Hình Đồ

Chương 144: Cưỡi ngựa tới huyện Đàm (1)




Tần Mạn mang theo đội ngũ, giục ngựa mà đi. Đôi mắt sáng đẹp của nàng đầy hứng thú quan sát Lưu Khám đi đằng trước. Con người này bề ngoài hào phóng, nhưng nội tâm lại rất tinh tế, khiến cho Tần Man cảm thấy vô cùng rất hiếu kỳ. Nãi nãi (Bà nội) nói, người này có tướng quý nhân. Nhưng bất kể nàng nhìn như thế nào, đều không thấy một chút gì gọi là khí chất của quý nhân cả.



Nếu như là người khác, Tần Man nhất định sẽ chẳng thèm ngó tới. Nhưng theo như tổ mẫu của mình nói, những lời đánh giá người này, là do sư thúc của Phù Khâu tiên trưởng, đại danh đỉnh đỉnh Từ Thị nói. Nãi nãi đối với những việc mà Từ Thị làm thì vô cùng chướng mắt. Nhưng đối với đạo hạnh của Từ Thị thì lại rất bội phục. Cái thuật "nhất thủ chiêm thi" (nhìn tay đoán mệnh người), đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa. Đối với phương pháp "quan khí vọng khí", càng được xưng tụng là đệ nhất nhân ở Đại Tần.



Nói vậy chắc hẳn sẽ không xem kém nha!



Tần Man tự nói với chính mình: Mình không "quan khí", cho nên cũng không cách nào nhìn ra tên này rốt cuộc có khí chất quý nhân gì, nhưng chuyến này đường xá khá xa nên cứ đi từ từ, mình có thể âm thầm quan sát. Một tên Thương lệnh nho nhỏ, lại dám dùng khẩu khí lớn như vậy, đúng là hiếm thấy.



Đối với tâm tư của Tần Mạn, Lưu Khám không hề phát hiện ra, hắn và Vương Tín đi phía trước mở đường, giục ngựa bước thong dong, xem xét phong cảnh ven đường, cũng coi như tiêu diêu tự tại.



Vương Tín nay đã mười một tuổi, thân cao bảy thước, đã dần dần lộ ra dáng dấp một vị tiểu đại nhân. Sở học của cậu có phần tạp nham. . . Đã từng học quyền cước của Lưu Khám, cũng từng luyện Thái Cực, đi theo Quán Anh học kỹ thuật cỡi ngựa, tiễn thuật cũng có chút thành tựu. Cùng Lưu Cự chơi đùa, rèn sức chịu đựng; cùng Tào Vô Thương học tập sử dụng binh khí, khiến cho Tào Vô Thương cũng phải nhận thua.



Một cây thương dài một trượng tám thước lớn, nặng hơn sáu mươi cân.Cái Vương Tín thiếu, chẳng qua là kinh nghiệm chiến đấu, chưa được đánh nhau chiến trận chân chính.



Tào Vô Thương đã từng nói:



- Qua mười năm nữa, chờ tiểu tử này trưởng thành, trong thiên hạ người có thể chế trụ được hắn, sợ là chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.



Đối với điều này. Lưu Khám cũng có chút chờ đợi. Không hiểu được tiểu tử ngốc này trong tương lai sẽ thành bậc hảo hán như thế nào?



Lộ trình mà đoàn người đi cần phải qua huyện Đồng, vượt qua Tứ thủy, lại ghé qua huyện Tương cùng huyện Lăng. Quá Ti Ngô ( nay núi Mã Lăng) sau đó một đường đi lên phía bắc chính là chỗ huyện Đàm. Đoạn đường này cũng là bình thường không xảy ra chuyện gì. Cái này cũng khó trách, thời đại yên bình một đoàn người được vũ trang đầy đủ ở trên đại lộ tiến về phía kinh đô, không phải là người nào cũng có thể làm được. Cho dù không phải quan quân, ai lại dám ra mặt trêu chọc?



Hơn nữa Tần Man cũng dự hiểu rõ các rủi ro có thể xảy ra, nên hành động dọc đường rất có quy cách. Lúc đi ngang qua một châu huyện nào đó, sẽ phái người đi vào bái phỏng. Hơn nữa cũng không quấy nhiễu dân chúng, phần lớn là cắm trại bên ngoài, ngay cả Lưu Khám cũng phải âm thầm gật đầu.



