Lần đầu tiên gặp Đốm với Bát Bảo, hai bé chó mới chỉ biết kêu nhỏ nhẹ non nớt, lúc quay cảnh đi săn thì bám theo đằng sau đàn chó lớn bước chân vững chãi, trông mà chỉ sợ bị đạp phải.
Tới giờ đã gần một năm trôi qua, hai chú chó con đã phát triển dáng vóc thành cỡ trung thon gọn nhạy bén, tuy vẫn chưa hết hẳn vẻ trẻ con nhưng đã đủ để khiến người lạ đi ngang qua phải giật mình rồi đấy.
Để đảm bảo kiểm soát đàn chó không gây thương tích cho diễn viên sói Canada trong khi quay, Tô Trầm và Tưởng Lộc tuân thủ sắp xếp, dẫn chó của mình ra cạnh lồng sói để tiến hành làm quen thân mật trước.
"Cùng nhao, cùng nhao." Chuyên gia huấn luyện người Canada có khẩu âm khá nặng, nói mấy câu tiếng Anh cũng lờ mờ khó nghe rõ: "Shâu tang, sờ lâu tang."
Tô Trầm giữ chặt Bát Bảo, để chó săn ngửi thử đám sói trắng lười biếng qua lớp chắn của lồng.
Con thú hoang nhấc mí mắt lên liếc cặp cún một cái, ngay sau đó hai con chó lập tức dựng lông gào lên.
"Gấu gấu gấu gấu!"
Mấy phó đạo diễn đang quan sát tình huống, đều lo đám chó kích động quá cắn con sói bị thương, có mà phải bồi thường mấy trăm triệu.
Chuyên gia huấn luyện đeo găng tay nỉ dày đề phòng bị cắn, nói thêm mấy câu bằng giọng mũi rất nặng.
Bản thân phiên dịch cũng không nghe rõ ý của mấy ông anh này lắm, chờ đối phương lặp lại một lần nửa mới tường thuật nửa hiểu nửa không: "Chó đều biết cân nhắc thực lực, kẻ yếu mới kêu loạn lên."
Nghe giọng chỉ sợ là người Canada đến từ châu Úc ấy...
Mấy ông già xuề xòa bên cạnh thấy vậy cười to.
"Sói là sói mà lị, chắc chúng nó trông mấy con chó sẽ như kiểu mấy con chó nhìn đám chihuahua ấy."
"Nuôi giỏi thật... không cứ chỉ chăm chăm vào mỗi bộ lông bóng lóa mướt mượt thôi đâu, đặc biệt ở cái hàm răng kìa, trông là biết phải ăn thịt rồi xương tốt quanh năm từ bé đến lớn."
Chuyên gia huấn luyện giơ tay nói thêm mấy câu, phiên dịch dè dặt lùi ra sau mấy bước.
"Ảnh bảo cho hai người vào lồng để sói làm quen với hai người."
Tô Trầm quay đầu lại nhìn Tưởng Lộc.
Thực ra đối phương cũng hơi hãi, thử chạm vào lồng duy trì khoảng cách.
Mấy con sói đã được ăn uống no nê từ lâu đang nằm è ra đất chợp mắt, cũng chỉ liếc cậu một cái, còn chẳng buồn nâng đuôi.
"Kiêu ghê." Tưởng Lộc cúi người vào lồng, nghe theo chỉ dẫn lại gần ngủi thử chúng nó: "Lông châm chích thật, cứ như sờ vào bó lúa ấy."
Tô Trầm đứng ở vị trí chếch đằng sau, hồi tưởng lại tất cả diễn biến liên quan trong não.
Bé nhớ rất rõ, đám sói đói vừa xuất hiện ở núi cao đằng xa trong chiến dịch Thương Lang, nét mặt thờ ơ quan sát nhân loại giết chóc đổ máu.
Vừa xuất hiện cả trong giấc mơ của Nguyên Cẩm, trở thành chướng ngại để mở cánh cửa thứ tư.
Bé nín thở, nhấc chân bước về phía cửa lồng.
Một con sói bỗng chốc ngẩng dậy, ánh mắt màu xanh lục thẫm nhìn sang chăm chú.
Sắc sảo như một mũi dao bén, làm người ta lạnh toát sống lưng.
"Nhóc đang sợ." Tưởng Lộc ngồi xổm bên cạnh con sói, đã thích ứng rất tự nhiên thoải mái: "Tiếp xúc với loại động vật như này thì bản thân nhóc phải có khí thế đã."
