Mặt trời đã sắp ló dạng, sương mù nồng nặc như sắp ập xuống tới nơi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng thấy mưa.
"Mưa nhân tạo chuẩn bị."
Máy móc dự phòng bên ngoài ống kính đã vào vị trí sẵn từ lâu, chuyên viên đạo cụ còn đang điều chỉnh thử lượng nước và kích thước hạt mưa.
"Anh Trương, ống dẫn đã lắp xong!"
"Mở van."
Cảm giác có tiếng sột soạt giống trăn dài chuyển động vang lên từ dưới lòng đất, rồi ngay sau đó phía trên cao lại như có mạng nhện đang phun tỏa xuống dưới.
Giọt nước mảnh đan cài dầm dề thành mưa, đạo diễn cầm bộ đàm theo dõi thời gian thực.
"Thưa quá, dày thêm tí nữa."
"Lượng mưa chưa đủ, chưa thấy rõ hiện tượng trong máy quay đâu."
Tô Trầm mặc áo mỏng, nhưng do nhiệt độ trong núi thấp quá lại còn đang giữa đêm, nên trước đó đã phải cuốn sẵn mấy vòng màng bọc ni lông.
Tuy miếng dán giữ nhiệt hữu ích nhưng hồi trước đoàn phim từng gặp trường hợp bỏng ở nhiệt độ thấp, hiện giờ lại chưa phải mùa đông nên không dám thử linh tinh.
Mưa phùn quý báu, gió núi miên man.
Bé để chân trần bước vào phạm vi ống kính, nhìn về phía bóng sáng trên đỉnh núi xa xôi.
Áo lụa thêu vàng ướt đẫm nước mưa, nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm đi liên tục, lòng bàn tay cũng lạnh cóng.
Nhan Điện xác nhận trạng thái của Tô Trầm, gọi chuyên viên đạo cụ khởi động bổ sung ánh sáng và gió thổi.
Quạt gió bắt đầu quay vù vù, cảm giác lạnh buốt đột ngột phóng đại cứ như băng đang lan tràn ra khắp cánh tay rồi thân thể, ngay đến lưng cũng rét căm.
Chỉ lát sau Tô Trầm đã không cảm nhận được các ngón chân nữa, nhưng bé phải hứng trọn cơn gió bước lên nơi cao, lại còn phải đi sao cho thật uyển chuyển mềm mại.
Mấy chục người dựng một giấc mơ cho Nguyên Cẩm, sao bé lại không phải một trong những kẻ dệt mộng cơ chứ.
Bé lạnh đến mức muốn run, nhưng buộc phải kiểm soát phản ứng của toàn bộ cơ thể, càng thong dong càng tốt.
"Tranh thủ một lần qua luôn —— bên núi mẹ thế nào rồi?!"
"OK rồi chị Nhan ơi, tín hiệu cũng thông thoáng, chị gọi một cái bọn em bật đèn ngay!"
Vẻ xuề xòa ngày thường Nhan Điện đã lột xác hẳn, chị nhíu mày đồng thời giám sát và điều khiển việc vận hành của tất cả các khâu.
"Chuẩn bị ——"
"Action!"
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Nguyên Cẩm trông thấy phía kia sườn núi có ánh chớp vàng chợt lóe.
Nét mặt y biến đổi, y chạy nhanh mấy bước rồi lao về đằng trước.
Hai đầu biển mây, bên ngoài cơn mưa bụi, du long đang vắt đuôi nơi chân trời, ánh sáng hoa lệ chảy ròng quanh lớp vảy và chiếc sừng.
Dường như nó đang cưỡi trăng thanh gió mát xuống trần, trở thành điểm hội tụ của ngàn vạn linh khí.
Nguyên Cẩm chân trần muốn đuổi theo bóng rồng thoáng vụt qua ấy, chạy đến trước vách đá rồi vươn cánh tay ra trong vô thức.
Quả nhiên thế gian này thực sự có rồng ——
Y nhìn thấy rồi, y trông thấy thật rồi!
Giữa phút tinh mơ vạn nhà say giấc, trên sườn núi chẳng ai dừng chân, y đã bắt gặp một vạt bóng rồng!
Thân hình đang uốn lượn bơi đi, cái bóng phát sáng lộng lẫy tột cùng, ngay cả giữa đêm khuya mờ tối thế này cũng đủ rung động lòng người, mê mẩn hồn phách!
