Đã tới giai đoạn đóng máy tan làm, trong lúc thu xếp hành lý chị Linh vội vàng gõ cửa vào phòng, trông thấy một đứa đang ngồi xổm một đứa đang lộn ngược.
Tô Trầm vẫn nằm lộn đầu ở sofa như ngày xưa, không khác gì cái kẹo sữa đang chảy nhoét ra gối dựa, đắp cả chăn nữa luôn, nghe thấy tiếng động nhất thời chưa dậy luôn được bèn ây một tiếng.
Tưởng Lộc ngồi xổm cách bé không xa sắp xếp vali, thấy vậy mới nhìn sang.
"Hai tin." Chị Linh nói nhanh: "Một là kì nghỉ của hai đứa phải rút ngắn."
"Hồi trước nghỉ một mạch nửa năm, bây giờ chỉ nghỉ hai tháng thôi, đầu tháng 4 rời đoàn cuối tháng 6 vào đoàn, quảng bá thì đều chờ tới đó vừa quay vừa tranh thủ lúc rỗi đi show."
Trước sau Tô Trầm đã nghỉ ngơi suốt cả năm, nghe tin 2 tháng nữa là mình được đi đóng phim rồi, nụ cười nhẹ nhàng tràn ra.
Tưởng Lộc bình tĩnh ừm một tiếng, hỏi tiếp: "Thế tháng 4 tháng 5 em đi đâu cũng được?"
"Ngoài lúc quảng bá với làm việc cần tìm em," Chị Linh cân nhắc: "thời gian còn lại em cứ thư giãn nghỉ ngơi đàng hoàng, đi du lịch cho khuây khỏa cũng ổn."
Chuyện này đã xong, chị Linh nói tiếp: "Rồi đến việc thứ hai, đây mới là cái hai đứa muốn nghe."
"Tổng đạo diễn của bộ thứ năm đã chốt."
Vừa dứt lời hai thiếu niên đã ngẩng đầu thật mạnh.
"Chốt rồi ạ??"
"Ai thế?!"
Trong lòng tất cả mọi người, cứ nhắc đến tổng đạo diễn thì theo bản năng vẫn sẽ nghĩ tới Bặc Nguyện.
Nhưng tình hình trước mắt cấp thiết, tập hợp đoàn phim sớm hơn dự kiến cũng để mong cho bộ thứ năm có thể hoàn thành quay chụp suôn sẻ.
Nói tới ứng viên đạo diễn mới, chị Linh thò tay vào túi da cá sấu lấy 5 tấm ảnh rồi xòe tay ra.
Móng tay chị đỏ như lựu mới bóc, khiến các bức ảnh khác nhau cũng tươi màu hẳn lên.
"Đợt đó nhà sản xuất tìm đi tìm lại lựa ra được tổng cộng 5 người này."
"Các đạo diễn có kinh nghiệm có tác phẩm thì hoặc lưỡng lự hoặc không dám nhận, hoặc là lịch trình đã kín mít từ lâu, không thể sắp xếp được."
"Đạo diễn Giang Chuẩn chỉ hỗ trợ khẩn được đoạn cuối mùa 4 thôi, sau ấy không có thời gian rảnh, phim điện ảnh của chú ấy đã khởi động sẵn không lần lữa được nữa."
Vậy nên... chỉ còn 5 người để chọn.
4 nam 1 nữ, hai người đã quen quay phim mẹ chồng nàng dâu và phim chiến tranh, hai người thì xuất phát điểm là phó đạo diễn, chưa cầm trịch hoàn toàn bao giờ.
"Nữ đạo diễn duy nhất này xuất phát từ phim sitcom hài, từng tham dự hết các khâu biên kịch đạo diễn biên tập rồi."
"Phim sitcom hài?" Giờ phút này Tưởng Lộc có một dự cảm rất kì quái: "Cuối cùng sếp Khương chọn..."
"Chọn chị ý."
Chị Linh gập ngón tay lại cất 4 bức ảnh vào túi, để lại ảnh nữ đạo diễn cho hai đứa xem.
"Chị sang chuyển lời, đúng lúc hôm nay chị ấy vừa sang, đang ở trong đoàn luôn, hai đứa có muốn..."
Còn chưa nói dứt lời thì cả hai đã phóng ra trước mặt chị, đứa khoác áo đứa đội mũ.
"Ở đâu ạ?"
"Em đi."
Người đại diện dở khóc dở cười.