"Hễ nhóc sợ hãi dù chỉ một tí ti thôi thì nó cũng sẽ nhìn ra ngay lập tức."
Tô Trầm dừng chân, điều chỉnh lại trạng thái một lần nữa: "Anh không sợ à?"
"Tướng tinh rơi vào vận mạng," Thiếu niên trích dẫn lời thoại nửa đùa nửa thật: "giết cả người rồi, sói đã là gì?"
Tô Trầm không ngờ đây cũng là một trong các khâu để nhập vai.
Bé ngửi thấy mùi tanh và khai của loài thú, nghe thấy tiếng động rít chóe khi những chiếc móng sắc tình cờ sượt qua tấm sắt.
Bước lên thêm nửa bước, con sói ở yên tại chỗ, ánh mắt như đang lột lớp phòng thủ của bé ra, soi thẳng vào tận sâu nội tâm.
Chuyên gia huấn luyện nói gì đó, phiên dịch vẫn đang ngẩn ra.
Người ngoại quốc râu ria xồm xoàm lại cố gắng giữ thẳng đầu lưỡi nhắc thêm lần nữa.
"Anh ấy bảo chờ mai rồi thử lại." Phiên dịch nói: "Hôm nay em đã có sơ hở rồi."
Các cảnh liên quan tới sói đều ở giai đoạn sau, chưa cần khẩn trương lắm.
Lúc hai người dọn vào khách sạn ở ngoại ô thành phố Bắc Đông thì cảnh chiến tranh đã được sắp xếp ổn thỏa, bên phía đạo diễn Cát phụ trách theo dõi tiến độ.
Hàng ngàn người quyết chiến sa trường, vó ngựa thần tốc, giáo vàng đâm chém, quan trọng hơn cả là phải thể hiện được không khí quyết liệt của vạn quân ác chiến.
Tuy Tưởng Lộc có cảnh đơn nhưng phần lớn thời gian vẫn phải đứng ở điểm quan sát bao quát, xem đạo diễn bắc loa chỉ huy diễn viên quần chúng, cầm bản đồ bày bố đội hình gào thét thật to.
"Cỏ bùn rồi nước bắn lên lúc ngựa chạy vẫn chưa đủ đâu, bổ sung thêm mấy vị trí làm thêm mấy cái hố nước nữa rồi chốc quay đặc tả!"
"Binh khí! Giơ binh khí lên! Đừng có cầm mãi trong tay như kiểu đi dạo phố thế!!"
"Đợi bao giờ đèn màu xanh sáng lên thì tất cả mọi người hét lên to nhất có thể nhé, gầm rú như kiểu động vật ấy —— đù cái này không cần tôi phải dạy chứ hả?!"
Tô Trầm ôm quyển kịch bản cùng ngồi trên sườn núi với cậu, xem quân đội hỗn chiến, cờ quạt rợp trời ở giữa hẻm núi, hãy còn đang cau mày suy nghĩ về chuyện vừa nãy.
Tưởng Lộc đang cúi đầu lau bội kiếm của mình, dùng bông tẩm cồn tỉ mỉ cọ bớt vết han rỉ trên vỏ kiếm.
Mãi lâu sau mới mở miệng.
"Sợ sói cắn lắm à?"
"Không phải." Tô Trầm rơi vào trạng thái giải đề, một hồi nữa mới tiếp lời: "Tiền bối Văn từng bảo với em thế này."
"Chị ý bảo là với tình hình hiện tại của em, muốn làm một diễn viên giỏi không bị ăn mắng rất đơn giản."
"Nhưng muốn thành diễn viên có thể đoạt giải Hình đế thì hãy còn xa lắm."
Bé vẫn nhớ chiếc cúp ấy, lúc mới vào nghề là giải Diễn viên mới vinh dự huy hoàng, khi lên đến đỉnh cao thì phải là giải Diễn viên xuất sắc nhất.
Hàng năm nam nữ diễn viên đều có một giải, chỉ đánh giá khả năng diễn xuất, không hề xét xem có tham gia phim nổi tiếng bùng nổ hay không.
Văn Phong nói, làm một diễn viên giỏi rất đơn giản.
Nghiêm túc dụng công một trăm phần trăm, tập trung một trăm phần trăm.
Mình đã dành ra bao nhiêu công sức trong việc nghiên cứu kịch bản nâng cao năng lực, thì cuối cùng tất cả sẽ thể hiện bộc lộ hết ở diễn xuất, khán giả đều rất sáng suốt tinh tường.
