Hình Đồ

Chương 197: Tiếng trống nửa đêm




Đồi Bạch Thổ đại hỏa, cháy liên tục đến sáng.



Hơn nửa lũng sông bị đốt đến cháy đen, người Hung Nô tử thương vô số. Đặc biệt là lúc trời sáng, sức gió đột ngột tăng cường, cũng làm cho sức lửa càng hung hăng. Những tên Hung Nô và chiến mã bị chết cháy, nhiều không kể xiết. Trong tiếng trống trận, đại quân Hung Nô căn bản không biết rốt cuộc có bao nhiêu người bí mật tập kích doanh trại, mặc dù có Đồ Kỳ ra sức tập trung, nhưng đại thế đã mất, chỉ có thể tháo chạy ba mươi dặm.



Cũng may trận đại hỏa này làm cho Lưu Khám không thể không dẫn quân rút lui.



Nếu còn không rút lui, trên dưới trăm người này sẽ phải bỏ mạng trong đám lửa.



Vẫn là câu nói cũ, đánh trận là vì muốn được sống, chứ không phải vì muốn được chết. Có thể đạt được kết quả như vậy, đã là nằm ngoài dự tính của Lưu Khám rồi. Thế nên thống lĩnh bộ khúc quay về đồi Bạch Thổ, sau khi kiểm tra, một trăm năm mươi người không hụt người nào, chỉ có mười mấy người bị thương trong lúc rút lui. Nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng, có thể nói là toàn thân trở ra, hơn nữa lại còn toàn thắng.



Đến giữa trưa, lửa cuối cùng cũng tắt.



Trong lòng chảo, khắp nơi là thi thể cháy đen, quân Hung Nô tổn thất mấy nghìn người, càng tổn thất hơn hai phần ngựa.



Đó vẫn chỉ là chuyện nhỏ!



Hung Nô vốn là dân du mục, cái không thể thiếu nhất chính là ngựa.



Vấn đề ở chỗ, đám lửa này của Lưu Khám đốt sạch quân nhu của quân Hung Nô. Đặc biệt là khí giới, thang mây các loại sử dụng để tấn công thành, toàn bộ đều bị thiêu trụi trong bể lửa. Cần phải biết, người Hung Nô vốn dĩ không giỏi công kiên, khí giới lại bị thiêu hủy, có thể gọi là họa vô đơn chí.



Đồ Kỳ kiểm kê binh mã, đau đớn vô cùng.



Đến bóng dáng quân địch cũng không nhìn thấy, năm vạn quân đã tổn hao hàng loạt...



Ba mươi mốt tên Thiên Phu Trưởng, chết mất ba mươi tên, Bách Phu Trưởng và Thập Phu Trưởng còn vượt qua cả năm mươi người. Nếu như cộng thêm cả Bồ Nô trước kia, đại trận vẫn chưa bắt đầu, đã tổn thất hơn nửa quân quan. Nhìn bộ dạng phờ phạc của tướng lĩnh dưới trướng, Đồ Kỳ phát điên lên!



- Tấn công. Tấn công cho ta!



Lão cưỡi trên lưng ngựa, vung vung tay, điên cuồng gào thét:



- Trong vòng một ngày, bắt giữ đồi Bạch Thổ cho ta, ta phải chém những tên Tần mọi rợ thành nghìn mảnh.



- Đại vương, ngài bình tĩnh!



Mấy tên tướng lĩnh kéo lấy Đồ Kỳ:



- Đợi đến lúc quân nhu cạn kiệt, trong quân chỉ còn lại lương thực không đủ cho ba ngày. Đồi Bạch Thổ chật hẹp nhỏ bé, không đáng phải suy nghĩ, nhưng nếu như hết quân lương trù bị, sẽ phải đối diện với nguy cơ chết đói, không thể lơ là.



- Vậy ngươi nói phải làm gì?



Đồ Kỳ nhìn chung vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, sau khi bình tĩnh trở lại, thở hổn hển hỏi.



- Việc cấp bách, cần lập tức thúc giục Đặng Khẩu gửi lương thực... Quân Tần mọi rợ giảo hoạt, sau khi liên tiếp thắng liền hai trận, chắc chắn tinh thần binh sĩ sẽ dâng cao, nếu như chúng ta tấn công lúc này, chỉ sợ sẽ tổn thất thảm hại. Cứ coi như nắm được đồi Bạch Thổ, còn có Phú Bình... Đại vương lẽ nào có thể bảo đảm sẽ đánh hạ Phú Bình trong một lần? Đồi Bạch Thổ nhỏ bé, đã làm chúng ta hao binh tổn tướng, huống hồ là huyện thành Phú Bình, e rằng càng không dễ dàng...



Có lẽ, chúng ta nên bẩm báo với Thiền Vu?



Đồ Kỳ vừa nghe đã nổi giận:



- Không được!



