Lưu Khám liền ngồi chồm hỗm xuống cạnh lò sưởi, thò tay nhấc một bình rượu lên, uống ừng ực hai ngụm cười cười:
- Là rượu Giang Dương.
Giờ phút này Ô Thị Khỏa cũng đã tuyệt vọng.
Y dùng ánh mắt hung ác dừng tại người Lưu Khám, không nói một lời.
- Thực hoài niệm, năm đó uống một trận cùng Quân hầu ở Ô Thị bảo a.
Ô Thị Khỏa nhìn chằm chằm Lưu Khám, nhả từng chữ một:
- Hiện nay ta có chút hối hận, năm đó vì sao lại giúp ngươi, cái đồ vong ân phụ nghĩa này.
- Hô!
Lưu Khám thở dài một hơi:
- Quân hầu không phải là giúp ta, mà chính là giúp nước Tần.
Tuy thời gian đã qua hai năm, Khám có lời muốn hỏi, mong rằng Quân hầu chỉ giáo: Với thế mạnh mẽ hiện nay của Quân hầu, khống chế Cửu Nguyên và Nguyệt Thị, cùng Hung Nô, Đông Hồ kết giao mật thiết, liệu còn có tâm trợ nước Tần nữa sao?
Ô Thị Khỏa biến sắc, miệng ngập ngừng, không nói nên lời.
Y là người đã đến địa vị này, không có khả năng noi theo Lưu Bang, nói những lời vô dụng.
Ô Thị Khỏa cười lạnh:
- Năm đó ta giúp ngươi, xác thực là tận tâm vì nước Tần; lẽ nào Quân hầu hôm nay, lại tận lực vì nước Tần hay sao?
Lưu Khám lắc đầu:
- Ta chỉ tận lực vì chính mình!
- Khỏa cũng như thế!
Đột nhiên nở nụ cười, Ô Thị Khỏa vuốt áo:
- Không nghĩ tới, một phen nói hai năm trước của Quân hầu, lại làm cho ngươi và ta hôm nay, binh đao tương kiến, thời ư? Mệnh ư? Thoạt nhìn, ta đã thua, nhưng không biết Quân hầu ngươi định xử trí Ô Thị Khỏa ta như thế nào?
Kia ngụ ý nói là: Tạo thành cục diện hôm nay, thực ra đầu sỏ chính là Lưu Khám ngươi.
Thử nghĩ, nếu không phải hai năm trước Lưu Khám đề nghị Ô Thị Khỏa chuyển tới Cửu Nguyên, Ô Thị Khỏa hôm nay sợ còn đang ở tại Ô Thị bảo ở Kê Đầu sơn, trải qua những ngày tiêu dao khoái hoạt. Nhưng chỉ vì một chuyến dời đi, lại làm cho Ô Thị Khỏa sinh ra dã tâm, mới có kết cục ngày hôm nay.
- Tôn tử ngươi, hiện đang làm khách trong phủ của ta.
Lưu Khám như không thèm đếm xỉa nói ra một câu, lại làm cho Ô Thị Khỏa giật nảy mình.
- Ô Quân hầu a, ta thật không biết nên xử trí ngươi như thế nào.
Lưu Khám thở dài một tiếng:
- Cần phải nói, ngươi từng là ân nhân cứu mạng của ta, vốn không nên cùng ngươi giương cung bạt kiếm như thế này. Nhưng Cửu Nguyên này, ta nhất định phải có được. Ô Thị bảo của ngươi ở Cửu Nguyên này cường thế như vậy, thật làm cho ta cảm thấy khó xử… Ngươi nói xem, ta nên xử trí ngươi như thế nào?
Ô Thị Khỏa nói:
- Ta có thể rời khỏi Cửu Nguyên.
Lưu Khám cười nói:
- Nếu ngươi đổi vị trí là ta, ngươi cảm thấy, ngươi sẽ đồng ý sao?
- Lưu Khám, ta đã hơn sáu mươi rồi… phúc nên hưởng, ta đều đã hưởng qua. Sống hay chết đối với ta mà nói cũng không có gì khác nhau. Ta có thể đem tất cả tài sản của Ô thị giao cho ngươi, còn có, ở dưới Kê Đầu sơn, ta có một bảo tàng, vốn năm đó ta vì đề phòng vạn nhất mà xây nên. Trong bảo khố có vô số tài bảo, mười vạndật hoàng kim… ta không yêu cầu gì, chỉ mua lại một mạng của cháu ta.
Mười vạndật hoàng kim!
Trong lòng Lưu Khám chấn kinh!
Tài phú của Ô Thị Khỏa này thật là dọa người…
Nhớ năm đó, trong tay mình hơn mười nghìn dật hoàng kim, đã cảm thấy rất giàu có rồi, nhưng lão già này, nói đến mười vạn dật hoàng kim, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái. Dưới gầm trời này, nếu người nào có thể so sánh tài phú với Ô Thị Khỏa, chỉ sợ ngoài Tần Thanh đã chết, thì không còn ai bằng.
- Ô Đình Uy đã làm con của ta bị thương!
- A?
- Khả năng con của ta sẽ tàn tật cả đời còn lại… Lão Ô, ta thừa nhận ta rất động tâm, nhưng là so với con của ta, chớ nói mười vạn dật hoàng kim, coi chư là triệu dật hoàng kim để trước mặt ta, nếu như để con ta giết Ô Đình Uy, ta cũng sẽ đồng ý với nó.
Về phần bảo tàng mà ngươi nói, ha ha, ta cũng không phải rất lo lắng.
Ngươi không nói, cũng sẽ không có ai biết đầu mối… đến bây giờ ta vẫn không hề động thủ, cũng chỉ bởi vì phần tình nghĩa năm đó ngươi cứu ta.
Lão Ô… ngươi tự sát đi.
Chọn cách chết thể diện này, ta có thể cam đoan, sẽ đem ngươi an táng hoành tráng.
Ô Thị Khỏa nói:
- Vậy là không còn đường sống vẹn toàn rồi?
Lưu Khám lắc đầu, cười nói:
- Còn đường nào hay không, trong lòng ngươi chẳng phải rõ ràng sao?
Ô Thị Khỏa đứng vụt dậy, một lát sau rung giọng nói:
- Lưu Quân hầu, vậy xin ngươi cho ta cái chết không chảy máu đi… Nguyện kiếp sau, lại đối địch với ngươi. Cổ nhân có một truyền thuyết, người có thể chết mà không chảy máu, có thể bảo trụ linh hồn hoàn chỉnh.
Ngược lại Ô Thị Khỏa không lộ ra một chút chịu thua, Lưu Khám cũng đứng lên, gật gật đầu:
- Lưu mỗ tiễn Ô Quân hầu đi vui vẻ.
Chỉ thấy Ô Thị Khỏa đưa tay giật màn vải xuống, sau đó xé thành một đoạn thật dài, xoắn lại với nhau, vung tay ném lên xà ngang.
- Lưu Quân hầu, ta ở trên trời nhìn ngươi, nếu như tránh thoát được sấm sét của Thượng tướng quân.
Lưu Khám cười cười, không để ý đến Ô Thị Khỏa, xoay người đi ra ngoài đại thính. Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng thét vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân truyền đến, Ô Thị Khỏa rút bảo kiếm trên tường ra, hung tợn hướng về phía Lưu Khám, mũi kiếm lao tới.
- Aiz!
Lưu Khám thở dài, nhẹ nhàng xoay người một cái, xích kỳ huơ ngang một vòng sáng, ánh máu bắn ra.