Thiếu niên vồ hụt một mảng rỗng không, ngơ ngẩn lùi bước.
Nay y đã có trong tay sông núi xã tắc, đích thân chém chết thần tử ngông cuồng trước điện.
Y từng xông pha hàng tầng cửa ải, đoạt đi toàn bộ tài năng trời phú.
Song khi đứng trước vẻn vẹn một góc bóng rồng tráng lệ mà bí ẩn đây, y lại chẳng là gì hết.
Đế vương trần gian, đỉnh cao vinh quang, cũng chỉ có thể nhòm thoáng cái bóng của chân long.
Thế giới này mãi mãi lớn lao hơn những gì y tưởng tượng, mênh mang tới nỗi vượt ngoài tất thảy nhận thức của y.
Bên ngoài ống kinh, Nhan Điện lạnh đến nỗi phải xoa tay, theo dõi mà gật gù liên tục.
Thấy các bác lâu năm trong đoàn phim bảo giáo sư Nghiêm hiếm khi khen ai, nhưng cứ diễn chung với Tô Trầm là lại ca ngợi không ngớt, thằng bé này có năng khiếu diễn xuất bẩm sinh.
Chịu được cực khổ, kiểm soát được tâm trạng, nửa đêm dầm mưa giữa núi mà còn diễn được tới mức này!
"Làm lại lần nữa! Thử chuyển cảm xúc sang hướng sửng sốt mừng rỡ xem!" Chị hà hơi rồi nói: "Nhân viên công tác lấy trà gừng giữ ấm đi!"
"Làm lại cảnh nữa, ý đồ đúng rồi, phối hợp ngôn ngữ cơ thể theo!"
Quay mãi về sau Tô Trầm đã quên luôn cả cơn mưa.
Trái lại bé còn cảm thấy ấm áp dần lên.
Hình như là nhờ nhiệt huyết đã chuyển hóa thành cảm tình cháy bỏng cuồn cuộn trào dâng, giúp cho bé diễn giải hết mình mọi thứ trước ống kính đầy tự nhiên, không bị bất cứ thứ gì trói buộc hạn chế nữa.
Một câu hỏi có rất nhiều cách giải, mỗi loại tâm trạng đều có thể va chạm cọ sát tạo thành ánh lửa diệu kì.
Trong lúc đang quay, mưa đã đổ xuống thật từ bao giờ chẳng hay.
Đúng khoảnh khắc này mặt trời tròn đỏ vàng óng từ từ ngoi lên xé toạc màn đêm, tỏa ra tia sáng đầu tiên nơi chân trời.
Ngẫu nhiên làm sao, một chú én cánh đã đẫm mưa chao đảo buông mình.
Rồi khéo léo ngã đúng vào lòng bàn tay đang xòe mở của Tô Trầm.
Vốn dĩ phó đạo diễn đã buồn ngủ đến mức sắp gật đến nơi rồi, lúc xem đến đoạn này thình lình đứng bật dậy theo bản năng, xong lại sợ động tác mạnh quá ảnh hưởng phía bên kia, phải phanh xe gấp cúi người xuống vỗ vỗ gọi Nhan Điện.
Đạo diễn Nhan cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống trùng hợp ảo diệu đến thế, ra hiệu các bộ phận đừng dừng lại, cứ tiếp tục quay nốt.
Chú én nơi núi rừng hoang dã đáp xuống lòng bàn tay Tô Trầm ngay giữa giây phút này, không khác gì một món quà được thiên nhiên trao tặng!
Trong ống kính, Nguyên Cẩm nhìn con én mỉm cười khẽ, rồi nâng tay mặc nó bay đi.
Xưa giờ y lạnh lùng tàn ác với người ngoài, lúc này đây không còn vẻ đề phòng nữa thì trông lại vương nét tịch mịch.
Con én giang cánh ra bay về phía núi Bạch Mẫu như đang đuổi theo cái bóng ảo ảnh kia, thoáng cái đã biến mất mãi mãi.
Nhan Điện hô một tiếng Cut rất to, nhấc chân bước qua đống thiết bị lao đến ôm chầm lấy Tô Trầm.
"Hay!"
"Hay quá!!"
"Cực kì hay luôn!!"
Tô Trầm bị ôm dở khóc dở cười, sợ nước mưa dính đầy người mình dây sang chị.
"Đạo diễn..."
