Hình Như Cô Ấy Rất Dễ Tán Tỉnh

Chương 4: Ở chung, một Uyển Uyển chủ động




Tâm Meoo 555

Thiệu Đình Tống vừa thu lại nụ cười, đã khiến cho người khác cảm thấy áp lực, đầu ngón tay Nguyễn Lê Uyển khẽ run lên, trái tim lại run rẩy không chịu sự khống chế, chân tay luống cuống không biết làm sao.

Nhưng mà cô quả thật không có gì để đề nghị cả, đành phải nhìn Thiệu Đình Tống với ánh mắt mong chờ, hỏi một cách khiêm tốn: “Vậy tôi nên nói cái gì?”

“…” Thiệu Đình Tống hơi ngừng lại, kiên nhẫn chỉ dẫn, “Em có thích thứ gì đó không?”

Nguyễn Lê Uyển lắc đầu, vội vàng nói: “Xin lỗi anh, nhưng tôi thật sự không có yêu cầu cao đối với những chuyện này. Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, bất kể phong cách nào tôi đều thích cả, chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là… Ngày tổ chức hôn lễ tôi có thể không uống rượu được không?”

Thiệu Đình Tống sững sờ, thấy khuôn mặt cô mang vẻ tràn đầy căng thẳng thấp thỏm, đành phải dãn mày ra, nói nhẹ nhàng hơn: “Đương nhiên rồi. Xin lỗi, tôi không có ý trách em, em đừng sợ. Dù sao cũng không thể nóng vội nhất thời được.”

Rồi anh do dự hỏi: “Em muốn tổ chức hôn lễ vào thời gian nào?”

Nguyễn Lê Uyển chống cằm suy nghĩ, không nói câu “anh quyết định là được“, mà nói với vẻ chân thành: “Cuối tháng tư đi, thời tiết sẽ ấm áp hơn.”

“Được,” Thiệu Đình Tống khẽ gật đầu, “Nhưng mà tôi hy vọng chúng ta sẽ ở chung trước.”

“…?” Nguyễn Lê Uyển ngẩn người, “Vi, vì sao chứ?”

“Tăng thêm hiểu biết lẫn nhau.” Thiệu Đình Tống trả lời bình tĩnh, “Hôn lễ chỉ là nghi thức, còn từ góc độ pháp luật, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, ở cùng nhau không có gì sai cả.”

Nguyễn Lê Uyển ngủ không đủ giấc, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, cảm thấy anh nói cũng có lý, nhưng cũng không muốn dọn nhà đi.

Quá lạ lẫm.

Thiệu Đình Tống hướng dẫn từng bước: “Sau này chúng ta ở chung với nhau cả đời, sớm hay muộn cũng có gì khác biệt đâu? Quan hệ giữa người với người đều từ xa lạ đến quen thuộc, em còn băn khoăn điều gì nữa?”

Nói, nói có lý quá! Nguyễn Lê Uyển xoắn xuýt sau hồi lâu rồi nói thật ra: “Tiến độ của anh quá nhanh, tôi thấy sợ. Có thể đợi sau khi kết hôn rồi ở chung được không?”

“Không thể,” Thiệu Đình Tống từ chối ngay, “Em sợ thì càng phải đối diện với nó, quen rồi sẽ không thấy sợ nữa.” Anh dừng lại rồi cụp mắt cười nhẹ, “Biết đâu qua một khoảng thời gian ngắn em sẽ có ý kiến gì thêm với hôn lễ nữa thì sao? Bây giờ không thích thứ gì, không có nghĩa là tương lai cũng thế. Tôi hi vọng hôn lễ của chúng ta không có gì phải tiếc nuối cả.”

Nguyễn Lê Uyển sững sờ, những lời nói vừa cưỡng ép lại vừa nhẹ nhàng của anh làm cô bị xoay trong mớ bòng bong, cô hốt hoảng bất giác buột miệng: “Được.”

Rồi lại lập tức bối rối sửa lại: “Ý của tôi là, tôi thấy anh nói đúng lắm, chúng ta ở chung đi.” Không còn qua loa cho xong nữa.

Thiệu Đình Tống gật đầu thoả mãn.

“À…” Nguyễn Lê Uyển hơi do dự, “Hôn lễ chỉ cần chúng ta quyết định là được à? Liệu người nhà anh không có ý kiến gì chứ?”

“Đương nhiên.” Thiệu Đình Tống nhướng mày, “Hôn lễ là chuyện của hai người chúng ta, tại sao phải nghe theo ý kiến của người khác?”

Nghĩ đến khuôn mặt không có biểu cảm gì của Nguyễn Tần Ninh, Nguyễn Lê Uyển luôn có cảm giác bất an không yên. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt điềm tĩnh của Thiệu Đình Tống, cô cũng dần bình tĩnh lại, khẽ gật đầu một cái.

Lớp mồ hôi trong lòng bàn tay trở nên mát lạnh, Nguyễn Lê Uyển buông chén giấy, đỏ mặt cố lấy dũng khí bảo: “Nếu, nếu nếu cần khác biệt, tôi thấy chúng ta có thể khắc tên nhau lên mặt ngoài chiếc nhẫn, … Chúng, chúng ta tự tay khắc.”

