Hình Đồ

Chương 374: Cự hùng xuất kích (2)




Chung Ly, ta muốn giết người!



Lưu Cự nổi trận lôi đình, gầm lên:



- Mẹ ta nói rồi, bất kẻ là kẻ tặc nào, quyết không thể bỏ qua. Ta muốn giết người, ai dám ngăn cản ta?



Chung Ly Muội chỉ biết liên tục cười khổ, vị này một khi nổi lên sát tâm, ai có thể ngăn cản được chứ? Nhưng Cát Anh này lại khác Tần Gia, là một tên hiểu binh sự, chủ động xuất kích, với binh lực của Lâu Thương, sợ là không đủ.



- Khoái tiên sinh, làm sao bây giờ?



Khoái Triệt và Trần Bình nhìn nhau cười:



- Theo cách nhìn nhận của ta, để mọi người ra ngoài giết một trận, cũng có thể là một cách hay.



- Khoái lão đầu, ta biết ngươi là người tốt mà!



Lưu Cự toét miệng cười.



Trần Bình nói:



- Cự ca, ngươi muốn xuất chiến cũng được, nhưng chiến đấu hành quân cũng có quy củ, luật pháp, nghe trống mà tiến, Minh Kim thì rút, đây là quy định trong quân, chứ không phải ngươi muốn giết loạn thì giết. Ngươi muốn xuất chiến, nhất định phải nghe theo quân lệnh, nếu như không nghe lệnh, ta sẽ bẩm báo lão phu nhân, sau đó không cho ngươi xuất chiến nữa, mà bắt ngươi canh giữ trong phủ nha, đừng mong được giết người. Đến lúc đó, lão phu nhân sẽ...



- Trần Đạo Tử, ngươi đừng nói nữa, ta nghe lời ngươi.



Quả nhiên, trong thành Lâu Thương này người có thể khiến Lưu Cự ngoan ngoãn nghe lời chỉ có lão phu nhân thôi.



Chung Ly Muội mỉm cười gật đầu, thần tình trở nên nghiêm túc:



- Đã như vậy thì, Lưu Cự, ngươi lĩnh ba trăm trường mâu thủ, ra khỏi thành nghênh địch. Trận chiến này là đánh để giữ uy phong của Lâu Thương, chỉ được phép thắng, không được phép bại. Nghe trống thì tiến, nghe tiếng thanh la thì bất kể thắng bại cũng phải thu binh về, rõ chưa.



- Hiểu rồi, hiểu rồi!



Lưu Cự chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một thứ gì đó vô cùng khó diễn tả đang khởi động, nhiệt huyết trong giây lát trào dâng. Gã cũng không sở trường thuật cưỡi ngựa, vì vậy cầm lang nha bổng trong tay, binh khí này đã được Bàn Dã Lão dùng thép ròng để chế tạo thành, lĩnh ba trăm trường mâu thủ chạy ra khỏi cửa thành Lâu Thương. Lúc này, Cát Anh vừa ổn định trận hình, đang lo lắng nên lập tức công kích, hay là ngày mai mới chiến đấu.



Không ngờ Lâu Thương lại chủ động xuất kích!



Một cự hán thân hình to lớn như lão bi suất bộ lao ra Lâu Thương:



- Cẩu tặc, mẹ ta nói, muốn ta giết sạch các ngươi, ai ra tìm chết thì mau lăn ra đây, đừng có dây dưa làm lão gia đây mất thời gian, mau ra đây....



Lưu Cự cầm lang nha bổng, đứng ở dưới thành Lâu Thương rống to.



- Hắn là ai vậy?



- Mẹ hắn là ai?



- Khẩu khí lớn quá nhỉ, dám hò hét đòi giết sạch chúng ta ư?



Chúng tướng dưới trướng Cát Anh nghe vậy không khỏi giận tím mặt, thật quá kiêu căng, chưa từng thấy có người nào kiêu căng như Lưu Cự vậy.



- Tần cẩu, đừng vội kiêu ngạo, mỗ gia sẽ lấy tính mạng của ngươi!



