Hình Như Cô Ấy Rất Dễ Tán Tỉnh

Chương 1: Lĩnh chứng: Một Uyển Uyển ngại ngùng




Tâm Meoo 555

Trong một căn phòng của quán trà yên tĩnh.

[1, Xin hỏi, cô đã chuẩn bị nghiêm túc tiến hành cho cuộc hôn nhân thương mại này chưa?

A Rồi B Chưa ]

Nguyễn Lê Uyển chớp chớp mắt, xem có phải do cô bị hoa mắt hay không. Sao lại có người đi xem mắt mà mang trắc nghiệm khảo sát chứ? Cô khẽ giương mắt lên, nhìn về phía người đàn ông ngồi phía đối diện.

Đây là đối tượng kết hôn thương mại mà anh cô tìm cho cô, người này dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, năm nay 32 tuổi, giá trị con người không thể đo được, là người tài mới nổi số một số hai trong giới kinh doanh. Nếu không có tình bạn giữa anh cô và người này, có lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ không có sự giao thoa gì.

… Nhưng sau khi kết hôn chắc cũng sẽ chẳng có sự giao thoa gì, có lẽ sẽ giống như phần lớn những cuộc liên hôn thương mại “cho thuê” khác, làm một đôi người xa lạ sống dưới cùng một mái hiên. Nếu không phải sợ đến ngày kết hôn mà không biết mặt mũi của chú rể, thì chắc hôm nay cô cũng sẽ không đến đây.

Cô có chứng sợ xã hội thâm niên, chỉ muốn ở nhà thôi.

Nhưng mà người tên Thiệu Đình Tống này cũng có hơi kỳ lạ, sau khi chào hỏi xong thì đưa tập câu hỏi trắc nghiệm cho cô, cũng không nói nhờ anh cô gọi cô ra đây để làm gì.

Người đàn ông mặc âu phục đeo giày da, da trắng, ngũ quan sắc sảo, khuôn mặt khôi ngô hơi cúi xuống, ánh mắt sâu sắc lại trầm tĩnh hơi rủ xuống, môi mỏng khẽ mím lại, không lộ vẻ xa cách cũng không mang vẻ nhiệt tình.

Dường như để ý tới ánh mắt của Nguyễn Lê Uyển, Thiệu Đình Tống ngước mắt hỏi lịch sự: “Có vấn đề gì phải không?”

Nguyễn Lê Uyển nhanh chóng lắc đầu.

Mặc dù đã thu bớt lại, nhưng trên người Thiệu Đình Tống vẫn mang một sự áp bức vô hình, từ trước đến nay cô không giỏi giao tiếp với người khác, bây giờ lại cần phải ở chung một chỗ với một người xa lạ, khắp người đều thấy căng thẳng. Cô giả vờ vô ý dời tầm mắt đi, bắt đầu trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc.

Nhưng câu này… Ngòi bút của cô hơi dừng lại, hai người là kết hôn thương mại mà? Còn có thể tiến hành nghiêm túc được? Trong lòng đầy nghi vấn, nhưng sau vài lần đắn đo sắp xếp lại lời nói… Cô lại không dám hỏi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên thật thà chọn vào chỗ “Chưa”.

[2, Có kinh nghiệm về chuyện tình cảm không? ]

— không có. cô sợ xã hội đến mức còn không tìm được đối tượng để yêu thầm mà.

[3, Có để ý đến chuyện bạn đời có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và dục vọng khống chế hay không? ]

Nguyễn Lê Uyển bị cả nhà cuồng khống chế:… Không ngại.

[4, Có thể nghiêm túc, cẩn thận đối với công việc hay không? ]

Tuy rằng chưa từng ra ngoài công tác nhưng… Nguyễn Lê Uyển do dự rồi chọn vào ô “Có thể”, cau mày nhìn câu này chăm chú, rồi lại nghiêm túc tô đậm hơn vào ô “Có thể”.

Tổng cộng có 30 câu hỏi, cô làm hình như mất tầm nửa giờ. Sau khi buông bút lại soát lại lần nữa như đang làm bài thi, cuối cùng viết thêm một câu vào chỗ câu hỏi đầu tiên.

Dù sao cũng là kết hôn thương mại, quan hệ hợp tác, vẫn nên thể hiện chút thành ý.

