Hình Đồ

Chương 231: Dấu ấn Lão Tần




- Trong chuyện này những chuyện, Đại công tử làm có phải có phầnhơi quá rồi không?

Trong phủ quân Cù Diễn, Triệu Bình nhìn Mông Điềm, trầm mặc nói:

- Mặc dù ta và các ngươi cùng nhau dâng tấu, nhưng không có nghĩa là ta đồng tình với chuyện này. Theo luật lệ Đại Tần, đảm nhiệm chức Chủ quan địa phương, ít nhất cũng phải qua độ tuổi ba mươi. Cho dù là điều kiện của võ quan tương đối rộng rãi, nhưng ta trước nay không cho rằng một tên tiểu tử năm sau mới tròn hai mươi tuổi lại có năng lực đảm nhận chức vụ quan trọng như vậy.

Từ lúc Đại Tần dừng chân ở Quan Trung đến nay, chưa từng có chức quan Tứ Thủy Đô Úy như vậy.

Nếu như chỉ là để Lưu Khám đảm nhận việc trị quân, ta còn có thể hiểu được. Thế nhưng để Lưu Khám giám sát lại trị (tác phong và uy tín của quan lại), e rằng không thỏa đáng.

Phù Tô không ở đây, Vương Ly cũng không đến.

Sau một trận mưa thu, khí hậu của Bắc Cương đột nhiên vương vấn chút khí lạnh của mùa đông.

Mông Điềm ngồi ở trên đình, sau khi lặng lẽ nghe Triệu Bình nói, hồi lâu sau, lão đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu:

- Vậy ngươi cho rằng ai thích hợp?

- Hả?

Triệu Bình đầu tiên ngẩn người, lại không biết nên trả lời câu hỏi của Mông Điềm như thế nào.

Đúng vậy, ai thích hợp đây?

Bấm đầu ngón tay đếm, Triệu Bình cũng không thểphủ nhận, bây giờ Đại Tần đối mặt vớihoàn cảnh khó khăn, không ai có thể dùng. Tính kĩ một chút, những quan lại trong thành Hàm Dương hình như đúng là không có ai phù hợp với yêu cầu của Phù Tô. Muốn có danh vọng ở địa phương, nhất định phải có căn cơ. Lại phải có mưu lược và bản lĩnh kiên cường, đồng thời còn phải có quan hệ mật thiết với Lão Tần. . . Ai phù hợp với điều kiện đây?

Mông Điềm khoác trên mình một chiếc đại bào rộng màu đen, đi đến bậc cửathì dừng bước.

Trời hơi âm u, chắc sẽ có một trận mưa thu. Cây cối trong đình viện cũng đã khô héo, nhìn rất trong trẻo, nhưng lạnh lùng khiến người ta cảm thấy cô đơn.

- Đại công tử sao lại không biết điểm này, nhưng vấn đề ở chỗ, trong tay chúng ta thật sự không có ai đáng dùng. Mấy tên tiến sĩ gì đó ở Hàm Dương, chúng ta không cần nói nữa, bọn chúng cả ngày chỉ biết khua môi múa mép, để bọn họ làm chút chuyện chính đáng, là chuyện không thể nào.

Vùng Sơn Đông sáu nước thực sựlà nơi lắm nhân tài.

Thế nhưng có bao nhiêu người có tâm hướng về Lão Tần? Máu Tứ Hồng mới khô được hai năm mà thôi, những người bề ngoài nịnh bợ chúng ta, trong lòng đang nghĩ gì, ai mà biết được. Quan viên thiếu thốn, quan viên có năng lực lại càng thiếu thốn, quan viên vừa có năng lực vừa có liên quan đến Đại Tần ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay. . . Vùng Hoài Thủy, Tứ Xuyên, là đầu mối then chốt ở phía Nam của Đại Tần ta, Tứ Xuyên mà loạn thì phía nam loạn, phía bắc sẽ loạn, cả thiên hạ sẽ loạn.

Chuyện này Đại công tử cũng không còn cách nào cả.