Ngoại truyện của “Falling into the sea of Stars“ có cảnh này, nhưng nhân vật nam chính trong truyện chính là một thợ điêu khắc. Nguyễn Lê Uyển còn đang đắm chìm trong cảnh cầu hôn của nam chính, vừa suy nghĩ đã nhớ đến cảnh này, tự tay khắc chính là độc nhất vô nhị rồi.

Nhưng chiếc nhẫn vốn đã nhỏ rồi, người chưa từng có kinh nghiệm tự đi khắc, nếu không cẩn thận thì sẽ chẳng ra chữ gì, vậy nên đây cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nguyễn Lê Uyển vẫn bồn chồn, nghĩ rằng nếu Thiệu Đình Tống cảm thấy rầy rà thì lần sau cô sẽ không chủ động như vậy nữa.

Thiệu Đình Tống nhìn thấy đôi mắt ngó nghiêng của cô, khóe miệng cong lên, đáp lại không hề do dự: “Được, vậy bây giờ đi luôn nhé? Chữ Uyển… Cũng hơi phức tạp, tôi phải đi luyện rồi.”

Nguyễn Lê Uyển hơi ngại ngùng, khẽ gật đầu, tên của cô quả thực phải viết khá nhiều nét, khi còn đi học cô còn hâm mộ bạn học lớp kế bên tên Vương Nhất Nhất.

(Chữ Uyển (婉) trong Nguyễn Lê Uyển gồm 11 nét, chữ Nhất (一) trong Vương Nhất Nhất có 1 nét)

“Vậy tôi cũng khắc cho anh hai chữ.” Cô uống hết ngụm sữa đậu nành cuối cùng, lớp son hiện lên một lớp bóng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng mang theo vẻ nhu thuận, “Anh khắc Uyển Uyển là một chữ, tôi khắc Đình Tống, là hai chữ.”

Thiệu Đình Tống cười khẽ, “Ừm.”



Noémie Tô là một công ty hôn lễ chuyên nhận hàng định chế, từ những thứ nhỏ như bánh kẹo cưới dùng trong hôn lễ, đến những thứ lớn như sân bãi được bày bố, cũng đều có thể nhận trọn gói, hơn nữa còn bảo đảm độc nhất, căn cứ theo yêu cầu của khách hàng để tổ chức hôn lễ.

Nơi bày bố rộng rãi, lại tinh xảo tỉ mỉ, giá cả cũng tương đối làm người khác nhìn vào mà dừng bước lại.

Nghe nói bọn họ muốn tự khắc nhẫn cưới, quản lý hơi kinh ngạc, nhìn trang phục của bọn họ có vẻ như là nhà giàu quyền quý, lại tự tay đi khắc nhẫn như vậy chắc hai người phải đằm thắm lắm, nghĩ chắc hẳn phải quen biết nhiều năm, bây giờ tình yêu vượt bậc, đến điểm cuối cùng rồi.

Quản lý chứa đủ chuyện trong đầu, cười tủm tỉm dẫn bọn họ đi vào phòng chuyên tiếp khách, tìm một thợ điêu khắc chuyên nghiệp đến dạy bọn họ nên khắc như thế nào cho đẹp.

Tuy nói là một phút bốc đồng nhất thời, nhưng hai người đều cực kỳ chăm chú.

Trước đó đã chọn xong của kiểu dáng chiếc nhẫn, Thiệu Đình Tống học rất nhanh, chẳng mất bao lâu đã khắc được rồi, rồi cúi  đầu nhìn về phía Nguyễn Lê Uyển ở bên cạnh, nhìn góc nghiêng chuyên chú học khắc của cô đến sững sờ.

Bởi vì muốn tự tay khắc, nên không dùng máy móc, mà dùng loại dao khắc chuyên nghiệp để khắc từng nét một. Nguyễn Lê Uyển không thường làm những việc thủ công như này, cô mím môi nghiêm túc, khuôn mặt dịu dàng ngày thường khi nghiêm túc chăm chú còn mang vài phần lạnh nhạt.

Lông mi dài khẽ chớp, trong mắt cô hình như chỉ có chiếc nhẫn trong tay, đầu ngón tay trắng nõn khẽ di chuyển, cô khắc chữ cực kỳ chăm chú, đôi mắt còn có vẻ hơi mệt mỏi.

Đôi mắt Thiệu Đình Tống khẽ chuyển, trong căn phòng an tĩnh chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của chiếc đồng hồ.

Đợi một hồi lâu, Nguyễn Lê Uyển mới thở ra một hơi thật sâu, thổi nhẹ vào chiếc nhẫn, hai mắt cong lên chứa ý cười đầy thoả mãn, khi nhìn về phía Thiệu Đình Tống cuối cùng cũng mang vẻ tươi cười không hề gò bó nữa.

“Được rồi!“

Thiệu Đình Tống khẽ đáp lại, bình tĩnh kéo lấy tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn ấm áp trong lòng bàn tay anh vào ngón áp út trắng nõn thon dài của cô.