Một tướng tặc thúc ngựa cầm giáo dài, lao ra khỏi bản trận, đánh móc về phía Lưu Cự. Gã nhìn ra được, Lưu Cự không có chiến mã, dù thân hình Lưu Cự to lớn nhưng thế thì sao chứ? Mượn lực chiến mã để đánh vào, chẳng phải quá dễ như trở bàn tay đó sao? Tướng tặc vừa nghĩ đến điều đó, mà Lưu Cự thì lại làm như không có gì đáng lo ngại, y mở chân, cầm lang nha bổng xông về phía trước, thân cao quá trượng nhưng chạy băng băng, tốc độ cực nhanh, lang nha bổng tóe lên tia hoa lửa, mắt thấy đã đối mặt với tướng tặc, mà tướng tặc kia đang nhe răng cười, mâu dài đâm hướng về phía Lưu Cự. Không ai thấy rõ Lưu Cự chạy thế nào, cử động thế nào thì đã vụt qua trường mâu rồi.



Đám người Chung Ly Muội đứng trên đầu thành quan sát cuộc chiến cũng không thấy rõ.



Chỉ thấy Lưu Cự vụt qua trường mâu, chộp lấy cán mâu, miệng hét lớn như sấm sét nổ vang. Tướng tặc tay nắm trường mâu, thân thể lại bị Lưu Cự mạnh mẽ nhấc lên cao.



- Cho ta xuống!



Bụp một tiếng, tướng tặc cầm mâu rơi xuống đất, đầu óc choáng váng, không đợi gã hiểu được gì, Lưu Cự đã tiến tới trước mặt, lang nha bổng đập mạnh, đầu của tướng tặc bị đập trong mũ giáp, máu óc bắn tung tóe, còn mũ giáp thì nát như bùn.



Cát Anh ở trên chiến xa đã nhớ ra lai lịch của Lưu Cự.




Từ lâu đã nghe Quảng Võ quân vũ dũng tuyệt luân, huynh đệ thúc cháu ba người được xưng là Tam Hùng Lâu Thương. Trong Tam Hùng Lâu Thương, Lưu Cự là mạnh nhất, y đã gặp Quảng Võ Quân, cũng đã gặp Tiểu Lão Bi rồi, nhưng duy nhất Cự hùng trong Tam Hùng thì chưa ai được gặp. Chẳng lẽ, đây là Cự Hùng sao?



Cát Anh há miệng đang định nhắc tướng tặc cẩn thận, thì tướng tặc đã bị Lưu Cự đánh một đòn óc vỡ toang. Miệng y há to, ba chữ "hãy cẩn thận" tới bên mép lại bị nghẹn ứ lại. Ông trời ơi, đây là loại người gì vậy?



Trên đầu thành Lâu Thương vang lên những tiếng reo hò.



- Đại lão gia uy vũ, đại lão gia uy vũ!



Lưu Cự cảm thấy rất không có ý nghĩa, một cước đá văng thi thể tướng tặc đi, mặt trợn tròn, miệng rống to:



- Tiếp theo!



Khinh thường người, đây chính là khinh người quá đáng rồi.



Lưu Cự không coi ai ra gì, tướng lĩnh dưới trướng Cát Anh tức giận, trong cơn giận giữ, năm tướng tặc giục ngựa vọt ra, đánh về phía Lưu Cự. Chẳng phải ngươi rất lợi hai sao? Chẳng phải ngươi muốn đánh sao? Chúng ta đánh không lại ngươi, nhưng người của chúng ta nhiều hơn ngươi đấy.



Năm tướng tặc dương nanh múa vuốt bổ tới. Một tướng tặc đến trước, tấn công, mà Lưu Cự chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với năm tướng tặc, liền vung lang nha bổng lên, chạy về trước hai bước, bỗng nhiên giậm chân tại chỗ bay lên không trung, lang nha bổng giữa không trung hóa thành ngàn ánh lửa, thẳng tắp đập xuống. Cho dù ngươi chó chiến mã thì cũng không thể sánh được với tốc độ này của Lưu Cự, một kích không hề đẹp đẽ đập xuống, lang nha bổng mang theo tiếng gió rít.



Tướng tặc đón đỡ, chỉ nghe "bồng" một tiếng, binh khí gãy đôi, chiến mã hí lên thảm thiết, tướng tặc kia cả người lẫn ngựa bị đập nát thành thịt vụn, hai chân Lưu Cự đáp xuống đất, tướng tặc còn lại đã tới trước mặt rồi, thấy lang nha bổng trong bàn tay to lớn của Lưu Cự vừa chấm đất đã lại đột nhiên bắn lên.




Không sai, chính là bắn lên...