Năng lực của Lão Bì không cần phải nghi ngờ, nhưng lòng trung thành của Lão Bì. . . Khắc và Tật đều nói, Lão Bì có cảm tình với Lão Tần. Nếu không cũng không thể chiến đấu sinh tử ở Phú Bình. Nhưng y lại sinh ra ở ngoài Quan Trung, mặc dù có cảm tình với Lão Tần, nhưng cũng không giống như người sinh ra và lớn lên ở Lão Tần.

Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn.

Từ lúc Hiếu Công lập nước đến nay, tám chữ này đã khắc sâu vào xương cốt người Lão Tần. thế nhưng Lưu Khám bây giờ chỉ là nửa Lão Tần.

Triệu Bình nhíu mày, định mở miệng.

Thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng, hắn lại bỗng nhiên lộ vẻ kinh ngạc:

- Ta rất muốn biết. . . Đại công tử chẳng lẽ muốn mang dấu ấn của Lão Tần khắc vào trong xương cốt Lưu Khám sao? Nếu cứ như vậy, người trong thiên hạ đều biết Lão Bì là người Lão Tần, hắn cũng chỉ dốc sức vì Lão Tần mà thôi.

Mông Điềm cười gật đầu:

- Nếu như dốc sức vì Lão Tần thì nhất định phải đi theo Đại công tử. Bằng Không, dựa vào căn cơ mỏng manh của hắn ở Quan Trung, chắc chắn khó mà nên việc. Đại công tử rất xem trọng hắn, vì điều này đã thỉnh tấu thiết lập Tứ Thủy Đô Úy, khà khà, xem tên tiểu tử này sao có thể không dốc sức?

Đúng lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo: Phó tướng quân Vương Ly cầu kiến.

Mông Điềm gật gật đầu:

- Bình hầu, chúng ta đã tốn quá nhiều tâm tư vào tên tiểu tử này rồi, có thể thành bộ dạng gì, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của hắn mà thôi.

Bệ hạ muốn thiết lập quận Ngũ Nguyên ở Hà Nam Địa, việc trong tay chúng ta rất nhiều, có lẽ không nên bận tâm đến hắn nữa.

Đi, mời Vương tướng quân đến đây. . . Lão đến thật đúng lúc, trong tay ta đang có việc muốn nhờ lão cùng giải quyết và xử lý. .

Tuy rằng trong lòng Vương Ly oán hận, thế nhưng ván đã đóng thuyền, lão cũng chẳng còn cách nào.

Lưu Khám cả ngày quanh quẩn trong quân doanh, hai huynh đệ Mông Khắc và Mông Tật lại đi theo Doanh Phù Tô, hầu như không rời nửa bước. Trong lòng bực bội, lại chẳng biết tìm ai trút giận, hắn cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngồi trong quân phủ nghe lệnh. Bây giờ không giống như trước lúc khai chiến, Mông Điềm giành được đại thắng ở Hà Nam Địa, khí thế vang dội. Trong lòng Vương Ly nhỏ nhen, thế nhưng lão không ngốc, lúc này lại gây chuyện thị phi với Mông Điềm thật là không sáng suốt.

Còn Mông Điềm cũng tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn ủy nhiệm Vương Ly như ngày trước.

Bóng dáng Vương Ly đã xuất hiện ở cổng quân phủ, Triệu Bình hơi hơi nhíu mày, khẽ thở dài trong lòng: Lưu Khám, Đại công tử và Thượng tướng quân có thể nói là vì ngươi mà hao tổn tâm tư, chỉ mong ngươi có thể làm nên sự nghiệp ở Lâu Thương, đừng làm chúng ta thất vọng là được.

Trong lòng vừa nghĩ, nét mặt liền nở một nụ cười ấm áp, cùng với Mông Điềm đi ra khỏi đình, nghênh tiếp Vương Ly. . .

Thời gian ba ngày qua đi rất nhanh!

Trong ba ngày này, Lưu Khám cũng không rảnh rỗi. Hắn cầu khẩn Lí Thành tìm Mông Điềm xin một mệnh lệnh, sau đó dẫn theo hai người Lữ Thích Chi và Quán Anh, đi một chuyến tới Độ Khẩu. Ở đây, hắn đã từng chiến đấu đẫm máu, còn có vô số đồng đội bị chôn vùi ở nơi này.

