Hình Đồ

Chương 406: Kẻ giết người, Kình Bố (2)




Hạ Thái ở trung du Hoài Thủy, thời cổ gọi là Châu Lai.



Nguyên niên Nhị thế, một đội binh mã vượt sông tới, cơ hồ là binh không lưỡi huyết công chiếm Hạ Thái



Nhìn từ xa, chỉ thấy tinh kỳ phấp phới, binh doanh đứng trang nghiêm, từng tòa quân doanh chằng chịt dựng cùng một chỗ cho thấy sự rèn luyện quân sự không tầm thường của chủ tướng. Trần Thắng cũng không hiểu điều này lắm… Lúc trước khởi sự, y căn bản là ở trên xe vung tay hô hào, mang theo một đám người tiến lên, sau khi làm quân địch loạn lên thì chấm dứt chiến đấu. Về sau trở thành Trương Sở vương, Trần Thắng cũng rất ít tự mình xung trận.



Trần Thắng không hiểu nhưng Trương Hạ lại nhìn ra manh mối.



Gã không khỏi hít sâu một hơi, khẽ nói:



- Vương thượng, thoạt nhìn bên Phiên Quân, người cũng có năng lực a.



- A, chỉ giáo cho?



- Hãy nhìn kỹ xảo hạ trại, dùng phương vị ngũ hành bát quái, dựa vào địa hình xây nên. Tiến có thể công, lui có thể thủ, tuyệt không phải người rảnh rỗi có thể làm được.



Hạ thần đoán chừng, bên Phiên Quân có tướng môn hậu đại phụ tá. Nếu không, người bình thường quyết không thể xây dựng nên doanh trại tạm thời như vậy được… Sau khi vương thượng gặp được Phiên Quân càng cần phải cẩn thận, còn cần phải lưu ý nhiều hơn nữa những người bên Phiên Quân kia. Hạ thần phỏng đoán, việc để cho vương thượng đến Hạ Thái, rất có thể là tác phẩm của người này, lớn giọng để dọa người.



Hiện nay Trương Hạ đã được Trương Thắng bái là Thượng trụ quốc Trương Sở, nắm hết thảy sự vụ. Trần Thắng đối với Trương Hạ đâu, cũng là có thêm tín nhiệm. Trên thực tế hiện tại y cũng không còn sự lựa nào nữa, không tin Trương Hạ duy chỉ có con đường chết.



- Cô nhớ kỹ!



Trần Thắng dùng sức gật đầu, sau đó phái người tiến lên thông báo.



Không bao lâu, chỉ nghe trong doanh vang lên tiếng hào giác, một đạo nhân mã vây quanh một cỗ xe diêu từ trong doanh phi tới, xuất hiện trước mặt Trần Thắng. Từ trên xe đi xuống một trung niên nam tử, từ xa đã chắp tay chào Trần Thắng.



- Đại vương một đường vất vả, Ngô Nhuế không nghĩ tới đại vương lại đến nhanh như vậy. Không có tiếp đón từ xa, thất lễ, thất lễ!



- Vương thượng, người này chính là Ngô Nhuế!



Trương Hạ thấp giọng nhắc nhở, ý nói chính là: chính chủ đã đến rồi, ngươi đừng quá tự cao, mất cấp bậc lễ nghĩa, có thể bị người ta mượn cớ.



Trần Thắng vội vàng xuống xe, thi lễ với Ngô Nhuế.



- Là người gặp rủi ro, không dám làm Phiên Quân vất vả nghênh đón. Tiểu vương hôm nay đến đây, thực là vì cầu viện mà đến, đa tạ Phiên Quân xuất binh tương trợ a.



Tư thái này, có thể nói là đã thấp tới cực điểm.



Ngô Nhuế nghe vậy cười nhạt:



- Vương thượng khách sáo, Ngô Nhuế khởi binh phản Tần, cũng là vì tìm một con đường sống mà thôi, không đáng để vương thượng khen ngợi. Ta đã sai người bày tửu yến, không bằng vào đại trướng thôi… A, vị này chắc hẳn là người đã ngăn cơn sóng dữ Trương Hạ tướng quân đi.



Ồ, Ngô Nhuế còn từng nghe qua tên ta?



Trương Hạ không khỏi có chút đắc ý, vội vàng khiêm nhường.



- Vương thượng, chúng ta cùng nhau đi, Trương tướng quân một chuyến này cũng khổ cực, ta đã an bài tiểu trướng, tướng quân có thể đi nghỉ ngơi trước.



Ý nói đó là: ta đã nghe nói về ngươi, nhưng ngươi lại không có tư cách ngồi cùng trướng với ta.



Trương Hạ nghe vậy, trong nội tâm không khỏi bốc hỏa, nhưng khi nhìn thấy hai bên khôi giáp chỉnh tề, cuối cùng vẫn buông lỏng nắm đấm, khom người nói:



- Đa tạ Phiên Quân hao tâm tổn trí.



- Trương khanh…



Nghe thấy Trương Hạ không thể hộ tống đi tiếp, trong lòng Trần Thắng run lên.