Lúc này cô mới đẩy tờ câu hỏi đến trước mặt của Thiệu Đình Tống, cầm ly nước đưa đến bên miệng, cúi đầu nhưng lại thấp thỏm rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Thiệu Đình Tống cụp mắt, không nhìn rõ được vẻ mặt anh, những ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy tờ câu hỏi.

Nhìn thấy câu hỏi thứ nhất, ánh mắt anh dừng lại.

[1, Xin hỏi, cô đã chuẩn bị nghiêm túc tiến hành cho cuộc hôn nhân thương mại này chưa? ]

Đáp án chọn là chưa, sau đó còn có một dòng ngay ngắn ở bên cạnh: Sẽ cố gắng.

Sau ba phút, Nguyễn Lê Uyển không biết nên làm gì, đành phải cúi đầu uống từng ngụm trà nhỏ, đây là đánh giá tâm lý thật à? Vì sao vẻ mặt anh có thể nghiêm túc như thế! Cô nhìn chăm chú, Thiệu Đình Tống bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, Nguyễn Lê Uyển đang trầm tư lập tức bị anh dọa đến mức nắm chặt lấy cốc trà, cúi đầu không dám nhìn loạn nữa.

Cứu mạng, ánh mắt của người này còn sắc bén hơn cả bố cô nữa.

Thiệu Đình Tống nhướng mày, “Tôi hung dữ lắm à?”

“…” Lòng bàn tay Nguyễn Lê Uyển chảy đầy mồ hôi, cô căng thẳng mím môi, trả lời cứng ngắc, “Không đâu.”

“Vậy sao cô lại sợ tôi như vậy?”

Sau một hồi xoắn xuýt, Nguyễn Lê Uyển cũng không thể nói là do anh giống bố cô, nên đành phải nói thật nhưng uyển chuyển: “Khí thế của anh lớn quá, tôi căng thẳng.”

“Không cần dùng kính ngữ,” Thiệu Đình Tống buồn cười, khóe miệng hơi cong lên khiến bản thân ôn hòa hơn đôi chút, “Bây giờ thì sao?”

Nguyễn Lê Uyển cúi đầu uống trà với vẻ hoảng loạn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gặp mặt ngại ngùng này, cô vội vàng gật đầu, “Đỡ, đỡ hơn rồi.”

“Tôi rất vừa ý cô Nguyễn,” Thiệu Đình Tống ngước mắt lên, nói không nhanh cũng không chậm, “Nếu như có thể, mong rằng cô Nguyễn cũng có thể cân nhắc kỹ về tôi.”

“…?”

Bởi khiếp sợ mà hai mắt hơi mở lớn, Nguyễn Lê Uyển nhìn về phía anh với ánh mắt khó tin, hai má hơi gồ lên, dáng vẻ chưa lấy lại tinh thần.

“Tôi mong cô có thể cân nhắc cẩn thận,” Vẻ mặt của Thiệu Đình Tống bình tĩnh, nhìn cô với vẻ nghiêm túc, “Nếu như ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cùng sống với cô đến khi già đi. Tương tự thì cô cũng phải hiểu được điều này.”

Rõ ràng là một lời nói bình thường không có ý trêu chọc, lại khiến trái tim người khác nóng bỏng. Nguyễn Lê Uyển hơi ngây người, những chuyện xảy ra không hề giống như trong tưởng tượng của cô. Thái độ nghiêm túc của Thiệu Đình Tống làm cô cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao, im lặng một hồi lâu mới dám cẩn thận hỏi nghi vấn trong lòng: “Vì sao chứ?”

Thiệu Đình Tống trả lời với sự bình tĩnh: “Bởi vì tôi đến tuổi lập gia đình rồi, nhưng lại không muốn lãng phí thời gian giống như những người trẻ tuổi cuồng nhiệt được. Tôi thích hôn nhân rõ ràng hơn là yêu đương liều lĩnh.”

“…”

Thấy vẻ mặt như bị mắc nghẹn của cô, Thiệu Đình Tống cầm lấy tách trà rót vào cốc trà đã cạn của cô.

“Cảm ơn.”

Nguyễn Lê Uyển lễ phép nhận lấy, muốn nói nhưng lại thôi, giả vờ khát nước cầm cốc trà lên, cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc để hỏi, “Trước đây anh có quen tôi không?”

