ Chăn không muốn phải toin kính một số ‘ thứ ‘ quái dị, người chơi khác cũng thế.

“Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Vỏ Chăn vỗ vỗ bả vai Ruột Tôm.

Ruột Tôm đỡ eo, trông vô cùng mỏi mệt, có lẽ là bởi vì lạnh, ông ta mặc áo khoác rất dài, vừa hay che khuất toàn bộ cột sống bị khuyết.

“Không phải lần nào cũng có cơ hội để lựa chọn đâu đấy.” Nắng Chiều vẻ mặt lạnh nhạt, một mình về phòng, ánh mắt châm chọc nhìn bọn họ.

“Có phải anh ta biết chút nội tình gì đó không?” Hướng Minh Nguyệt nhíu mày.

“Tôi cũng thấy vậy.” Lãng Tử vuốt cằm.

“Sự kiện Lucas trở thành tín đồ, nói không chừng có liên quan gì đó đến Lý Tưởng Hương, mọi người phải cẩn thận.” Vỏ Chăn nhắc nhở nói.

“Không phải ai cũng nguyện ý trở thành tín đồ, mà hình như bọn họ có biện pháp giúp cho người chơi tín ngưỡng thần minh mạnh hơn hay sao ấy....” Gối Đầu vẫn luôn ngủ gà ngủ gật mở mắt.

“Lý Tưởng Hương thật sự là thần sao?” Quý Lăng Vi hỏi.

Lần trước cậu nghe Quý Lẫm nói, bọn họ chỉ là ngụy thần.

“Mặc kệ có phải thần hay không, sức mạnh của bọn họ mạnh hơn chúng ta nhiều.” Vỏ Chăn thở dài, thấy vẻ mặt tò mò của Quý Lăng Vi, đơn giản giải thích vài câu, “Mày chưa biết vụ phân chia cấp bậc người chơi hả, chỉ số thuộc tính dưới 30 là người chơi cấp thấp, là cả đám chúng ta đây nè. Chỉ số thuộc tính từ 30-50 là người chơi cấp trung, phó bản thông quan càng khó. Từ 50-100 là người chơi cấp cao, nếu chỉ số thuộc tính vượt qua 100 thì mày chính là bán thần, nghe nói khi đạt đến cấp bán thần sức mạnh đã không thể đo lường bằng chỉ số thuộc tính nữa, rồi gì mà quy túc* với chả quy pháp* bla bla, tao không hiểu lắm.”

<<*Quy túc: Chốn về khi kết thúc, nơi quy tụ; *Quy pháp: phép chia, tính chia>>

Vỏ Chăn nói đến quy túc, Quý Lăng Vi theo bản năng nghĩ tới Quý Lẫm. Loại sức mạnh thay đổi ký ức quy mô lớn có lẻ cũng được chiêu hồi từ quy túc nhỉ.

Thời điểm Quý Lẫm đưa cậu xuyên đến Quý gia, hắn đã nói những mảng màu kì lạ kia chính là bản chất của thế giới. Chẳng lẽ đó là quy túc sao?

Rốt cuộc, Quý Lẫm mạnh bao nhiêu, kẻ địch của hắn là ai?

“Nếu có một mục chỉ số thuộc tính nào đó của mày tương đối cao, tạm thời đừng để nó vượt qua 30, chỉ cần mày có một thuộc tính vượt qua 30, hệ thống sẽ phán định mày là người chơi cấp trung và ném mày đến phó bản độ khó cao.” Vỏ Chăn nói.

“Thì ra là thế, phó bản dành cho người chơi cấp trung khen thưởng tích phân nhiều lắm hả?” Quý Lăng Vi hỏi.

“Tao chưa vào sao tao biết nhiều hay ít, mà hình như tao nghe đồn thưởng hơi bị sộp đấy. Nhưng đồng thời tỉ lệ tử vong cao sảng hồn, phó bản nguy hiểm bỏ mẹ ra, chết ở bên trong thì ngay cả cơ hội làm tro bụi ngoài hiện thực cũng không có đâu, cho nên nếu mày bị hệ thống lôi vô phó bản cấp trung thì đừng có nhây, lạng quạng bay acc à.” Vỏ Chăn tùy ý nói.

“À, vâng.” Quý Lăng Vi nghĩ, rời khỏi phó bản này, cậu phải nâng chỉ số tinh thần lên 30 mới được.

“Đi nhanh lên nào, bỏ mấy người lại bây gi...shhhh.” Lãng Tử tăng tốc độ, còn chưa dứt lời đã suýt xoa một tiếng.

Bọn họ muốn nói lại thôi, đơn giản ngót lơ.

“Khi nào bắt đầu tìm thi thể?” Ruột Tôm đỡ eo.

“Hồi xưa chú luôn chống hong đi khập khiễng thế hả, bệnh cũ tái phát?” Vỏ Chăn đồng tình.

“Lâu lâu thôi nhưng khi nâng chỉ số thuộc tính thì cũng không xuất hiện nữa, giờ tự dưng……” Ruột Tôm nhẹ đấm đấm eo, thở dài.

Quý Lăng Vi đột nhiên nói: “Nếu chúng ta đã quyết định hợp tác, không phải mọi người nên tiết lộ về nội dung cách chết đã viết vào ngày đầu tiên sao?”