Xích Kỳ trong ánh lửa vẽ ra một đường vòng cung đẹp tuyệt, hung hãn bổ vào một tên Bách Phu Trưởng.
Lưỡi đao sắc bén từ ngực của Bách Phu Trưởng kéo qua, đến nỗi phần trên của đối phương bay xuống lầu thành, còn nửa phần dưới vẫn còn ở trên thành. Máu tươi, pha cả nội tạng, bắn lên người Lưu Khám. Còn Lưu Khám dường như không có cảm giác, bước đi như bay, đạp chân bay lên không, sau khi giấu người phía sau khiên đồng, hạ xuống đất, khiến cho một tên tốt khỏe mạnh Hung Nô vừa mới trèo lên lầu thành, đã bị đánh bay ra ngoài.
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn... Huyết chiến đến cùng, đến chết không nghỉ!
Mỗi lần giết một tên, Lưu Khám lại hét lên. Sĩ tốt Lão Tần trong thành, bị ảnh hưởng bởi sự sát hại, nghe tiếng hô gào, ai nấy đều trở nên điên cuồng vô cùng.
Hai gã binh sĩ Hung Nô xông vào tường thành, chỉ thấy một Lão Tần nhân ngã vào vũng máu, bỗng nhiên từ dưới đất lại chồm lên, hét câu “Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn”, ôm lấy một gã Hung Nô trong đó, cùng ngã xuống thành, cũng phải cao chừng bảy tám mét. Chân tường thành cắm toàn chông sắt, sau khi ngã xuống, cơ thể bị chông sắt xuyên thủng, kết quả không nói cũng có thể đoán được.
Lữ Thích Chi bị trượt chân, suýt chút nữa thì rơi xuống, được Đồ Đồ bắt được kéo lên, nghiêm nghị quát:
- Đứng thẳng vào, cầm chắc cho ta đại kỳ. Đại kỳ không đổ thì Lão Bi không chết!
Lữ Thích Chi giống như một người điên, trên mặt còn dính ít máu còn chưa lau, lớn tiếng đáp lại:
- Đại kỳ không đổ, Lão Bi không chết!
Kiếm sắt chém một tên Hung Nô ngã vào vũng máu. Đây là một trận chém giết bi thảm, không phải ngươi chết thì là ta sống. Người Hung Nô tấn công liên tục cả một đêm, đến tận lúc bình minh, cuối cùng mới dừng lại.
Bộ khúc của A Lợi ba lần đánh lên lầu thành Phú Bình, cũng lại ba lần bị đánh xuống. Sau khi hai bên đều phải trả giá vô cùng thê thảm, không thể không tạm thời dừng lại. Lúc tia sáng đầu tiên chiếu rọi trên bầu trời Phú Bình, cả huyện thành, bao phủ một mảng ánh sáng màu máu. Máu theo các kẽ hở chảy xuống dưới, bức tường màu tro đất, bây giờ cũng đã chuyển thành màu đỏ thẫm, vô cùng quái dị.
- Bốn trăm hai mươi ba người!
Sau khi Lý Thành và Trần Đạo Tử báo cáo số người thương vong xong, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc. Trong số đó, không bao gồm các binh sĩ rơi xuống thành. Nếu như cộng cả vào, số lượng thương vong sẽ phải hơn năm trăm, gần sáu trăm.
Hôm nay là ngày thứ bảy! Nhưng số thương vong của một buổi sáng, gần như đã vượt qua tổng số thương vong của sáu ngày cộng lại.
Vấn đề lớn nhất mà thành Phú Bình phải đối mặt, chính là sau khi hao hụt một lượng lớn cung tên, bây giờ còn lại không nhiều. Rất nhiều cung tiễn thủ, không thể không vứt bỏ cung tên, cầm đao thương lên mà giết gần. Không còn cách nào khác, ai bảo ngay từ lúc đầu tiên đã hao hụt nhiều cung tên như vậy?
Cũng không thể trách cung tiễn thủ được.
Rất nhiều người đây là lần đầu tiên cầm cung tên lên, thậm chí cũng là lần đầu tiên đối mặt với trận chiến như vậy, nên mũi tên hầu như được bắn ra một cách mù quáng.
Bây giờ, cung tiễn thủ đã thành thục rồi, nhưng cung tên thì...
- Người Hung Nô thương vong bao nhiêu?
- Ít nhất cũng một nghìn ba trăm tên trở lên... Thi thể trong thành cũng gần bốn trăm rồi, thêm cả ngoài thành nữa, con số này chắc vẫn chưa đủ.
Người Hung Nô bị chết trước khi tính toán, dưới thành Phú Bình này, ít nhất cũng chết sáu bảy nghìn người Hung Nô.
Lý Thành không nhịn được cười nói:
- Nếu như đây là dã chiến, Quân hầu có thể lên ít nhất là hai cấp... Ha ha, cứ coi như trận phòng ngự cũng đã là công trạng rồi. Ngoài thành vẫn còn mấy nghìn người Hung Nô, đợi đến lúc kết thúc, ta xem Quân hầu ........