Một chiêu quét ngang thiên quân, xẹt qua. Tướng tặc tránh không kịp, ngựa dưới háng bị lang nha bổng đánh trúng đầu, hí lên một tiếng thê thảm, lật mình ngã xuống đất, hất tướng tặc ngã xuống ngựa. Không đợi gã đứng lên, bàn chân to lớn của Lưu Cự đã giẫm lên, hung hãn đạp lên mặt tướng tặc.



Một đạp này chính là kỹ thuật đạp trong Thái quyền!



Thái quyền coi rọng cương mãnh, sức bật cực mạnh, một đạp này của Lưu Cự đủ để tre bương to bằng miệng bát gãy thành hai đoạn, huống chi là mặt người. Mặt của tướng tặc hầu như bị đạp nát thành bánh thịt, chết ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, Lưu Cự lại mượn cú đạp này thân thể bỗng nhiên lui về phía sau, cúi người, dùng chiêu "Đan điếu mã hư trầm" thân thể nhào ra, đây gọi là nhanh như hổ đói vồ mồi, có thể nói là mạnh đến cực điểm.



Trên người Lưu Cự mặc áo gáp, đón đụng vào một chiến mã.



Thanh đồng của tướng tặc xẹt qua sát lưng Lưu Cự, ngựa dưới háng gã hí lên thê thảm, chân trước bị Lưu Cự đụng phải, ngã lăn xuống đất, lang nha bổng trên tay Lưu Cự bỗng nhiên tuột tay, đánh một gã tướng tặc vừa ngã xuống ngựa, Lưu Cự tay không, làm gã tướng tặc còn lại thấy vậy vô cùng vui mừng, vung kích lên đánh. Lại nói, võ nghệ của tướng tặc này cũng không kém, nhưng không may cho gã là gặp phải Lưu Cự.



Chỉ thấy Lưu Cự di chuyển Tam Cung Bộ dưới chân, toàn thân ẩn hiện vụt tới đã gần kề chiến mã, nắm tay to lớn đánh một quyền vào đầu chiến mã, nắm quyền và đầu chiến mã va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang trầm đục, chiến mã hí lên một tiếng dài, xương sọ cứng rắn đã bị Lưu Cự đánh vỡ vụn, lui hai bước ngã đập xuống đất.



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt, năm tướng tặc đều bại trận.



Mọi người ở đầu thành nhìn thấy như vậy, nhiệt huyết dâng cao, mà sở bộ thuộc Cát Anh thì người nào cũng thấy lạnh run...



- Nổi trống!



Chung Ly Muội hét lớn một tiếng, đầu thành vang lên tiếng trống, trường mâu thủ hò hét, cầm trường mâu bức về phía binh mã thuộc sở bộ Cát Anh. Đừng thấy chỉ có ba trăm trường mâu thủ, nhưng đều đã được huấn luyện nghiêm ngặt, chạy nhanh, trận hình không hề loạn, trường mâu san sát, chỉnh tề bước tiến, giẫm theo nhịp trống, khiến tặc quân hết hồn. Mà lúc này, Lưu Cự lại nhặt lang nha bổng lên, rít gào nhằm về phía tặc quân.



Bảo sườn hai bên Lâu Thương đều xuất hiện mã quân.



- Bắn cung, bắn cung...



Có tướng tặc kêu to, nhưng cũng đã không có tác dụng. Mặc dù có Lộ thủ yểm hộ, nhưng cung tiễn thủ đã bị dọa đển bể mật rồi, ngay cả cầm cung cũng không vững, hoàn bắn tên gì chứ? Lưu Cự vọt tới trước trận, đối mặt lướt tới trận hình thuẫn thủ như chỗ không người, áo giáp trên người bảo vệ những chỗ yếu hại, lang nha bổng như Diêm vương đi phát thiếp, một vòng như vậy, bốn năm thuẫn mộc bị đập nát bấy, ngay cả thuẫn thủ cũng bị liên quan đập chết.



Chạy thôi!



Tặc quân không còn lòng dạ nào mà tiếp tục chiến đấu, ném vũ khí bỏ chạy.



Cát Anh thấy tình huống này, cũng biết không thể nào tiếp tục đánh được nữa!



Lòng quân đã hoàn toàn tan rã, mà Lưu Cự lại vô cùng hung bạo, căn bản không ai ngăn cản được.



- Lui lại, lui lại!



Cát Anh quay ngược chiến xa, nhanh chóng rút lui. Trong lòng lại thầm kêu khổ: Xem ra Lâu Thương này đúng như dự đoán, sợ là phải tiếp một trận khổ chiến nữa rồi!