Từ khi thoát khỏi Huyện Trần, Trần Thắng một mực theo sự chỉ dẫn của Trương Hạ. Y có ý muốn cho Trương Hạ cùng đi với y tới đại trướng, nhưng Ngô Nhuế không cho y cơ hội này, vừa cười vừa kéo tay Trần Thắng đi vào trong doanh. Quân sĩ hai bên đồng loạt tiến lên, ngăn giữa Trương Hạ và Trần Thắng.



Chuyện đến bây giờ, chính là thân bất do kỷ a!



Trần Thắng không khỏi thấp thỏm trong lòng, theo Ngô Nhuế đi vào đại trướng.



Tiến vào đại trướng, Trần Thắng ngoài ý muốn phát hiện, trong trướng còn có một người, mặt trắng không râu, tướng mạo có vẻ thanh tú, lộ ra một cỗ âm nhu anh khí. Chuyện phát sinh tiếp theo càng làm cho Trần Thắng thêm giật mình… Ngô Nhuế buông lỏng tay, hướng người nọ khom mình hành lễ.



- Lương công, Trương Sở vương đến rồi!



Đây là người nào?



Trần Thắng thoáng cái choáng váng.



Xem ra, thân phận và địa vị người này còn cao hơn cả Ngô Nhuế.



Nhưng binh mã này, không phải là binh mã của Ngô Nhuế sao? Như thế nào đột nhiên, Ngô Nhuế lại nhiều thêm một cấp trên? Trong khoảnh khắc, Trần Thắng không biết làm thế nào.



- Mỗ gia Hạng Lương!



Người nọ đứng dậy, trầm giọng nói:



- Ngươi chính là Sở vương Trần Thắng sao?



- A, đúng là tiểu vương!



Lời này của Hạng Lương lộ ra một cỗ uy nghiêm làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Khí độ kia người bình thường tuyệt không thể có được nếu không phải là được truyền thừa qua nhiều thế hệ, hoặc là sống ở thượng vị lâu. Ít nhất, quý tộc nước Sở cũ Trần Thắng đang tìm nơi nương tựa, so sánh với người này, quả thực là một trời một vực.



Ngô Nhuế cười nói:



- Lúc Trần công khởi sự, tự xưng phụng mệnh đại tướng quân Hạng Yến…



Hắc hắc, như thế nào hôm nay trước mặt công tử của đại tướng quân, lại không thấy lễ? Trần công, vị này chính là nhi tử của đại tướng quân Hạng Lương Hạng tướng quân!



- A!



Trần Thắng không khỏi trợn mắt há mồm.



Nhớ ban đầu, khi y khởi nghĩa ở Đại Trạch hương, chính là lấy kỳ hào của Hạng Yến!



Kỳ thực ai cũng biết, đó chỉ là một cái ngụy trang mà thôi. Thậm chí ngay cả chính Trần Thắng cũng đã quên chuyện này. Không nghĩ tới, nhi tử của Hạng Yến lại đang đứng trước mặt y, hơn nữa lại là ở phía sau, xuất hiện trước mặt y. Trần Thắng thật có chút không biết làm thế nào.




- Tiểu vương bái kiến Hạng tướng quân!



- Im ngay!



Hạng Lương đột nhiên rít lên một tiếng, âm thanh hơi sắc lạnh, the thé.



- Ngươi là người phương nào, lại dám xưng Sở vương? Còn đánh bằng cờ hiệu của gia phụ, giả danh lừa bịp, thật sự là khinh người quá đáng.



Đừng thấy thanh âm sắc lạnh, tay Hạng Lương vịn xuống bội kiếm bên sườn, lập tức toát ra một cỗ sát khí.



Trần Thắng sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, hoảng sợ nhìn Hạng Lương:



- Hạng tướng quân, ta là được Phiên Quân mời đến đây bàn bạc chuyện hợp tác, ngươi nghĩ thế nào?



Hạng Lương cười lạnh một tiếng:



- Giả danh lừa bịp, có tư cách gì cùng ta bàn bạc hợp tác?



Ngô Nhuế cười nói:



- Hạng tướng quân, Trần công một năm nay, cũng vô cùng vất vả, vẫn còn có chút công lao, kính xin tướng quân bớt giận.



Nói xong y quay đầu nhìn Trần Thắng nói:



- Trần công, một năm qua của ngươi, cũng thực vất vả. Nhưng bây giờ Hạng tướng quân đã đến, ngươi liền không cần vất vả tiếp nữa. quân Tần ở Giang Bắc liền do tướng quân ra mặt giải quyết, Trần công sao không cùng ta quay về Giang Nam, cũng đúng lúc nghỉ ngơi một chút.



Ý tứ rất rõ ràng: ngươi đã đánh bằng cờ hiệu của Hạng Lương, vậy chính là gia thần của Hạng gia.