Với thân phận của nàng ta, mà lại có thể không kiêu không nóng nảy, đúng là hiếm thấy. Chỉ là trong nội tâm lại thêm phần lo lắng. Mặc dù nói lại tự mình đi theo, nhưng có thể tạo lập quan hệ cùng Tần gia hay không, còn chưa có thể xác định được.



Lưu Khám cũng không nóng lòng nói chuyện đưa Hoa Điêu vào Giang Dương cho Tần Man biết.Việc này có khác gì đánh một canh bạc là mấy, chỉ có thể vào đúng thời điểm tự mình giải quyết mới phát huy hiệu quả lớn nhất. Ngược lại nếu mạo muội nói ra, sẽ làm cho người ta cảm thấy mình rất cần có họ, khiến họ xem thường mình. Thép tốt phải làm lưỡi đao, chính là đạo lý này.



Tại Ti Ngô dừng lại một ngày, sau đoàn người tiếp tục tiến lên.



Hai ngày sau đến huyện Đàm.



Trong thời Xuân Thu huyện Đàm thuộc về Đàm Quốc. Họ là hậu duệ Thiếu Hạo Đế. Nước Đàm từng có một vị quốc quân cực kỳ nổi danh. Tên tuổi đã không thể nào khảo cứu, mọi người tôn y là Đàm tử. Nghe nói vị quốc quân này học vấn uyên bác, trong một lần đi đến nước Lỗ, lúc triều kiến quốc quân nước này, Lỗ vương có hỏi qua y nguyên nhân việc Thiếu Hạo dùng Điểu làm quan danh (hàm quan lại), vị Đàm tử này trả lời vô cùng kỹ càng.



Chuyện này được ghi vào sử sách, trở thành tư liệu trọng yếu về sự hình thành và phát triển cơ chế quan lại ở thời cổ đại.



Thánh Nhân Nho gia Khổng Khâu lúc ấy mới chỉ hai mươi bảy tuổi, sau khi nghe được chuyện này, càng kiên định tin tưởng học tập. Thế cho nên tại đời sau Đường Tống một trong Bát đại gia Hàn Dũ, trong cuốn 'sư thuyết', có ghi lại câu nói Khổng Tử bàn luận về Đàm tử. Hôm nay, nước Đàm sớm đã không còn, thi cốt Đàm tử cũng khó có thể tìm kiếm. Nhưng khi Tần Mạn đến huyện Đàm, đã ở bên ngoài cửa cung nước Đàm, đã bái ba bái.



Cái này gọi là tố tôn sư trọng hiền.



Trong thời đại kiếp trước mà Lưu Khám sinh sống, tôn sư trọng đạo đã biến thành một lời nói suông.



Học sinh có thể đánh chửi thầy giáo, thầy giáo như thế nào, học sinh cũng chẳng thèm quan tâm. Ai cũng nói đời sau phát triển hơn thời đại trước, nhưng trong mắt Lưu Khám nhìn nhận, đời sau còn kém xa hiện tại. Hắn cũng chưa nghe qua chuyện của Đàm tử, nhưng Tần Mạn đã rất kiên nhẫn giải thích cho hắn một phen. Lưu Khám nghiêm túc lắng nghe, sau khi nghe hết hắn bắt đầu kính nể con người ấy, đứng trước cố cung, cũng chắp tay vái ba lạy, coi như là hắn tôn trọng hiền nhân.



Cũng không nghĩ đến, cử động rất bình thường này lại làm cho Tần Mạn tăng thêm mấy phần hảo cảm với hắn.



- A Khám, A Khám!



Tại bên ngoài cửa thành huyện Đàm, Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương đã đợi từ lâu. Sau khi nhận được thông báo của Lữ Thích Chi, ba người vội vội vàng vàng chạy tới huyện Đàm. Đây cũng là lần đầu họ gặp mặt nhau kể từ khi Lưu Khám rời khỏi huyện Bái, tất nhiên không thiếu được một phen hàn huyên.



-Thương Lệnh đại nhân, đây là bằng hữu ngươi nói sao?




Tần Mạn đi đến trước, nhìn thoáng qua Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương, rồi sau đó cười nói:



-Mạn không quấy rầy các vị đoàn tụ nữa. Đêm nay chúng ta ngủ lại tại huyện Đàm, sau khi ta tiếp chuyện huyện trưởng về, sẽ hạ trại ngoài thành. Ngày mai giờ Mão khởi hành, mong Thương Lệnh đại nhân, đừng quên.