“Không quen.”

“…” Vậy sao anh lại mang vẻ nhận định chắc chắn thế?! Nguyễn Lê Uyển há miệng thở dốc, muốn hỏi, nhưng khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của anh, lời nói ở trong miệng cô xoay chuyển một vòng, rồi lại nuốt ngược trở về.

Cũng may Thiệu Đình Tống nhận ra được sự nghi ngờ của cô, anh giơ tờ câu hỏi trong tay lên, giải thích một cách thong thả ung dung: “Đáp án của cô phù hợp với tất cả yêu cầu về bạn đời của tôi. Nếu như tất cả lựa chọn của cô đều là chân thật, vậy thì tôi chắc chắn chúng ta có thể tiến tới được.”

“…” Nguyễn Lê Uyển cảm thấy lúc này phải nói một điều gì đó, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ cẩn thận nói ra một âm tiết, “… À.”

Thiệu Đình Tống hỏi với vẻ suy tư: “Cô có yêu cầu gì với bạn đời tương lai không?”

Nguyễn Lê Uyển nghĩ ngợi, trong đầu lại hiện ra những suy nghĩ mê trai nông cạn, xoắn xuýt một lúc rồi trả lời thật: “Đẹp trai.”

“…” Thiệu Đình Tống hơi ngây người, rồi lắc đầu bật cười, hai tay đan vào nhau đặt ở trước ngực, nhướng mày nhìn cô, “Diện mạo của tôi có thể đạt đến tiêu chuẩn của cô Nguyễn không?”

Gương mặt Nguyễn Lê Uyển ửng đỏ, cô ngại ngùng vuốt ve cốc trà, “… Có thể.”

“Còn có yêu cầu khác không?”

Nguyễn Lê Uyển vắt hết óc suy nghĩ kỹ, nhưng không nghĩ ra yêu cầu gì khác nữa, bèn lắc đầu nhẹ.

Thiệu Đình Tống hơi nhướng mày, hình như cảm thấy hơi khó hiểu, lại hỏi nghi vấn một cách lịch sự: “Vậy còn điều gì băn khoăn nữa không?”

Lúc này Nguyễn Lê Uyển mới biết được câu nói “Tư duy và ứng xử của anh ta tương đối độc đáo” của anh cô có nghĩa là gì, cô cũng cố gắng tìm manh mối dựa theo lối suy nghĩ của Thiệu Đình Tống.

Thiệu Đình Tống cụp mi xuống, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ cô nói chuyện. Như để ý tới trái tim nhỏ “bị khiếp sợ” của cô, anh vẫn luôn vẫn duy trì vẻ hơi tươi cười.

Nguyễn Lê Uyển đang cau mày chìm trong suy nghĩ, Thiệu Đình Tống bỗng nhiên đứng dậy dựa gần lại phía cô, nhanh tay giữ lấy cốc trà sắp rơi trong tay cô.

Khuôn mặt tuấn tú chợt phóng đại ở trước mắt, dọa Nguyễn Lê Uyển ngửa ra sau, hơi thở như ngừng lại.

“…” Sau đó cô lấy lại tinh thần, mặt đỏ tai hồng chỉ muốn tìm cái hầm nào đó để chui xuống. Rồi cô mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, sự mê trai lại trỗi dậy trong một giây, cô vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, “Không có băn khoăn gì, đều được hết.”

Dù sao chuyện liên hôn này đã định ra rồi, cô nghĩ nữa cũng có được ích gì đâu?

Thiệu Đình Tống hơi nhướng mày, đứng dậy thản nhiên đưa tay về phía cô, “Vậy đi đăng ký kết hôn thôi.”

“…?” Nguyễn Lê Uyển nhìn bàn tay to rộng trước mặt với vẻ mờ mịt, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt ngược sáng của người đàn ông, rồi hốt hoảng nắm lấy tay anh.

Bàn tay lành lạnh của anh khi chạm vào lòng bàn tay ấm nóng của cô, lại khiến cho cô cảm nhận được một cảm giác an toàn khó hiểu.

Sau đó mơ màng đi theo anh về nhà, nghe lời đi lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư, rồi lại ngồi vào trong xe Thiệu Đình Tống một lần nữa.