"Con én thần kì thực sự, không sớm không muộn mà lại đến đúng vào lúc mặt trời mọc!" Nhan Điện phấn khích đến độ không thể diễn tả nổi tâm trạng mình, nhảy cẫng lên tại chỗ mấy cái rồi quay đầu nói: "Phim hôm nay cất kĩ vào cho tôi nhé, sao lưu đề phòng hẳn mấy bản ấy, tối nay cắt thô luôn!"
"Có liền! Chị cứ chờ mà xem~"
"Chắc chắn rồi!"
Tô Trầm được Nhan Điện dẫn về lều tạm lau mặt lau tay, lau qua người bằng nước nóng một lần trong buồng thay đồ di động, thay sang quần áo khô ráo sạch sẽ, sấy tóc một lát là đã tơi mềm khô cong.
Mọi người nhìn bé cứ như đang nhìn đại công thần, xem bản phim mẫu xong ai cũng phải buột miệng khen hay.
Xứng đáng quá! Thức trắng hôm nay quá xứng đáng luôn!
Thiên thời địa lợi nhân hòa là gì, là đây chứ còn đâu!
Tô Trầm vừa lơ đãng tí, tay vẫn còn đang bưng trà gừng, thì khăn mặt nóng điểm tâm ảnh polaroid đã ào đến từ bốn phương tám hướng.
"Ôi ôi, cũng có phải công của em đâu ạ." Bé ngượng nghịu nói: "Đúng là trùng hợp thật ạ."
Lúc chú én lảo đảo loạng choạng đáp xuống rồi dừng chân trong lòng bàn tay bé, lông vũ của nó cọ vào còn làm bé thấy ngưa ngứa.
"Nhờ bé con nối tiếp đỉnh quá đấy." Đạo diễn Cát bên cạnh chân thành nói: "Đúng lúc cảm xúc cháu đang vào trạng thái, nhìn én mỉm cười rồi lại nâng nó lên bay đi, ấy chẳng phải là ẩn dụ còn gì!"
"Sau này chắc cái đám rỗi hơi hay chụp mũ chi tiết trong phim có chết cũng không chịu tin là tự con én này chạy vào tay mình!"
Mọi người nghe xong bật cười ha hả, gật đầu tán thành.
Hôm trước dựng cảnh đã ngốn tận 4 5 tiếng, xong xuôi tháo dỡ phân loại gói ghém vào lại cũng mất thêm rất nhiều thời gian.
Chờ cả đoàn rồng rắn nối nhau xuống núi thì đã là 2 giờ chiều.
Lần này nhà ăn khách sạn cũng theo cùng, giúp mọi người dựng bếp nổi lửa, khiêng nồi sắt to đùng ra nấu cơm có lớp cháy thơm phưng phức.
Giai đoạn sau đội quay phim bổ sung tiếp phong cảnh trong núi, Tô Trầm thì tựa vào Tưởng Lộc, lắng nghe tiếng mưa giữa rừng rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Hai hôm nay Tưởng Lộc không có cảnh gì, đang phụ mấy anh chị đạo cụ gấp đèn hoa sen.
Cậu đã tiếp xúc thân quen sẵn với mọi người tổ đạo cụ, những lúc chờ quay đằng nào cũng rảnh nên xin một xấp giấy màu học gấp theo.
Mấy hôm nữa là sẽ quay đến đoạn Tết Nguyên tiêu, đèn hoa sen được thả ngập sông trong kinh thành, nam nữ thanh niên đều đi chơi chợ đêm cùng nhau cầu nguyện.
Tô Trầm gối lên đùi cậu chợp mắt lờ mờ đứt quãng, tuy thể lực gần như đã tiêu hao cạn kiệt nhưng ngủ vẫn không được ngon lắm.
Có lúc kiểu như ngủ rồi, ý thức cũng đang rã rời.
Nhưng rã rời mà lại như kiểu mình vẫn còn đang đóng phim, vẫn còn đang điều chỉnh động tác trước ống kính ở các vị trí khác nhau.
Lúc nào tập trung quá đà bé toàn bị thế.
Ở xã hội cũ thì từ "cố chấp" sẽ phải đổi thành nghiện.
Khi đã si mê thứ gì thì ngủ mơ cũng cứ nghiền ngẫm tái hồi, dường như có làm gì cũng không từ bỏ nổi.
Đang nằm ngủ vô tri vô giác thì bé nghe thấy một tiếng cười khẽ phía trên đầu.
"Ai đi ngủ mà còn thở dài bao giờ."