Nhưng muốn làm một diễn viên vươn được tới đỉnh cao thì khó lắm.
"Vừa nãy em để ý, lúc đi vào lồng sói anh không hề do dự."
Tô Trầm nhìn sang Tưởng Lộc, siết thật chặt bút bi trong tay.
"Anh sẽ thăm dò đối phương, nắm bắt tương quan sức nặng, rồi đi vào trong không chút sợ sệt."
"Lúc đóng phim anh cũng thể hiện như thế."
Hành sự quả quyết thẳng thừng, lúc ra quyết định vừa nhanh vừa gọn.
"Từ từ." Tưởng Lộc cắt ngang: "Kể cả anh diễn tốt thì cũng mới được đề cử Nam phụ xuất sắc thôi ấy mà, không cần khen nhiều thế đâu."
"Vừa nãy anh ngơ ngơ mấy giây cạnh chuồng là để nghĩ xem, làm sao mới dứt hẳn được sự do dự trong bản năng."
Tô Trầm ngước nhìn cậu, con ngươi sáng như sao trời.
"Lọc hết tạp chất, tôi luyện tinh túy, trước đó cô Văn đã dạy mình thế."
Tưởng Lộc hỏi lại: "Nhóc nhất định phải trèo lên đỉnh cao?"
"Dĩ nhiên ạ," Tô Trầm toét miệng cười: "nếu đã làm thì nhất định phải làm đến mức tốt nhất."
Mong muốn khiêu chiến của bé không đến từ thế giới bên ngoài mà là khao khát tìm tòi tận bên trong.
Giống một người đã sở hữu khoáng sản ngọc ngà, vẫn không ngừng muốn đào bới chỗ sâu để chứng kiến nhiều cảnh tượng sửng sốt chói lọi hơn nữa.
Thiếu niên lau xong vỏ kiếm, cúi đầu cười khẽ.
"Có bí quyết này cực đơn giản."
"Là gì ạ?"
"Đánh nhau một trận. Ít nhất một lần."
Tưởng Lộc là một anh trai như thể thiên tài.
Hai chữ thiên tài còn có thể thay bằng cụm mánh gì cũng chơi, nhạc nào cũng nhảy.
Nghe xong Tô Trầm thảng thốt, có một khoảnh khắc cảm giác cái tên này đang xúi giục con em nhà người ta.
"Cũng không phải nhố nhăng đâu." Tưởng Lộc đứng dậy phủi đất, nói tỉnh bơ như không: "Bất luận nam nữ thì đều có hormone phái mạnh trong cơ thể."
Hormone nam giới là testosterone càng cao, thì ham muốn tấn công và khả năng căng mình sẽ càng hiển hiện rõ rệt.
Nhưng những người hay kìm nén thì kể cả sở hữu testosterone nồng đậm, cũng vẫn có thể kiềm chế một cách điềm tĩnh vững vàng.
Sự chế ngự này sẽ tạo thành vẻ quyến rũ, cũng là một dạng sức hấp dẫn mãnh liệt.
"Thử xem?"
Tưởng Lộc thấy bé đứng dậy, cười trêu: "Nhóc không dồn sức thì sẽ không cảm nhận được mặt trái của mình đâu."
Còn chưa dứt lời thì Tô Trầm đã giơ tay lao đến chào hỏi.
Tưởng Lộc lật cổ tay một cái hóa giải lực đạo, tay kia còn nhét trong túi: "Làm lại, chưa đủ ác."
Đùng cái sự hiếu thắng của Tô Trầm đã dâng trào.
Cách đó không xa, chị Tùy báo cáo xong tình hình gần đây cho đạo diễn Bặc, nhanh chóng phát hiện ra động tĩnh bên này.
"Sao lại bắt đầu động thủ thế kia." Chị hơi hơi lo lắng.
"Bác dặn đấy. Để Tưởng Lộc dẫn dắt thằng bé." Ông bác Bặc ra hiệu gọi thư kí lại, mình thì cầm bút máy lần lượt kí tên vào tài liệu: "Nhà họ Tô rất hoàn hảo, mỗi tội bị cái là cả nhà đều hiền lành quá, thành ra cảm giác như đang hạn chế."
Ông nhìn bạn nhỏ đang nỗ lực tấn công cháu trai nhà mình, vẻ mặt rất yên tâm: "Lộc Lộc nắm chắc chừng mực, không để bé nó bị thương đâu."
Tô Trầm ít khi rèn luyện thể chất, giờ cuối cùng mới thực sự cảm nhận được sự chênh lệch về sức mạnh.