Còn về việc vì sao không được, trong lòng lão vô cùng rõ. Nếu như bị Đầu Man biết tình hình của lão ở đây, lại có đủ các lý do, sẽ bỏ đi hàm tước Tả Hiền Vương của lão. Cần phải biết, mấy đứa con dưới gối Đầu Man, hiện nay đều nhìn chằm chằm như hổ đói đợi lên ngôi kìa.



- Truyền lệnh xuống, đóng quân ở bên ngoài lòng chảo, đợi lương thảo đến rồi tấn công.



Các tướng lập tức đồng thanh lĩnh mệnh, lần lượt xuống phía dưới sắp xếp.



Đồ Kỳ dẫn thân binh, đứng ở ngoài lũng sông đã cháy đen, đưa mắt nhìn xa xa về phía đồi Bạch Thổ, loáng thoáng, trên cổng thành đổ nát kia, có thể nhìn thấy bóng người lay động. Lão biết, quân Tần mọi rợ giờ này khắc này cũng nhất định giống như lão, đang nhìn về phía lão.



- Tần mọi rợ, ta nhất định băm các ngươi thành trăm ngàn mảnh!



Đồ Kỳ không nén được, ngẩng mặt lên trời rít gào. Nhưng trong lòng, lại sợ hãi vô cùng!



Đồi Bạch Thổ nhỏ bé này rốt cục muốn ta phải tổn thất bao nhiêu binh mã?



Đồ Kỳ đoán không sai. Lưu Khám đang đứng trên cổng thành, nhìn chiến kỳ của người Hung Nô che kín cả bầu trời ngoài lũng sông.



Doanh trại dưới thành, tiếng reo hò không ngớt.



Nói thật, hôm qua lúc quân Hung Nô tới đồi Bạch Thổ, tất cả mọi người đều sợ hãi. Dù sao thì bọn họ phải đối mặt với kỵ binh tinh nhuệ Hung Nô gấp hàng chục lần bọn họ. Nếu như nói không lo lắng, không sợ hãi, đơn thuần là nói dối, nhưng không ngờ được, bọn họ lại thu được thắng lợi!



- Quân hầu mưu hay chước giỏi, quả thật cao minh!



Quán Anh không nén được, đứng bên cạnh Lưu Khám khen ngợi:



- Đối mặt với cục diện như vậy, lại là chủ động tấn công, Quán Anh thật sự khâm phục, khâm phục!



Bên cạnh y, Phàn Khoái càng vui mừng hơn, khoa chân múa tay.



- Lão Quán, hôm qua ta giết được ba tên Thiên Phu Trưởng, ba tên Thiên Phu Trưởng đó!



- Cút!



Quán Anh không theo Lưu Khám xuất kích, chỉ giám sát bộ hạ khua chiêng gióng trống trợ uy. Thậm chí, đến Lữ Thích Chi cũng vẻ vang thống lĩnh binh bắn nỏ, bây giờ nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Phàn Khoái, trong lòng cảm thấy khó chịu.



Đúng là số phân chó, y lại giết được ba tên Thiên Phu Trưởng...




Cái khác không biết, hai ngày trước lúc y giết Bồ Nô, đã kiêu ngạo hơn Phàn Khoái, cũng giỏi đến đâu chứ!



Lữ Thích Chi không hề nói gì, chỉ đứng phía sau Lưu Khám, dùng ánh mắt tôn sùng nhìn bóng dáng của Lưu Khám.



Ca ca ta lúc buôn bán là hạng nhất, lúc làm quan cũng không thua người khác... đến hành quân, đánh trận, cũng không hề thua kém người khác, hì hì, đây là ca ca Lưu Khám của Lữ Thích Chi ta. Sau khi về nhà có thể khoe khoang một trận rồi... Đợi đã, hôm qua hình như ta cũng bắn chết được mấy tên Hung Nô.



Không biết có tên Thiên Phu Trưởng nào không!



Hì hì, cũng là công trạng hạng nhất...



Lữ Thích Chi nghĩ đến đây, không nhịn được che miệng cười trộm.



Lưu Khám quay đầu, nhìn thấy một đám vui vẻ không ngừng phía sau lưng, không khỏi thở dài:



- Các ngươi đừng có vui mừng, bây giờ chẳng qua mới là ngày đầu tiên!



Đêm qua đại hỏa, mặc dù đạt được thành quả, nhưng sinh lực Hung Nô chưa giảm.



Xem ra, hôm nay bọn chúng không thể lên đường được, nhưng không có nghĩa ngày mai bọn họ không xuất kích. Một khi quân Hung Nô triển khai tấn công, chắc chắn vô cùng điên cuồng. Chúng ta dựa vào đồi Bạch Thổ nhỏ bé này, muốn ngăn chặn bọn chúng hai ngày, sau đó an toàn rút lui, tuyệt đối không phải chuyện dễ.