Hết thảy ngươi làm chỉ là tiên phong của Hạng gia mà thôi. Hiện tại Hạng gia ra mặt, liền không cần ngươi nữa rồi… Đem địa bàn cùng quân đội của ngươi giao ra đây, rồi cùng ta trở về phía nam hưởng phúc đi. Nói là hưởng phúc, nhưng người nào chẳng biết đó chỉ là biến hướng của cầm tù mà thôi.



Khá lắm, người Hạng gia thật đúng là không khách khí a!




Trần Thắng có thể nào không nghe ra ý tứ trong lời nói của Ngô Nhuế, cho nên giận tím mặt.



Vất vất vả vả lập nên giang sơn, mặc dù hiện tại chỉ còn lại mấy huyện thành, đó cũng là ta đã dùng mạng mình để đổi lấy. Như thế nào các ngươi đến một lần, liền dễ dàng cướp đi? Vào lúc này Trần Thắng cũng coi như tỉnh táo lại, những người này ngay từ đầu đã không có lòng tốt.



- Hạng tướng quân, ta kính ngươi là nhi tử của đại tướng quân mới đến cùng ngươi bàn bạc.



Cô mặc dù không có xuất thân như ngươi, nhưng cục diện hôm nay, cũng là cô dùng tính mạng mà đổi lấy. Muốn ta giao ra binh quyền, tuyệt đối không một chút khả năng.



Các ngươi đã không có ý hợp tác, vậy cô cũng không cần ở lại nữa.



Cáo từ…



Ngô Nhuế cười lạnh nói:



- Đã đến đây rồi, sao có thể để cho ngươi rời đi?



Lúc này Trần Thắng mới phát hiện Ngô Nhuế quả thực là một con hổ mặt cười, mặc dù nói tới nói lui, luôn cười híp mắt, nhưng tâm tư lại độc ác.



“Keng” một tiếng, Trương Thương rút ra bảo kiếm.



- Hạng tướng quân, các ngươi đây là đang bức ta a… Ta mặc dù kính mệnh đại tướng quân, nhưng tuyệt đối sẽ không thúc thủ chịu trói. Hạng tướng quân, Phiên Quân, nơi đây tuy là binh doanh của các ngươi, nhưng ta cũng không phải đi một mình mà tới. Theo ta còn có mấy ngàn binh mã, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách.



- Mấy ngàn binh mã sao?



Ngô Nhuế cười ha ha sau đó vỗ tay với bên ngoài trước hô:



- Cảnh tướng quân, mời ngươi vào đi.



Lời còn chưa dứt, từ ngoài đại trướng đi vào hai nam tử.



Một người trong đó lại chính là tướng lãnh hộ tống Trương Thương tới đây, tên là Cảnh Câu, thân là người Quyên, cùng Trần Thắng khởi sự. Trong tay Cảnh Câu thình lình mang theo một cái đầu người dầm dề máu, Trần Thắng nhìn kỹ, đó chính là thủ cấp của Trương Hạ.



- Cảnh Câu bái kiến đại tướng quân, bái kiến Phiên Quân!



Cảnh Câu đó tiến lên một bước, đem đầu người để xuống đất nói:



- Phụng mệnh đại tướng quân, nghịch tặc Trương Hạ đã đền tội, binh phù nghiệp đã do Tào Cữu tướng quân cầm giữ. Trương Hạ tùy thân mang theo phù tỳ, đều ở tại đây, kính xin đại tướng quân xem qua.



- Cảnh Câu, ngươi…



Trần Thắng nghiến răng nghiến lợi nhìn Cảnh Câu, chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.



Trương Hạ đáng thương, trung thành và tận tâm, không nghĩ tới lại chết trong tay tiểu nhân.



Mà Cảnh Câu thì bình tĩnh cười cười:



- Trần công, cũng không phải Cảnh Câu bất trung. Do Trần công là gia thần của Hạng đại tướng quân, vậy Cảnh Câu tất nhiên là thuần phục đại tướng quân, đây chỉ là bổn phận của Cảnh Câu… Đáng tiếc Trương tướng quân ngoan cố không thay đổi. Nếu không Cảnh Câu sao có thể nhẫn tâm giết y?



- Ta giết ngươi, cái tên bất nghĩa này!



Trần Thắng hét lên, hai mắt sung huyết, cầm kiếm đánh về phía Cảnh Câu.



Đúng lúc này, nam tử cùng hộ tống với Cảnh Câu vào trướng đột nhiên ra tay, thoáng cái đã giữ lấy cánh tay của Trần Thắng, giống như là kìm sắt mặc cho Trần Thắng giãy giụa thế nào cũng không cách nào thoát khỏi. Tiếp theo người nọ nhấc chân, hung hăng đá vào ngực Trần Thắng.



Trần Thắng nghiêng ngả lùi liền mấy bước, ngồi bệt trên mặt đất.



- Trước mặt đại tướng quân, há lại để cho ngươi một tên tiểu gia nô làm càn?



- Ngươi là người phương nào?



Nam tử đầu búi xích trách, nghe Trần Thắng hỏi vậy, cười lạnh:



- Nói để cho ngươi biết, gia gia tên là Kình Bố, đặc biệt tới để lấy mạng chó của ngươi!