Lúc này Nguyễn Lê Uyển mới lấy lại tinh thần, ông trùm Thiệu đúng là mạnh mẽ quyết đoán thật! Cô nhìn những giấy tờ trong tay bằng ánh mắt phức tạp sau đó lại trầm tư suy nghĩ.

Tuy rằng không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, nhưng bố cô bỗng nhiên lại muốn nhanh chóng gả cô ra ngoài, chắc chắn có liên quan đến chuyện công ty. Từ trước đến nay cô luôn tùy ý sao cũng được, cũng không có yêu cầu cao với chuyện tình cảm, tìm một người có gia thế và năng lực không tệ để liên hôn… Hình như cũng không có gì không tốt cả.

Tuy rằng cái người tên Thiệu Đình Tống này có hơi kỳ quái, nhưng có vẻ như cũng không phải người xấu, hơn nữa anh cũng có ý muốn chung sống tốt với cô, chắc là… cũng là người dễ ở chung.

Nhưng nghĩ đến cảnh phải rời khỏi nhà mình, sống cùng nhà với một người xa lạ, cô lại bắt đầu cảm thấy bồn chồn, mất tự nhiên.

Thiệu Đình Tống ở bên cạnh thì yên lặng lái xe, trong xe vang lên tiếng nhạc tiếng Anh mà cô không biết tên. Nguyễn Lê Uyển cố lấy can đảm vài lần để hỏi lại, nhưng rồi lại nuốt hết những lời định nói xuống.

Thôi, bỏ đi, tương lai còn dài, sau này cố gắng hơn là được. Dù sao thì cô cũng đã nhận lời rồi, sẽ cố gắng với cuộc hôn nhân này hơn nữa.

Bây giờ cô hoàn toàn không biết phải nói gì, nói ra sẽ thấy xấu hổ lắm. Bầu không khí xấu hổ còn khó thở hơn cả sự im lặng này, cô không dám thử đâu.



Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cầm tờ giấy đỏ đi ra khỏi Cục Dân Chính, Nguyễn Lê Uyển vẫn cảm thấy mờ mịt hoang mang.

Cô thật sự đã đi đăng ký kết hôn với một người xa lạ khi còn chưa đến 1 ngày.

“Muốn đi ăn cơm cùng nhau không?” Thiệu Đình Tống bỗng nhiên giữ lấy tay cô, sau đó nắm chặt lấy dắt cô đi về phía trước với vẻ bình tĩnh tự nhiên, anh nhìn vào đồng hồ, “5 giờ 20, ăn xong rồi sẽ đưa em về nhà.”

Nguyễn Lê Uyển ngây ngốc để anh dắt đi, lòng bàn tay căng thẳng đổ đầy mồ hôi, cô bất giác nghe lời gật đầu, “Được.”

Giây tiếp theo lại cảm thấy hối hận, cơ hội tốt vậy đáng lý ra phải mau chóng về nhà chứ! Ăn cơm thì lại thấy ngại ngùng hơn nữa mà? Nhưng lời từ chối đã dâng đến cổ họng rồi, khuôn mặt nghẹn đỏ lên mà cô vẫn không dám nói ra.

Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đi theo Thiệu Đình Tống đến một tiệm cơm Tây tương đối yên tĩnh, tiếng đàn violon uyển chuyển du dương vang lên bên tai. Dường như để ý đến vẻ mất tự nhiên của Nguyễn Lê Uyển, anh cũng không nói gì nữa cả, đối diện với sự im lặng cũng không cảm thấy xấu hổ, khiến Nguyễn Lê Uyển giảm bớt sự căng thẳng trong người hơn.

7 giờ tối, Nguyễn Lê Uyển được đưa về đến cửa nhà, sau khi vẫy tay với anh thì cô chạy chậm vào nhà dưới cái nhìn chăm chú của anh. Trước khi đóng cửa thì cô lại lơ đãng quay đầu lại nhìn, Thiệu Đình Tống đang dựa vào trước cửa xe, cười nhẹ với cô.

Sau khi vội vàng vẫy tay lần nữa, Nguyễn Lê Uyển mới đi nhanh vào nhà.

Đây là lần đầu tiên đi ăn cơm cùng với một người xa lạ kể từ khi tốt nghiệp, cô căng thẳng không chịu nổi, không kịp thích nghi với bầu không khí đó! Nghĩ lại thì cả chặng đường cô đều thấy ngột ngạt. Nhưng mà… Cuối cùng cũng kết thúc rồi, cô thở phào một hơi thật dài.