"Chị biết ngay mà, chị đặt sẵn phòng họp rồi."
"Phòng họp?"
Tô Trầm còn tưởng là cả hai chỉ lẳng lặng quan sát thử thôi, chờ tới lúc chuẩn bị cho bộ thứ năm mới gặp mặt hẳn hoi, nào ngờ lại sắp xếp sớm vậy.
"Chị ấy bảo muốn nói chuyện riêng với hai đứa."
Chị Linh đã xách túi lên, nhắc Tưởng Lộc nhớ cầm thẻ phòng, lúc cả ba cùng đi ra ngoài thì duỗi tay chỉnh lại cổ áo cho Tô Trầm.
"Tranh thủ trên đường đi chị giới thiệu qua cho hai đứa."
"Chị Nhan Điện này là nhân vật rất giỏi giang."
"Tên cũ của chị ý là Nhan Chiêu Đệ, còn có một người chị ruột tên là Nhan Phán Đệ, về sau cũng theo chị ấy bỏ quê đi luôn, cả hai chị em đều đổi tên."
Một người đổi thành Nhan Thiểm, một người đổi thành Nhan Điện, chính vì mong muốn có sức mạnh mãnh liệt, ánh sáng chói lòa như sấm chớp.
(*Chiêu Đệ, Phán Đệ: mong mỏi con trai; Thiểm – Điện: ghép vào nghĩa là tia chớp)Chị Linh đã ở trong giới giải trí nhiều năm, hồi xưa đợt bộ phim hài sitcom kia bùng nổ nổi tiếng cũng từng nghe đồn đôi chút.
Việc gia nhập vào hội đạo diễn không hề đơn giản, từ thế thệ thứ nhất ngày xưa đến thế hệ thứ năm, ở phía bắc phải nhờ vả quan hệ, ở phía nam phải dựa vào vốn liếng.
Đạo diễn mới chân ướt chân ráo thường đều phải khép nép cúi đầu trước núi lớn, nhặt nhạnh cơm thừa canh cặn dưới mũi nhóm vai vế thành công, nhiều người còn không đủ kiếm sống phải vội vàng chuyển nghề cho xong.
Mà Nhan Điện thì lại thuộc dạng xuất thân gia đình nông thôn đơn thân, người học cao nhất cũng chỉ đến trung cấp nghề.
Nhà chị luôn mong mỏi có đứa con trai, cuối cùng dứt khoát nhận nuôi một bé trai của nhà họ hàng còn nghèo khó hơn, chỉ chịu cho hai đứa con gái học hết tiểu học.
Nhưng Nhan Điện cùng chị gái cặm cụi làm lụng kiếm thêm để học được đến trung cấp nghề, rồi lại cùng vào tỉnh làm thuê.
Tích cóp được ít tiền để dành xong tiếp tục lên Thời Đô, vừa đi làm vừa học thêm buổi tối, mượn sách của hàng xóm giáo viên về đọc.
Bị chia cho bộ bài như thế mà cuối cùng lại đánh được một ván tuyệt vời.
Nhờ học thêm buổi tối mà người chị gái thi đỗ đại học, rồi học liền lên thạc sĩ tiến sĩ, bây giờ đã là giáo sư nước ngoài.
Còn chị đầu tiên thì viết tiểu phẩm thâu đêm ở quán net bán được lấy tiền, rồi dần dà làm quen trở thành biên kịch, đi từ một biên kịch quèn lên vị trí biên kịch tổng, cuối cùng bắt đầu đá sân đạo diễn.
Tác phẩm đầu tiên là bộ phim hài sitcom đã tích lũy chuẩn bị nhiều năm, ban đầu mới chỉ chiếu mạng, nổi đến nỗi cả nước không ai không biết, đài truyền hình cũng phá lệ mua lại, không phải phát sóng lần đầu nữa mà tỷ lệ người xem vẫn cực kì đáng gờm.
Kể đến đây, trong giọng nói của chị Linh lẫn vẻ nể phục.
"Vừa nãy chị có trao đổi với chị ấy mấy câu, cảm giác người này... rất hay ho."
Ba người đã đi tới trước cửa phòng họp, Tô Trầm đi trên đầu.
"Thế em vào trước, mọi người ở ngoài nghỉ ngơi một lát ạ."
"Ừ."
Phòng họp là hội trường lớn dành cho 50 người, bàn dài kiểu Âu màu kem trải khăn ren, không gian rộng rãi tĩnh lặng.