Nụ cười trên mặt Quán Anh và Phàn Khoái lập tức biến mất.



Hai người bọn họ nhìn nhau, trong lòng cảm thấy nặng trình trịch... Niềm vui thắng lợi lúc trước, trong chớp mắt tan thành mây khói.



Lữ Thích Chi không nén nổi nói:



- Quân hầu, huynh toàn làm mất hứng như vậy!



Lần trước chúng ta tiêu diệt toàn bộ quân tiên phong Hung Nô, huynh nói sau khi đại quân Hung Nô tới, sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ chúng ta lại đẩy lùi đại quân Hung Nô, huynh lại nói bọn chúng sẽ phản công. Huynh xem mọi người này, vui vẻ biết bao, phấn khởi biết bao? Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có trời mới biết, sao chúng ta không vui vẻ sống một ngày, đến lúc thật sự mất đi tính mệnh, ít nhất cũng đã sống vui vẻ, hà tất phải luôn lo nghĩ như vậy?



Lưu Khám không khỏi kinh ngạc, quay đầu lại, nhìn Lữ Thích Chi từ trên xuống dưới một lượt.



Tiểu Tru của năm đó, hình như đã bắt đầu trưởng thành rồi...



Ít nhất trong bao nhiêu người, y có thể nói thẳng, hơn nữa, những lời nói ra, thật ra đều có lý.



Lưu Khám không nén nổi vươn tay đặt lên đầu Lữ Thích Chi, xoa rối cả mái tóc y.



- Tiểu Trư nói rất đúng, ta đúng là quá lo nghĩ rồi!



- Đừng gọi đệ là Tiểu Trư...




Lữ Thích Chi bất mãn nói:



- Đệ là Lữ Thích Chi, đệ đã lớn rồi mà!



Phàn Khoái đứng bên cạnh ôm chặt cổ Lữ Thích Chi:



- Thật sao? Tiểu Trư lớn rồi, ta thấy có thể mổ được rồi!



Lữ Thích Chi lập tức đỏ bừng mặt.



Lưu Khám và Quán Anh cũng không nhịn nổi cười ha ha.



Tên Phàn Khoái này. Đúng là xuất thân mổ lợn, mấy câu nói này, nói ra quả thực có chút ý nghĩa.



- Quán Anh!



Lưu Khám vừa cười vừa quay đầu, ném ánh mắt về phía doanh trại Hung Nô ở phía xa xa. Sau một hồi trầm tư, hắn hạ giọng nói:



- Giao cho ngươi một nhiệm vụ!



- Quân hầu xin dặn dò!



- Ngươi dẫn một trăm người gõ trống trận, lúc sẩm tối lách qua tường thành lên vách núi, nhớ, cần nấp vào trong bụi cây, không thể để bại lộ tung tích.



Sau khi trời tối, ngươi gõ trống trận lên.



Đợi lúc người Hung Nô xuất binh, ngươi lập tức lặng lẽ chấm dứt, không được có một chút động tĩnh nào. Đợi đến lúc bọn chúng đi ngủ, ngươi tiếp tục nổi trống vẫy cờ. Nhớ là không được ra trận, chỉ nổi trống vẫy cờ... Còn nữa, bất luận tình hình ở chỗ ta nguy hiểm thế nào, không có quân lệnh, không được quay về.



Quán Anh ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lưu Khám.



Y không rõ hành động này rốt cục là có ý gì.



Nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Lưu Khám, y vẫn không hề do dự chắp tay tuân mệnh.



- Thích Chi!



- Vâng!



- Đệ đem những con ngựa bị thương mấy hôm trước thu thập lại, kéo ra, giao cho Quán Anh... Đừng hỏi ta định làm gì. Ta tự có chỗ dùng.



Lữ Thích Chi vội vàng gật đầu, dẫn mấy tên hầu cận vội vàng đi xuống.




Lưu Khám vịn tay vào lỗ châu mai trên tường thành, nhìn xa xa về phía doanh trại quân Hung Nô, bỗng nhiên bật cười.



Phàn Khoái không nén được hỏi:



- Quân hầu, ngài lại định giở trò gì vậy?



- Khà khà, đến lúc đó ngươi sẽ tự rõ.



Lưu Khám cười không đáp, dặn dò vệ binh tăng cường theo dõi quân Hung Nô, sau đó ôm cổ Phàn Khoái đi xuống doanh trại ở dưới lâu thành.



Bất luận Đồ Kỳ sốt ruột báo thù thế nào, cũng biết tình hình hiện nay không thích hợp khai chiến.