Dì Tôn nghe thấy tiếng động, đi ra từ phòng khách đến rồi nở nụ cười.

“Uyển Uyển về rồi à? Hôm nay ông chủ Nguyễn nói công ty có việc bận, không về nhà ăn cơm. Con muốn ăn gì nào? Để dì Tôn làm cho con.”

Nguyễn Lê Uyển đang cúi đầu đổi giày, nghe vậy liền dừng động tác lại, cười với dì Tôn: “Con ăn rồi. Trời cũng hơi tối rồi, dì cứ về trước đi ạ.”

“… Được. Vậy dì làm bữa khuya cho con nhé? Buổi tối thấy đói thì con hâm nóng lại là được.”

“Vâng ạ, cảm ơn dì Tôn.”

Tôn dì cười lớn rồi xua tay, cầm lấy áo khoác ngoài giúp cô, nhìn thấy gương mặt hơi đỏ lên vì lạnh của cô, bà lại nói dông dài: “Bên ngoài trời lạnh lắm, con mau đi tắm rửa cho ấm áp đi, đừng để bị lạnh.”

“Dạ vâng.”



Sau khi tắm rửa xong cả người cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn, Nguyễn Lê Uyển sấy tóc cho khô rồi nằm ngửa mặt lên, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, rồi bỗng đứng dậy lấy tờ giấy đỏ ở trong túi kia ra.

Trên giấy chứng nhận kết hôn, hai người mặc sơ mi trắng đứng sáng vai bên nhau, Thiệu Đình Tống mang vẻ mặt nghiêm túc, nếu nhìn kỹ lại thì còn thấy được ít ý cười lộ ra, một tay anh ôm lấy Nguyễn Lê Uyển.

… Cô thật sự kết hôn rồi.

Nhìn chằm chằm tầm nửa phút, Nguyễn Lê Uyển lại gục đầu ở trên giường, lăn qua lăn lại hai vòng rồi lại nhìn vào tờ giấy kết hôn lần nữa, càng nhìn càng cảm thấy bản thân ngu ngốc, xấu hổ ra sao.

Tờ giấy đỏ đặt ở trước ngực, tim cô đập như trống.

Thấy hơi sợ hãi và lo lắng, vì sau này phải ở bên cạnh một người khác. Giống như một vùng đất chỉ thuộc về một người, giờ lại có một người khác chen vào nữa. Cô cô độc quá lâu rồi, cũng có hơi chờ mong, nhưng bản thân lại là người thích sự cô độc, vậy nên có sự mâu thuẫn xảy ra.

Cực kỳ mâu thuẫn.

“Leng keng …”

Điện thoại ở dưới người bỗng rung lên.

“…?” Sau khi đặt tờ giấy kết hôn kia ở bên tai, Nguyễn Lê Uyển sờ điện thoại ở phía sau lưng, là cuộc gọi video của WeChat, người gọi đến là…S.

Ai vậy?

Trong lúc nghi hoặc, chóp mũi thấy hơi ngứa, Nguyễn Lê Uyển sịt sịt mũi, sau đó không nhịn được hắt xì mấy cái, ngón tay run lên, giọng nói trầm bỗng chốc truyền đến vang vọng cả căn phòng yên tĩnh.

“– bị cảm à?”

“???”

Nguyễn Lê Uyển giơ một tay lên che miệng, nhìn về phía màn hình với vẻ chưa hết kinh sợ, gương mặt không tỳ vết của Thiệu Đình Tống đang nhìn thẳng vào cô qua màn hình.

Trong góc màn hình nhỏ, đầu tóc cô rối loạn, áo ngủ nhăn nhúm, gương mặt vừa mới tắm rửa xong còn đỏ bừng.

Cùng với… tờ giấy kết hôn đỏ chói lọi ở bên cạnh, bên trong mở rộng ra, như vừa bị ai đó mở ra ngắm nhìn thưởng thúc.

Vẻ mặt Thiệu Đình Tống hơi kinh ngạc, anh cười nhẹ một tiếng ngắn ngủi, rồi lại cố nhịn cười lại.

“Bịch –”

Hết chương 1.