-Tất nhiên!



Lưu Khám gật đầu đáp ứng.



Tần Mạn mang bốn tên gia thần cùng đi đến huyện nha. Thẩm Thực Kỳ nhìn bóng lưng uyển chuyển của Tần Man, nhịn không được chậc chậc hai tiếng, đưa tay bắt lấy Lưu Khám,



-A Khám, cô nàng này là ai?



-Thế nào? Động lòng rồi à!



Thẩm Thực Kỳ cười hắc hắc,




-Ngươi không hiểu được đâu, trong bốn huynh đệ, ngươi đã thành hôn, a Lệ cũng đã định thân. Hôm nay ngay cả lão gia hỏa họ Tào này, cũng đã tìm được một mỹ nhân như hoa như ngọc, chỉ đợi năm sau là sẽ kết hôn rồi. Chỉ một mình ta, vẫn đơn thân lẻ bóng.



Mặt của Tào vô Thương không khỏi đỏ lên.



- A Kỳ, ngươi chớ nói ta. . . ngươi cũng đâu chịu thua kém, nếu không sao ngươi cứ cả ngày lưu luyến ở Hề quán làm gì, huyện Bái có bao nhiêu cô gái tốt, sao không muốn gả cho ngươi?



Lưu Khám, không nhịn được phải bật cười.



-Kỳ ca, ta vội vội vàng vàng gọi ngươi tới, là có chuyện quan trọng cùng ngươi thương nghị.



Thẩm Thực Kỳ cũng thu hồi dáng vẻ lúc nãy, nói:



-Ta ở trong thành đã thuê một gian khách điếm tiện bề thương nghị sự tình. Đi, ta còn cầm theo mấy bầu rượu ngon nữa. . . Hắc hắc, vừa cất được rượu Diếu hầm bốn năm rồi, huynh đệ chúng ta vừa uống vừa nói chuyện. Chỉ là không có thời gian để say sưa một bữa.



- Rất tốt!



Năm người cứ như vậy, cùng nhau tiến vào huyện Đàm, đi thẳng đến một cái khách điếm. Chủ nhân khách sạn lúc nhìn thấy Thẩm Thực Kỳ cười đến nỗi con mắt híp lại thành một đường nhỏ, đưa năm người vào trong điếm.



- A Khám, ngươi biết không!



Tào Vô Thương báo cáo:



- Tên này hiện nay rất phong quang đây, đi đến chỗ nào đều bày ra thân phận chủ nhân của Tứ Thủy Hoa Điêu. Ngươi xem, cái tên chủ nhân khách sạn nhỏ này khi nghe xong tên của y, dứt khoát cho y thuê toàn bộ khách sạn không phải trả tiền đấy. Mẹ kiếp, ngươi đừng nghe y nói hưu nói vượn, cái gọi là thuê cả khách sạn, là do người ta căn bản không dám thu tiền của y thôi. Khách điếm này vẫn còn cần kiếm ăn mà.



"Nở mặt sao?” Lưu Khám nghe được trong nội tâm lại không khỏi trầm xuống. "Càng nở mặt, thì sợ là sẽ càng lung lay...Đổi lại là mình, nếu như không phải mình biết được một ít sự tình trong tương lai, sợ rằng cũng thỏa mãn với cuộc sống như hiện tại. Thẩm Thực Kỳ cũng như thế. . . Đừng nhìn Tào Vô Thương nói năng điêu ngoa, chỉ sợ đối với cuộc sống hiện nay, gã cũng hết sức hài lòng ấy chứ".



Mang tâm sự. Hắn lấy một ngồi xuống ở bên cạnh cửa sổ.



Lữ Thích Chi cùng Vương Tín một người hai bầu Hoa Điêu, bày tại bàn rượu bên cạnh.



Điếm chủ kia là người rất thức thời đem bình phong kéo ra tạo thành một cái không gian độc lập, để cho bọn người Lưu Khám thuận tiện nói chuyện, mấy vị đại gia này thì không thể chậm trễ được. Hầu hạ xong, người hầu lại lại đưa một ít đồ ăn đến, đủ đế hắn hưởng thụ ở khách điếm bình dân này.