Lâm Độ phòng bị nghiêm ngặt, bởi vì giá rét sắp đến, một khi Hoàng Hà bị đóng băng, kỵ binh của nước Nguyệt Thị có thể xông đến bất cứ lúc nào.

Ở đây, cũng là đạo phòng tuyến thứ nhất của Hà Nam Địa.

Tuy rằng canh phòngnghiêm ngặt, thế nhưng Lưu Khám có thủ lệnh của Mông Điềm, tên lính phòng thủ nghe tên Lưu Khám, lập tức khách sáo dẫn hắn vào trong doanh. Lưu Khám đem theo ba vò rượu mạnh, rắc hết lên trên mặt đất đen ngòm ở bờ Hoàng Hà để cáo tế những đồng đội đã chết trận.

Chủ tướng canh phòng ở Lâm Độ, là phó tướng ngày trước cùng Vương Ly đến Vân Trung, Thiệp Gian. Bề ngoài nhìn y khoảng chừng ba bảy, ba tám tuổi, da mặt trắng trẻo, một bộ râu quai nón dưới cằm, dáng vẻ đường đường, dung mạo phi phàm.

Y dẫn theo hộ vệ, lặng lẽ đứng một bên, quan sát nhất cử nhất động của Lưu Khám.

Từ đầu đến cuối, y không nói câu nào, chỉ là lúc rời ra Lưu Khám, Thiệp Gian dẫn bộ quân tiễn Lưu Khám ra khỏi doanh.

Phải biết rằng, Thiệp Gian là tướng quân. Mặc dù hiện tại Lưu Khám là Tứ Thủy Đô Úy, nhưng vẫn thấp hơn Thiệp Gian mấy cấp bậc. Thượng quan tiễn hạ quan, đây là chuyện hiếm có. Nếu không Lưu Khám không liên tục đánh mấy trận huyết chiến, chứng minh thực lực của bản thân, chỉ e là Thiệp Gian sẽ không để ý tới hắn.

Người này, là một người bí ẩn.

Chỉ là lúc chia tay, chắp tay nói một câu:

- Lưu Đô Úy, ngươi bảo trọng.

Sau này Lưu Khám mới biết từ chỗ Lí Thành, Thiệp Gian là người tiếc chữ như vàng. Đừng nói là Lưu Khám, cho dù là Mông Điềm hay là Phù Tô ở đó, Thiệp Gian này nói một câu nhiều nhất cũng chỉ có mấy chữ, hơn nữa xưa nay thường không nói nhiều lời với người bao giờ. .

Đây là một người mà ngay cả Thượng tướng quân Mông Điềm cũng xem trọng, cho dù là Vương Ly cũng rất tôn trọng y.

Nguyên nhân ư?

Rất đơn giản. . . Đừng thấy bọn Mông Điềm bây giờ đều tự xưng là người Lão Tần, nhưng tổ tiên lại không phải ở Quan Trung. Còn Thiệp Gian lại là người sinh ra lớn lên làm người Lão Tần. Nghe nói từ thời Tần Văn Công trở đi, tổ tông của Thiệp Gian đã sống ở Quan Trung. Sau đó đời đời kiếp kiếp phục vụ trong quân Lão Tần. Tính toán tỉ mỉ một chút, lịch sử của gia tổ Thiệp Gian, thậm chí thời gian ở Quan Trung còn lâu dài hơn cả Doanh Thị.

Đến đời của Thiệp Gian, tổ phụ chết trận, phụ thân thúc bá chết trận, mười bảy huynh đệ, cũng đều lần lượt chết trận ở trong chiến tranh thống nhất sáu nước.

Ngắn ngọn một câu, đây thực sự là người Lão Tần đích thực.

Một người như vậy, một gia tộc như vậy, cho dù là Thủy Hoàng đế cũng vô cùng tôn trọng.

Lưu Khám nghe xong lời giới thiệu của Lí Thành, cũng không nén nổi thầm cảm thán. Đồng thời càng nhớ rõ tên của Thiệp Gian. . .