Trong khi nghe người quản lý kể chuyện, trong đầu Tô Trầm đã có hình dung lờ mờ đại khái về đạo diễn mới.
Chắc tính cách chị ấy sẽ dạng dũng cảm kiên cường, khí thế thận trọng mạnh mẽ, phong cách ăn mặc hẳn cũng chững chạc lịch sự.
Bước một bước vào trong, thiếu niên chớp mắt mấy cái, tưởng là mình nhìn nhầm.
Người phụ nữ mặc áo gió phản quang vẫy tay mấy cái, tóc hai bên tai cạo thành những hình tam giác nhỏ, còn bấm khuyên môi nữa.
"Hi."
Đầu óc Tô Trầm hơi đơ: "Ặc..."
"Ngồi đi, không phải căng thẳng đâu." Nhan Điện rất khách sáo vỗ vào ghế, bên cạnh còn có tập tài liệu như kiểu giám khảo phỏng vấn, chị đang cầm bút viết gì đó: "Chị là Nhan Điện, đạo diễn mới của em, gọi chị là chị Nhan hay chị Điện đều được."
"Mình trao đổi qua về bộ thứ năm ha."
Lần trước Tô Trầm phỏng vấn xong được vào đoàn phim truyền hình.
Sau 3 năm phỏng vấn lần nữa lại thấy hơi lo lo trong lòng, bé ngồi xuống đối diện chị.
"Chị 35 tuổi, em thì sao?"
"Sắp 15 rồi ạ."
Người phụ nữ viết tốc kí gì đó, ánh sáng neon trên áo gió hologram lấp lóe theo động tác của chị.
Chị trông như vừa đi quẩy về, còn nhuộm light một sợi tóc màu xanh tia chớp.
Từ lâu Tô Trầm đã quen với sự chững chạc sâu sắc của các tiền bối lớn tuổi, bây giờ ngồi trước mặt một tiền bối kiểu này cứ thấy bồn chồn không thôi.
Cảm giác chị có sức sống thanh xuân tràn ngập ào ạt, cả con người đều cực kì sôi nổi.
Đầu tiên là tán gẫu mấy câu vô thưởng vô phạt, sau đó rẽ luôn vào chủ đề chính.
"Câu hỏi thứ nhất, em thích diễn cái gì, ghét diễn cái gì?"
Tô Trầm im bặt vài giây, vẫn trả lời thành thật: "Chẳng lẽ không phải là phim cần diễn gì thì em nên diễn cái đó ạ?"
Dù có thích hay ghét thì bé cũng phải đầu tư toàn tâm toàn ý cho công việc.
"Đương nhiên em được phép có sở thích riêng chứ." Nhan Điện cắn bút nói: "Cảnh nào không thích quay thì mình có thể điều chỉnh tình tiết, thay đổi cách quay, tốt khoe xấu che mà đúng không?"
Không... không ạ.
Tô Trầm muốn đáp theo phản xạ là hồi trước đạo diễn Bặc yêu cầu tất cả mọi người đều phải toàn diện mọi mặt, không được có cái xấu cần che ạ.
Nếu có xấu thì sẽ ép sẽ mắng sẽ giục bù đắp.
Tưởng Lộc không diễn được cảnh tình cảm thì lặp đi lặp lại từng lần một.
Bé không muốn diễn cảnh đuối nước, biết là có thể sẽ bị sặc bị sốt, cũng phải làm đi làm lại từng cảnh một.
"Được phép... có thứ không thích ạ?"
"Ở đoàn chị thì có." Nhan Điện cười nói: "Nào, nói thử xem."
Tô Trầm ngẩn người rất lâu, như thế phát hiện ra một phần tính cách bị trói buộc bằng kỉ luật cuối cùng cũng được thả ra.
"Em muốn được ăn lúc quay cảnh yến hội ạ."
"Ăn thật trước máy quay ấy ạ, em cảm giác ngậm đồ ăn nói chuyện, hơi lè nhè tí trái lại sẽ chân thật hơn."
Chị gái cười gật đầu, ghi chép ý kiến của bé, tiếp tục động viên.
"Tốt lắm, nói tiếp."
"Em cũng muốn thử thêm các cảnh hành động nữa ạ."
"Tuy treo trên wire hơi khó giữ thăng bằng nhưng em vẫn muốn thử ạ, em cảm giác em vẫn có thể làm tốt hơn nữa."
"Rất tốt, tiếp đi."