"Em á?"
Tô Trầm mơ màng tỉnh lại, nằm trong lòng Tưởng Lộc bọc kín chăn vào.
"Em thở dài à."
"Sống cứ như kiểu nợ 100 tỷ ấy." Tưởng Lộc gấp miết cánh hoa sen giấy trong ánh nắng hoàng hôn, lơ đãng nói: "Chẳng phải qua rồi đó sao."
"Cứ cảm giác chưa đủ tốt."
Tô Trầm không hề giấu cậu, có gì nói nấy.
"Hồi trước lúc không biết diễn thì hình như cứ bắt chước hí họa một lần là xong."
"Sau khi được các tiền bối dạy bảo tỉ mỉ thì lại thấy diễn như này cũng được mà như kia cũng được, không xác định nổi thế nào mới là tốt nhất nữa."
Tưởng Lộc gấp tới một bước xong tự dưng không nhớ ra tiếp theo phải làm gì, nhìn đèn im lặng suy tư.
Tô Trầm nổi cơn nhõng nhẽo, duỗi tay ra ấn sen giấy trong tay cậu lại, ngái ngủ nói: "Đừng nhìn đèn nữa."
"Anh Lộc, nhìn em đây này."
Tưởng Lộc nghe thấy giống làm nũng, hiếm có quá bèn bắt đầu mặt dày đòi hỏi.
"Chưa ỏn ẻn lắm, làm lại lần nữa."
"Anh tưởng đang đóng phim đấy à." Tô Trầm cười cắn cậu một cái, è ra không nhúc nhích: "Gấp đèn vớ vẩn gì, dỗ em nhanh lên."
"Sao nhóc lại đòi dỗ," Tưởng Lộc cù vào chỗ có máu buồn của bé: "anh cũng có chọc gì nhóc đâu."
"Em bảo có là có," Tô Trầm ra vẻ định chồm dậy: "anh không chịu nghe em nói, lại còn cứ gấp đèn suốt."
"Hôm nay em phải dầm mưa quay phim cả đêm, anh trốn trong này gấp đèn hoa, anh Lộc chả thương em gì cả."
Tưởng Lộc ngoẹo đầu nhìn bé.
"Mưa là đạo diễn bắt phun nước mà, chả lẽ anh lao sang khóa vòi lại."
Tự dưng Tô Trầm phát hiện ra cái tên này không ngon ăn tí nào.
"Ê! Anh chiều chuộng em tí được không hả!"
"Được thôi." Tưởng Lộc cười híp mắt: "Nhóc ngồi thẳng lên."
Tô Trầm không rõ cậu định làm gì nhưng vẫn nghe lời ngồi dậy.
Anh giai thì xoay người nằm xuống, thoải mái thư thái vùi vào lòng thiếu niên.
"Chia anh ít chăn nữa nào."
"Ô! Có ai như anh không!!"
"Nhóc xem, anh thích nhóc thế cơ mà." Tưởng Lộc đã yên ổn nhắm mắt lại: "Nếu nhóc không ngủ được thì anh nằm nhờ nhóc ngủ một lúc vậy, ây chà, chân cũng mềm phết."
Lần đầu tiên Tô Trầm được khen chân mềm, giơ tay ra véo mặt cậu.
"Cái đồ hư đốn!!"
Đang rầm rĩ thì đạo diễn Nhan mở cửa xe ra gọi to một tiếng.
"Chú Hồ đầu bếp nấu súp mì thịt tiêu cay cho mọi người đấy, hai đứa ăn không, có cả bánh trứng cuộn xúc xích giăm bông, nóng hổi hết."
Tưởng Lộc nằm ngủ tay chân giạng tòe loe, ba hoa lên tiếng: "Chị Nhan chị nhìn nhóc con kìa, là em trai mà đi bắt nạt em."
Tô Trầm: "...Ớ?"
"Ngày nào hai đứa cũng dính nhau như cái hội gà bông ấy," Nhan Điện than thở: "ở đoàn phim như này không sao nhưng ra ngoài để ý ảnh hưởng nhá, đỡ bị người ta bàn tán linh tinh."
Tô Trầm buồn cười: "Chả lẽ con trai với con trai còn yêu đương được ạ."
Tưởng Lộc đang định tiếp lời, thì tự dưng tim đập mạnh một cái.
Như thể có thứ gì vừa bị giật điện.
Căn cứ vào đâu mà lại không được cơ.