Dứt khoát lệnh cho người đi vận chuyển lương thảo, sau đó sắp xếp sĩ tốt dưới trướng đào hố nấu cơm, nghỉ ngơi một ngày. Bây giờ, sống chết của Tà Hàn đã không còn quan trọng nữa rồi! Điều quan trọng là, làm thế nào để xoay chuyển cục diện, hơn nữa phải nhanh chóng đánh chiếm Phú Bình, nếu không sẽ rắc rối to!



Sau khi trời tối, Đồ Kỳ cởi áo giáp, định nghỉ ngơi trong quân trướng.



Các sĩ binh Hung Nô cũng đều mệt mỏi vô cùng. Sau khi ăn cơm tối, mọi người về doanh trướng nghỉ ngơi, nhưng thủ vệ vẫn hết sức nghiêm ngặt.



Trong doanh địa, thỉnh thoảng lại có quân sĩ đi kiểm tra, tiếng gõ xoong dồn dập, vang vọng phía chân trời.



Đến giờ tý, Đồ Kỳ mơ mơ màng màng ngủ mất.



Đột nhiên nghe thấy tiếng trống trận dồn dập, Đồ Kỳ giật mình, vừa hô vừa bò ra khỏi giường:



- Địch tập kích? Có phải địch tập kích không?



Hôm qua một trận đại hỏa đã khiến Đồ Đồ trở nên vô cùng cảnh giác.



Thân binh chạy vào, hoảng sợ nói:



- Đại vương, địch tập kích, là địch tập kích?



- Mau mặc áo giáp vào cho ta, chuẩn bị ngựa... Truyền lệnh xuống, tam quân chuẩn bị ứng chiến!



Trong khoảnh khắc, trong doanh địa của người Hung Nô tiếng trống trận dền vang, binh sĩ Hung Nô vừa mới say giấc, ai nấy nhếch nhác chạy ra khỏi lều.



Những tên dắt ngựa thì đi dắt ngựa, những tên kéo cung thì đi kéo cung.



Lúc Đồ Kỳ áo giáp chỉnh tề xông ra khỏi doanh địa, tiếng trống trận biến mất...



- Tần mọi rợ ở chỗ nào? Tần mọi rợ ở chỗ nào?



Đồ Kỳ xoay người trèo lên ngựa, nổi trận lôi đình.



Lại thấy một tên Thiên Phu Trưởng phóng ngựa đến:



- Đại vương, không phát hiện thấy tung tích địch!



- Đồ khốn, không có tung tích địch, làm sao lại có tiếng trống trận? Truyền lệnh tam quân canh phòng, bọn Tần mọi rợ đó rất xảo quyệt, nói không chừng lúc nào đó sẽ xuất hiện.



Thế là, trong đại doanh Hung Nô, toàn quân canh phòng, tra soát một lượt doanh địa.



Trên đồi Bạch Thổ đối diện, quân Tần không hề có động tĩnh, còn trong doanh địa, ngoài phát hiện mấy ổ chuột ra, đến bóng dáng một người cũng không thấy.



- Khốn kiếp, dọa ta ư?



Đồ Kỳ cuối cùng cũng yên tâm, lệnh cho quân sĩ giải tán.



Hắn trở lại trong trướng, cởi bỏ áo giáp, vừa mới nằm xuống còn chưa kịp chợp mắt, bên ngoài lại vang lên tiếng trống địch, dọa cho Đồ Kỳ bò ra khỏi giường, mặc giáp, sau một hồi soát đi soát lại, cũng không thấy bóng dáng của nửa tên.



Nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, ồn ào từ giờ tý đến tận giờ dần.



Người Hung Nô bị giày vò đến choáng váng đầu óc, căn bản chưa hề được nghỉ ngơi. Đồ Kỳ mệt mỏi rã rời ngồi trong trướng, chửi rủa không ngừng.



- Bọn Tần mọi rợ này thật đáng ghét, rốt cục là giở mánh khóe gì?



Dứt khoát không mặc áo giáp, dựa vào giường, mắt khép hờ.



- Truyền lệnh của ta, binh sĩ các bộ cứ ngủ, bọn Tần mọi rợ chỉ khua chiêng gõ trống thôi, tuyệt đối không dám chạy vào đây tìm đường chết đâu... Ngủ đi, ngủ đi!



Đồ Kỳ truyền mệnh lệnh xuống dưới xong, ôm lấy trường kiếm, mơ mơ màng màng ngủ!



Đến giờ mão, tiếng trống trận lại một lần nữa vang lên. Nhưng lần này, cả doanh địa Hung Nô không có chút động tĩnh nào.



Đồ Kỳ ôm trường kiếm, thầm chửi: ta không thèm bận tâm đến các ngươi, xem các ngươi còn gõ đến lúc nào!



Lão trùm chăn lên đầu, không thèm để ý đến tiếng trống trận.



Nhưng đúng lúc này, chợt nghe thấy quân Hung Nô hét to:



- Địch tập kích... Địch tập kích... Tần mọi rợ đến rồi, đến rồi!