Tô Trầm chưa từng nhận ra mình có thể nói nhiều đến thế.
Hình như bé rất hiếm khi đối diện với một lãnh đạo dễ gần tới vậy.
Kể từ khi vào đoàn phim, đạo diễn và rất đông diễn viên đều là người lớn tuổi, mọi người oai nghiêm, kiên định, không thể nghi ngờ.
Bé đã thành quen từ lâu, như kiểu ngầm chấp nhận rằng mọi thứ vốn nên như thế.
Bé cứ nói xong bất giác cười toe, kể về tình tiết mình thích, tình tiết mình thấy dị nghị, rồi tình tiết mà từ đầu chí cuối vẫn rất nhức đầu diễn mãi chưa đạt.
Bé nói đến độ khô miệng khô lưỡi, nhận lấy chai nước khoáng chị đưa rồi uống hết hơn nửa bình mà không hề hay biết, xong lại lải nhải tiếp rõ lâu.
Câu hỏi thứ hai là, trong lúc đóng phim em muốn tự mình bố trí thêm gì không.
Câu hỏi thứ ba là, ở diễn biến bộ năm em thấy có chỗ nào chưa hợp lí, hay là có chỗ nào thích hợp để quay kĩ hơn, dành nhiều đất phát huy hơn không.
Đúng ba câu hỏi, nói hết cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn cảm giác như chỉ vừa mới bắt đầu.
Mãi đến lúc trông thấy đồng hồ đã chỉ đúng 5 giờ chiều Tô Trầm mới tự giác ngừng miệng.
Trái lại tổng đạo diễn thì cứ như trợ lý hay cấp dưới của bé, ghi chép kín mười mấy trang sổ, vẽ rất nhiều hình nháp.
"Có... có phải em nói nhiều quá không ạ?"
Bé lịch sự bày tỏ áy náy, xong lại thấy có vài kết luận vẫn chưa thể hiện được rõ lắm.
"Đâu có," Nhan Điện vẫn cắn bút, lúc lắc đầu lọn tóc xanh như điện xẹt sáng đến lóa mắt: "chị thấy tốt lắm, với cả rất cảm ơn em vì đã tín nhiệm chị."
Tô Trầm còn đang ngập trong sửng sốt.
Bé với tổng đạo diễn... lại đã trở thành mối quan hệ bình đẳng.
Trước kia bé và Tưởng Lộc đều ở thế bị lấn át hoàn toàn, nhưng bây giờ tất thảy đã khác.
Thế này là tốt hay xấu đây?
Bé chưa nghĩ ra đáp án, chuẩn bị đứng dậy ra về, rồi nhìn sang chị nói: "Liệu sau này có thể họp như thế tiếp không ạ?"
"Có chứ." Nhan Điện gật đầu hứa: "Sẽ còn rất nhiều lần nữa. Chị đảm bảo."
Chị giơ kẹp tài liệu trong tay lên lắc lư như làm chứng cho lời hứa của mình.
"Chị sẽ lắng nghe quan điểm của rất nhiều người. Em này, diễn viên quần chúng này, chuyên viên quay chụp, thợ trang điểm."
"Chị hi vọng con thuyền chị cầm lái sẽ sàng lọc ra được các loại tin tức hiệu quả nhất, để chọn được lộ trình tốt nhất."
Tô Trầm vâng dạ, rảo bước ra ngoài.
Bỗng trước mắt bé hé nở rất nhiều ánh sáng ban mai.
Lúc bé ra khỏi phòng họp, Tưởng Lộc đang đợi bên ngoài hút thuốc.
Sau khi bác qua đời cậu đã phá lệ nhiều thứ.
Có khi tâm sự nặng nề quá, nghĩ về rất nhiều chuyện.
Trông thấy Tô Trầm đi ra cậu mới dí tắt điếu thuốc, nói ngắn gọn: "Thế nào?"
Tô Trầm mỉm cười lắc đầu.
Rất thú vị, nhưng khó hình dung quá.
Tô Trầm không nói gì, Tưởng Lộc cau mày lại.
"Chị này hoạnh họe nhóc à?"
"Đâu có."
"Thế là làm sao?"
"Anh vào đi."
Tưởng Lộc bước vào, cũng ngồi hết cả tiếng đồng hồ.
Tô Trầm ở ngoài vừa đọc sách vừa chờ cậu.
Hai người lần nữa chạm mắt nhau, đôi mắt đều có ánh sáng.
Không cần nói thêm gì cả.