Câu nói trêu đùa này, thật sự có thể giảm bớt bầu không khí nặng nề ở đây.
Ai cũng biết, nếu như không có viện quân tới, chỉ sợ Phú Bình trụ không nổi ba ngày.
Mông Tật, Mông Khắc cúi đầu im lặng.
Nam Vinh Tú nói:
- Quân hầu, tính ngày tháng, viện quân chắc cũng đến rồi chứ!
Chỉ sợ không có viện quân thôi!
Trong lòng Lưu Khám nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt, vẫn phải giả bộ nhẹ nhàng thoải mái. Hắn là người chủ chốt của Phú Bình này, nếu đến cả hắn cũng nản lòng thất vọng, thì Phú Bình này đến một ngày cũng không giữ nổi. Ánh mắt quét qua từng người bên cạnh, Lưu Khám nói:
- Bình Hầu không thể bỏ mặc chúng ta, Thượng tướng quân nhất định sẽ phải viện quân đến ứng cứu chúng ta... Các ngươi xem, huynh đệ Mông Quân Hầu cũng ở đây, Thượng tướng quân có thể không để ý không?
Sở dĩ viện quân đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc là Thượng tướng quân có dự định của ngài ấy. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Phú Bình, những chuyện khác, không cần phải lo nghĩ... Theo ta thấy, nhiều nhất là ba ngày, viện binh nhất định sẽ xuất hiện.
Câu này nói ra, đến bản thân Lưu Khám cũng không thể tin.
Lúc hắn nhắc đến Thượng tướng quân, hai huynh đệ Mông gia Mông Khắc hơi hơi run lên.
Mông Tật tùy tiện nói:
- Quân hầu nói rất đúng, nếu như phụ thân ta không phát viện binh, mẫu thân ta nhất định không tha cho ông ấy.
Mọi người nghe xong tất cả đều bật cười.
Lưu Khám lặng lẽ ra khỏi quân trướng, đứng bên ngoài quân trướng, cố sức hít một hơi thật sâu. Chết tiệt, đến không khí hít vào thở ra cũng vương mùi tanh của máu.
- Lưu Quân Hầu!
Lưu Khám không quay đầu lại. Bây giờ trong thành Phú Bình tổng cộng có ba quân hầu. Trong đó Nam Vình Tú đã nhận hắn là chủ, chỉ gọi quân hầu, không thêm tên họ. Người gọi hắn là Lưu Quân Hầu, chỉ có một người, chính là Mông Khắc. Cho nên Lưu Khám không cần quay đầu lại, cũng biết là Mông Khắc đến bên cạnh.
Mông Khắc đã không còn khí chất nho nhã của ngày trước nữa, râu ria xồm xoàm, nhìn rất chán chường.
Y đến bên cạnh Lưu Khám, môi mấp máy, dường như muốn nói điều gì. Nhưng lời chưa kịp nói, cũng không biết nói thế nào.
- Không có viện binh, có đúng không?
Mông Khắc run run, không nói lên lời.
- Ta có thể nhìn ra, Thành Tư Mã cũng nhìn ra rồi, còn có Trần Đạo Tử cũng nhìn ra... Ca ca của ngươi là một người thẳng thắn, trong đầu sẽ không thay đổi. Còn ngươi, ta tin là ngươi sau khi đến Phú Bình mới phát hiện ra điều này. có đúng không? Đánh trận đến nước này, ngươi hiểu, ta cũng hiểu... Đạo lý “nhân từ không nắm binh”, ngươi và ta đều hiểu, nhưng muốn làm được, lại... rất khó!
Mông Khắc nói:
- Lưu Quân Hầu, ngươi đừng trách phụ thân ta, ông ấy..
Lưu Khám khoát tay, ra bộ không thèm để ý, cười nói:
- Ta không trách ông ấy, ta sao lại có thể trách ông ấy... Chết tiệt, ta không trách ông ấy, lẽ nào lại trách bản thân ta sao?
Hắn rất muốn biểu lộ ra phong độ, nhưng hỏa khí trong lòng lại không kiềm chế nổi.
Hắn xoay người, nắm chặt lấy cánh tay Mông Khắc, dằn từng chữ một nói:
- Ta có thể không để ý sống chết, nhưng những bách tính này thì sao?
Người làm quân, bảo vệ quốc gia, dù chết không tiếc. Lúc ta khoác thêm bộ áo da đen này, ta đã có chuẩn bị sẽ chết rồi. Nhưng những bách tính này, bọn họ nhìn sao, nhìn trăng chờ đợi viện quân. Bọn họ thà rằng ăn ít đi một miếng cơm, cũng phải để cho chúng ta ăn no. Để chúng ta giành được thắng lợi, bọn họ có thể đưa con lên lầu thành... Thế nhưng, bọn họ nhận lại được gì? Lúc trưng thu thuế má, nghĩ đến bọn họ; lúc chiêu mộ lao dịch, nghĩ đến bọn họ.
Nhưng bây giờ, lại một chân đá bay bọn họ...