Rồi lại đưa tay trái ra về phía Nguyễn Lê Uyển, trong mắt anh còn ẩn chứa cả sự vui vẻ.

“Tới lượt em.”

Nguyễn Lê Uyển nhìn rõ bàn tay lớn hơn hơn cô một vòng, đôi má hơi nóng lên, mím môi nghiêm túc giữ chặt lấy tay anh, đeo chiếc nhẫn tự khắc một hồi lâu lên tay anh.

Cảm thấy như đã hoàn thành một nghi thức phức tạp, trái tim Nguyễn Lê Uyển đập thình thịch, nhưng khi lặng lẽ nhìn về phía Thiệu Đình Tống, thấy vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của anh, cô lại phải xua tan đi suy nghĩ ở trong đầu.

Thiệu Đình Tống bỗng nhiên nắm lấy bàn tay trái của cô, khẽ niết vào ngón áp út.

“Tôi rất vui.”

Lòng bàn tay Nguyễn Lê Uyển lại đổ mồ hôi một lần nữa, giọng nói có hơi ấp úng: “À, à…” Sau đó lại vội vàng bổ sung: “Ý tôi là, tôi cũng vậy.”

Khuôn mặt Thiệu Đình Tống không đổi sắc: “Vậy ngày mai chuyển nhà thôi.”

“…”

Quả nhiên anh là một người đàn ông quyết đoán mà.

Nguyễn Lê Uyển không thể nghĩ ra được lý do nào để từ chối, nên ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt như vô ý nhìn về phía bàn tay bị nắm chặt, do dự không biết có nên thu tay lại hay không.

Đang lúc ngây người thì Thiệu Đình Tống đã buông tay cô ra rồi, sau đó cầm lấy tờ kế hoạch hôn lễ ở trên mặt bàn, ngồi gần phía cô thêm chút nữa.

“Chọn thử xem?”

Đặt tờ kế hoạch ở giữa hai người xong, anh cúi đầu cười với Nguyễn Lê Uyển.

Bên cạnh có hơi thở khiến Nguyễn Lê Uyển hơi căng thẳng, hình như trên người anh còn mang hương trà mát lạnh. Cô khẽ hít vào một hơi, giả bộ bình tĩnh dời ánh mắt đi, nhìn về phía tờ kế hoạch trên bàn.

“Ừm, được.”

Sắp đến 10 giờ, quản lý mang đến một ít đồ ngọt, gõ cửa đi vào thì thấy bọn họ đang ngồi cùng nhau khẽ thảo luận gì đấy, ánh mặt trời màu vàng ở phía sau khung cửa sổ, không khí khiến người khác cảm thấy ấm áp.

Và cảm thấy không nỡ đi vào làm phiền bọn họ.

“… Vậy thì chọn màu vàng ấm đi? Tôi thấy màu này đem lại cảm giác rất ấm áp.”

“Ừm, có muốn đi xem áo cưới không?”

“Xem thử đi… Muốn thêm một chiếc áo choàng nhỏ nữa, đến lúc đó liệu có lạnh không nhỉ?”

“Không đâu, dù sao cũng tổ chức trong phòng mà. Mang áo khoác ngoài dày vào, đến khi kết thúc tiệc thấy lạnh thì mặc vào.”

“À à, cũng được…”

Hai người chuyên tâm lựa chọn kế hoạch, một người lật giấy một người note lại, cảm giác xấu hổ và xa cách đã vơi bớt dần trong lúc vô hình.



Đến khi quyết định xong hết thì đã hơn 12 giờ rồi, bây giờ chỉ còn mỗi chuyện đi xem phòng cưới nữa thôi.

Lên xe xong, Thiệu Đình Tống bỗng nhiên nói: “Có muốn đi xem phòng chung trước hay không? Tôi nấu cơm cho em.”

Ý của anh là, phòng ở chung khác với phòng cưới.

“…?” Nguyễn Lê Uyển ngơ ngác quay đầu nhìn anh, giọng điệu đầy kinh ngạc, nhưng lại càng kinh ngạc về câu phía sau hơn, “Anh biết nấu cơm à?”

Thiệu Đình Tống lái xe đi về hướng căn phòng đã chọn từ trước, mặt không hề đổi sắc.

Ánh mắt nhìn về phía bên cạnh, liền trông thấy Nguyễn Lê Uyển khẽ nhếch miệng, vẻ mặt ngốc nghếch, trong mắt còn lộ ra vài phần ngưỡng mộ và sùng bái.

Dù bình tĩnh hơn nữa thì cũng thấy hơi ngại, anh sờ mũi mất tự nhiên: “Tay nghề cũng thường thôi. Bởi vì không quen với đồ ăn ngoài, cũng không thích có người khác đến nhà lắm, em muốn ăn gì?”

Hết chương 4.

Lời của tác giả:

《 Nhật ký quan sát bạn đời 》

Tôi cảm thấy hôm qua chắc chắn cô ấy thức đêm rồi, rẽ về nhà ăn cơm xong rồi cũng đến giờ ngủ trưa. Phải thay đổi tự nhiên trong lúc vô thức mới khiến cô ấy thích nghi với việc ở chung được.

… Cô ấy hơi ngốc.