Cù Diễn đến Lâm Hà, một đi một về, vừa tròn hai ngày. Ngày thứ ba, Lưu Khám dạo chơi ở núi non gần binh doanh một ngày, đến lúc trời tối mới quay về doanh địa. Một người khô gầy ngồi trong quân trướng, đến tận lúc trống tụ tướng vang lên, mới giáp trụ chỉnh tề bước ra khỏi quân doanh.

Sau giờ mão, các bộ binh mã đều tụ tập đầy đủ, Lưu Khám mới xoay người lên ngựa hạ lệnh xuất phát.

Hà Nam Địa, sau lần li biệt này, lần sau không biết khi nào mới có thể đến nữa. Lưu Khám cưỡi trên lưng ngựa, nhìn xa xa về phía tường thành Cù Diễn đang khuất dần, vẫy tay:

- Xuất phát, chúng ta phải về nhà thôi!

Lúc đến, Lưu Khám dẫn theo bốn trăm người.

Lúc về, Lão Bì Doanh tổng cộng có hơn một nghìn một trăm người. Nghe ra, đội ngũ dường như không hề tổn thất, ngược lại còn lớn mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng trên thực tế, lại không phải tầm thường.

Ngoại trừ năm người Quán Anh, Lữ Thích Chi, Nhậm Ngao, Phàn Khoái và Trần Bình ra, những người đầu tiên từ quận Tứ Thủy đến, toàn bộ đều chết trên chiến trường.

Lưu Khám đứng trong đội ngũ, không khỏi cảm thấy đau buồn.

Cũng may hắn biết đây là nơi nào, trong lòng mặc dù đau buồn, nhưng không biểu lộ ra ngoài.

Một nghìn một trăm người, phân thành ba đội nhân mã bộ tốt, kỵ quân và xa binh. Quán Anh thống lĩnh năm trăm quân Lâu Phiền mở đường phía trước, Phàn Khoái lại dẫn bốn trăm binh tốt đuổi theo trung quân. Nhâm Ngao áp trận, chỉ huy ba tổ xa binh, đạp lên ánh ban mai đầu tiên của buổi sớm, lên đường trở về. .

- Chúng ta đi như thế nào?

Nghe Quán Anh hỏi, Lưu Khám nghĩ một chút:

- Ta muốn đi Phú Bình một chuyến.

Phú Bình?

Phú Bình không phải sớm đã thành một đống hoang tàn rồi sao?

Lưu Khám cười gượng một tiếng:

- Ta muốn đi tế lễ đám người Tú Quân Hầu một chút, tiện thể nói với hương thân phụ lão Phú Bình, thù của bọn họ, ta đã báo rồi!

Nhắc tới Nam Vinh Tú, mọi người đều im lặng không nói.

Đặc biệt là Quán Anh và Phàn Khoái ngày xưa thân thiết nhất với Nam Vinh Tú, ngay lập tức trầm lặng.

Đúng vậy, nên quay về xem xem, tiện thể cáo tế đám người Nam Vinh Tú, để an ủi linh hồn những người đã chết.

Còn ở trong phủ Cù Diễn, Triệu Bình sau khi nghe xong báo cáo, trên mặt bỗng hiện lên một nụ cười nhẹ. Lão ngẩng đầu nhìn về phía Mông Điềm:

- Ta nói không sai chứ, tên Lão Bì đó trọng tình trọng nghĩa như vậy, lần này quay về Tứ Thủy, hắn nhất định sẽ đi đến Phú Bình tế bái vong linh.

Thượng tướng quân, đánh cược lần này, ngươi thua rồi!

Còn Mông Điềm, không hề có vẻ như mình thua. Nụ cười trên mặt lão càng trở nên rạng rỡ, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Trọng tình nghĩa là tốt, người Lão Tần ta trọng tình nghĩa nhất. Khà khà, ta thật sự thua rồi, nhưng Đại Tần ta, còn có Đại công tử, lại đánh cuộc thắng một ván.

Triệu Bình ngẩn người, lập tức hiểu ý của Mông Điềm.

- Không sai, Đại công tử đúng là đánh cuộc thắng rồi. Nhưng đây chỉ là ván đầu tiên, vẫn còn ván thứ hai, ván thứ ba, hi vọng Đại công tử còn tiếp tục thắng nữa.

Nói xong, hai người cùng nhìn nhau một lát, không nhịn được bật cười ha hả.