Lúc người với người đánh nhau thì không có lí lẽ phải trái gì hết.
Bé không có bài bản thứ tự, càng không hề có lực công kích, bản thân đã đầm đìa mồ hôi rồi mà thậm chí Tưởng Lộc vẫn đang đút tay trong túi, đối phó với bé bằng một tay nhẹ tênh.
Khi diễn xuất thể hiện sát ý hay cơn phẫn nộ, bé cũng chưa bao giờ trải qua cảm xúc như bây giờ.
Hormone đang sôi trào nhanh chóng, adrenaline không ngừng vọt lên cao, có sự bốc đồng chỉ muốn xé nát tất thảy mọi thứ trước mắt.
Tấn công, chèn ép, phá hoại, chiếm lĩnh.
Tưởng Lộc phát hiện ra bé đã nếm được mùi vị, khẽ nghiêng bước xoay người, lật tay ấn đè bé lại.
Tô Trầm đau kêu ô một tiếng, vẫn đang định phản đòn.
Bỗng nhiên bé hiểu ra.
Lúc diễn Nguyên Cẩm, mỗi lần có va chạm thể chất, diễn viên diễn tay đôi đều sẽ nương tay nhường nhịn vì bé còn nhỏ.
Hoặc là động tác chậm chờ quay xong tua nhanh, hoặc là chờ mình duỗi tay đẩy thì tự ngã ngửa ra sau.
Đúng là bé chưa từng trải nghiệm cảm giác đối đầu quyết liệt như thế này.
Tâm trạng mãi mãi ổn định, thì ham muốn tấn công sẽ luôn bị đè nén không thể bật ra.
Dù có tỏa ra khí thế giết chóc thì cũng chưa đủ chân thực, gần như không phân biệt được với phẫn nộ tức tối bình thường.
Một khi nồng độ hormone tăng cao, đến ánh mắt nhìn người khác cũng sẽ lẫn cả vẻ xâm lược.
Như kiểu treo lên mặt lù lù mấy chữ đừng có mà động vào tao, hễ ai có mắt thì đều phải biết điều không mạo muội quấy rầy.
Bé trông thấy những ràng buộc đang chắn trước mặt mình, hình như lại ngộ ra thêm gì đó.
Diễn đế vương, quyền thuật, diễn sự thấu triệt sáng suốt có được sau khi giãy giụa giết chóc từ tầng thứ nhất đến tầng thứ mười cánh cửa hổ phách máu, yêu cầu bé phải đích thân đập vỡ cái lồng do ôn hòa ổn định tạo thành này trước đã.
Từ đầu đến cuối Nguyên Cẩm luôn ngập tràn dã tâm và cảm giác xâm lược.
Cậu ta bướng bỉnh, ham muốn kiểm soát rất mạnh.
Cậu ta giả vờ như mình yếu đuối vô năng, rồi lại phản đòn giết chết vô số kẻ đối lập bị lừa dối dẫn dụ.
...Muốn diễn được trạng thái tột cùng nhất thì buộc phải bước ra khỏi vùng an toàn, tiếp xúc với những gì trước nay mình chưa từng dám thử!
Tưởng Lộc trông thấy bé sắp tự hiểu ra, bèn buông tay thả lỏng lực đè.
Đạo diễn trao đổi ánh mắt với cháu trai từ rõ xa, bày tỏ hài lòng.
Ừm, đúng là trông sáng sủa hơn đấy. Tính tình khép kín quá dễ tổn hại bản thân, cân bằng vừa phải mới tốt.
"Sau này 3 giờ chiều hàng ngày đều có tiết đấm bốc, chưa chắc anh đã có mặt được nhưng giáo viên sẽ bắt đầu sắp xếp cho từ cơ bản đi lên."
"Cảm nhận được tâm trạng này là tốt rồi." Thiếu niên cười nói: "Thi thoảng anh phải văn nhã tí, nhóc thì dũng mãnh tí, có khi số liệu của phim lại gấp đôi được ấy chứ."
Tô Trầm tỉnh hồn lại, nhận ra trán mình đã thấm đầy mồ hôi, lồng ngực vẫn đang phập phồng theo hơi thở gấp gáp.
Bé cười lên, cuối cùng cũng đã có thêm phần nào vẻ phấn chấn ngạo nghễ giống Tưởng Lộc.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Để mọi người chờ lâu
Mị rất thích công thụ đều tràn đầy hơi thở phái mạnh hahahaha
Càng nuôi Tô Trầm lớn sẽ càng A hơn!